Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu - Chương 9: Thanh khống
- Trang Chủ
- Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu
- Chương 9: Thanh khống
“-20cm?” Ứng Lê sửng sốt một chút, “Có ý gì?”
[Khoảng cách âm, tôi nghĩ sai rồi.]
[Chị trên lầu, ID của chị màu vàng, của em cũng màu vàng.]
*Chỗ này không hiểu lắm.*
[Cười chết đi được, tôi nói thật là không muốn làm một cô gái hiểu ngay trong giây lát.]
[Tôi có cảm giác như có một chiếc xe tải đang chạy qua mặt mình…]
Ứng Lê nhìn thấy màn đạn này, cảm thấy như lạc vào trong một đám sương mù, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
[-20 cm, ý tứ trắng trợn như vậy còn không hiểu sao? Lê Lê cậu cũng thật quá đơn thuần.]
[Cứu mạng, đám lão háo sắc các ngươi đừng làm hư Lê Lê!]
[20/20, Tôi không tin, trừ phi anh cho chúng tôi xem!]
Màn đạn bỗng nhiên bắt đầu đùa giỡn, Ứng Lê đơn thuần cũng biết bọn họ đang nói cái gì.
Cậu cảm thấy bất đắc dĩ, nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Nói nữa, phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị đóng.”
[Vậy -20 là con trai sao, tôi cứ tưởng là con gái!!!]
[Lê Lê ID gọi là “Lê Mễ”, “Lê” lại cùng “Lý” đồng âm, ta nói trúng rồi!]
* Họ Lê (chữ Hán: 黎; bính âm: Lí ) thường được chuyển tự thành Li, Lai hoặc Le, có thể bị nhầm lẫn với họ Lý (chữ Hán: 李; bính âm: Lǐ ) cũng được chuyển tự thành Li hoặc Lee. *
[Các chị em gõ bất cứ điều gì đều gõ nó đúng vào sự thật!]
Không biết là ai phát ra một màn đạn như vậy, trong chớp mắt Ứng Lê nhìn thấy, cảm giác mình mơ hồ như bị điện giật một chút, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nên trở nên mơ hồ.
[Tôi ngay từ đầu đã hoài nghi -20 thích Lê Lê, mỗi lần phát sóng phát sóng trực tiếp đều vào đúng giờ như vậy, thật giống như vẫn ngồi chờ, còn dùng ID này, thật khó xử.]
[Nam cộng nam? Tôi càng thích!]
[Còn chần chừ gì nữa, nếu là đàn ông hãy nhanh chóng tỏ tình với Lê Lê. Chúng tôi đều là nhân chứng.]
– 20 thích cậu? Làm sao có thể? Họ thậm chí còn chưa gặp nhau trước đây. Có ai thích một người mà thậm chí không biết ngoại hình của họ như thế nào không? -20 là thanh khống à? Thích giọng nói của cậu?
*Khống nói dễ hiểu là bệnh trạng của người có niềm yêu thích say mê đặc biệt với một điều gì đó.
Ví dụ:
Thủ khống: Mê tay
Chân khống: Mê chân
Thanh khống: Mê giọng nói
Nhan khống: Mê dung nhan, sắc đẹp – ở đây là khuôn mặt. *
Người trong phòng phát sóng trực tiếp ai mà không phải thanh khống, nếu không phải chắc chắn họ sẽ không đến xem buổi phát sóng trực tiếp của cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, giải thích: “Chỉ là chữ đồng âm thôi, các em liên tưởng cũng quá nhiều rồi.”
Để ngăn chủ đề này lan rộng, cậu nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhưng người xem cũng không dễ dàng bị chuyển đề tài, một mực yêu cầu @-20 đứng ra giải thích.
Nhưng Ứng Lê không nhìn thấy ID của mình trên bảng xếp hạng, -20 đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, đây là lần đầu tiên anh ta rời đi sớm. Màn đạn lại bắt đầu một đợt trêu chọc mới, nhưng nhân vật chính đã rời đi, cũng không có ý nghĩa gì, lại trò chuyện một lúc, Ứng Lê liền dừng phát sóng.
Lúc rời khỏi trạm C, Wechat đột nhiên nhắc nhở cậu có tin nhắn mới, cậu mở ra thì phát hiện có thêm hai đơn xin kết bạn là Thẩm Nghiêu và Tống Tức Mặc.
Ứng Lê đều đồng ý.
Vừa mới thông qua đơn xin kết bạn, Thẩm Nghiêu liền gửi tin nhắn tới: “Còn chưa ngủ sao?”
Ứng Lê: “Chuẩn bị đi ngủ.”
Thẩm Nghiêu: “Ừm, đi ngủ sớm một chút.”
Ứng Lê nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ, cậu ngơ ngác trả lời: “Được, cậu cũng vậy, ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, người của tổ tiết mục sáng sớm đã đến lắp camera, riêng phòng khách cũng lắp hơn mười mấy cái đủ loại vị trí, đảm bảo bốn góc không có điểm mù.
