Tôi Và Nam Thần Cùng Trường - Yves Visser - Chương 122: Xoa dịu nỗi buồn
Tiểu Nam đi vào phòng bếp, trông thấy Phó Hân vẫn chưa nấu ăn xong liền chạy đến muốn giúp đỡ, nhưng bà lại từ chối: “Tiểu Nam của chúng ta là khách quý, con cứ ngồi ghế đợi đi.”
Mặc dù rất muốn giúp, Phó Hân nhất quyết không để cô đụng vào bếp, còn nói cô hãy ra phòng khách với Tạ Vũ, khi nào xong sẽ gọi hai người.
Khi vào bếp Phó Hân vẫn rất gọn gàng, cả người toát ra khí chất thanh lịch, việc gì cũng rất thạo, không hề vụng về và càng không phải kiểu người chỉ biết người hầu kẻ hạ như những người phụ nữ giàu có khác.
Tiểu Nam rất ngưỡng mộ bà ấy ở điểm này, là hình mẫu của người phụ nữ hiện đại.
Có lẽ vì vậy nên mới dạy dỗ nên một chàng trai tốt như Tạ Vũ.
Phó Hân cũng rất tinh tế, bà sợ cô đang buồn vì ngày mai Tạ Vũ sẽ sang Anh nên xuyên suốt bữa ăn luôn kể những câu chuyện vui hay kể rằng khi còn nhỏ anh nghịch ngợm thế nào, cô hiểu được tấm lòng của bà, nhiệt tình đáp lại.
Từ lần đầu tiên gặp mặt Phó Hân đã rất ấn tượng với cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Nam, sau đó biết cô là con gái Tô Liên lại càng niềm nở hơn nữa.
Thời trẻ hai người là bạn thân, Phó Hân cũng coi như chứng kiến nửa cuộc đời của Tô Liên, hiểu rõ hoàn cảnh của bạn mình ra sao, vậy nên bà càng thêm quý mến Tiểu Nam.
Dù trong bữa ăn không ai nhắc đến chuyện sẽ xảy ra vào hôm sau nửa chữ, nhưng Tiểu Nam vẫn luôn canh cánh trong lòng, chỉ là cô không biểu hiện ra ngoài. Đến khi trở về nhà, khi ở một mình cô mới dám thể hiện hết cảm xúc chân thực từ tận đáy lòng.
Cô mở cửa đi vào trong, bước chân nặng nề. Căn nhà nhỏ mà cô vẫn luôn cho rằng ấm áp nhất thế gian, giờ phút này lại trở nên lạnh lẽo làm sao. Tối tăm, mù mịt không thấy gì, trước mắt chỉ là bóng đen vô tận, nhưng cô lại chẳng có ý định bật đèn lên.
Tiểu Nam thấy cả người rã rời không cách nào bước tiếp, đành ngồi sụp xuống tựa mình vào cửa, đáy mắt từ bao giờ đã ươn ướt.
Rõ ràng cô đã khẳng định với chính mình anh đi rồi anh sẽ về, vậy mà tại sao đến phút giây cuối cùng lại không nỡ đến thế? Lúc này cô thực sự đã ước giá như trời có thể đổ cơn mưa thật lớn, đế chuyến bay ngày mai sẽ hoãn lại, anh sẽ ở bên cạnh cô lâu thêm một chút. ?ì? t?u?ện ha? tại + ??????u??n.?N +
Thế nhưng ông trời vẫn luôn không nghe lời người ta vào lúc cần nhất. Bầu trời kia vẫn cứ xanh trong vời vợi, ánh nắng vẫn cứ lung linh chan hòa khiến Tiểu Nam càng thêm buồn. Năm giờ chiều, bên ngoài vẫn sáng trưng, đối lập hoàn toàn với bóng tối trong lòng cô. Mỗi một khắc trôi đi cô lại mong nó lùi lại, hoặc thời gian có thể ngưng đọng, cô vẫn chưa sẵn sàng đứng ở sân bay tiễn anh.
Dường như trong nỗi cô đơn và buồn rầu sâu thẳm ấy, có tiếng đàn guitar thấp thoáng đâu đó, giai điệu nhẹ nhàng êm ái lạ kỳ thấm vào trái tim cô. Tiếng đàn vô ý hay cố ý không ai biết được, có điều nó xuất hiện thực sự rất đúng lúc, đã xoa dịu đi làn mi ướt nhòa vì nước mắt của thiếu nữ.
Tiểu Nam ngừng khóc, cô đưa hai tay lau nước mắt nhưng vẫn không lập tức đứng dậy, cô ngồi ở đó tựa đầu vào cánh tay lặng lẽ nghe bản nhạc kia.
Cô không phải người am hiểu về âm nhạc, chỉ cảm thấy khúc nhạc mộc mạc kia đem đến một cảm giác thực yên bình, xóa đi phần nào nỗi buồn trong lòng cô.
Từng nốt nhạc như thấu hiểu tất cả cảm xúc của cô gái nhỏ, len lỏi vào trong tim cô rất dịu dàng, như đang thay lời ai đó an ủi động viên cô, như đang thúc giục cô hãy mạnh mẽ lên thoát khỏi tâm trạng cô độc kia.
Tiểu Nam lớn lên trong gia đình đơn thân với hai mẹ con nương tựa vào nhau, khi cô còn nhỏ cha đã bỏ mặc mẹ con cô. Người mà đáng lẽ thân cận với cô nhất, yêu thương bảo vệ và che chở cho cô đã nhẫn tâm bỏ lại cô, để mẹ con cô sống những ngày tháng khó khăn nhường nào.
Vậy nên cô rất sợ cảm giác bị ruồng bỏ.
Nhưng người đánh bài nhạc kia lại giống như thấu hiểu cô, khiến cô yên lòng vô cùng.
Mặt trời dần ngả về phía tây, phủ lên trên bờ vai chàng trai một màu vàng đậm nét của nắng cuối ngày. Anh mặc áo phông trắng đơn giản, ngồi trên ghế đá dưới tán lá bàng Đài Loan xanh mướt, ngón tay đang gảy đàn rất thành thục.
Xung quanh có đám trẻ con chơi trốn tìm thì bắt gặp tiếng đàn, có mấy đứa nhóc tầm sáu, bảy tuổi tò mò chạy đến, sau đó những đứa trẻ khác bị hấp dẫn đến xem.
Dần dần có mấy cô học sinh cấp ba đi ngang qua cũng đứng lại, tụ tập thành một đám đông vây quanh anh, tất cả đều đứng lặng im nghe, thi thoảng sẽ có tiếng nói thì thầm:
“Anh trai này đẹp trai quá đi, còn đánh đàn hay như vậy nữa.”
Hầu hết mọi người đều cho rằng chàng thanh niên này chỉ ngẫu nhiên ngồi tại đây chơi đàn, cũng chỉ có duy nhất mình anh biết khúc nhạc này dành cho ai. Anh không biết cô có thể nghe thấy hay không, ngay từ đầu đã chọn chỗ ngồi gần căn nhà gạch đỏ ấy nhất để đánh đàn.