Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị - Dương Thông Quái Thú - Chương 65
Những người chơi khác: “?”
Lúc này không những kênh chat, mà mọi người đều nghĩ có gì đó xảy ra giữa Lâm Khách và Boss trừng phạt!
Tuy nhiên, bọn họ không có cơ hội kiểm chứng, ngay sau đó hệ thống nhắc nhở chuẩn bị dịch chuyển tức thời và tiến vào liên kết phần thưởng, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều bị ánh sáng trắng dịu nhẹ đưa trở lại trung tâm cánh đồng hoa hồng.
Do điểm xuất phát khác nhau khi tiến vào phó bản nên đến cuối cùng người chơi vẫn bị phân tán.
Hệ thống Chủ thần: “Sau đây là phần thông báo cuối cuối của giai đoạn bảo hộ.”
Lần này, người chơi đã quen thuộc với quy trình và người xem trực tiếp đã không còn ngạc nhiên nữa mà yên lặng lắng nghe phần trao thưởng.
Hệ thống Chủ thần cũng có vai trò phù hợp hơn trước, nó đã tham gia vào nhiều hơn.
Hệ thống Chủ thần: “Như chúng ta đã biết, vào thời điểm Thị trấn hoa Hồng bị đóng băng, tình yêu và sự tin tưởng nơi đây cũng bị bao phủ trong băng giá như những cánh hoa hồng mỏng manh.
Vào lúc đó, các bạn đã đến.
Các bạn đã khám phá ra sư thật với lòng kiên nhẫn bền bỉ và quan sát tỉ mỉ, với đôi ắt không thiên vị và trái tim ngay thằng của các bạn, đã không lừa dối người đàn ông mù không thể nhìn thấy bằng cả hai mắt, các ban đã không giết phù thủy điên, các bạn không phán xét quá mức những người dân bị oan, các bạn đã chọn cho họ một cơ hội để ăn năn và chuộc lỗi lầm của mình, để cho thị trấn tự mình đổi mới.
Chúng tôi tin rằng ở đây, không có lỗi lầm nào là không thể sửa đổi, không có nỗi đau nào là không thể vá lành, và mọi thứ giống như một ngày xuân lạnh giá, sẵn sàng để trở lại.
Cảm ơn các bạn! Mặc dù các bạn chỉ đi ngang qua nơi này, nhưng các bạn đã mang lại sức mạnh “phục sinh” quý giá nhất cho thị trấn, và đổi lại, người dân thị trấn đã chuẩn bị rất nhiều quà kỷ niệm cho các bạn, điều này sẽ quý giá hơn tất cả những món quà kỳ niệm các bạn đã từng thấy.”
Hệ thống Chủ thần: “Do số lượng quà kỷ niệm quá lớn, sau đây, nội dung phần thưởng sẽ được chuyển đến kênh liên lạc độc quyền của người chơi, hãy vào xá nhận. Chúng tôi sẽ cập nhật thẻ ID người chơi của mình cùng một lúc, hẹn gặp lại lần tiếp theo!”
<Kênh chat: Khóc!!!Không biết có bao nhiêu đạo cụ mà không thể phát trực tiếp!>
<Kênh chat: Nhanh đi xếp hàng phó bản đi, tay tôi tê không bấm được nữa rồi đây!>
Người xem ghen tị, rồi tìm kiếm một phó bản cấp F dễ vượt qua, sẵn sàng cho một cuộc hành trình mới.
Ở bên nay, bên tai Lâm Khách vang lên âm thanh của hệ thống.
Hệ thống Chủ thần: “Chúc mừng người chơi Lâm Khác, cậu đã nhận được sự tin tưởng của người đàn ông mù với đạo cụ cấp S “Bông hồng được chăm sóc bằng cả tấm lòng” x 1, đạo cụ cấp A “Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ” x1, đạo cụ cấp C “Sự tin tưởng của người đàn ông mù” x1, đạo cụ cấp C “Lời cảm ơn của phù thủy” x1, đạo cụ cấp C “Tấm lòng của cô gái ở thị trấn” x1…”
Hê thống còn phát ra một loạt âm thanh điện tử hỗn loạn.
Hệ thống Chủ thần: “…Hệ thống thống kê sai, xin thông váo lại “Tấm lòng của cô gái ở thị trấn” được đổi thành “Tình bạn của cô gái ở thị trấn nhỏ” x1.”
Lâm Khách: “…”
Được rồi.
