Tới, Trốn Trong Lòng Anh - Tuế Kiến - Chương 20: Dỗ cậu
Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ quanh quẩn bên tai cậu, tựa như có chút khẩn trương và bối rối, tần suất rất nhanh, thỉnh thoảng lại phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Sau khi cô nhanh chóng nhảy ra xa, Giang Duyên giật những ngón tay có phần cứng đờ của mình, chống lại ý tưởng đưa tay sờ tai, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của cậu, nhìn vào đôi mắt lảng tránh của cô, cố ý trêu ghẹo nói: “Gì thế? Chơi lưu manh đến nghiện rồi à?”
“……”
Nghe vậy, mặt Lâm Điệu đỏ bừng từ tai đến đến cổ như một trò ảo thuật, đầu óc trống rỗng.
Cô vừa nãy thật sự không! Cố! Ý! Hôn.
Cô đã nói mình có thể nhảy xuống dưới, nhưng ai biết Giang Duyên sẽ đột nhiên tiến tới, còn đỡ lấy đúng lúc như vậy.
Nghĩ đến đây, sự xấu hổ trong đầu Lâm Điệu nháy mắt biến mất, ngược lại có chút tự tin nói: “Ai chơi lưu manh? Rõ ràng là do cậu đến đây trước.”
“Tôi lại không có bảo cậu đỡ tôi ở phía dưới, tôi đã nói tôi có thể rồi mà.”
Lâm Điệu càng nói càng cảm thấy mình có lý, không tự chủ được thẳng lưng lên: “Cậu đã không tin tôi! Còn chiếm! Tiện nghi! Của tôi!”
“……”
Giang Duyên đã sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở trước mặt cậu nói chết thành sống, nói đen thành trắng.
Cậu híp mắt, giọng lạnh lùng nói: “Cậu còn rất có lý?”
“Chỉ cần có lý.” Giọng điệu của Lâm Điệu rất chân thành, không hề khiêm tốn chút nào.
Giang Duyên sờ tai, tức giận cười: “Cậu có tin tôi làm cho cậu cảm nhận được thế nào là chiếm tiện nghi chân chính không?”
Lâm Điệu: “……”
Quá tao rồi, này quá tao rồi.
–
Lúc hai người bước vào lớp học thì tiết học đã trôi qua được nửa chặng đường, giáo viên ngữ văn tình cờ không ở trong lớp, Lâm Điệu khom lưng đi vào từ cửa sau.
Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Giang Duyên nghênh ngang bước vào từ cửa trước.
“……”
Đến trễ là một việc vinh quang như vậy sao?
Cũng may sau khi hai người đã ngồi xuống, giáo viên cũng chưa quay lại lớp, Hồ Hàng Hàng ở phía sau gọi Lâm Điệu, “Sao hai người chậm thế, không phải là bị giáo viên bắt được đấy chứ?”
“Không có.” Lâm Điệu gãi tóc: “Là……tay tớ không tiện, nên vất vả một chút.”
Giang Duyên đang chơi di động ở một bên, nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
“Ồ.” Hồ Hàng Hàng không muốn biết thêm nữa: “Giáo viên vừa mới hỏi hai người các cậu đâu.”
“Hả, vậy cậu nói như thế nào?” Lâm Điệu còn nhớ rõ lần trước cô và Giang Duyên ngủ quên ở phòng y tế, Tống Viễn xin nghỉ với lý do là hai người đánh nhau.
“Tớ nói hai cậu đi WC.”
“……”
Điều này thật đúng là quá tuyệt vời.
Lâm Điệu há miệng thở dài, nhưng còn chưa kịp nói cái gì thì giáo viên ngữ văn đã cầm hộp phấn bước vào, cô liền quay đầu lại, nhìn Giang Duyên người vẫn đang chơi di động từ nãy đến giờ.
“Thầy tới.”
Giáo viên ngữ văn tên là Mộc Huy, là giáo viên trẻ tuổi nhất trong tổ ngữ văn năm 2 và cũng là giáo viên đẹp trai nhất.
Nghe nói đẹp trai nhất là do chính anh truyền ra, dù sao cũng chỉ có anh chưa đến 30 tuổi trong tổ ngữ văn.
Giang Duyên nghe thấy Lâm Điệu nói, tắt di động đặt trong ngăn kéo, mà vị giáo viên Mộc này từ lúc đi vào phòng học đã bình tĩnh nhìn hướng bên này vài lần.
Lâm Điệu đoán rằng thầy Mộc đang có điều gì đó không ổn trong lòng.
Quả nhiên, vừa đặt phấn lên bục giảng, giây tiếp theo đã mở miệng nói: “Các em đã nghĩ đến câu hỏi thầy vừa đặt chưa?”
Trong lớp có vài tiếng đáp lại thưa thớt.
Mộc Huy gật đầu, chống tay lên bục giảng, gọi tên: “Vậy Lâm Điệu, em đứng lên trả lời câu hỏi này đi.”
Lâm Điệu: “……”
Làm sao cô biết câu hỏi là gì chứ.
