Tôi Thật Sự Rất Đẹp - Yên Ba Giang Nam - Chương 22
Đạo diễn Lâm vừa lúc đang rảnh hỏi: “Mọi người có ý tưởng gì?”
Thợ làm tóc nhìn Viên Ninh hỏi: “Cô có phiền nếu cắt bớt một ít tóc không? Tôi nghĩ nên để tóc mái dày che đi đôi mắt của cô, nên…”
Chưa kịp để Viên Ninh từ chối, đạo diễn Lâm nói thẳng: “Không được, trong mắt cô ấy có thứ gì đó rất thu hút, vì vậy không thể che nó được.”
Viên Ninh vô tội nhìn thợ làm tóc.
Thợ trang điểm giải thích: “Nói như vậy thì chuyển sang phương án hai, dùng mắt kính che lại.”
“Không được.” Đạo diễn Lâm càng thêm bất mãn: “Mắt của cô ấy rất thu hút, tôi cần cái này, vì sao mọi người cứ muốn che đi mắt cô ấy?”
Trịnh Dương uống nước, nghỉ ngơi một lát, nghe thấy động tĩnh bên này liền đi tới, anh đã xem qua ảnh chụp của Viên Ninh, lại phát hiện Viên Ninh đang yên lặng đứng, hình như so với ảnh chụp còn đẹp hơn một chút.
Thợ trang điểm rất bất đắc dĩ: “Nhưng mà đạo diễn Lâm, anh yêu cầu chúng tôi làm cho cô ấy xấu đi, anh nhìn đôi mắt của cô ấy xem, nếu không che lại thì xấu kiểu gì? Hơn nữa trong bộ phim này, yêu cầu cô ấy không được thu hút ánh nhìn của người khác, cũng không thể thêm bớt những điểm khác.”
Đạo diễn Lâm cũng có sự kiên trì của riêng mình: “Về phương diện này là vấn đề của mọi người, nhưng có thứ gì đó trong mắt cô ấy rất thu hút. Điều tôi cần là một khuôn mặt bình thường, nhưng không có nghĩa là che đi những ưu điểm và hào quang của cô ấy.”
Nhà biên kịch đã nhiều lần hợp tác với đạo diễn Lâm, được xem như là nữ hoàng biên kịch của đạo diễn Lâm: “Đây thực sự là một vấn đề, bởi vì con gái của người trong cuộc luôn im lặng và hướng nội, lại có ngoại hình bình thường và không có nhiều bạn tốt, vì vậy Trần Táp chỉ cần tránh những người quen là được rồi. ngoại hình của Viên Ninh quá đẹp nên có chút không phù hợp, nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá giống với Trần Táp.”
Trịnh Dương cũng muốn diễn bộ phim này thật tốt, anh đã xem video thử vai của Viên Ninh ngày hôm qua, và màn biểu hiện của Sở Mông hôm nay. Vì anh là nhân vật chính nên anh không sợ ai đó sẽ cướp đi sự nổi bật, huống chi Viên Ninh và anh cũng không có xung đột về lợi ích. Hiện tại anh hy vọng bộ phim này sẽ thành công vang dội ở phòng vé và giành lấy một vài giải thưởng. Đương nhiên anh hy vọng rằng diễn viên đóng vai Trần Táp sẽ có kỹ thuật diễn xuất tốt: “Đạo diễn Lâm, khi tôi xem các video thử vai, thật ra lực chú ý của tôi không đặt lên gương mặt Viên Ninh, như thể cô ấy là Trần Táp, tôi biết ngoại hình của cô ấy rất xuất sắc, nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không phù hợp lắm. “
Đạo diễn Lâm ngay lập tức tìm thấy đoạn video thử vai và xem lại, ông ấy nhận ra một điều, dường như sự bất mãn của ông ấy đối với việc Viên Ninh quá xinh đẹp là trước và sau buổi thử vai, còn trong lúc thử vai thì ông ấy không cảm thấy như vậy.