Cậu đã quen với việc Hệ thống Chủ thần không đáng tin cậy rồi, cậu không quá ngạc nhiên với việc thay đổi đó, việc hệ thống nói sai miêu tả và chức năng của đạo cụ là bình thường.
Cùng với giọng nói của Hệ thống Chủ thần, thiết bị quản lý chủ động bật lên giao diện vật phẩm trước mắt Lâm Khách như lần trước, để cậu kiểm tra chất lượng và tính năng của vật phẩm nhận được.
Lúc này, những ô trống ở hàng đầu tiên đã được lấp đầy.
Vị trí đầu tiên là một bông hoa hồng đỏ đang xoay tròn chầm chậm, tràn đầy sức sống, tính năng của đạo cụ cấp S cũng dễ hiểu, nhưng có thêm hồi sinh bản sao của Boss là sao, mặc dù cậu là nhân viên công tác, rất thân thiện với Boss, nhưng lúc nào cũng mang theo đạo cụ cấp S hồi sinh Boss là có ổn không?
Bốn vị trí còn lại, bắt đầu từ vật phẩm cấp A “Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ”. Tất cả đều đều có hình dạng siêu thực, lần lượt là quả cầu ánh sáng màu trắng sáng, hơi đen, đỏ hồng và xanh biếc, hầu như tất cả chúng đều có hiệu ứng nội tại hoặc có hiệu ứng bổ sung.
“Lời chúc và khen thưởng của Giáo chủ: Đừng bao giờ đóng cửa trái tim vì sợ hãi, hãy cố gắng thể hiện cảm xúc thật của mình, cả thế giới sẽ giúp đỡ bạn, ngẫu nhiên kích hoạt dựa trên cảm xúc thật của bạn, bạn có thể đạt được khả năng giao tiếp với các hiện tượng tự như hoặc là hoa và cây trong 180 giây.
*Hiệu ứng bổ sung: Đây là chúc phúc bạn sẽ chủ động chọn, bạn thật dũng cảm và thu thút, trong trường hợp chủ động giao tiếp, xác suất kích hoạt hiệu ứng được tăng lên 50%.
Thời gian hồi: không có.”
Làm sao để chủ động giao tiếp với không khí?
Khi nhìn phần giới thiệu của nội tại, sự bối rối trong lòng Lâm Khách như sắp tràn ra ngoài.
“Sự tin tưởng của người đàn ông mù: Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của một người không thể nhìn bằng đôi mắt của mình, nó được kích hoạt thụ động trong điều kiện tối tăm khắc nghiệt, có thể đạt được khả năng tìm ra hướng đi chính xác và không bị lạc lối.
*Hiệu ứng bổ sung: Chỉ những người mạnh mẽ mới không sợ bị lừa dối, và 100% kích hoạt bảo vệ tinh thần khi bị ô nhiễm tinh thần trong điều kiện tối tăm.
Thời gian hồi: không có.”
Đạo cụ này rất rõ về đặc điểm cá nhân của người đàn ông mù, và trong một số bí cảnh có điều kiện khắc nghiệt, có thể xem là có ích, tạm thời không tính đến.
“Lời cảm ơn của phù thủy: Cảm ơn vì đã cho tôi một trái tim mới, chúng ta cùng nhau cộng sinh, bạn có thể chia sẻ khả năng của phù thủy, khi bạn bị một con quái vật thực vật tấn công, bạn có thể thao túng tạm thời nó.
*Hiệu ứng bổ sung: Cảm ơn bạn đã tạo ra thế giới riêng cho hai người chúng tôi, khi có ba người chơi hoặc là Boss, có thể kích hoạt tàng hình trong 180 giây.
Thời gian hồi: không có.”
Lâm Khách vui vẻ khi đọc đến đây, cuối cùng cũng có một đạo cụ có thể tự kích hoạt, nhưng khi đọc xuống dưới, cái gì đây? Thao túng thực vật là cái gì, còn cả thế giới riêng của hai người nữa, thế mà thời gian tồn tại lại khá dài nữa.
Nhìn đến vật phẩm tiếp theo, Lâm Khách hoàn toàn câm nín.
“Tình bạn của cô gái ở thị trấn nhỉ: Đât là tâm tư bí mật của mộ cô gái ở thị trấn nhỏ, cô ấy luôn chú ý đến bạn, và khi người chơi ở một mình, có 20% cơ hội thu hút sự chú ý của các NPC có tác dụng.
*Hiệu ứng bổ sung: Tôi đã che giấu tâm tư của mình rất tốt, tôi xin ăn năn! Hiệu ứng kích hoạt giảm 10%.