Im lặng một lát, Mộc Huy lại mở miệng: “Không biết à, vậy bạn ngồi cùng bàn đứng lên trả lời.”
Lâm Điệu nghiêng đầu nhìn Giang Duyên, liền nhìn thấy một mảnh giấy để trên bàn cậu, trên đó viết mấy chữ.
【 Mộc Huy yêu cầu chúng ta trả lời người mà bản thân hâm mộ nhất là ai? 】
“……”
Đm.
Giang Duyên chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt “Cậu biết câu hỏi thế mà không nói cho tôi biết còn nói mình có nghĩa khí” của Lâm Điệu.
Nhiều người trong lớp quay lại nhìn cặp bạn cùng bàn kém may mắn từ khai giảng đến bây giờ.
Lâm Điệu cúi đầu, vô thức dùng ngón tay chạm vào cạnh bàn.
Lớp học yên lặng.
Sau đó, Lâm Điệu nghe thấy người bạn cùng bàn ưu tú bên cạnh chậm rãi trả lời: “Em hâm mộ bạn ngồi cùng bàn của em nhất.”
“……” Gì.
Mộc Huy vốn tưởng rằng cậu cũng không biết câu hỏi, sẽ tùy tiện chỉ ra cái gì đó, nhưng không ngờ cậu lại trả lời được, đáp án càng bất ngờ hơn.
Anh hỏi theo: “Em hâm mộ bạn ngồi cùng bàn của em vì điều gì?”
Tư thế đứng của Giang Duyên đặc biệt ngay thẳng, những giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Hâm mộ cô ấy có bạn cùng bàn là em.”
Mộc Huy: “……”
Cả lớp: “……”
Lâm Điệu: “……”
“Phụt!”
Giữa lúc im lặng, không biết là ai dẫn đầu cười trước, ngay sau đó toàn bộ phòng học đều là tiếng cười ha ha ha ha ha ha ha, không dừng được.
Lâm Điệu quay đầu đối diện với tầm mắt của Giang Duyên, khó tin nói: “Cậu ưu tú như vậy làm tôi không có chỗ dung thân.”
“Quá khen.”
Giang Duyên không thèm để ý, ánh mắt vô tình rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, chợt nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn cách đây không lâu.
Cậu chợt cảm thấy mất tự nhiên, lặng lẽ nhìn đi nơi khác, đưa tay lên sờ tai.
Hơi nóng lên.
–
Bởi vì câu trả lời bất thường của Giang Duyên, Mộc Huy không so đo việc hai người đến trễ nữa, chỉ đưa ra vài câu nhận xét qua loa rồi bỏ qua.
Mười phút còn lại trôi qua nhanh chóng.
Chuông tan học vừa vang, giọng nói của Từ Nhất Xuyên từ một chỗ khác của lớp học truyền ra: “Duyên ca, câu trả lời này của anh quả thật có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả(*), chắc chắn là tập thiên hạ chi tuyệt tú.”
(*) thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.
Giang Duyên cũng lười trả lời cậu ấy, không lên tiếng, lấy di động từ hộc bàn ra, ngẫu nhiên click mở một tập phim truyền hình và bắt đầu xem.
Nhưng còn chưa xem được một phút, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Điệu: “Bạn học Lâm.”
Lâm Điệu đang cùng Mạnh Hân phàn nàn chuyện này thì nghe được thanh âm, ngẩng đầu: “Hả?”
“Tôi thật ra vẫn là khá nghĩa khí.”
“……cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
“Không tin cũng không sao, vậy cậu có nguyện ý làm người nghĩa khí không?”
Vẻ mặt Lâm Điệu có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng ở đây vòng vo với tôi.”
Giang Duyên cười một cái, duỗi tay sờ trong ngăn kéo, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Lâm Điệu: “Giúp tôi đưa cho lão Dư ở văn phòng.”
Lâm Điệu cầm lấy, nhìn nó với vẻ mặt kinh hãi: “Cậu viết cái gì thế này? Không phải là học kỹ năng điều khiển người bằng cách vẽ bùa từ đâu đấy chứ?”
“……”
“Lão Dư quả thật có chút dài dòng, nhưng cậu cũng không được làm như vậy, còn nhờ tôi đi đưa nữa chứ, cậu đây là muốn tôi bị buộc tội mưu hại giáo viên sao?”
“……”
“Cậu cũng quá bất nhân bất nghĩa rồi đấy.” Lâm Điệu bổ sung.
“……”
Tôi đầu hàng.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Từ Nhất Xuyên đi tới, nhìn bản kiểm điểm trong tay Lâm Điệu: “Nhìn không ra đó, em Điệu thế nhưng còn biết vẽ bùa.”
Lâm Điệu nhìn khuôn mặt tối sầm của Giang Duyên, không nhịn được cười, hảo tâm nhắc nhở Từ Nhất Xuyên: “Đây là bản kiểm điểm của lão đại.”