Biên kịch đi qua xem, sau đó cũng vỗ tay: “Đúng vậy, là do chúng ta sai ở điểm này.”
Đạo diễn Lâm nhìn đi nhìn lại nhiều lần, sau đó nhìn chằm chằm vào Viên Ninh, ánh mắt ông ấy như thể đang phát sáng.
Thợ trang điểm và những người khác cũng đi qua xem thử, họ chưa xem buổi thử vai, chỉ có ảnh thẻ và thông tin cơ bản. Bọn họ không hiểu gì về việc quay phim nhưng trong thời gian ở trường quay cũng quan sát được không ít, thậm chí họ đã xem một vài cảnh mà diễn viên đóng vai Trần Táp ban đầu. Có thể hiểu tại sao đạo diễn Lâm lại quyết định chọn Viên Ninh mặc dù ông ấy không hài lòng với ngoại hình của Viên Ninh.
Trịnh Dương cảm thấy Viên Ninh có tiềm năng nổi tiếng, anh cũng nguyện ý chiếu cố hậu bối: “Tôi đã từng nghe nói, có một loại diễn viên lúc nhập vai có thể khiến mọi người cảm thấy nhân vật như đang sống trước mặt, hôm nay tôi mới có thể chân chính nhìn thấy.”
Viên Ninh ngơ ngác như người mới: “Kỹ năng diễn xuất của tiền bối mới thật sự tốt. Giáo viên của chúng em thường xuyên chiếu phim của anh để chúng em học hỏi.”
Đạo diễn Lâm chỉ vào Viên Ninh nói: “Cô đi làm đi, chỉ cần không che mắt là được.”
Dù sao thì đạo diễn Lâm cũng không hiểu biết nhiều về trang điểm, ông chỉ muốn nói cho những người này cảm giác mà ông muốn, thấy Viên Ninh cùng thợ trang điểm rời đi, đạo diễn Lâm nhìn về phía Trịnh Dương: “Cậu hiểu không?”
Trịnh Dương gật đầu: “Tôi hiểu, bộ phim này cần sự kiên trì một nhân vật nhỏ, tôi chỉ có chút mất hứng.”
Đạo diễn Lâm hài lòng: “Được, vậy chúng ta quay lại đi.”
Đoàn làm phim, nhân viên công tác, các vai phụ, diễn viên quần chúng đã bắt đầu chuẩn bị.
Viên Ninh cả người đen đi mấy tông, đây là một đại công trình, chỉ cần nơi nào da thịt lộ ra đều phải bị làm cho đen đi.
Thợ trang điểm làm hỏng lông mày của Viên Ninh: “Mấy ngày nay em đừng tỉa lông mày.”
Viên Ninh dạ một tiếng, nhắm mắt lại để cho thợ trang điểm giày vò mình.
Trên thực tế, tạo hình của Trần Táp trong bộ phim này rất đơn giản, nếu không phải vì làm cho Viên Ninh trông xấu xí đi thì thời gian trang điểm sẽ ngắn hơn. Mà trang phục cũng chỉ có có ba bộ, một bộ đồng phục học sinh, một bộ đồ thể thao và một bộ quần jean cùng áo hoodie, những thứ này được chuẩn bị theo dáng người của Viên Ninh.
Tóc Viên Ninh được buộc cao theo kiểu đuôi ngựa, cô mặc đồng phục cấp ba màu trắng xen xanh, khác hẳn với những bộ đồng phục váy ngắn trong nhiều bộ phim thần tượng khán, bộ đồng phục học sinh này vừa to vừa rộng, bên trong là một cái áo thun hơi rộng.
Vừa lúc đạo diễn Lâm quay xong một cảnh trong cốt truyện, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Viên Ninh, lại nghĩ đến biểu hiện của Viên Ninh trong buổi thử vai, miễn cưỡng nói: “Được, ngày mai sẽ bắt đầu quay bổ sung.”
