Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta - Mao Cầu Cầu - Chương 9: Cùng cậu
Trong lúc đầu óc choáng váng, gã càng nếm càng cảm thấy cái tên Phương Nghiên Duy mới chuyển tới này thật khó lường.
Cái chiêu tắt máy tính này, quá tàn nhẫn, cũng đủ tổn hại.
Trò chơi không đánh thì thôi, còn ấn đầu gã lên bàn phím, để cho gã thật sự trải nghiệm cái cảm giác mặt lăn bàn phím.
Mấy tiểu đệ chiến đấu dưới trướng Lý Khôn, mắt thấy lão đại bị người khi dễ, lập tức xắn tay áo đứng lên, nắm đấm giơ lên cao, trong đó một người liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt của Lộ Chấp.
“Mẹ kiếp, Lộ Chấp, chỗ này có Lộ Chấp.” Một trận tiếng bước chân bối rối, “Chạy đi! Hội học sinh đến để bắt trốn học đi net, giáo viên chắc chắn ở phía sau. “
Phương Nghiên Duy: “? “
Cái này là còn chưa bắt đầu mà đã chạy rồi à?
Một đám học sinh lấy áo khoác đồng phục bỏ chạy tán loạn, quên sạch sẽ Lý Khôn ở một bên.
Phương Nghiên Duy buông tay nắm cổ áo Lý Khôn ra, nhìn vẻ mặt lạnh lùng.
Hiểu được.
Người này mượn tay cậu, đánh vào bên trong tiệm net đen, một lưới bắt hết.
Khó trách Lộ Chấp lại đi vào đây với cậu.
Vậy bây giờ mọt sách nên hoàn thành nhiệm vụ, công thành lui thân đi.
Tay phải cậu nắm lấy cổ tay trái hoạt động một chút, liếc mắt nhìn Lý Khôn: “Đi đi. “
Trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cậu cũng tìm được phím khởi động, đăng nhập vào trò chơi, gia nhập đội ngũ của Lâm Dữ Tống.
“Phương Đát Kỷ, cậu chậm chết được.” Trong tai nghe, là giọng nói của Lâm Dữ Tống, “Thừa dịp mẹ tôi không ở nhà, mau vào nhanh lên. “
“Đừng gọi ta lung tung.” Phương Nghiên Duy tham gia vào nhóm chat voice của tiểu đội, “Cậu không biết, tôi muốn tìm một máy tính khó khăn như thế nào đâu. “
” Cậu ở Lộ Tự vẫn ổn chứ?” Lâm Dữ Tống hỏi, “Có bạn mới không?” “
“Cũng được.” Trước mắt Phương Nghiễn Duy hiện ra gương mặt băng khốc của Lộ Chấp, “Quen biết một tảng băng siêu lớn. “
Lâm Dữ Tống: “? “
Ở nhờ nhà người khác, không tiện về quá muộn, Phương Nghiên Duy chỉ xem chừng chơi được đến giờ tan học lớp tự học tối thôi, out khỏi game, nói lời tạm biệt với mấy người bạn.
Cậu buộc áo khoác đồng phục vào thắt lưng, xách túi đep và đi ra ngoài.
“Ông chủ.” Cậu gõ gõ mặt bàn, “Trả lại tiền đặt cọc…”
Quầy lễ tân tiệm net đen bày một bàn giấy thi và giấy nháp, mặc đồng phục học sinh màu xanh đậm trên nền trắng đeo kính khung, ngẩng đầu lên dưới ánh đèn bàn, bên tay phải bày một ly nước chanh.
Phương Nghiên Duy: “…”
Tại sao người này vẫn còn ở đây vậy?
Trong nháy mắt đó, cậu sinh ra ảo giác nơi này kỳ thật là phòng học.
Cũng may quản lý cũng tới…
Một anh xã hội tóc màu bạc mang theo lon bia chạy tới: “Trả lại tiền đặt cọc đúng không, tôi đến đây.” “
Phương Nghiên Duy đứng dưới đêm sao, đầu óc có chút bối rối.
Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, Lộ Chấp đeo cặp sách, đứng dưới ánh đèn đường chờ cậu.
Cậu nhớ rằng, học bá này, chưa từng tới chỗ này, cho nên không biết đường trở về.
Vì vậy, cậu đã phải đưa người về.
Không có vấn đề gì.
Chỉ là ngồi ở vị trí trông coi tiệm yên lặng làm bài tập chờ cậu, vừa bướng bỉnh vừa nhã nhọc, còn có chút ngốc nghếch, hình như không còn chán ghét như bình thường.
Lộ Chấp tay phải nhét vào trong túi đồng phục học sinh, đang nhàm chán gạt hai hộp thuốc lá vừa rồi quản lý tiệm net đưa cho, một cái tay bất chợt chộp lấy cổ tay hắn.
Ánh sáng như những ngôi sao đêm treo lên cầu, trôi nổi xuyên qua những bụi mịn, lông mi Phương Nghiên Duy giống như chiếu sáng, lúc nhìn về phía hắn, ánh mắt lóe lên ——
“Lộ thần, chúng ta về nhà.”
Lộ Chấp không nhúc nhích.
Tức giận?
Phương Nghiên Duy từ sau lưng nằm sấp trên vai Lộ Chấp, dùng sức đẩy người về phía trước: “Đi đi, học bá. “
Lộ Chấp thu hồi ánh mắt, đẩy tay Phương Nghiên Duy xuống, giẫm lên ánh đèn trong ngõ sâu đi về phía trước.
Khung chat lớp 11(1).
[Trần Thắng]: Lần trước nói rồi, ác đồ Lý Khôn hóa thân thành Triệu hoán sư, đang xông tới hẻm núi, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Phương thiếu hiệp chúng ta hét lớn một tiếng…
[ Phương Nghiên Duy ]:..)
[ Hà Tuế Tuế ]: Từ nay đến tháng 4 thức ăn cho chó của nhà em giảm 8%, cần thì gọi cho em nha.
[Mạc Ly]: Ai làm bài tập lớn cuối cùng trong sách bài tập vật lú chưa? Cho tôi chép với.
[Giáo viên chủ nhiệm Trần lão sư]: Các em có phải xem như tôi đã chết rồi đúng không?
[Giáo viên chủ nhiệm Trần]: Bị cây chèn, là cốp xe trước của tôi, không phải đầu tôi.
[Giáo viên chủ nhiệm Trần]: @ Hà Tuế Tuế, không được bán thức ăn cho chó trong nhóm lớp, ngoài ra nói với ba của em, cũng không được bán thức ăn cho chó trong nhóm phụ huynh.
[Giáo viên chủ nhiệm Chen]: @Mạc Ly, sáng mai đến văn phòng chép bài nhé.
Chủ nhiệm lớp Trần Tang Du đột nhiên xuất hiện, nhóm lớp im lặng.
Phương Nghiễn Duy tìm wechat của Hà Tuế Tuế.
[ Tuế Tuế bình an]: Muốn mua thức ăn cho chó?
[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Không mua.
[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Hôm nay hình như tôi dẫn Lộ Chấp đi vi phạm quy chế của trường rồi.
[Tuế Tuế bình an]: Thật hay giả?
[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: hắn không đi lớp tự học buổi tối.
[Tuế Tuế bình an]:?? Cái này không tính.
[Cực phẩm thanh thuần nam cao]: Không tính?
[Tuổi Bình An]: Đúng vậy, quy định đặc biệt của trường trung học Lộ Tự, 50 học sinh giỏi nhất khổi không phải đi học lớp tự học buổi tối.
Ánh mắt Phương Nghiên Duy từ màn hình điện thoại di động di chuyển đến trên người Lộ Chấp đang ngồi ở bàn làm việc.
Không vi phạm quy tắc của trường?
Sau đó cậu lại thấy xấu hổ.
Cậu lật người, đá dép và nằm sấp trên ga trải giường của Lộ Chấp.