“Ha hả ha hả a.” Từ Nhất Xuyên cứng đờ xua tay, nhanh chóng rời khỏi đây, cậu không biết có phải buổi trưa mình ăn nhiều quá hay không mà não bị chặn.
Buổi sáng mới vì cười nhạo chuyện của Giang Duyên mà ăn một trận đòn, buổi chiều lại giẫm lên vết xe đổ, tại sao trí nhớ của mình lại ngắn như vậy chứ.
Lâm Điệu nhìn Từ Nhất Xuyên bỏ chạy như thể đang trốn tránh điều gì đó, tươi cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy bản kiểm điểm trong tay, lại nhíu mày.
Cô quay đầu lại, nhìn Giang Duyên: “Tuy nhiên, cái chữ này của cậu cũng xấu đến lợi hại rồi.”
Khi Lâm Điệu còn nhỏ vì chữ viết không đẹp nên đã bị mẹ Lâm đưa đi học thư pháp hơn một năm.
Chỉ cần sử dụng những từ cô chưa học trước đây cũng có thể đánh bại cậu vài bước.
Bản thân Giang Duyên cũng không để ý: “Có thể nhìn ra được là được.”
“Mấu chốt là.” Lâm Điệu đem bản kiểm điểm trong tay đặt trước mắt cậu: “Trừ ba chữ bản kiểm điểm phía trên, xin lỗi chứ những thứ kiến thức khác tôi nông cạn, nhưng mà thật sự là không biết cậu đang viết cái gì.”
“Làm quá.” Giang Duyên lười biếng duỗi hai ngón tay cầm bản kiểm điểm lên: “Này không phải dễ nhận biết sao?”
Cậu dựa vào tường, tư thế lười biếng: “Em, Giang Duyên, không phải nhóc……không nên chơi di động trong giờ học, không không không ——”
Giang Duyên ngừng lại.
Cậu đã viết cái gì thế này.
Lâm Điệu quay đầu đi, không nhìn vẻ xấu hổ trên mặt cậu, bả vai run lên không ngừng cười, sau khi xong, cô bình tĩnh lại một lúc, chờ nhìn lại mặt cậu, vẫn là nhịn không được cười: “Tớ đã nghĩ kỹ rồi, quà sinh nhật năm nay của cậu là một bộ sách luyện viết bảng chữ cái.”
Nghe vậy, nụ cười của Giang Duyên lập tức cứng đờ, vẻ mặt tối sầm lại.
Lâm Điệu không để ý, cười hỏi: “Sinh nhật cậu là khi nào, đến lúc đó tôi sẽ mua gửi đến nhà cậu.”
Giang Duyên không nói gì.
Lâm Điệu ngẩng đầu, cậu lại đội nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, độ cong sườn mặt rõ ràng uyển chuyển, giọng nói bình tĩnh không chút cảm xúc.
“Tôi không tổ chức sinh nhật.”
–
Giang Duyên vừa nói những lời đó, Lâm Điệu liền sửng sốt, tiếng cười dường như đột ngột bị cắt đứt, có chút bối rối nhìn cậu.
Cô mấp máy môi như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Giang Duyên rõ ràng cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì về vấn đề này, sau khi nói xong câu đó, liền không mở miệng nữa, chờ khi chuông vào học vang lên, cậu trực tiếp nằm trên bàn ngủ, không nói gì.
Lâm Điệu nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu vài giây, cho đến khi giáo viên sinh học bước vào lớp, cô mới bất lực thở dài quay đi.
Trong lớp, âm thanh giáo viên giảng bài không lớn không nhỏ, nhưng vẫn liên tục.
Giang Duyên không ngủ, đầu gối lên cánh tay, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời suy nghĩ rơi vào trạng thái thôi miên.
Lần cuối cùng cậu được tổ chức sinh nhật, là khi bảy tuổi.
Bầu trời hôm đó trong xanh như hôm nay, chân trời rộng lớn bao la không một đám mây.
Ba cậu Phương Hải sáng sớm tan làm, lái xe đến trường đón cậu.
Trên đường trở về, Giang Duyên đòi mua robot Transformers mới nhất, Phương Hải không có đồng ý, cậu náo loạn cả một đường, ủy khuất chu môi.
Mãi cho đến khi xe chạy xuống tầng dưới tiểu khu, Giang Duyên mới nhận ra Phương Hải là thật sự không đồng ý mua Transformers cho cậu, bá vương nhỏ luôn được đáp ứng mọi yêu cầu cuối cùng cũng không nhịn được khóc.
Nhưng vào lúc này Phương Hải mỉm cười ôm cậu xuống từ ghế phụ, cọ cái cằm râu ria xồm xoàm lên mặt cậu: “Nhóc mít ướt, con muốn Transformers ba đã sớm mua cho con.”
Giang Duyên nhỏ nức nở: “……thật sao?”
“Ba có khi nào gạt con chưa?” Phương Hải một tay ôm cậu, một tay mở cốp xe lấy Transformers bên trong ra.