Vì không tìm được diễn viên phù hợp, nên đường nhiên phải quay những cảnh sau trước, hiện tại đã tìm được diễn viên phù hợp rồi nên có thể bắt đầu quay bổ sung.
Người điều phối đã quen với phong cách của đạo diễn Lâm, sau khi biết diễn viên đã được xác nhận liền bắt đầu phối hợp về mọi mặt, lúc này nghe vậy mới nói: “Không thành vấn đề.”
Trịnh Dương gật đầu.
Trợ lý đạo diễn nói: “Kịch bản mới đã được in ra, mọi người xem đi, vai diễn của Trịnh Dương không có thay đổi.”
Trịnh Dương nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Viên Ninh xem sơ qua kịch bản mới, tình tiết của cô đã được đánh dấu trước, thực ra cũng không thay đổi lắm so với kịch bản gốc, chỉ thêm hai tình tiết nhưng lại khiến vai diễn Trần Táp phong phú hơn và có nhiều không gian để theo dõi hơn. Mặc dù khi chiếu phim không biết có bị cắt bớt không nhưng ít nhất nó sẽ được thêm vào.
Chỉ là nếu Viên Ninh thêm cảnh, cảnh diễn của người khác cũng sẽ bị giảm bớt, nghĩ đến những diễn viên bị giảm bớt cảnh diễn sẽ cảm thấy không hài lòng, nhưng chuyện này không liên quan gì đến Viên Ninh.
Đạo diễn Lâm cũng không nói chuyện với Viên Ninh mà tiếp tục quay phim.
Viên Ninh đi tẩy trang trước, sau khi thay lại quần áo của mình, cô cùng nhân viên công tác ngồi trong góc xem đạo diễn Lâm quay phim.
Đoàn phim của đạo diễn Lâm không thiếu tiền, cơm hộp buổi trưa cũng rất phong phú, đồ ăn là ba thịt một rau, cơm và mì có thể nói trước với nhân viên để họ chuẩn bị vào ngày hôm sau, đoàn phim cũng thường sẽ chuẩn bị thêm một ít, lỡ như có người vẫn còn đói.
Viên Ninh cầm một phần đồ ăn, đang định tìm một góc để ngồi ăn thì Trịnh Dương gọi cô lại, bảo cô ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cùng ăn.
Đạo diễn Lâm vẫn còn đang cầm hộp đồ ăn ngồi trước màn hình, xem đi xem lại nội dung vừa quay.
Biên kịch cũng ngồi bên cạnh Trịnh Dương, vừa nhìn thấy Viên Ninh liền nói: “Lão Lâm rất hài lòng với cô đấy, sau khi trở về anh ấy liền bảo tôi đổi kịch bản.”
Trịnh Dương ở bên cạnh không nói gì, thật ra Viên Ninh cũng chỉ là diễn viên mới nên không dễ dàng chấp nhận được. Trịnh Dương và Viên Ninh không thân cũng chẳng quen, cũng không ảnh hưởng gì đến việc quay phim và cũng không có nghĩa vụ phải giải vây giúp cô.
Viên Ninh lấy đũa từ trong ba lô ra: “Đạo diễn Lâm là một nghệ thuật gia, điều ông ấy muốn chính là mọi người đều làm việc vì tác phẩm của ông ấy, và đó là việc của ông ấy.”
Đây coi như là trả lời cho những gì biên kịch nói.
Biên kịch gật đầu mỉm cười.
Viên Ninh cười nói: “Chỉ cần tôi làm việc chăm chỉ, cho dù bị mắng thì sau khi mắng xong đạo diễn Lâm cũng sẽ cho tôi lời khuyên.”
Biên kịch giơ ngón cái lên: “Cô gái nhỏ minh bạch, tôi thích cô.”
Viên Ninh cười, nhưng biên kịch nhìn thấy sự nghiêm túc cùng tham vọng trong mắt cô.