Lộ Chấp muốn tìm một cái tai nghe, quay đầu nhìn thấy trên giường mình có một đôi chân đung đưa, Phương Nghiên Duy nằm sấp trên gối của hắn, khóe miệng nhếch lên cười một chút, đang xem video nhỏ, âm lượng mở rất nhỏ, vừa xem vừa nói thầm ——
“Kích thích.”
“Đè hắn làm.”
“Dùng chút lực.”
Lộ Chấp mặt lạnh lùng đi qua, từ trong ngăn kéo xách ra một bộ tai nghe, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động của Phương Nghiên Duy ——
Hai con chuột đất đang chiến đấu.
Lộ Chấp: “. “
“Lộ Thần, xem một chút năng lượng không?” Phương Nghiên Duy hỏi.
Mấy giờ rồi, còn học.
Quá cố gắng.
Lộ Chấp tháo kính trên mặt, đặt trở lại bàn làm việc, ôm một xấp sách đi xuống dưới lầu, trong tai nghe là một đoạn rock tiếng Anh mang theo không ít lời tục tĩu.
Phương Nghiên Duy nhìn đám chuột đất đánh nhau đến đêm khuya, ngày hôm sau lên lớp ngẩng đầu nhìn giáo viên đều có bóng chồng
(buồn ngủ đó ạ!!).
“Phương ca.” Hà Tuế Tuế lắc cậu, “Ăn cơm trưa không? Đi cùng đi. “
“Tôi tới liền đây.” Phương Nghiên Duy mở mắt ra, mệt mỏi ngồi dậy, phát hiện trên sách giáo khoa có một lọ bánh quy nhỏ.
Từ Chính Nghĩa ở bàn sau bẽn lẽn cười cười với cậu, chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng.
“Đi thôi.” Phương Nghiên Duy nói.
Mấy buổi trưa cậu đều đến cổng trường tìm quán ăn nhỏ đối phó, không đi đến căng tin của trường.
Bên cạnh cửa căng tin có một bảng thông báo, không ít học sinh dừng chân quan sát.
“Cái gì vậy?” Phương Nghiên Duy hỏi.
“Chuyên mục đánh giá và phân tích bài thi cực phẩm.” Hà Tuế nói, “Người khinh bỉ này gần đây vừa vặn mới được may mắn lên đây một lần.”
Phương Nghiên Duy: “…”
Có gì tự hào lắm hở?
Cậu nhìn lướt qua, trong đám bài thi vẽ heo rồi đề mục cầu xin các kiểu, trông thấy bài thi có tên Lộ Chấp.
Phương Nghiên Duy: “? “
“Chữ viết quá nguệch ngoạc.” Hà Tuế sùng bái nói: “Đây là lần duy nhất tôi ở gần học thần. “
Phương Nghiên Duy không thấy chữ Lộ Chấp hiếm lạ gì, không khó coi, nhưng cẩu thả thật, liên kết với nhau như chữ viết trên bùa của đại sư, phút chốc có thể trấn áp một con yêu tinh.
Cậu ở trong căng tin chọn xong đồ ăn, đang muốn tìm bàn, liếc mắt một cái liền tìm được một bóng lưng nhìn trầm tĩnh trong đám người.
” cậu tự mình ăn đi.” Cậu nói với Hà Tuế Tuế.
Trường trung học Lộ Tự phong cách nghiêm ngặt, tranh thủ từng giây từng phút bắt học.
Sáu tv trong căng tin, một khoảnh khắc không ngừng đặt video bài giảng của các giáo viên nổi tiếng, sợ học sinh bỏ lỡ thời gian quý báu ở bữa trưa này.
Lộ Chấp ngước đầu lên xem TV, một vị danh sư khiêng một cái thước tam giác cực lớn đang nhiệt tình biểu diễn vẽ một đường phụ trợ quan trọng, hình ảnh TV lóe lên, nhảy ra một hàng chữ ——
Điện thoại được kết nối với Square A có thể bắt đầu chiếu màn hình.