Thời gian hồi: Không có.”
Đúng là đỉnh…Đúng là mở mang tầm mắt, đạo cụ trong thế giới Chủ thần cũng có hiệu ứng làm giảm hiệu quả tác dụng.
Lâm Khách nói không nên lời.
Nói chúng, năm đạo cụ này được sắp xếp thành một hàng, như muốn nói với cậu, cho dù cậu có nhận được bao nhiêu đạo cụ, chúng cũng không cho cậu chủ động kích hoạt, lại kèm thêm một số tác dụng kỳ lạ.
Trên thực tế, trong thế giới Chủ thần, đạo cụ có nội tại mới quý giá, nhưng với Lâm Khách mà nói, nó chỉ đơn giản là đẩy cậu đến chỗ chết rồi mới kích hoạt đạo cụ.
Có lẽ thấy Lâm Khách đã xem gần xong, cũng có thể thấy sắc mặt Lâm Khách ngày càng lạ, hệ thống Chủ thần xuất hiện rất đúng lúc.
Hệ thống Chủ thần: “Ký chủ rất may mắn đó nha, tất cả những gì cậu nhận được là đạo cụ rất thực tế! Cậu phải biết rằng, một khi xảy ra tình huống nguy hiểm trong phó bản, rất nhiều người chơi sẽ hoảng loạn và đứng yên tại chỗ, quên không sử dụng đạo cụ, kết quả là họ sẽ chết vì điều đó, của ký chủ thì khác, cậu chỉ cần nằm yên, đạo cụ cũng sẽ tự động bảo vệ cậu!”
Lâm Khách: “Thật à? Hay cái đó muốn tôi không đứng dậy được nữa…”
Một lúc sau, cậu trở về nhà, nằm gục xuống chiếc ghế sofa mềm mại trong phòng khác, màn hình lớn ở trước mặt hiện lên bảng điều khiển hiện lên thông tin cá nhân.
Lâm Khách nằm yên, liếc nhìn thông tin cá nhân của mình, tạm thời để bỏ qua cho hệ thống.
Trên màn hình,…
[Nhân viên: Lâm Khách.
Điểm hành động: 80011
Cấp bậc: A (chúc mừng bạn có thể chọn nơi ở, cải thiện hoàn cảnh sống, đăng thông tin lên diễn đàn, kết nối với bạn vè và đến phó bản cấp A trở xuống.)
Đạo cụ: 7].
Số lượng người xem trong bí cảnh này bùng nổ, điểm hành động kiếm được từ con số đó rất đáng kể, với sự gia tăng cấp bậc như trên thông tin cá nhân, quyền hạn của Lâm Khách cũng đã tăng lên.
Đăng thông tin lên diễn đàn và liên hệ với bạn bè đều là những quyền hạn cấp cao thược về sự tương tác của con người, điều này cho thấy rằng bất kể bạn đang ở thế giới nào, thông tin vẫn là thứ quan trọng nhất.
Ngoài ra còn có các điểm hành động, hơn 80.000 điểm hành động tạm đủ để Lâm Khách thấy an toàn.
Cậu bình tĩnh hỏi: “Bây giờ, tôi có quyền từ chức không?”
Câu hỏi này hoàn toàn vô lý, Lâm Khách chỉ muốn xác nhận lại lựa chọn của chính mình. Dù sao cậu cũng đã nhận căn nhà mà hệ thống tặng lần trước làm quà xin lỗi, cậu cũng nhận được căn phòng nhỏ được Chủ Thần khôi phục lại cho cậu, cho nên sẽ không có lý do gì cậu lại đột ngột từ chức cả. Thêm nữa, là một nhân viên, cậu vẫn có thể nhận được nhiều thông tin của phó bản hơn, trái phải ai cũng muốn qua cửa, có thêm một ít điểm lợi không có gì là không vui.
Khong ngờ, câu hỏi vu vơ của cậu lại dọa hệ thống Chủ thần sợ.
Âm thanh điện tử đột ngột tăng vọt.
Hệ thống Chủ thần: “Ký chủ, cậu không được từ chức, xin hãy nhìn vào thế giới Chủ thần lúc này…”
Hệ thống vừa nói, nội dung trên màn hình lớn đột nhiên thay đổi, đó là một thành phố nối liền nhiều nhà ở, vòng ngoài cùng đang dần sụp đổ, khói xám bốc lên cuồn cuộn khắp nơi, vô số châm đen nhỏ đang chạy trốn, đó đều là những người chơi đang kinh hoảng.