Biên kịch nhanh chóng nhận ra rằng kỹ năng diễn xuất của Viên Ninh xứng đáng với sự tham vọng đó. Khi Viên Ninh đóng vai Trần Táp, cô trông như Trần Táp thực sự, khiến mọi người phải bỏ mọi thứ sang một bên. Khi Viên Ninh tham gia quay phim, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ, không sợ việc không đạt yêu cầu của đạo diễn Lâm. Sau khi hỏi ý kiến đạo diễn Lâm, cô có thể nhanh chóng điều chỉnh theo hiệu quả mà đạo diễn Lâm muốn, quay nhiều nhất ba lần là có thể thông qua.
Sau ngày đầu tiên quay phim với Viên Ninh, Trịnh Dương chủ động cùng cô trao đổi thông tin liên lạc, không nhịn được cảm thán, quả nhiên là thức ăn của Chúa thì phải khác.
Thời gian quay phim ban đầu dự kiến là khoảng mười lắm ngày, và vì Viên Ninh là người mới nên ước tính sẽ mất ít nhất khoảng hai mười ngày. Vì vậy, người điều phối đã trù tính kế hoạch sẵn nhưng không ngờ quá trình quay phim kết thúc chỉ trong bảy ngày.
Điều này có tiết kiệm thời gian không?
KHÔNG.
Đó là tiền!
Đạo diễn Lâm rất hài lòng, bởi vì hiệu quả cảnh quay của Viên Ninh vượt quá mong đợi của ông ấy.
Nhà biên kịch cũng hài lòng vì Viên Ninh đã đóng được vai Trần Táp trong lòng hắn ấy.
Nhà sản xuất hài lòng vì tiết kiệm được tiền!
Ngay cả Viên Ninh cũng rất hài lòng, dù sao quay phim ở đây cũng có cảm giác sảng khoái.
Khi Amy nhận được cuộc gọi của Viên Ninh thì đã rất sửng sốt, dù sao cũng chưa đến một nửa thời gian, tại sao lại rời đoàn phim rồi?
Nhưng mấy ngày này họ gửi tin nhắn cho nhau vào mỗi buổi tối, theo lời nói của Viên Ninh thì việc quay phim diễn ra rất thuận lợi.
Chẳng lẽ đạo diễn Lâm không hài lòng, cắt bỏ tần suất xuất hiện của Viên Ninh sao?
Vì suy đoán như vậy nên Amy không hỏi thêm qua điện thoại, dù sao có một số chuyện không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại được. Với lại cô cũng sợ nếu mình hỏi sẽ khiến Viên Ninh càng cảm thấy buồn.
Chỉ là khi đến đón Viên Ninh, Amy đã mang theo rất nhiều cà phê và bánh ngọt.
Lúc Amy đến phim trường, cô phát hiện ra rằng mọi thứ hoàn toàn khác so với những gì cô nghĩ, có vẻ như đoàn phim đang chuẩn bị tiệc đóng máy cho Viên Ninh?
Dù không đi nhà hàng nhưng nhìn trang phục của nhân viên giao hàng, Amy nhận ra đây là một nhà hàng tư nhân có tiếng trong thành phố, nhà hàng này nổi tiếng khó đặt chỗ và đắt đỏ.
Khi các nhân viên công tác nhìn thấy Amy, họ vội vàng tiến tới với nụ cười trên môi và nhận lấy chiếc túi từ trên tay cô.
Nhà sản xuất cũng tươi cười chào đón đi tới, rất nhiệt tình.
Amy bị thái độ của những người này làm ho bối rối.
Nhà sản xuất thở dài: “Tiểu Viên là một diễn viên không khiến người khác phải lo lắng. Tôi nghĩ không lâu nữa cô ấy sẽ một bước lên trời, không biết đến lúc đó còn có cơ hội hợp tác với cô ấy nữa hay không.”
