Tôi Thực Sự Không Quyến Rũ Cậu Ta - Mao Cầu Cầu - Chương 15: Nhân yêu
Giáo bá cấp cao đeo một chiếc hộp đàn màu đen, xuyên qua các lớp học trên tầng, đóng sầm cửa ở trong phòng sinh hoạt của học sinh.
Sau khi luyện qua vài nốt cơ bản, cậu ngáp dài đẩy cửa đi ra ngoài, vừa vặn ở cửa cầu thang gặp được Lý Chu đang khập khiễng.
Phương Nghiên Duy: “? “
Trong nháy mắt hai người lướt qua, vừa vặn bị bạn học đi ngang qua nhìn thấy, trong đó không thiếu người hai người này có đụng chạm.
“Phương Nghiên Duy đánh Lý Chu”, phải lan truyền chuyện này nhanh chóng mới được.
“Sảng khoái.” Buổi tối tự học, Hà Tuế Tuế nói, “Không hổ là phương ca của em, một câu nói nhảm cũng không nói, trực tiếp ra tay giáo huấn. “
“Tôi thèm vào.” Phương Nghiên Duy xoay ghế sang phải nửa vòng, nửa người nằm sấp trên bàn Lộ Chấp, “Thật không phải tôi đánh. “
Cậu thoáng nhìn thấy bàn tay của Lộ Chấp để trên ngăn kéo bàn học, cảnh giác hỏi: ” Cậu sẽ không trừ điểm kỷ luật học tập của tôi đúng không? “
Lộ Chấp: “. “
“Phương Nghiên Duy.” Trần lão sư từ hành lang đi tới, gõ cửa sổ thủy tinh, “Em” đánh Lý Chu à? “
“Muốn đánh, nhưng chưa kịp.” Phương Nghiên Duy nói thật.
Thầy Trần: “…”
Lời nói thô nhưng lý không thô.
Phương Nghiên Duy trước khi tự học đều ở trong phòng hoạt động luyện đàn, có chứng cứ ngoại phạm.
“Vậy ai đánh trò?” Thầy Trần đau lòng vỗ vỗ bả vai Lý Chu, “Lớn tiếng nói ra, thầy chủ trì công đạo cho em. “
Phương Nghiên Duy kéo bàn học của Lộ Chấp, nghiêng đầu nhìn qua, Lý Chu nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn còn có chút đáng thương.
Cậu nhếch khóe miệng cười cười với Lý Chu, Lý Chu nhìn về phía bàn giữa cậu và Lộ Chấp, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Sợ hãi, sắp khóc luôn à?
Chỉ có chút lá gan này, còn muốn cùng hắn hẹn đánh nhau.
“Bạn học.” Thanh âm của Lộ Chấp từ bên tai cậu truyền đến, “Ai đánh cậu? Nói ra, hội sinh viên cũng sẽ chủ trì công bằng cho cậu. “
Ngữ điệu hắn bình thản, vừa không đồng tình vừa không khoanh tay đứng nhìn, bộ dáng rất là vì việc nước vì việc công.
Phương Nghiên Duy không hiểu sao lại có chút khó chịu nói không nên lời.
“Không có.” Nửa ngày rồi, Lý Chu mới nói ra một câu: “Không có ai, tôi tự ngã, không liên quan gì đến Phương Nghiên Duy. “
Phương Nghiên Duy: “…? “
Đây là người dũng cảm nào ra tay vậy, ngay cả hậu quả lúc sau cũng chu toàn đến vậy.
” Cậu đã đắc tội rất nhiều người.” Cậu nói với Lý Chu.
Trần lão sư sau một loạt điều tra không tìm ra hung thủ, đành phải tạm thời từ bỏ.
Lý Chu sợ hãi nhìn Phương Nghiên Duy, Lộ Chấp đứng phía sau Phương Nghiên Duy, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình.
Phương Nghiên Duy nhìn thấy chậc chậc khen ngợi.
“Câu này chọn sai rồi.” Giọng nói của Lộ Chấp kéo cậu trở về hiện thực, “Thân não của cậu không hiểu được câu hỏi à. “
Phương Nghiên Duy rút đề thi ra, lật lại.
Lộ Chấp không nhúc nhích, vẫn nhìn mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của thiếu niên.
Đúng lúc Lý Chu ở hàng ghế đầu quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn, Lý Chu sợ hãi cúi đầu.
“Cậu ta rất sợ cậu.” Hà Tuế ở hàng ghế đầu tìm Phương Nghiên Duy nói nhỏ.
“Sợ là đúng rồi.” Phương Nghiên Duy bắt được cơ hội, lại cho Lý Chu một cái nhìn chết chóc.
Giống như là hồ ly mượn uy phong của người khác, phô trương khắp đường phố.
Lộ chấp dưới ánh đèn sợi đốt, hoạt động ngón tay của mình một chút, trên ngón tay có một vết bầm tím rất nhỏ.
Bị khóa kéo đồng phục cào xước.
Đã lâu rồi hắn không có động thủ, cái loại cảm giác nghiền ép lực lượng trong nháy mắt bộc phát này, vẫn còn lưu lại ở giữa mấy ngón tay hắn.