Hệ thống Chủ thần: “Người chơi ở khu vực rìa ngoài không có nhiều điểm hành động, sau khi vị diện sụp đổ, họ không có nơi nào để đi, nhưng nhờ có ký chủ! Nhiều người chơi cấp cao đẻ đặt mục tiêu vào phó bản cấp F, bây giờ nhiều phó bản cấp F đã phổ biến trở lại, những người chơi này cũng có cơ hội để tiếp tục sống sót.”
Hệ thống Chủ thần nói, và sau đó điều khiển màn hình nhảy đến giao diện lựa chọn phó bản, quả nhiên, với phó bản “Món đồ chơi trẻ em kinh hoàng trong đêm” đang là phổ biến nhất, phía sau là những phó bản cấp F khác.
Nhiều phó bản có khung màu đỏ tươi đang dần ngả vàng, điều đó có nghĩa là người chơi sắp vượt qua màn rồi.
Ánh sáng vàng dẫn lan rộng từ phía dưới của phó bản cấp F.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Nếu nói được cậu truyền cảm hứng, có lẽ nhóm người này vượt phó bản không quá bạo lực, những người chơi cấp cao sẵn sàng chơi phó bản cấp F, họ phải nhắm đến kết thúc hoàn hảo, vì vậy không phải lo lắng Boss bị lạm dụng đến mức phát điên.
Đồng thời, có những người chơi cấp cao dẫn dắt đội, một số người chơi cấp thấp cũng có thể vượt ải dễ dàng hơn.
Phó bản cấp F dần dần trở nên tốt hơn.
“Nếu tiếp tục điều này, sẽ không cần nhân viên nữa.” Lâm Khách cảm thán nói.
Trước khi cậu nói xong, màn hình lớn quay lại bức tranh thế giới sụp đổ, những người chơi yêu ớt vừa khóc vừa trốn chạy, nhưng họ vẫn không thể tránh khỏi số phận mất đi nơi ở.
Trong giây tiếp theo, hệ thống cắt sang một bản đồ khác và cố gắng ra hiệu cho Lâm Khách bằng một mũi tên, mũi tên này nhanh chóng chỉ đến trung tâm thành phố nơi cậu đang ở, với một dấu chấm than màu đỏ bên cạnh mũi tên.
Lâm Khách: “…”
Tôi biết rồi, tôi sẽ không từ chức.
Nhưng công việc cứu thế giới Chủ thần có liên quan gì đến công việc của một nhân viên xã hội như cậu?
Lâm Khách luôn rất nhạy cảm với các công việc mới với cùng một mức lương.
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chuyện Chủ Thần để lại sức mạnh không đủ để chống đỡ thế giời này thì có liên quan gì đến tôi?”
Nghe thấy Lâm Khách chủ động hỏi về nội dung công việc, hệ thống Chủ thần thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống Chủ thần: “Ký chủ thật thông minh! Thật ra là không có gì liên quan đến…”
Cậu hít một hơi thật sâu, hệ thống Chủ thần thấy cậu sắp bùng nổ, lập tức cố gắng hòa hoãn.
Hệ thống Chủ thần: “Tuy nhiên, sau khi kiểm tra dữ liệu kỹ càng, chúng tôi phát hiện ra rằng kể từ khi cậu đảm nhiệm chức vụ của mình, sự ổn định của thế giới vị diện đã tăng lên rất nhiều, sức mạnh của chủ nhân đã dần ổn định hơn. Trong tình huống như vậy, càng có thêm sức mạnh tinh thần càng kéo dài thời gian của thế giới, cho đến khi có người vượt qua được phó bản cấp S để mở ra chương cuối cùng. Công việc của cậu có thể mang đến cho chúng tôi nhiều thời gian quý báu hơn!”
Thời gian quý báu.
Lâm Khách cau mày.
Đây không phải là câu giờ cho người khác, nếu toàn bộ thế giới Chủ thần bị phá hùy, làm sao cậu có thể làm ngơ được? Sau khi nghe hệ thống Chủ thần nói, Lâm Khách thấy nội dung công việc không quan trọng bằng có người vượt qua được phó bản cấp S.
Phó bản cao nhất cậu có thể vào lúc này là…cấp A.
Lâm Khách đang định nhờ hệ thống Chủ thần tìm một đối tượng phục vụ trong phó vản cấp A cho cậu xem, nhưng hệ thống nói nhanh như có thể đọc được suy nghĩ của cậu.
