Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường - Duy Mạc Đăng Hỏa - Chương 34: Qua Màn
Engraw: Exiled Rebels
Trans+Editor: JfourRVS⁷
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
(•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•)
Dương Nhất quay trở lại căn phòng giám sát. Năm tiếng đã trôi qua và hiện trường chỉ còn lại bảy người, cho nên dù không nhớ được những người đã biến mất, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được rằng có gì đó không đúng. Sân chơi có diện tích rộng lớn như vậy, làm sao mà lại chỉ có bảy người bị nhốt ở trong được? Hơn nữa, Dương Nhất đã đến Đơn Vị Đặc Biệt để ký hợp đồng mà.
Tại sao anh lại đến đây một mình chứ? Nếu là hợp đồng, chẳng phải anh ta nên mang theo một Người Sống Sót có thể làm việc với Đơn Vị Đặc Biệt hay sao?
Không đúng, ký ức của bọn họ đều sai rồi.
“Người đã biến mất là ai?” Dương Nhất tiến vào cửa và trực tiếp hỏi, “Tôi cùng bọn họ có quan hệ gì không?”
Thập Tư đảm bảo mọi người đều có mặt ở đây trước khi tua lại đoạn phim về ban đầu, nghiêm túc chiếu lại cảnh trước đó. Ở trong video, họ có thể nhìn thấy con quái vật bò ra khỏi chiếc đồng hồ, một cô gái đứng tại chỗ nhìn ra phía sau, cô nhìn vào camera bằng đôi mắt trống rỗng, thế rồi ngay sau đó lao thẳng về phía cuối hành lang.
Cô ấy đang bỏ chạy, mặc kệ nỗi suy sụp đến gần như không thể kiểm soát được bản thân trước đó, và lựa chọn một lối thoát rất hợp lý, nhưng thật không may, trong suốt quãng thời gian này, con quái vật là bất khả chiến bại.
Màn hình chuyển sang màu đen sau một tiếng click, và thời gian trở lại về 5:00:00.
Khoảnh khắc màn hình chuyển đen, Dương Nhất cảm thấy tim mình như thắt lại và vô thức đặt tay lên trên ngực. Rõ ràng là anh không biết người phụ nữ này, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô biến mất anh đã rùng mình, bởi Dương Nhất biết rất rõ, người đã bị xóa khỏi kí ức này nhất định là có quan hệ rất tốt với anh.
“Đó là cách duy nhất mà cậu có thể nghĩ được sao?” Dương Nhất nhìn Thập Tư, “Cậu có chắc rằng sau khi sống lại tôi có thể đập vỡ cái đồng hồ không? Cậu cũng có chắc rằng chúng ta sẽ có thể rời khỏi sân chơi này sau khi cái đồng hồ bị phá hủy không?”
“Không chắc.” Thập Tư không thèm để ý nói, “Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào, chỉ có cách này thôi. Hoặc là anh có thể không làm gì cả rồi biến mất sau đó dùng Cái chết Cực hạn thử xem, nên lựa chọn cái nào hẳn anh biết rất rõ.”
Dương Nhất dựa vào khung cửa gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Nếu thành công, thì cậu chính là đấng cứu thế của chúng tôi đó.” Ninh Dương Tắc nửa đùa nửa thật nói, “Đến lúc ấy, đừng nói là cùng Đơn Vị Đặc Biệt hợp tác, dựa vào cống hiến của cậu, phía trên thậm chí có khi sẽ cấp cho cậu cả huân chương đấy.”
“Có tiền thưởng không?”
“Hẳn sẽ có chứ.”
Theo sau đó là sự im lặng, bởi không ai biết liệu cách này có thực sự là lựa chọn đúng đắn, cũng không biết liệu nỗ lực này cuối cùng có đem lại thành công hay là không. Có quá nhiều điều không chắc chắn. Nỗi kinh hoàng của sân chơi này đã trở thành một tấm màn đen chụp lên tất cả bọn họ. Họ đang âm thầm chết đi và bị lãng quên. Việc bị xóa sổ hoàn toàn thế này thực sự khiến ta thấy lạnh sống lưng vô cùng.
