Tôi Thật Sự Rất Đẹp - Chương 19 - Chương 19
Viên Ninh đang cực kỳ lo lắng, sau khi xuống xe đã trở nên bình tĩnh hơn, ngay cả Amy cũng không nhận ra được điều đó.
Amy đã liên lạc với trợ lý đạo diễn trong đoàn làm phim, đến nơi liền kéo
Viên Ninh vào trong: “Cho dù kết quả thử vai thế nào, chị sẽ dẫn em đi
ăn một bữa thật ngon, ngày mai đưa em tới đoàn phim 《 Tiên giai 》.”
Viên Ninh rất cảm động, nhưng sau khi nghĩ đến thiết lập nhân vật Nguyệt
Dao, cô vẫn từ chối: “Chờ khi nào đóng máy rồi đi ăn cũng được. Dù sao
thì Nguyệt Dao… rất nhiều quần áo khoe eo.”
Khi Amy nghĩ đến
vai diễn Nguyệt Dao, rất nhiều bộ quần áo đều bó sát eo, tuy rằng ăn một bữa sẽ không mập lên quá nhiều, nhưng lỡ như Viên Ninh ăn nhiều thành
quen, ở đoàn phim cũng không có ai trong coi… Điều này thật là đáng
sợ, cô quyết định sẽ không đề cập tới nữa: “Thù lao quay phim 《 Tiên
giai 》 sẽ được gửi vào tài khoản của em, khoảng hai ngày nữa em sẽ được
nhận.”
Viên Ninh lập tức vui vẻ: “Thật tốt quá.”
Amy nhìn dáng vẻ của Viên Ninh, trong lòng không tự chủ được thả lỏng: “Em định tiết kiệm hay mua thứ gì?”
Viên Ninh trong lòng tính toán số tiền lương có thể nhận được: “Em sẽ đưa bà nội lên bệnh viên trên tỉnh, trước tiên là đi khám, xem bệnh viện nói
thế nào đã.”
Amy biết trưởng bối của Viên Ninh sức khỏe không tốt nên hỏi: “Làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Vâng.” Viên Ninh thấp giọng nói: “Tim có vấn đề, lúc kiểm tra, bệnh viện tỉnh có đề nghị đặt máy trợ tim.”
Amy khẽ cau mày nói: “Sao em không đưa đến bệnh viện ở thành phố B?”
Vừa hỏi xong, Amy cảm thấy lời mình nói ra điều thật ngu ngốc, muốn xin
lỗi, thấy Viên Ninh không để ý, còn giải thích: “Mấy năm trước, khi đó
ông nội của em bị ốm, tiền trong nhà tiêu gần hết, còn vay mượn nữa bên
ngoài không ít. Với lại bác sĩ trong tỉnh, thành phố mình cũng giỏi mà.”
Khi bọn họ đã đến phòng thử vai, Amy không nói gì nữa, gõ cửa ba lần, đứng cùng Viên Ninh chờ ở bên ngoài.
Rất nhanh cửa được mở ra, nhìn thấy Amy và Viên Ninh, người nọ nói: “Mời vào.”
Sau khi Amy cảm ơn, cô đưa Viên Ninh vào trong.
Đạo diễn Lâm đang đợi trong phòng, nhìn thấy Viên Ninh thì hơi cau mày.
Tâm trí Amy liền căng thẳng, tại sao khi nhìn thấy Viên Ninh, đạo diễn Lâm
có vẻ không hài lòng? Có phải vì đạo diễn Lâm đã chọn được diễn viên
thích hợp? Nếu thật sự là như vậy, tại sao còn thúc giục Viên Ninh nhà
cô đến thử vai? Hay đạo diễn Lâm đã nghe một số tin đồn vớ vẫn gây bất
lợi cho Viên Ninh?
Mặc dù trong lòng rất bối rối nhưng Amy vẫn mỉm cười nói: “Đạo diễn Lâm, xin lỗi vì đã để ông đợi lâu.”
Đạo diễn Lâm rất có tài, các tác phẩm của ông ta không chỉ có doanh thu
phòng vé cao mà còn giành được rất nhiều giải thưởng: “Đi tẩy trang
trước đi.”
Amy hơi ngạc nhiên.
Viên Ninh nói: “Vừa rồi chụp ảnh phim xong, tôi đã tẩy trang rồi.”
Lời này nói một cách uyển chuyển, Viên Ninh hiện tại không trang điểm, cô
chỉ thoa một ít mỹ phẩm dưỡng da, kêu cô tẩy trang thực sự không tẩy
được cái gì.