Sáu tv bắt đầu phát sóng một đoạn thi đấu thể thao điện tử, trong căn tin sửng sốt trong chớp mắt, lập tức nổ tung náo nhiệt.
Một cái đĩa cơm đặt nặng nề bên cạnh Lộ Chấp, Phương Nghiên Duy ngồi xuống, trắng trợn ném điện thoại lên mặt bàn.
Lộ Chấp nhìn lướt qua mâm cơm bên cạnh, ba món ăn, nấm hạnh xào, nấm kho tàu, nấm trà khô.
Lộ Chấp: “…”
“Lộ Thần.” Phương Nghiên Duy quay đầu: “Tôi quấy rầy cậu học rồi sao? “
“Không.”
“Vậy là tốt rồi.” Phương Nghiên Duy yên tâm thoải mái ngồi bên cạnh Lộ Chấp, “Phương ca cùng cậu ăn một bữa cơm. “
Cậu nói xong mới nhớ tới, mọt sách này lớn hơn cậu một tuổi.
Bất quá không sao, nam sinh mà, lợi hại một chút mới đáng làm anh.
“Ồ, Phương ca.” Lộ Chấp nhấc mí mắt lên, nhìn cậu một cái.
“Ai đã thay đổi chương trình truyền hình của tôi?” Trong căng tin truyền đến một tiếng rống, chủ nhiệm khoa từ trên trời giáng xuống, trừng mắt nhìn mấy cái gai thường thấy trong trường học, “Có phải là cậu hay không? “
“Không phải em.” Lý Khôn chết oan uổng.
“Vậy ai đã làm điều đó?” Chủ nhiệm sắc mặt trông rất kém.
Lý Khôn liếc mắt nhìn Phương Nghiên Duy bên cạnh Lộ Chấp, cắn răng: “Vùi đầu ăn cơm, không thấy. “
“Chính là trò đúng không.” Chủ nhiệm nghi ngờ nói.
“Ta đổi.” Cách đó không xa truyền đến thanh tuyến rõ ràng của thiếu niên.
Phương Nghiên Duy dựa lưng vào Lộ Chấp bên cạnh, giơ tay phải lên, khóe miệng cong cong một chút: “Chủ nhiệm, nuôi lợn còn cho một chút nhạc thoải mái.” Lúc thầy ăn cơm, cũng không thể bên cạnh còn bày giáo án chứ? “
Có người bên cạnh cười.
” Em lớp nào? Chủ nhiệm bốc cháy, “Tên là gì? “
“Lớp 11 (1) Phương Nghiên Duy.” Thiếu niên dựa vào bả vai Lộ Chấp, giơ tay ngáp một cái, “Kiểm điểm đúng không, em biết rồi. “
Lộ Chấp an ổn ngồi, cảm thấy người bên cạnh mình giống như là một hồng hồ ly kiêu ngạo đang nhe răng trợn mắt.
Chủ nhiệm thở hổn hển rời đi.
Toàn bộ học sinh ăn cơm trong căng tin nghiêm túc kính nể nhìn về phía vị lão đại dám đấu khẩu với chủ nhiệm này.
Lão đại cúi đầu, dùng đũa chọc nấm trong đĩa…
“Nấm ở chỗ các cậu quá khó ăn.”
Lộ Chấp nghe bên cạnh thì thầm, thu dọn đĩa cơm của mình xong, đeo tai nghe ngồi ở bàn ăn trong chốc lát, mới đứng lên.
Phương Nghiên Duy ăn cơm xong lại đi theo.
“Học bá.” Phương Nghiên Duy mệt mỏi mệt mỏi bám lấy bả vai Lộ Chấp, ” Giao chìa khóa ký túc xá ra, tôi muốn ngủ trên giường cậu. “
– ——————-
Lộ Chấp: Vợ tôi bây giờ ngủ trên giường của tôi, sau đó còn ngủ với tôi trên giường của tôi o( ̄^ ̄o#)