Chương trình truyền hình trực tiếp này đến ngoài dự đoán của Ứng Lê, cậu cũng không có ý định xuất hiện trên máy quay, Number nổi tiếng như vậy, nếu cậu bị quay vào, đến lúc đó mọi người xung quanh khẳng định đều biết cậu làm bảo mẫu cho minh tinh, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ sinh ra một chút chuyện rắc rối. Hơn nữa, đây vẫn là chương trình phát sóng trực tiếp sau này không thể cắt cậu đi được.
Cậu tìm một cái khẩu trang đeo lên, lại chải tóc xuống một chút, mơ hồ che khuất lông mày và mắt, bảo đảm không có người liếc mắt một cái liền nhận ra cậu mới đi ra khỏi phòng, trong lúc đó gặp phải hai nhân viên quay phim, còn tưởng rằng cậu cũng là nhân viên công tác.
Các nhân viên công tác sẽ có người phụ trách bữa ăn, không cần cậu nấu bữa sáng.
Ứng Lê mở tủ lạnh, lấy mấy quả trứng gà ra, rửa sạch bỏ vào trong nồi luộc chín.
Tiếng bước chân phía sau vang lên, Kỳ Tà vừa chạy xong trở về, mặt và cổ đều đỏ bừng, áo phông ướt một mảng lớn, dính sát vào người, mơ hồ thấy được hình dáng cơ bụng.
Ứng Lê quay đầu nói với hắn: “Bữa sáng còn phải đợi một lát.”
“Ừ.” Kỳ Tà mở tủ lạnh lấy một chai nước đá ra, vừa định mở, liền nghe thấy Ứng Lê nói,” Uống nước ở nhiệt độ thường đi, vừa chạy xong uống nước đá không tốt cho thân thể.”
Kỳ Tà đầu ngón tay khẽ run cầm bình nước khoáng, tựa hồ cảm thấy bình nước này thật sự lạnh như băng, làm cho lòng bàn tay của hắn tê cóng.
Một lát sau, bình nước kia đã được thả về chỗ cũ, Kỳ Tà ngược lại cầm lấy nước ấm bên cạnh, vặn mở, ngửa cổ một hơi uống hết.
Ứng Lê lại một lần nữa bận rộn, rửa rau thái rau đâu vào đấy, chuyên chú mà tập trung.
Ánh nắng mặt trời sáng sớm xuyên qua những ô cửa sổ thủy tinh trong suốt, làm cho cả gian phòng bếp được phủ thêm một lớp vàng ấm áp, Ứng Lê đắm chìm trong ánh mặt trời, khẩu trang cơ hồ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cậu, nhưng cậu không biết rằng mình chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt thôi cũng đủ hớp hồn người khác.
Cậu vừa quay người lại, Kỳ Tà không chút phòng bị đối diện với cặp mắt màu hổ phách nhàn nhạt đó, rực rỡ động lòng người.
Yết hầu của hắn chuyển động một chút, đột nhiên hỏi Ứng Lê: “Bị bệnh?”
Ứng Lê nhất thời không phản ứng, Kỳ Tà giơ tay chỉ lên mặt cậu, sau đó cậu mới hiểu ra, lắc đầu nói: “Không có, tôi sợ không cẩn thận bị ống kính quay lại.”
Hôm qua, cậu chỉ đi theo Number mà đã dấy lên cuộc thảo luận giữa các fan, chương trình này chắc chắn sẽ thu hút nhiều người xem, nếu chẳng may bị quay trúng có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, vì vậy cậu chỉ có thể cố gắng giảm bớt độ nhận diện không thể để người khác nhận ra.
Kỳ Tà nói: “Hôm nay còn chưa chính thức quay phim, không cần đeo khẩu trang.”
“Những ngày này, chúng tôi chủ yếu quay một số tài liệu để quảng bá, phải một tuần nữa mới có buổi phát sóng trực tiếp chính thức.”
“Như vậy à, cám ơn anh.” Ứng Lê cởi khẩu trang xuống, nghiêng mặt cười với hắn, “Đeo khẩu trang còn khá ngột ngạt.”
Chai nước vừa rồi hình như hoàn toàn không xoa dịu được cơn nóng nảy của Kỳ Tà, hắn lại cầm một bình nước lạnh, xoay người bắt đầu ra khỏi phòng bếp.
Nhưng một lúc sau, hắn quay lại.
Ứng Lê: “Quên lấy cái gì sao?”
Kỳ Tà nhìn chằm chằm cậu, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Đeo vào.”
Ứng Lê: “Hả?”
Kỳ Tà: “Khẩu trang, đeo.”
Ứng Lê: “Bắt đầu quay?”
Kỳ Tà hơi cau mày, nói: “Có rất nhiều người.”