Giang Duyên nhỏ vui vẻ vỗ tay, dọc đường đi ôm đồ vật không buông.
Về đến nhà, Phương Hải tự mình xuống bếp, nhanh chóng chuẩn bị một bàn đồ ăn, nhưng mẹ Giang mãi đến tối vẫn chưa trở về.
Giang Duyên ngồi trên sô pha, nhìn Phương Hải gọi đi gọi lại nhiều lần, cho đến khi đối phương thông báo điện thoại đã tắt mới dừng lại.
Phương Hải nhìn cậu cười: “Chúng ta ăn trước thôi, không thể trì hoãn sinh nhật Duyên Duyên của chúng ta được.”
Lúc ấy Giang Duyên không nhìn ra nụ cười của ba cất giấu sự chua xót và bi thương.
Cậu đã trải qua một sinh nhật vui vẻ cùng với Phương Hải.
11 giờ tối, Giang Duyên vốn đang ngủ say bị mẹ đánh thức, cậu dụi mắt nhìn mẹ đang ngồi bên giường, nhưng ba Phương Hải lại không thấy đâu.
“Mẹ……” Giang Duyên nhỏ vẫn chưa ý thức được chuyện gì.
Du Phong Yên sờ đầu cậu, ôn nhu cười: “Mau dậy đi, mẹ đưa con đến nơi vui vẻ.”
“Ba đâu ạ?” Giang Duyên mặc quần áo vào, không thấy Phương Hải ở nhà liền nhỏ giọng hỏi.
“Ba đã ra ngoài rồi.” Du Phong Yên bế con trai lên, cầm túi xách, không chút lưu luyến bước ra khỏi ngôi nhà đã sinh sống bảy năm.
Khi xuống đến dưới lầu tiểu khu, Giang Duyên nhỏ mới nhớ ra điều gì đó: “Mẹ, con chưa lấy cặp sách, còn có Transformers ba tặng con cũng chưa lấy.”
Du Phong Yên dừng lại, đặt cậu xuống đất, ngồi xổm xuống nghiêm túc nói: “Con yêu, Phương Hải không phải ba con, bây giờ mẹ sẽ đưa con đi gặp ba ruột của con, những thứ đó chờ tới chỗ ba ruột rồi mẹ sẽ mua cho con.”
Giang Duyên tuy còn nhỏ, nhưng vẫn đủ để hiểu được những lời đó.
Cậu nhanh chóng đỏ mắt, đẩy Du Phong Yên ra: “Con không cần, con chỉ cần ba con thôi, con không cần ba khác……”
Du Phong Yên không nói thêm gì nữa, bế cậu lên đi đến cửa tiểu khu, Giang Duyên nhỏ ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
Cậu không biết vì sao mẹ cậu lại nói người ba này không phải ba cậu, nhưng cậu hiểu rõ rằng nếu hôm nay rời đi, cậu sẽ không bao giờ gặp lại ba được nữa.
Cậu liều mạng giãy giụa, nhưng Du Phong Yên vẫn thờ ơ.
Mãi đến khi đến cửa tiểu khu, cậu bị nhốt trong xe, nhìn thấy ba đuổi theo từ tiểu khu, trong tay cầm Transformers.
Cậu lên tiếng khóc lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của Phương Hải.
Du Phong Yên không cho cậu xuống xe mà tự mình xuống xe đi qua, đứng ở nơi xa nói chuyện với Phương Hải, một lúc sau cầm Transformers của Giang Duyên trở về xe.
“Lái xe đi.”
Xe khởi động, Giang Duyên phát điên muốn xuống xe, đôi tay nhỏ bé giữ chặt cửa xe, đôi mắt đẫm lệ, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn bóng người đang đứng cách đó không xa.
“Ba……”
–
Giang Duyên cứ như vậy bị mang đi, đến một thành phố mới, có một gia đình mới, còn có một người ba mới.
Cậu không còn gặp được Phương Hải nữa, cũng không quay lại thành phố đó.
Giang Duyên ghét thành phố mới, chán ghét gia đình mới, cũng chán ghét người ba mới.
Cũng không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.
Cậu bắt đầu trốn học ghét học, cấu kết với những học sinh bất lương trong xã hội, đánh nhau gây chuyện, làm tất cả những gì Du Phong Yên cho là sai.
Cậu giống như một thiên thần sa ngã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Tối tăm bạo lực, tinh thần sa sút chán đời.
Du Phong Yên không có cách nào để đối phó với cậu.
Cuối cùng, người thay đổi tất cả những điều này vẫn là Phương Hải.
Năm Giang Duyên học cấp 2.
Du Phong Yên nhận được một cuộc gọi đến từ phương xa, cuộc gọi kéo dài vài phút, sau khi nhận cuộc gọi, bà ngồi trên sô pha.
Chờ Giang Duyên đến rạng sáng mới trở về, mẹ con hai người đã không nói chuyện vui vẻ được với nhau mấy câu từ khi chuyển đến đây mấy năm trước.