Thời gian trôi qua và không có ai mở miệng nữa. Thời gian không ngừng trôi, chẳng ai trong số họ biết phải nghĩ gì, ngay cả Hợp Tâm thường ngày tự tin và tự phụ cũng không còn lên tiếng.
Thập Tư đứng dậy trước con mắt của mọi người và quay trở lại hành lang văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt. Cậu dựa vào tường và nhìn chiếc đồng hồ đã tự động được treo lại lên tường từ lâu, kim giây của nó đang quay, quay tròn quay tròn, và khi sắp sửa đến giờ đúng, những người khác cũng đến đây, họ có mặt ở đây để cùng nhau chứng kiến đến cùng mọi chuyện.
Nếu như không thành công, và Dương Nhất chết, thì Thập Tư sẽ là người số 1 tiếp theo, cho nên một khi cậu chết, những người còn lại sẽ không bao giờ biết được rằng mọi người ở trong sân chơi này đang lần lượt biến mất.
Và bọn họ sẽ… chết hết.
Ding-dong, tiếng chuông báo đến giờ đúng vang lên, theo sau là một giọng nói quen thuộc.
“Số 1 đang biến mất!”
Dương Nhất nhìn Thập Tư, ánh mắt họ nhìn nhau. Dương Nhất biến mất. Những người còn lại, như thường lệ, vẫn không hề hay biết.
Tuy nhiên, lần này, câu ‘Số 1 đã biến mất’ thứ hai lại không vang lên.
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
Khoảnh khắc biến mất, Dương Nhất mở bừng mắt ra, và ngay sau đó anh ta phát hiện nơi mình đang đứng đã thay đổi. Anh không chắc mình đang ở đâu, nhưng cảnh vật xung quanh lại đang tĩnh lặng. Dù là gió, không khí hay con người, anh có thể nhìn thấy tất cả đều đang đứng yên trước mắt mình, cũng như thấy vết máu ở trên mặt sàn.
Ọc ọc, ọc ọc, âm thanh như tiếng bong bóng nước vỡ tan vang lên. Dương Nhất thình lình quay lại nhìn bức tường phía sau, nơi chiếc đồng hồ đang rung chuyển, thế rồi, nó rơi xuống đất với một âm thanh sắc bén rõ ràng, và có một bóng đen đẫm máu bò ra từ đó.
Khuôn mặt méo mó kỳ dị khiến cho Dương Nhất phải vô thức lùi lại một bước, thế nhưng anh không chống cự, bởi chỉ khi chết, anh mới có thể hồi sinh để tấn công chiếc đồng hồ.
Dương Nhất mặc dù đã trải qua cái chết vô số lần, nhưng trong lòng anh ta vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi cái chết, đặc biệt là khi ở trong tình huống hoàn toàn không có khả năng phản kháng đáng sợ. Dương Nhất liều mạng đè nén bản năng sinh tồn, để cho bóng đen quấn lấy mình và để cho bàn tay đẫm máu xuyên qua cơ thể anh.
Nếu như đây là cách duy nhất để qua màn và ra khỏi đây, vậy thì anh sẽ làm như vậy.
Dương Nhất: đã chết.
Cái bóng từ từ bò đi, để lại người đàn ông đã chết nằm trên sàn nhà, máu chậm rãi chảy ra từ người anh và nhanh chóng nhuộm đỏ mặt sàn. Khoảnh khắc cái bóng quay trở lại chiếc đồng hồ, thời gian lại nhảy lên, thế nhưng đột nhiên, người đàn ông đã chết trên sàn rùng mình, từ từ đứng dậy với cơ thể nhuốm máu.
Anh ta chạy về phía trước, đôi mắt đỏ ngầu, như thể một người đã nhiều ngày đêm không ngủ. Anh gần như là rít lên, đấm mạnh vào chiếc đồng hồ tạo nên tiếng RẦM dữ dội. Một cái lỗ được tạo ra trên mặt kính của nó.
Dương Nhất không dừng lại mà tiếp tục tấn công, cho đến khi nắm tay anh đẫm máu vì bị mặt kính thủy tinh cứa qua, thế nhưng anh không quan tâm. Rắc, tiếng đồng hồ vỡ ngày càng trở nên rõ ràng.