“Nghe những lời nhà sản xuất nói.” Amy mặc dù không biết cụ thể tình huống, nhưng hiển nhiên là Viên Ninh giữ được mặt mũi cho cô: “Miễn là anh trọng dùng Viên Ninh, ngay cả khi không có lịch trình, chúng ta có thể thương lượng.”
Nhà sản xuất cười, thực ra anh rất tán thưởng những gì Viên đã nói và câu trả lời của Amy, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ít nhất cũng khiến người ta cảm thấy được tôn trọng cùng thành ý.
Viên Ninh đã tìm được Amy, lập tức nở nụ cười tung tăng chạy tơi: “Chị Amy, em rất nhớ chị.”
Amy nhìn bộ dáng vui vẻ của Viên Ninh, giống như nhìn thấy con hươu sao trước đo: “Con bé này quá ngu ngốc, tôi sợ nó gây ra không ít rắc rối cho đoàn làm phim.”
Nhà sản xuất cũng nhìn thấy, không khỏi bật cười: “Không đâu, Viên Ninh là loại diễn viên được ông trời ưu ái, tiết kiệm cho chúng tôi một nửa thời gian đấy. Mấy ngày nay đạo diễn Lâm cũng không mắng ai cả.”
Amy lúc này mới hiểu được Viên Ninh nói quay phim suôn sẻ là như thế nào, thấy Viên Ninh muốn nhào tới ôm mình, cô đưa tay ấn vào trán Viên Ninh lại: “Thành thật đi!”
Viên Ninh dụi dụi hai cái nữa chịu từ bỏ, có chút khoe khoang: “Chị Amy, đạo diễn Lâm đã khen em.”
Bộ dạng đắc ý, dáng người nhỏ nhắn cùng khuôn mặt xinh đẹp của Viên Ninh không khiến người ta không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại còn muốn khen ngợi cô mấy câu và xoa đầu.
Amy gõ vào đầu Viên Ninh một cái, đối với nhà sản xuất nói: “Anh cũng biết Vĩnh Gia không có tiếng nói ở mảng điện ảnh và truyền hình mà, nếu có cơ hội thích hợp, mong sẽ cân nhắc đến Viên Ninh chúng tôi.”
Nhà sản xuất sẵn sàng đồng ý.
Hôm nay đạo diễn Lâm rất hiếm khi ở lại cùng mọi người dùng bữa: “Tiểu Viên, nhớ kỹ số điện thoại di động của tôi, khi nào có vai diễn thích hợp tôi sẽ gọi cho cô biết chưa?”
“Vâng.” Viên Ninh ngoan ngoãn đồng ý: “Nhưng phải đến tháng sáu năm sau mới được.”
Lời này vừa nói ra, một số diễn viên đều sửng sốt, ngay cả ảnh đế và ảnh hậu còn muốn hợp tác cùng với đạo diễn Lâm, vậy mà Viên Ninh lại từ chối, đây còn không phải là chưa nổi tiếng mà đã tự cao rồi sao?”
Viên Ninh buồn bã nói: “Tôi sắp phải tham gia kỳ thi đại học rồi. Nếu làm bài không tốt, chị Amy và bố mẹ sẽ đánh tôi mất.”
Lúc này đạo diễn Lâm mới nhận ra Viên Ninh vẫn còn là học sinh: “Đúng đúng, thi đại học rất quan trọng. Dù sao quay xong bộ phim này tôi cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, khi nào có kết quả thi đại học thì báo cho tôi biết một tiếng nhé. Học tập thật chăm chỉ nhé.”
Ngón tay Viên Ninh đặt lên khóe mắt và làm biểu cảm rưng rưng khiến mọi người đều bật cười.
Sau khi ăn cơm xong, đạo diễn Lâm cảm thấy lời muốn nói đã nói xong, chào hỏi một tiếng rồi rời đi, ông còn muốn tiếp tục xem phim.
Trịnh Dương thở dài nói: “Thật sự là tạm thời không diễn nữa sao?”