Giang Duyên giả vờ không nhìn thấy bà, đi lên lầu, Du Phong Yên đứng lên, gọi cậu lại: “Giang Duyên.”
Cậu dừng lại, quay đầu nhìn bà.
Du Phong Yên nhìn vẻ mặt xa cách lạnh lùng của Giang Duyên, trong lòng cảm thấy đau xót, biết rõ những gì sắp nói tiếp theo với cậu, không khác gì sét đánh.
Bà vẫn nói to: “Ba con ông ấy sắp đi rồi.”
Giang Duyên cười mỉa mai: “Ông ta sắp đi thì liên quan gì đến tôi……” Lời còn chưa dứt, cậu chợt nhận ra Du Phong Yên đang nói đến người ba nào.
Đôi mắt Du Phong Yên đỏ lên: “Bệnh viện bên kia gọi tới, nói chuyện xảy ra trong hai ngày qua, ông ấy muốn gặp con, con trở về một chuyến đi, tốt xấu gì ông ấy cũng làm ba con bảy năm.”
Giang Duyên nhìn bà: “Vậy còn bà, bà không quay về gặp ông ấy sao? Tốt xấu gì ông ấy cũng làm chồng bà bảy năm.”
Vẻ mặt Du Phong Yên cứng đờ: “Mẹ……không quay về.”
Giang Duyên dường như biết bà sẽ nói như vậy, cậu không nói gì, trầm mặc trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi Du Phong Yên gọi cậu, lại phát hiện cậu đã sớm rời khỏi nhà.
–
Giang Duyên nhờ một người bạn mua vé chuyến bay sớm nhất.
Sau ngần ấy năm, cuối cùng cậu đã có được một vài người bạn sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình vì cậu.
Khi máy bay đến Khê Thành thì đã hơn 9 giờ sáng, sương mù sáng sớm tan đi, sau nhiều năm, Giang Duyên lại một lần nữa đặt chân lên vùng đất này.
Cậu không dừng ở sân bay lâu, dựa theo địa chỉ do Du Phong Yến đưa, nhanh chóng chạy tới bệnh viện nơi Phương Hải ở.
Phương Hải bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Nó được chẩn đoán vào năm Du Phong Yên rời đi, lúc ấy bác sĩ chẩn đoán là lành tính, nhưng sau đó vì lí do nào đó nó đột nhiên chuyển sang giai đoạn ác tính nặng, mãi cho đến khi tình trạng đèn đã cạn dầu như hiện tại.
Khi Giang Duyên bước vào phòng bệnh, Phương Hải vừa mới uống thuốc xong, mấy năm nay ông gầy ốm đến mức không ra hình người, hốc mắt trũng sâu, một chút cũng không còn hình dáng tuấn tú nho nhã lịch lãm như trước nữa.
Giang Duyên ở lại trong phòng bệnh, khoảng 3 giờ chiều, Phương Hải tỉnh lại một lần, nhưng dường như ý thức không còn tỉnh táo, chỉ sau vài phút lại ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này đến 9 giờ tối.
Khi ông tỉnh dậy, ngoài cửa sổ màn đêm mờ mịt mông lung, Phương Hải vừa mở mắt đã nhìn thấy Giang Duyên ngồi bên cạnh, ông vẫn mỉm cười giống như trước đây, giọng nói yếu ớt: “Con đã đến rồi.”
Giang Duyên không nói gì, đôi mắt vẫn luôn nhìn ông.
Phương Hải cũng không để ý, để cho cậu nhìn, ông chống mình ngồi dậy: “Mẹ con nói bây giờ con không chăm chỉ học hành lại còn học thói hư, con còn nhỏ như vậy, không thể làm như vậy được.”
Giang Duyên như nghe được cái gì buồn cười, cười khẽ, tiếng cười châm chọc: “Ông lại không phải ba tôi, ông quản tôi làm gì?”
Phương Hải không có để ý lời nói cay độc của cậu, vẫn nhẹ nhàng cười: “Sao bây giờ tính tình lại xấu như vậy chứ, một chút cũng không đáng yêu như trước kia.”
“……” Giang Duyên rũ mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dần dần đỏ lên: “Nếu ông muốn xen vào chuyện của tôi, ông phải quản tôi cả đời.”
Phương Hải không nói chuyện, chỉ có một tiếng thở dài bất lực.
Trong phòng bệnh im lặng, chỉ có tiếng ve kêu không mệt mỏi ngoài cửa sổ, làn gió chiều mùa hè mang theo không khí khô ráo và ấm áp.
Giang Duyên đã một ngày không ăn gì, bây giờ có chút đói bụng, cậu đứng dậy chuẩn bị xuống lầu mua đồ, ngẩng đầu nhìn Phương Hải: “Ông muốn ăn gì không?”
Phương Hải hiện tại thật sự không thể ăn gì cả, nhưng ông vẫn muốn một phần cháo, thuận tiện dặn dò một câu: “Đối diện bệnh viện là phố ăn vặt, con qua đường nhớ chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Giang Duyên đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, cậu xách đồ ra khỏi thang máy thì nhìn thấy mấy bác sĩ đang lao vào phòng bệnh quen thuộc kia.