“Trả lại ký ức của mọi người đây, trả lại!”
Rắc, kim giờ bị đập thẳng xuống, các kim đồng hồ rơi xuống sàn phát ra âm thanh va chạm sắc bén.
Chiếc đồng hồ vỡ vụn.
Dương Nhất đứng lên, thế rồi thở dốc, máu trên tay phải của anh ta nhỏ xuống sàn từng giọt từng giọt.
“Mình không biến mất.” Dương Nhất lẩm bẩm nói, “Mình còn sống, có… hiệu quả rồi sao?”
…
Ở thế giới thực, Ngô Thu đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, lúc này cô đã hoàn thành nhiệm vụ trình bày các phát hiện của mình. Để phòng ngừa có thêm việc, cô vẫn ở lại đây, nhưng hiện tại cô đang ở cùng với Gian Niệm, là Gian Niệm đó ugh, Người Sống Sót cấp S huyền thoại đó đó? Hắn ta đang làm gì ở đây vậy chứ?
Sau khi tìm thành viên cùng đội để hỏi, Ngô Thu biết được Gian Niệm ở đây là vì Thập Tư cũng thuộc một trong số 12 người mất tích, hắn ta đã đến thẳng đây ngay sau khi biết tin.
Tuy nhiên, sau khi biết chuyện này, Ngô Thu lại có một nghi vấn.
Nếu là Ngô Thu bình thường thì cô sẽ không dám hỏi, thế nhưng hiện tại cô không phải Ngô Thu bình thường, mà là Ngô Thu đeo kính. Một khi đeo kính vào thì không có gì mà cô không dám thắc mắc, cũng không có gì mà cô không dám thử nghiệm, vậy nên cô bước đi rất rạng rỡ đến trước mặt Gian Niệm.
“Cô đang làm gì vậy?” Gian Niệm nhìn cô ta, trong đôi mắt đen của hắn không có chút nghi ngờ, nhưng chắc chắn cũng không có ý tốt.
“Xin lỗi, tôi vừa có một nghi vấn muốn nhờ cậu cùng giải quyết.” Ngô Thu chỉ ngón tay cái về phía cánh cửa của văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt phía sau mình, “Cậu Thập Tư cũng đang ở trong sân chơi, phải không? Thử thách Chết chóc a, đây là một loại sân chơi huyền thoại đó, tại sao cậu lại không làm gì vậy?”
“Sẽ có ích à?” Gian Niệm khẽ nheo mắt.
Ngô Thu cười nói, “Không cần biết có ích hay không. Đối với cậu, có một người rất quan trọng đang ở bên trong, nên nhất định cậu sẽ muốn đi cứu mọi người, vì vậy mà cậu mới chạy thẳng tới đây.”
Cô đưa mặt lại gần hắn với tông giọng khiến người khác nhức tai. Gian Niệm cúi đầu, “Rốt cuộc cô muốn nói cái quái gì?”
“Có điều gì cậu biết mà chúng tôi không biết không? Mặc dù Đơn Vị Thanh Tra có thể nghiên cứu sân chơi, nhưng có những lúc thông tin không được đầy đủ bằng những Người Sống Sót cấp S các cậu. Đội Trưởng thì không sao, nhưng tôi chỉ là một cấp C thấp bé, và cũng chỉ mới nghe nói về Thử thách Chết chóc mà thôi chứ chưa từng vào. Hợp tác một chút, nói chúng tôi nghe những gì cậu biết đi nào?”
Gian Niệm nhìn Ngô Thu, một lúc sau mới cười nói, “Biết thì có ích gì sao?”
“Theo lý thuyết, sân chơi này chắc chắn có một khía cạnh nhân văn, và nó sẽ phát huy điều đó đến một mức độ nhất định. Nếu tìm hiểu thêm, thì chúng tôi sẽ có thể lấy điều này làm mục tiêu để ngăn cản việc mọi người bị giết.” Ngô Thu nói bằng giọng cao thượng, “Nhưng bây giờ, chúng tôi chỉ muốn biết tình hình để xác định xem những người bên trong có thể sống sót ra ngoài được hay không thôi.”