Đạo diễn Lâm cau mày: “Cô có chắc không?”
Viên Ninh đưa tay lên, dùng sức xoa xoa mặt mấy lần, sau đó xòe hai tay ra,
trên tay sạch sẽ không có dấu vết của đồ trang điểm, mà gương mặt bởi vì chà xát quá mạnh mà có hơi đỏ ửng, quả thật là không có dấu vết của
trang điểm.
Đạo diễn Lâm: “…”
Amy cảm thấy vẻ mặt của
đạo diễn Lâm càng không hài lòng, không hài lòng cái gì? Không lẽ thấy
Viên Ninh tới đây mà không trang điểm, không tôn trọng sao? Vậy thì sao
lúc nảy lại kêu cô tẩy trang.
Viên Ninh vẻ mặt trông còn ngây thơ hơn.
Lâm đạo diễn bất đắc dĩ nói: “Được, vậy cô xem video thử vai được gửi đến cho cô đi.”
Đây là lần đầu tiên Viên Ninh gặp phải loại đạo diễn vừa mới gặp liền ghét
cô như vậy, thật sự cảm thấy một lời khó nói hết. Cô cảm thấy nếu mình
có chí khí thì nên nói với đạo diễn Lâm vài câu, sau đó rời đi với quản
lý của mình, nhưng…
“Vâng.” Viên Ninh cảm thấy nghệ sĩ quan
trọng nhất chính là da mặt dày, chí khí là cái gì? Nó có thể ăn được
sao? Chặt nhỏ hầm thành canh xương cũng được, chỉ cần vai diễn tốt, cô
có thể không cần mặt mũi. Hơn nữa cô biết rất rõ, chỉ cần có thể đóng
phim của đạo diễn Lâm, danh tiếng của cô chắc chắn sẽ đột ngột tăng vọt: “Tôi sẽ bắt đầu từ đoạn ngắn thứ nhất.”
Đạo diễn Lâm ừ một tiếng.
Thấy vậy, Amy lùi sang một bên, cô phải tìm cách dò hỏi đạo diễn Chung một
chút, xem đạo diễn Lâm có hiểu lầm gì về Viên Ninh không, nếu có thì
giải quyết sớm sẽ tốt hơn.
Viên Ninh nhớ lại phần đầu tiên, cảnh
sát đến gõ cửa, cô đang giả làm con gái của nội gián để đối phó với cảnh sát, nhưng con gái thật sự của nội gián đã chết và được giấu dưới gầm
giường trong phòng ngủ, chỉ cần cảnh sát đi vào lục soát là sẽ thấy.
Viên Ninh không biết nhiều về cốt truyện, cô thậm chí còn không chắc liệu liệu người trong kia có phải do mình giết không nữa.
Viên Ninh hỏi: “Tôi có thể mượn trên bút trên bàn chút được không?”
Trợ lý đạo diễn cho rằng Viên Ninh muốn dùng bút làm đạo cụ, tỏ ý đang ở
nhà làm bài tập, dù sao hôm nay những nữ diễn viên tới thử vai không chỉ mượn bút mà còn muốn vở để giả vờ học bài, hắn liền đưa cây bút qua.
Viên Ninh cảm ơn rồi nhận lấy, đặt bút xuống bàn bên cạnh: “Vậy tôi bắt đầu.”
Nói xong, Viên Ninh đi tới cửa, giống như vừa định đóng cửa lại lại nghe
thấy tiếng gõ cửa, cô hơi nhíu mày, không chút hoảng loạn đem thi thể
giấu trong phòng ngủ, xoay người trở lại về phía cửa. Lúc đi ngang qua
bàn, Viên Ninh thuận tay cầm bút lên, tay linh hoạt dùng bút búi tóc
lên, cả người trông sảng khoái hơn rất nhiều. Lúc này sắc mặt cô thay
đổi, sự thận trọng và lạnh lùng hoàn toàn biến mất, giống như một học
sinh bình thường bị gián đoạn việc học, có chút khó hiểu cùng buồn rầu,
đi về phía giữa phòng.
Khi Viên Ninh búi tóc lên, đạo diễn Lâm lần nữa trở nên tràn đầy năng
lượng, lại nhìn vẻ mặt của Viên Ninh, nhìn cô ấy thật sự giống như một
học sinh đang gặp rắc rối với việc học của mình.