Tim Giang Duyên đập thình thịch, nắm chặt đồ trong tay, nhanh chóng đi tới cửa phòng bệnh, qua tấm kính nhỏ trên cửa, cậu nhìn thấy bác sĩ vây quanh giường bệnh, dường như đang nói điều gì đó.
Cậu không thể nghe thấy gì cả.
Bị ngăn cách bởi một cánh cửa, tưởng chừng như hai thế giới bị chia cắt.
Hơn mười phút sau, bác sĩ từ bên trong đi ra, nhìn thấy thiếu niên đứng bên ngoài, tháo khẩu trang xuống: “Cậu là Giang Duyên sao?”
Thiếu niên gật đầu.
Bác sĩ buông tiếng thở dài, ngữ khí trầm trọng, “Ba cậu đang đợi cậu.”
Thật lâu sau, Giang Duyên đã không còn nhớ mình đã bước vào phòng bệnh đó như thế nào, cậu chỉ nhớ đêm đó rất nóng, nóng đến mức nước mắt không kìm được mà chảy ra.
Cơ thể Phương Hải như đèn đã cạn dầu, tựa hồ chỉ chống đỡ bằng 1 hơi thở, sau khi nhìn thấy Giang Duyên, hơi thở đều biến mất, người cũng không thể chịu được nữa.
Giang Duyên đi qua, quỳ ở bên giường, cuối cùng đưa tay nắm lấy bàn tay đã gầy trơ xương của Phương Hải, thanh âm khàn khàn: “Ba ——”
Phương Hải mở mắt ra, đã không còn bao nhiêu khí lực, nhưng trên mặt vẫn luôn nở nụ cười: “Ba biết con trách ba lúc trước không giữ con lại, nhưng ba lấy tư cách để giữ con lại được chứ?”
“Giang Duyên, đừng hận mẹ con, cũng đừng hận ba con.” Phương Hải giơ tay xoa đầu cậu: “Việc này đừng không trách bọn họ, ba cũng chưa từng hận bọn họ.”
“Con không trách……” Giọng nói của Giang Duyên nghẹn ngào, nước mắt rơi trên mu bàn tay Phương Hải.
“Giang Duyên, ba hy vọng con sẽ là một đứa trẻ ngoan, đầu đội trời chân đạp đất, sống ngay thẳng.” Phương Hải cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn cậu.
“Con phải tử tế, phải ôn nhu, phải yêu thế giới này, phải yêu tất cả những người yêu thương con.”
……
Phương Hải đi rồi.
Cậu đã là một cô nhi, lễ tang là Du Phong Yên đã mời mọi người đến dự đám tang, người tới tham dự không nhiều lắm, chỉ có cậu và một vài giáo viên trong văn phòng.
Kể từ khi Phương Hải rời đi Giang Duyên đã không nói một lời nào, cho đến ngày đưa Phương Hải đi hỏa táng, cậu nhìn Phương Hải biến thành một chiếc hộp nhỏ, bị đưa vào nơi lạnh lẽo và chật hẹp đó.
Cậu rốt cuộc không nhịn được, quỳ trước bia mộ Phương Hải không ngừng khóc, giống như lần cậu rời khỏi nhà năm bảy tuổi, rời khỏi Phương Hải, khóc không dừng được.
Cậu không còn ba nữa.
Giang Duyên nhìn hình ảnh Phương Hải mỉm cười điềm tĩnh phía trên bia mộ, nhớ lại những gì ông đã nói trước khi lâm chung.
“Cô ấy yêu anh ta, yêu con, yêu tất cả những gì đẹp đẽ trên đời, chỉ không yêu ba, chuyện này không thể trách cô ấy được, nhất định là do ba không tốt.”
Người đàn ông này khi còn trẻ từng yêu một người phụ nữ, người phụ nữ này không yêu anh, nhưng anh vẫn yêu cô cả đời.
Giang Duyên cho rằng ông là người tốt nhất trên trên đời này.
–
Giang Duyên ngủ liên tục hai tiết, khi kết thúc tiết thứ 3, Tống Viễn gọi Lâm Điệu một tiếng, hỏi: “Giang Duyên làm sao vậy?”
Lâm Điệu cau mày, ngẩng đầu nhìn Tống Viễn, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng không biết, chắc là do buổi chiều tớ đã nói muốn tặng quà sinh nhật cho cậu ấy.”
Bọn Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng biết Giang Duyên đã nhiều năm, gần như biết hết mọi chuyện xảy ra trên người cậu, vừa nghe Lâm Điệu nói cái này, cậu liền hiểu.
Cậu cười một cái với Lâm Điệu: “Tớ biết rồi, cậu ấy không sao đâu, chỉ là trong lòng không thoải mái thôi, một lúc nữa sẽ ổn, không liên quan gì đến cậu đâu.”