Bản dịch được đăng tải duy nhất tại wattpad @JfourRVS_7
Gian Niệm dựa vào tường, bắt đầu giải thích. “Thì, vài Người Sống Sót biết được tại sao sân chơi đó lại được gọi là Thử thách Chết chóc. Nó được đánh giá là giống với bản chất con người hơn, và cách thức qua màn của nó giống với một trò chơi hơn bất kỳ sân chơi nào khác. Sân chơi này sẽ được thiết lập dựa trên người được chọn, mỗi người bên trong đều có những đặc điểm tương ứng với manh mối then chốt. Nó chỉ mang những người sở hữu đặc điểm có thể thay đổi cục diện sân chơi hiện tại vào thôi, và sau đó nếu đi theo một kịch bản đã được định sẵn giống như các trò chơi cốt truyện, ta có thể qua màn. Cô gọi nó là một màn chơi xui rủi cũng không sai, đây quả thật chỉ là một trò chơi mà thôi.”
Ngô Thu sững sờ. Ba giây sau, cô mới tìm lại được giọng của mình, “Nói cách khác, những người bên trong nhất định phải phát huy vai trò của mình ở thời điểm then chốt, và một khi trò chơi diễn ra thuận lợi, họ mới có thể qua màn sao?”
“Có nghĩa là phải hợp tác.” Gian Niệm nhìn cô, “Giờ thì cô đã biết vì sao gần như không có người nào sống sót trong các Thử thách Chết chóc rồi, nhỉ?”
Tất nhiên rồi…
Trong vô hạn lưu giới hầu như không ai có đồng đội, ngoại trừ một số người đã có bạn đồng hành cố định, dù thế nào bọn họ cũng không thể quá tin tưởng vào người khác được. Nếu như mù quáng tin tưởng vào ai đó, thì khi gặp phải người như Tăng Nhậm, họ chỉ có nước mà chết. Vậy nên việc những người xa lạ tin tưởng lẫn nhau là điều gần như không thể xảy ra ở thế giới ấy.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi, những người bên trong cũng đã khác, và Ngô Thu tin rằng bọn họ sẽ tin tưởng và hợp tác với nhau.
“…Những điều kiện khắc nghiệt như vậy, trong vô hạn lưu giới thực sự có người còn sống sót khỏi màn chơi này sao?”
“Có.” Gian Niệm khẽ mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó của hắn trông không hề thân thiện, ngược lại còn có chút gì đó hung tợn khó hiểu, “Vận may của tôi rất tệ, rất rất tệ. Tôi luôn bị cuốn vào những sân chơi kì dị, cuối cùng toàn gặp phải một lũ xấu xa tệ hại ở mọi sân chơi mà tôi bước vào thôi. Tôi đã gặp những tên đồng đội cặn bã không tưởng trong sân chơi này, những kẻ đó khiến cho tôi hiểu được con người thực sự là loài động vật ngu ngốc như thế nào. Nhưng thấy tôi còn đang nguyên vẹn đứng ở đây, cô hẳn đã nhận ra, rằng cuối cùng, tôi là người duy nhất bước ra khỏi sân chơi này.”
Ngô Thu vô thức nuốt nước bọt, “Và sau đó?”
“Sau đó, tôi đã tìm ra được bản chất của sân chơi này.” Gian Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa của văn phòng Đơn Vị Đặc Biệt, “Đây thực sự chỉ là một trò chơi mà thôi. Nó giống như một trò chơi theo đội, nghĩa là trong đội mà có người chết cũng không sao, cho dù chỉ còn lại một người khi trò chơi được thông qua, nó vẫn được tính là thắng. Sân chơi này có hai chế độ: một là tất cả đều chết, và một là tất cả… đều sống sót.”
Cho nên vừa rồi ánh mắt của người này trở nên như vậy là bởi vì hắn ta đã sống sót. Thế nhưng bởi vì hắn đã qua màn, nên những tên đồng đội cặn bã kia hẳn cũng đã thoát ra được khỏi sân chơi mới đúng….Cô không biết liệu mình nên hỏi có phải hắn đã giết những người đó không, hay là nên an ủi và nói lời chia buồn với hắn nữa.