“Vâng.” Viên Ninh hai tay cầm ly, nhìn Trịnh Dương: “Quay xong 《 Tiên giai 》 và chương trình tạp kĩ, em phải tập trung ôn tập.”
Trịnh Dương nhìn Amy ngồi bên cạnh Viên không nói gì, không khỏi thở dài khi Viên Ninh thực sự gặp được một quản lý tốt, dù sao thì đa số quản lý cũng chỉ quan tâm đến tiền: “Vậy chúc em thi đại học thuận lợi.”
Viên Ninh cụng ly với Trịnh Dương, uống thêm hai ngụm nữa.
Một nam diễn viên không nhịn được hỏi: “Chị Amy đồng ý sao? E rằng từ tháng hai đến tháng sáu năm sau sẽ phát sóng 《 Tiên giai 》,nói không chừng 《 Thám tử 》 cũng sẽ được phát sóng? Khi đó sẽ là thời điểm tên tuổi của Viên Ninh sẽ được biết đến nhiều hơn.”
Amy cười nói: “Thi đại học là việc cả đời, tiền cũng không kiếm được. Sau khi em ấy thi xong đại học, tôi sẽ đưa em ấy lên phim trường. Nếu em ấy không kiếm đủ tiền thì tôi cũng sẽ không cho ăn.”
Mọi người nghe lời này đều biết là nói đùa, khi thật sự tham gia vào đoàn phim, đoàn phim sẽ lo cơm nước hết nên Amy cũng không cần cung cấp.
Viên Ninh một chút cũng không sợ hãi: “Trải qua xong kì thi đại học thì cũng không còn gì phải sợ cả.”
Mọi người có mặt ở đây đều cười.
Viên Ninh ăn cơm xong chuẩn bị rời đi, Trịnh Dương vừa vặn đang rảnh nên đích thân tiễn cô: “Vừa rồi có nhiều người nên anh không nói được, anh có kịch bản đang chuẩn bị, có một nhân vật anh thấy rất hợp với em. Nếu thuận lợi thì khoảng tháng sáu, tháng bảy năm sau nên em đừng vội nhận show nhé.”
Viên Ninh không chút do dự: “Được! Quay phim với anh Trịnh em cảm thấy rất thoải mái.”
Trịnh Dương cười nói: “Em có phương thức liên lạc của anh, có chuyện gì không giải quyết được thì gọi cho anh. Hi vọng em sẽ không lãng phí tài năng của mình, cũng đừng đi lạc đường.”
Thật ra những lời này là dành cho Amy nhiều hơn, dù sao thì với ngoại hình của Viên Ninh, nếu không có quản lý bảo vệ, rất có thể sẽ dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa lúc trước cô ở Vĩnh Gia Entertainment đã xảy ra chuyện gì, hỏi thăm một chút sẽ biết thôi.
Mặc dù bây giờ quản lý của Viên Ninh là Amy, nhưng công ty vẫn là Vĩnh Gia Entertainment.
Trịnh Dương đánh giá cao tài năng và tính cách của Viên Ninh, đồng thời cũng nguyện ý dìu dắt hậu bối.
Viên Ninh nghiêm túc nói: “Anh Trịnh yên tâm, em biết.”
Amy không tức giận và hứa hẹn: “Viên Ninh chính là cây rụng tiền của của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”
Trịnh Dương cười cười không nói gì, dừng chân lại: “Được rồi, hai người không chê tôi nhiều chuyện thì tốt rồi.”
Viên Ninh không phải là loại người không biết tốt xấu: “Làm ơn hãy làm thêm nhiều việc như này.”
Trịnh Dương không cùng Viên Ninh dây dưa nữa: “Anh về trước.”
Viên Ninh vẫy tay: “Anh Trịnh, tạm biệt.”
Trịnh Dương đi không quay đầu lại, lưng đưa về phía Viên Ninh vẫy vẫy tay.