Viên Ninh không lập tức mở cửa, mà xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, cô hỏi: “Ai vậy? Mấy người tìm ai?”
Đạo diễn Lâm nhìn trợ lý đạo diễn, hôm nay trợ lý đạo diễn phối hợp diễn
không ít người, lập tức nói: “Chúng tôi là cảnh sát, tìm cháu hỏi một số vấn đề.”
Viên Ninh cả người ngây ngẩn, chuẩn bị mở cửa, rồi dừng lại: “Mọi người là cảnh sát sao? Tìm cháu làm gì? Cháu không có gọi
cảnh sát.”
Đạo diễn Lâm nắm chặt cây bút trong tay, cảm giác đây
đúng là hành vi của một cô bé ở nhà một mình, nghe nói là cảnh sát lập
tức sẽ mở cửa thì có chút quá ngây thơ, mà cô bé này chính là con gái
của người trong cuộc, cũng biết một số chuyện trong nhà nên đối với
người lạ càng cảnh giác hơn.
Trợ lý đạo diễn thúc giục: “Đây là thẻ cảnh sát của chúng tôi, cô bé xem qua đi, chúng tôi muốn hỏi cháu vài câu.”
Viên Ninh mở cửa gỗ bên trong, xuyên qua cửa chống trộm nhìn ra ngoài, coi
như xác nhận thẻ cảnh sát trên tay họ, sau đó quan sát hai người kia:
“Mọi người chờ một chút, để cháu kiểm chứng lại thẻ cảnh sát.”
Nói xong, Viên Ninh mở điện thoại trước mặt hai người gọi điện cho Dao Dao
Linh, sau đó xác minh số báo động của hai người, cô tắt điện thoại xấu
hổ nói: “Cháu ra mở cửa ngay.”
Viên Ninh dường như không đề
phòng, tay cầm then cửa vội vàng mở ra, còn nói xin lỗi lời, sau đó hỏi: “Mọi người có chuyện gì sao?”
Trợ lý đạo diễn nói: “Ba của cháu có ở nhà không?”
Lúc Trợ lý đạo diễn hỏi câu đầu tiên, Viên Ninh nắm chặt tay nắm cửa một
chút, mới mở cửa ra sau đó nghiêng người mời hai người vào, thận trọng
nói: “Không có, ba cháu đã một thời gian rồi chưa về.”
Đoạn thử vai ngắn đầu tiên đến đây là hết.
Đạo diễn Lâm thúc giục: “Cảnh thứ hai.”
Cảnh thử vai thứ hai là cảnh nam chính thám tử lấy thân để cứu giúp, bị súng bắn thương và được đưa đến một phòng khám dưới lòng đất để điều trị, cô đang đứng ở cửa.
Bởi vì không có thuốc tê nên có tiếng nam chính kêu đau.
Viên Ninh đứng dựa vào cửa ngáp một cái, tựa hồ có chút buồn ngủ, trên mặt
không có một chút áy náy hay cảm động gì hết, ngược lại có vài phần
không thú vị cùng chán ghét.
Đây là một biểu hiện hoàn toàn khác
với những nữ diễn viên khác đã từng thử vai, bác sĩ đã băng bó cho nam
chính thám tử xong, Viên Ninh vội vàng dụi mắt, sau đó nước mắt liền rơi xuống, giống như đã âm thầm khóc thật lâu ở bên ngoài nhìn, rồi vội
vàng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
Sau khi xem hai cảnh ngắn kia
xong, đạo diễn Lâm hỏi: “Cô không cảm thấy ở cảnh thứ hai, cô bé mà cô
đã thử vai quá vô tình sao? Vì bảo vệ cô bé mà bị thương, hay là vì cô muốn vai diễn này, muốn biểu hiện chính mình mà không tôn trọng cốt
truyện?”
Lời nói này có chút nghiêm trọng, phải biết rằng nguyên
nhân thực sự về việc thay đổi diễn viên khả năng cao là bởi vì ống ta
yêu cầu thay đổi kịch bản. Xem ra đạo diễn Lâm là một người rất coi
trọng nhân vật trong kịch bản của mình, nếu như cảm lời thấy nói của
Viên Ninh không tôn trọng, không những không chọn cô mà trong lòng chắc
chắn sẽ không công nhận cô.
Amy hơi lo lắng, nhưng cô ấy không tùy tiện mở miệng.