Đây là, khía cạnh bạo lực mà người đàn ông kia di truyền lại cho hắn.
Rõ ràng đã quyết định, sẽ không đánh nhau nữa.
Cuộc sống hiện tại bình tĩnh đơn điệu, đã có rất ít khoảng khắc khiến hắn tức giận.
Nhưng lúc ấy, Lý Chu ác ý chửi bới, vẫn khiến đuôi mắt hắn khẽ co giật một cái.
Trước mắt xuất hiện Phương Nghiên Duy mặc áo sơ mi của hắn, rất phiền rất ồn ào, nhưng ánh mắt rất đẹp.
Cái quái gì thế này?
Quy củ và luật lệ hắn tự đặt ra cho chính mình, lại không bằng một đôi mắt giảo hoạt chợt xuất hiện trong đầu sao?
Lộ Chấp nhẹ nhàng nhíu mày, dường như có chút phiền toái, đưa tay nhéo nhéo mi tâm của mình.
Theo yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm, Phương Nghiên Duy mang đàn tỳ bà mượn được về nhà luyện tập.
Buổi tối Lộ Chấp đọc sách, tiếng đàn Tỳ Bà phía sau thỉnh thoảng lại vang lên đứt quãng.
“Chấp ca.” Đầu ngón tay Phương Nghiên Duy câu dây đàn, “Cậu” muốn chơi game không? “
Lâm Dữ Tống gọi cậu chơi, nhưng đêm nay bọn họ thiếu người, ngũ hắc không mở ra được.
“Không muốn.” Lộ Chấp không chút lưu tình cự tuyệt cậu.
Trong dự liệu.
“Học bá.” Phương Nghiên Duy nói: “Bây giờ đã tan học đã lâu, đáng ra phải có vài hoạt động giải trí cùng với các bạn đồng trang lứa, cậu cũng không có sao? “
“Không.”
Xong rồi.
Mọt sách này phỏng chừng ngay cả tên đầy đủ của trò chơi cũng không biết, chứ đừng nói là đi cho đủ số lượng cho cho Ngũ Hắc.
“Cậu tử kỷ luật bản thân quá ròi, trong đầu chỉ có quy tắc trường học.” Phương Nghiên Duy cũng không chơi nữa, cậu ôm đàn, chơi lộn xộn, âm nhạc gì cũng có.
Lộ Chấp nghe được một số bài hát dân gian thông thường, còn có một số bài hát cũ.
Còn có một đoạn giai điệu có chút quen thuộc, hắn suy nghĩ thật lâu, mới mơ hồ nhớ tới lời bài hát ——
Nói cái gì vương quyền phú quý, sợ cái gì giới luật thanh quy.
Phương Nghiên Duy ngồi trên ghế sân thượng, ánh trăng chiếu xuống, dây đàn phát ra ánh sáng, gió thổi tung tấm rèm lụa trắng bên sân thượng, hôn lên cổ trắng nõn.
Thật đúng là rất giống một nhân yêu có thể mê hoặc lòng người.
Một giây sau, Phương Nhân Yêu chụp rèm cửa sổ sang một bên: “Cqq gì vậy, dán vào miệng lão tử rồi. “
Lộ Chấp: “…”
Lịch học của lớp 12 (1) học kỳ này, xếp tiết thể dục vào tiết học cuối cùng vào sáng thứ Tư.
Phương Nghiên Duy đánh giá rất cao sự sắp xếp này.
Giáo viên thể dục sắp xếp cho tất cả mọi người hoạt động tự do, và các chàng trai tụ tập bên cạnh sân bóng rổ.
Phương Nghiên Duy chơi bóng rổ với Hà Tuế.
Các thiếu niên mặc đồng phục học sinh và chạy trên sân bóng rổ.
Phương Nghiên Duy đứng giữa sân, nhận bóng từ Hà Tuế Tuế, giơ tay lên, chính là một quả bóng ba điểm xinh đẹp.
Một trận hoan hô trong sân.
Trên khán đài, có mấy nữ sinh trong lớp khác tụ tập lại, chỉ vào Phương Nghiên Duy, nhỏ giọng thảo luận, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
“Cám ơn.” Phương Nghiên Duy nhận lấy một chai nước khoáng từ trong tay một nữ sinh, cậu đang muốn vặn ra, dư quang thoáng nhìn thấy trên khán đài, Lộ Chấp đang ngồi ngay ngắn ở đó, đang nói chuyện với ủy ban học vụ bên cạnh.
“Thi là để lấy điểm, không phải khoe taì, không cần phải theo đuổi những cách giải quá lạ mắt…” Lộ Chấp đang nói được nửa thì một bộ đồng phục học sinh ném thẳng vào đầu hắn.
Lộ Chấp: “. “
“Học bá, cầm giúp tôi.” Phương Nghiên Duy nói.
Lộ Chấp gấp đồng phục học sinh gọn gàng, đặt lên đầu gối.
Hắn nhìn giống như một học sinh giỏi không tình nguyện bị uy hiếp như vậy, Phương Nghiên Duy vui nửa ngày.