Amy đang định hỏi Viên Ninh về việc đoàn phim thì thấy Viên Ninh đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời: “Em sao vậy?”
Viên Ninh áp sát vào Amy: “Em có một ý tưởng.”
Amy nhướng mày: “Hả?”
Viên Ninh nói một cách bí ẩn: “Chúng ta kiếm từ Trần Văn Văn một số tiền đi.”
Amy sững sờ một lúc, kiếm tiền từ Trần Văn Văn?
Viên Ninh lén lút nói: “Đến lúc đó chúng ta chia bảy ba, em ba chị bảy.”
Amy không nói có đồng ý hay không mà chỉ hỏi: “Em muốn kiếm tiền bằng cách nào?”
Mấy ngày nay, để điều chỉnh tâm trạng chán nản sau khi học, Viên Ninh thường xuyên kiểm tra Weibo và Taobao, sau đó nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời như vậy: “Em phát hiện rằng Trần Văn Văn không hề bỏ cuộc, hơn nữa việc hợp tác với Cố Phi Ngang thực hiện rồi phải không ạ?”
Amy không giấu giếm gật đầu.
Viên Ninh nhỏ giọng nói: “Nếu nói như vậy, em và Cố Phi Ngang sẽ chụp một bức ảnh thân mật, lén bán cho bên Trần Văn Văn. Nếu cô ấy mua ảnh và muốn lợi dụng nó để dẫm lên Cố Phi Ngang và em, chúng ta vừa lúc thuận thế mà làm.”
Khóe mắt Amy giật giật, cô chưa bao giờ qua nghệ sĩ nào muốn bán ảnh lịch sử đen tối của mình cho đối thủ: “Em làm kiểu gì mà nghĩ ra hay vậy?”
“Không phải bởi vì Trần Văn Văn là một người tốt mà em lại đang thiếu tiền sao?” Viên Ninh nói như một lẽ đương nhiên: “Đó chỉ là mồi cầu, nếu cô ấy không có ác ý gì thì sẽ không cắn câu.”
Amy cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy mạch não của Viên Ninh quá kỳ lạ: “Được, em kiểu gì cũng sẽ thiếu xót, để chị bố trí đi.”
Viên Ninh xoa xoa ngón tay chờ mong.
Amy đảo mắt: “Nếu Trần Văn Văn thực sự mua những bức ảnh đó, chị sẽ chuyển tất cả số tiền qua cho em. Chị không thiếu tiền.”
Viên Ninh hâm mộ nhìn Amy: “Em có một nguyện vọng, hy vọng có một ngày nào đó em có thể tự tin nói ra lời như vậy, em không thiếu tiền!”
Amy vỗ vỗ đầu Viên Ninh: “Mau đi theo chị, em muốn đến đoàn phim 《 Tiên giai 》 luôn hay là nghỉ ngơi hai ngày đã?”
Viên Ninh cảm thấy mình thật sự không rảnh rỗi, rốt cuộc thì người nghèo cũng chỉ có thể nỗ lực: “Đến đoàn phim đi.”
Amy ừ một tiếng: “Chị sẽ bàn bạc với Triệu Khang, P rất dễ bị phát hiện ra sơ hở. Đến lúc đó sẽ chụp hai bức ảnh, không cần phải quá thân mật đâu, hai đứa có thể cùng nhau uống cà phê, muốn bịa chuyện như thế nào thì cứ bịa. Chúng ta sẽ giữ lại một vài ảnh gốc có bốn người chúng ta ngồi cùng nhau, cái này sẽ được coi là ý tưởng của chị, hiểu không?”
Viên Ninh cảm động nhìn Amy, nói như vậy thì Amy sẽ phải gánh mọi chuyện, đây là công việc bình thường của một người quản lý, nếu Viên Ninh nói ra rất dễ khiến người ta cảm thấy quá âm mưu: “Em hiểu rồi, em chỉ nói với chị thôi, sẽ không nói với bất kì ai.”