Lâm Điệu nghĩ thầm, tớ cũng biết trong lòng cậu ấy không thoải mái, nhưng tớ lại muốn biết vì sao cậu ấy không thoải mái.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người khác, dáng vẻ này của Tống Viễn vừa nhìn là đã biết cậu biết rõ chân tướng nhưng không muốn nhiều lời, cho nên cô cũng không cưỡng cầu câu trả lời.
Chẳng qua trong giờ học, khi nhìn thấy giáo bá thường ngày lười biếng lãnh đạm nằm trên bàn như một đứa trẻ đáng thương, Lâm Điệu cảm thấy mình phải làm gì đó.
Tiết cuối cùng là tiết của lão Dư.
Vừa vào lớp ông liền nhìn thấy Giang Duyên đang nằm trên bàn, vốn định đánh thức cậu dậy, nhưng nghĩ lại lại quyết định không đánh thức.
Lâm Điệu đã chuẩn bị sẵn cách giải thích khi lão Dư gọi, kết quả người ta căn bản không muốn đánh thức Giang Duyên, cứ giảng bài trong tiết của mình như thường lệ.
“……”
Tiết học cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Lão Dư chân trước ra khỏi cửa, Lâm Điệu đi theo sau lưng ra khỏi phòng học, Giang Duyên ngủ ba tiết liên tiếp tỉnh dậy không lâu sau khi cô rời đi.
Cậu xoa mặt, lấy thứ gì đó từ trong ngăn kéo, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Viễn đi theo, câu lấy bả vai cậu, thấp giọng nói: “Lại nhớ ba cậu sao?”
Giang Duyên ban đầu không ngủ, nhưng sau đó thật sự ngủ, vừa tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn: “Cái gì?” Cậu quay đầu lại nhìn, hỏi: “Bạn cùng bàn tôi đâu?”
“Không biết, vừa tan học đã đi rồi.” Tống Viễn nghĩ đến vẻ mặt buồn bã vừa rồi của thiếu nữ, cười nói: “Lâm Điệu rất lo lắng cho cậu đấy.”
“Bạn cùng bàn tôi lo lắng tôi bị làm sao, điều này chứng tỏ chúng tôi tương thân tương ái.” Giang Duyên bị Tống Viễn câu lấy bả vai, hai người cùng đi vào WC nam.
Giang Duyên từ trong túi móc ra một điếu thuốc, đưa điếu thuốc vào miệng, lúc đưa tay lấy bật lửa, Tống Viễn châm lửa cho cậu, cười mắng: “Hút thuốc mà không mang theo bật lửa, cậu ăn cơm có không xài đũa không hả?”
Giang Duyên cúi đầu, chậm rãi thở ra một làn khói: “Tôi bỏ thuốc lá.”
“Vậy xin hỏi người bạn này, bây giờ cậu đang làm gì thế?”
“Cho cậu xem một ví dụ về người không bỏ thuốc lá được.” Giang Duyên cười một cái, ý cười không ở đáy mắt.
“……” Tống Viễn lười nhìn cậu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Anh, chúng ta quen biết bao lâu rồi?”
“Đã mấy năm rồi, không nhớ rõ nữa.” Giang Duyên cầm điếu thuốc trong tay.
Cậu gặp được Tống Viễn là ngoài ý muốn, lúc trước mới cậu vừa bị Du Phong Yên đưa tới thành phố mới, không quen biết ai, cả ngày ở trong căn biệt thự kia với Du Phong Yên, không đi đâu cả.
Sau này có một lần, cậu muốn quay lại Khê Thành tìm Phương Hải nên đã lấy trộm ví tiền của Du Phong Yên rồi chạy ra ngoài, tuổi còn nhỏ như vậy làm sao biết được diện tích biệt thự lớn như thế nào.
Chạy không ngừng, nhưng chạy không thấy đích nên Giang Duyên đã từ bỏ, trên đường trở về nhìn thấy một đứa trẻ trạc tuổi mình đang ở trên cây.
Dưới gốc cây có một con chó săn màu vàng không có dây xích đang ngồi xổm, thỉnh thoảng sủa lên trên cây kêu vài tiếng.
Đứa trẻ ré lên, Giang Duyên vốn đã cảm thấy khó chịu, tiếng khóc tiếng chó sủa trộn lẫn với nhau, lòng dũng cảm của cậu bé 7 tuổi không biết từ đâu xuất hiện, cầm lấy thanh gỗ bên cạnh vọt tới.
Cậu bất giác quay người lại, có lẽ Golden Retriever sợ hãi nên bỏ chạy, đứa trẻ từ trên cây xuống, đuổi theo Giang Duyên gọi anh trai.
Đứa trẻ đó chính là Tống Viễn sau này, sau khi được Giang Duyên cứu, ngày nào cùng đi theo Giang Duyên trong suốt hai năm.
Tống Viễn trở lại Khê Thành đi học, Giang Duyên bắt đầu tự mình sa đọa, hai người ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, trên cơ bản đều mất liên lạc.
