Tôi Và Nam Thần Cùng Trường - Yves Visser - Chương 125: Xa cách
nước hoa được chuẩn bị trước.
Nhìn chung thì Tiểu Nam hoàn thành khá tốt bài kiểm tra, trả lời phỏng vấn cũng lưu loát,
vậy nên cô vô cùng mong chờ một kết quả khả quan.
Và dĩ nhiên kết quả không nằm ngoài tầm kiểm soát, cả Thẩm Lệ và Tiểu Nam đều được
nhận. Bọn họ dù sao cũng là sinh viên ưu tú của đại học A đứng đầu cả nước, sao có thể chịu
thua kém ai được.
Buổi tối trước ngày đầu tiên làm việc ở Zaire Fairy, Tiểu Nam ngồi xuống nền đất tựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt dán chặt lên điện thoại di động đặt trên bàn. Nếu tính cả lần trước Tạ
Vũ không nghe máy thì đã tròn nửa tháng hai người không liên lạc với nhau.
Càng đáng nói hơn, lần trước điện thoại của Tạ Vũ có hai cuộc gọi nhỡ, nhưng anh không hề
gọi lại cho cô. Anh đột nhiên mặt tích cả nửa tháng, khiến cho cô giờ phút này phân vân không biết có nên gọi anh hay không.
Cô sợ rằng lần này anh vẫn không nghe máy.
Sau đó thì nghĩ kỹ lại, cô gọi cho anh là để báo tin vui của cô cơ mà, sao phải để chuyện lần
trước làm ảnh hưởng tâm trạng. Hai người đi đến ngày hôm nay đã không dễ dàng gì, phải trải qua bao nhiêu hiểu lầm, còn có sự chen chân của người ngoài, không phải đều đã qua rồi
ư? Vậy nên, cô không nên nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ là một lần anh không nghe máy, suy
diễn nhiều như vậy làm gì.
Tự giáo dục tư tưởng cho bản thân một hồi, Tiểu Nam hít một hơi thật sâu, mạnh dạn cầm
điện thoại lên gọi cho Tạ Vũ.
Lần đầu gọi, kết quả giống hệt lúc trước. Tiểu Nam vẫn kiên nhẫn gọi lại, một lúc sau thì anh
bắt máy. Cô chưa kịp nói gì anh đã lên tiếng trước: “Sao thế? Em gọi anh có chuyện gì à?”
Giọng điệu vội vã như đang bận rộn chuyện gì. Ngoài ra cô còn nghe loáng thoáng có tiếng
nhạc rất ồn, âm thanh ấy ngày một nhỏ đi, sau đó tắt hẳn.
Tiểu Nam không hỏi anh về thứ âm thanh kia là gì, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, tập trung kể
câu chuyện của mình: “Anh biết không? Em đã trở thành thực tập sinh rồi đó, làm việc cho
công ty lớn lắm. Ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm.”
“Vậy sao? Chúc mừng em nha.”
Cô lấy gối trên ghế sô pha ôm vào lòng, ngữ khí cũng vui vẻ lên: “Anh có kinh nghiệm gì truyền đạt cho em đi. Em sợ ngày mai sẽ bỡ ngỡ lắm.”
“Có gì đâu mà truyền đạt. Em làm nhiều sẽ quen thôi.” Đối phương trả lời bằng thanh âm đều
đều.
Bỗng nhiên Tiểu Nam không biết nên nói gì nữa. Những câu trả lời ngắn của anh khiến cô không nói thêm được, kể cả có nói sang chuyện khác thì có thể anh cũng sẽ trả lời như thế.
Chợt cô nghe qua điện thoại Tạ Vũ thấp thoáng có tiếng thúc giục: “Cậu đang làm gì mà lâu thế? Mọi người đang hỏi cậu đấy.”
Tạ Vũ đặt điện thoại ra xa, quay lưng trả lời: “Cậu vào trước đi, tôi xong ngay đây.”
Trước khi đi Quan Hạ không quên nháy mắt với anh: “Bên trong có bất ngờ lớn lắm, nhớ phải vào luôn đấy.”
“Tôi biết rồi.” Anh lại đặt điện thoại sát tai, nói nhanh gọn với Tiểu Nam ở đầu dây bên kia: “Anh còn công việc, anh cúp máy trước đây.”
“Vậy anh làm việc đi.” Cô vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên tiếng ‘tút tút’.
Đôi mắt đen láy nhìn xa xăm, Tiểu Nam khẽ thở dài. Anh mới đi ba tháng, hình như hai người đã xa cách nhau hơn trước thì phải.
Bao giờ mới đi qua hai năm dài đằng đẵng, để cô tốt nghiệp đại học, anh cũng hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh rồi về nước.
Cùng lúc đó ở London, Tạ Vũ đi cùng Quan Hạ đến buổi tiệc tại gia của một người bạn mới quen. Ban đầu là Quan Hạ kéo anh đi cho bằng được, nói là phải giao lưu làm quen với bạn
mới, anh thấy có lý nên cũng không có ý kiến.
Thực ra Quan Hạ rất có cảm tình với người bạn mới này, anh ta thật lòng muốn giúp đỡ Tạ
Vũ trong khoảng thời gian anh làm nghiên cứu sinh ở đây. Trước đây khi mới sang Anh, Quan Hạ cũng từng bỡ ngỡ rất lâu với môi trường mới, sau đó làm quen với những người bạn
ở đây, dần dần tạo thành mối quan hệ vừa là bạn bè vừa là hợp tác.
“Vừa gọi điện cho bạn gái à? Hai người vẫn chăm chỉ liên lạc quá đó chứ.” Quan Hạ ngồi xuống cạnh Tạ Vũ, mắt nhìn chăm chút vào cô gái tóc vàng mặc váy ngắn đang nhảy nhót
nhiệt tình.
“Dạo này tôi bận quá, chưa có thời gian gọi một cuộc tử tế với cô ấy. Có điều cô ấy gọi thì
vẫn phải nghe thôi.”
Quan Hạ cười một tiếng không rõ ý đồ, “Mỗi người một nơi. Người ta cũng là sợ cậu ở bên này quên mất người ta thôi. Thế mới nói, hiếm có cặp đôi nào yêu xa vẫn bền vững lắm.”
Tạ Vũ cầm lon bia bản thân đang uống dở, ngửa đầu dốc một hơi cạn sạch. Anh không muốn
tiếp tục nói về chủ đề này nữa, quay sang nói vào tai Quan Hạ: “Không phải muốn tôi đến làm quen bạn mới à? Người đâu?”
“Bình tĩnh nào. Cậu gấp làm cái gì?”