Viên Ninh không biết tại sao vừa mới thấy cô đạo diễn Lâm có chút không hài
lòng, đương nhiên cần phải thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, dù sao
rất nhiều đạo diễn chú ý kỹ năng diễn xuất của diễn viên hơn, nhưng
trong trường hợp này thì khác: “Bởi vì tôi không biết toàn bộ cốt
truyện, nên phần lớn đều là suy đoán của tôi. Cô bé nhận thức được mình
là con gái giả của nội gián, phía sau còn có tổ chức, cho nên tôi nghĩ
rằng sự việc lần này rất nguy hiểm, cô bé đứng sau tổ chức sắp đặt, hơn
nữa cũng là để cho thám tử thật sự tin tưởng mình.”
“Sẽ không có
ai nghi ngờ một cô bé mà chính mình đã cứu và giúp đỡ trên đường.” Viên
Ninh nói: “Mục đích quan trọng nhất chính là củng cố lòng tin của thám
tử. Nếu cô ấy có thể cất giấu thi thể trong phòng và ứng phó với cảnh
sát, không lộ ra sơ hở, sau lại đi theo bên cạnh nam chính, tôi nghĩ cô
ấy không phải là người tốt, mà là một người tính toán chu đáo. Nên chắc
chắn sẽ không đau lòng hay cảm động trước vết thương của thám tử. Giống
như việc giải đề giống nhau, chẳng qua là vì biết được trình tự làm bài
mà thôi.”
Đạo diễn Lâm mặc dù kén chọn nhưng cũng không phải là người mực, lập tức
nói: “Chuẩn bị ký hợp đồng, lập tức gia nhập đoàn phim, cô mau tranh thủ thời gian học thuộc kịch bản đi.”
Amy vui mừng khôn xiết, nhân
vật Nguyệt Dao bên 《 Tiên giai 》 có thể sẽ bị trì hoãn một chút, và nếu
bộ phim 《 Thám tử 》 của đạo diễn Lâm quay chụp thuận lợi, khoảng mười
ngày là có thể hoàn thành, hai đoàn phim cũng không xảy ra xung đột.
Nhưng Viên Ninh không lập tức đồng ý: “Chiều mai tôi mới có thể gia nhập đoàn phim, ngày mai tôi còn phải tham gia lễ khai máy 《 Tiên Giai 》.”
Lúc này đạo diễn Lâm mới nhớ tới bản thân tìm được Viên Ninh như thế nào,
cũng không có làm cô khó xử: “Được, đưa kịch bản cho cô ấy, mọi người có thể ở lại thương lượng hợp đồng, tôi về trước.”
Amy ngay lập tức nói: “Cảm ơn đạo diễn Lâm.”
Đạo diễn Lâm vừa muốn rời đi, đột nhiên dừng lại: “Diễn viên nhà cô không ngại giả xấu đi chứ?”
Amy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: “Vì cốt truyện, tạo hình như thế nào cũng được hết.”
Đạo diễn Lâm gật đầu, lẩm bẩm nói: “Mau bảo chuyên viên trang điểm, trang điểm cho cô ấy xấu đi.”
Viên Ninh đột nhiên hiểu tại sao đạo diễn Lâm khi nhìn thấy cô liền không hài lòng.
Đạo diễn Lâm cũng thẳng thắn: “Khi tôi xem video, tôi nghĩ rằng là do trang điểm. Thôi quên nó đi, nếu không phải không kịp thời gian, cô chắc chắn phải tăng cân và da phải đen đi.
Viên Ninh muốn ôm cơ thể tội
nghiệp của mình, cô cảm kích vì không còn kịp thời gian, thật sự rất cảm kích! Cô mà vừa béo vừa đen, làm sao có thể trở thành bạch nguyệt quang hay nốt chu sa trong (*) lòng nam chính? Chắc chỉ có thể diễn hắc
nguyệt quang và huyết muỗi trong lòng nam chính (**).
(*) Bạch
nguyệt quang là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm. Nốt chu
sa là nốt ruồi son, ám chỉ người để lại ấn tượng trong lòng người khác.
Hai hình ảnh này là biểu tượng cho hai người con gái trong cuộc đời
người đàn ông.
(**) Theo cách hiểu của mình thì “Hắc nguyệt
quang” ngược lại với “Bạch nguyệt quang”. Còn “Huyết muỗi” là chính máu
của muỗi hay là vết bị muỗi cắn ấy, so với “Nốt chu sa” thì nó không hề
đẹp (cái này theo nghĩa đen thôi, nghĩa bóng thì chắc là người không để
lại ấn tượng hoặc không yêu).