Tống Viễn nghĩ đến lúc trước, cười: “Dáng vẻ lúc ấy của anh, đáng sợ tới mức em tưởng rằng con chó kia có phải có thù gì với anh hay không?.”
“Cũng không phải chỉ là có thù oán.” Giang Duyên dập tắt điếu thuốc trong tay ném vào thùng rác, sau đó rửa tay trong bồn.
Tống Viễn đứng bên cạnh cậu, di động trong túi rung lên, cậu vẫy tay, lấy ra xem, là tin nhắn Lâm Điệu gửi tới.
【 Bình thường Giang Duyên có thích ăn gì không? 】
Cậu cười, nhìn người bên cạnh đang nghiêm túc rửa tay, gõ vài chữ.
【 anh ấy thích ăn phân. 】
Lâm Điệu ở xa bên ngoài trường học nhìn thấy tin nhắn: “……”
–
Lâm Điệu mua đồ xong, lại cùng Mạnh Hân đi ăn cơm tối, lúc trở lại lớp học thì đã không còn sớm, mọi người đã ăn cơm xong trở về, chen chúc trong phòng học chơi rất điên.
Chu Hân uỷ viên văn nghệ trong lớp đang dẫn vài bạn nữ đi dán áp phích Tết Trung Thu, các bạn đứng thành hàng ở phía sau lớp học.
Lâm Điệu xách một túi đồ, vừa đi vào vừa liếc nhìn chỗ ngồi, không thấy Giang Duyên, nhìn quanh phòng học một vòng.
Cuối cùng nhìn thấy Giang Duyên ở bên chỗ Từ Nhất Xuyên bị mấy nam sinh vây quanh, cậu đang cầm di động, mặt mày rất lạnh, giống như đang chơi trò gì đó, ngón tay thon dài gõ nhanh vào màn hình.
Các nam sinh đứng thành một vòng tròn hai tầng.
Vòng trong là mấy người bọn Hồ Hàng Hàng, vòng ngoài là các nam sinh trong lớp, ngoại trừ ba người bọn Hồ Hàng Hàng, những người còn lại có vẻ đều rất sợ Giang Duyên, bọn họ không dám đến quá gần, còn chừa một khoảng trống trước mặt cho cậu, đối diện cửa sau phòng học.
Lâm Điệu không gọi cậu, vừa cầm đồ ngồi vào chỗ, liền nghe thấy Hồ Hàng Hàng phía sau hô: “Này này này này này Duyên Nhi sao anh không đánh nữa? Sắp vượt rào cản rồi……”
Cô vừa quay đầu lại, Giang Duyên đã bước đến gần, trên người có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng nặc, giống như là không cẩn thận bị ám mùi.
“Đi đâu?” Giang Duyên ngồi xuống.
“Đi ra ngoài mua chút đồ.” Lâm Điệu quay đầu nhìn cậu: “Cậu tỉnh khi nào?”
“Được một lúc rồi.”
Lâm Điệu nhìn chằm chằm cậu một hồi, phát hiện cậu đã khôi phục trạng thái trước đây, vẻ mặt suy sụp chán nản trước đó cũng không còn nữa.
Cô vẫn có chút thất vọng, mua một đống đồ để an ủi cậu, nhưng bây giờ đều vô dụng, tùy tiện hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Giang Duyên lắc đầu: “Chưa.”
“Vậy cái này cho cậu ăn.” Lâm Điệu đặt túi mua hàng trên bàn cậu, dùng tay giữ mép dưới, nhấc lên, đồ vật trong túi đổ ra.
Tràn đầy bàn cậu.
Giang Duyên cong khóe môi: “Cậu nuôi heo à?”
“Không có.” Lâm Điệu chớp mắt: “Vốn dĩ là mua cho cậu.”
Cậu nhướng mày, không hiểu ý cô là gì: “Hửm? Cái gì?”
Lâm Điệu giơ tay xoa lông mày: “Tôi thấy buổi chiều tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm.” Cô liếm khóe môi, nhìn vào mắt cậu: “Nên tôi muốn mua chút đồ……”
Để dỗ cậu.
Cô còn chưa nói xong, Giang Duyên đã hiểu: “Muốn mua chút đồ……để dỗ tôi?”
Lâm Điệu cảm thấy cái từ dỗ này nói ra hình như không quá ổn, nhưng cô thật sự có ý như vậy, trả lời mơ hồ: “A……cũng không sai lắm, dù sao bây giờ cậu cũng không cần, vậy coi như bữa tối đi.”
Giang Duyên nhìn đồ ăn vặt trên bàn, thạch trái cây khoai chiên giòn kẹo Lưu Lưu Mai đủ mọi màu sắc, cậu đột nhiên nói một từ: “Muốn.”
“Cái gì?” Lâm Điệu nhìn cậu hỏi.
Trong phòng học ồn ào, thiếu niên cụp lông mày xuống, dưới ánh chiều tà, ôn nhu kiềm chế, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô: “Muốn dỗ.”
Tác giả có lời muốn nói: – em Điệu:!!! Lão tử dỗ!!!!