“Phương ca.” Sau khi chơi qua lại vài ván, Hà Tuế Tuế nói, “Có muốn về sớm hay không? “
Chỉ còn 20 phút nữa là đến giờ tan học vào buổi trưa, cổng trường vẫn chưa mở.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
“Có thể không?” Phương Nghiên Duy hỏi.
“Đương nhiên, gần đó mở một quán lẩu, nhóm con trai chúng ta đều đi.” Hà Tuế Tuế nói, “Chúng ta trèo tường đi, bức tường bên cửa tây rất dễ nhảy, vừa trèo là đã qua được rồi. “
“Được.” Phương Nghiên Duy nói.
Chân cậu vừa bước ra, nhớ ra đồng phục học sinh của mình vẫn còn ở chỗ Lộ Chấp.
“Nhóm con trai đều đi á? Không có Lộ Chấp à?” Cậu dừng lại.
“Ờ…” Hà Tuế Tuế nói, “Tuy rằng tôi cũng rất muốn mời Lộ Thần, nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng được bộ dáng đi ăn lẩu của Lộ Chấp, hơn nữa, trèo tường đó, đây chính là chuyện vi phạm quy chế của trường. “
” Cậu chờ một chút.” Phương Nghiên Duy nói.
Cậu lại ngồi xuống bên cạnh Lộ Chấp.
“Lộ Thần.” Cậu đưa tay vẫy vẫy trước mắt Lộ Chấp, “Ăn cơm trưa không? “
“Chưa đến giờ tan học.” Lộ Chấp thu liễm ánh mắt.
“Thầy đã nói là để cho chúng ta tự do hoạt động.” Thầy nói, “Hoạt động tự do, không tính là tiết học.” “
“Đợi được khi có chuông đi rồi tính.” Lộ Chấp nói.
” Người như cậu sao lại chết não như vậy.” Phương Nghiên Duy giật đồng phục học sinh của mình, tiện tay khoác lên vai, nửa là thỉnh cầu nửa là uy hiếp nói, “Giáo thảo, Phương ca đây muốn cùng cậu ăn một bữa cơm, nể mặt đi? “
Lộ Chấp đứng bên cạnh bức tường bên cạnh cổng phía tây của trường, mặt như băng sương.
“Chưa từng trốn học sao?” Phương Nghiên Duy nói, “Đừng sợ, tôi trèo tường trước, rồi sẽ giúp cậu. “
“Anh Phương, cậu xác định cậu ấy sẽ không trừ điểm của chúng tôi trong một thời gian này thật chứ?” Một người bạn cùng lớp nói với sự nơm nớp lo sợ.
Phương Nghiên Duy không chắc chắn.
“Các cậu đi qua trước, tôi phải mang theo cậu ấy.” Cậu vẫy tay chào.
“Được.” Hà tuế tay chân linh hoạt nhưng không uyển chuyển đạp lên tường, “Cửa sắt nhỏ cửa tây này quanh năm không mở, nơi này rất ít người đến. “
Mánh này bọn họ thường xuyên dùng, trình độ thuần thục chắc chắn đạt điểm tối đa.
Sau vài phút ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại 2 người là Phương Nghiên Duy và Lộ Chấp.
Lộ Chấp vẫn đứng ở trong góc, cách bọn họ có một khoảng, mắt lạnh nhìn.
“Chấp ca.” Phương Nghiên Duy nói, “Tôi đi lên trước, sau đó cậu đưa tay cho tôi, tôi kéo cậu. “
Cậu lui về phía sau hai ba bước, xông về phía trước, vững vàng giẫm lên bậc thang đá mà bọn Hà Tuế Tuế dựng lên, nhảy lên trên.
Không đủ.
Chân cậu loạng choạng, tảng đá sụp đổ một khối, mang theo thân hình cậu nghiêng nghiêng.
Trong lòng Phương Nghiễn cảm thấy ớn lạnh, góc độ này, bảo thủ đến nhường nào thì ít nhất cũng bị bong gân, lớn chuyện hơn thì bị đập đầu.
Một đôi tay đúng lúc nâng thắt lưng cậu, ôm cậu đưa lên trên một chút.
Áo đồng phục học sinh kéo ra một chút, nhiệt độ trong lòng bàn tay không có ngăn cách dán vào hông cậu, lòng bàn tay bao bọc bên hông anh.
Cậu kịp thời đưa tay lên trên, nắm lấy mép tường, thắt lưng dùng sức, đẩy mình lên trên.
Thật nguy hiểm.
Cũng may mọt sách tuy rằng hơi đơ một chút, nhưng tâm địa vẫn không tệ.
Tiếp theo, vớt mọt sách lên.
Cậu đưa tay xuống: “Chấp ca, lên trên. “
Anh chấp ca nhìn anh, không nói một lời.
Lộ Chấp từ trong túi đồng phục học sinh, móc ra một chuỗi chìa khóa do hội học sinh trường phát ra, tìm được một nắm viết chữ “Tây”, cắm vào lỗ khóa cửa sắt nhỏ, vặn một cái, cửa mở ra.
Lộ Chấp đi vào, ra khỏi trường.
– ——————-
Anh Chấp: Mông vợ, mềm mại!