Hệ thống Chủ thần: “Ký chủ đã rất mệt, cậu nên nghỉ ngơi hai ngày đã, thông tin đối tượng mới, hệ thống sẽ sắp xếp cho cậu trong vòng hai ngày. Gần đây, diễn đàn đang trở nên bạo lực hơn, tôi khuyên cậu không nên xem nhiều. Vậy thì, tôi không làm phiền cậu nữa.”
Lâm Khách:…”
Đây có còn là hệ thống muốn làm việc 24 giờ một ngày với cậu không vậy? Có gì đó là lạ.
Diễn đàn là một nơi hỗn loạn, không có nhiều thông tin hữu ích, nếu hệ thống không nói, cậu sẽ không vào xem.
Nhưng lúc này, cậu cảm thấy có lỗi với quyền hạn mới của mình nếu không lướt diễn đàn một lúc.
Vừa khi âm thanh hệ thống biến mất, Lâm Khách mở giao diện diễn đàn lên.
Một bài đăng đánh dấu màu đỏ trên trang chủ với tiêu đề là “Anh trai nhỏ có đồng ý khiêu chiến hay không?”, thanh cuộn được cập nhật theo thời gian bên dưới hiển thị câu trả lời mới nhất của người chơi, được làm rất nhanh và cực kỳ hot.
Tiếp theo sau là một vài chủ đề thảo luận có nội dung tương tự.
“Ngu ngốc, có nên khiêu chiến hay không? Bên này còn chưa qua phó bản cấp A, có liều quá không.”
“Nếu không đồng ý sẽ bị người nào đó cười nhạo à?”
Vậy cậu nghĩ mất mạng hay mất thể diện tốt hơn?”
“Thật là là, tại sao mọi người lại nghĩ anh trai nhỏ sẽ thua, tôi nghĩ anh tai nhỏ sẽ đánh bại được thứ rác rưởi đó!”
“Không phải tôi nghĩ anh trai nhỏ sẽ thau, mà tôi lo lắng cậu ấy sẽ bị thương, cậu có hiểu không?”
Lúc đầu Lâm Khách còn thấy buồn cười.
Chỉ là chơi vài phó bản kiếm điểm hành động, làm tròn trách nhiệm công việc, có gì để nói có nên đánh nhau hay không, cái thứ hai là, mọi người đều sống không dễ dàng gì, sao phải quan tâm.
Cậu thậm chí còn không có tâm trạng để nhấp vào xem, vì thế cậu nhanh chóng đặt ngón tay lướt sang tin khác.
Thật không ngờ sau khi sang trang khác, cậu không để ý đã thấy ảnh chụp mặt mình.
Đó là hình ảnh cắt chính diện, vì đã phóng to nên gương mặt bằng năm cái gương mặt Lâm Khách đặt cạnh nhau.
Quan trọng là biểu cảm.
Nó không phải là bức ảnh chụp nhanh trong phó bản mà là người chơi nào đó đã vẽ lại theo ấn tượng của mình, và đã thê, một vài chỉnh sửa.
Lâm Khách thấy mình trong ảnh, với mới tóc xoăn màu hạt dẻ, lông mày ngay rõ, đôi mắt phát sáng, khuyên tai chữ thấp bên tai như viên kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ. Nhan sắc đỉnh cấp còn chưa tính, bản thân cậu lại duy trì nụ cười ấp áp như gió mùa xuân, giống như sắp giơ tay lên nói “Xin chào” với hàng nghìn người hâm mộ trong giây tiếp theo.
Lâm Khách ngạc nhiên mất năm phút. Tâm trạng của cậu không còn là thứ có thể tóm tắt bằng những từ như lúng túng hay xấu hổ để mô tả cảm xúc người bình thường nữa.
Nếu phải nói như nào, chính là nổi da gà.
Không được…
Đừng nói hình ảnh của cậu sẽ ở trên diễn đàn mãi đấy chứ…Lầm trước có thấy đâu.
Không, vấn đề là, tại sao họ lại vẽ cậu?
Lâm Khách bất ngờ. Vì muốn xem ai đang gây rối mình, cậu bấm vào bài đăng.
Kết quả là, cậu thấy rằng không chỉ có một người mà một số lượng lớn những lời tâng bốc về mình xuất hiện trước mắt. Lâm Khác sững sờ, trong “đám cầu vồng” tâng bốc, cậu thấy vô số từ như “anh trai nhỏ” “cố lên” và đừng sợ.
Đợi đã, anh trai nhỏ?
Ở thị trấn hoa hồng, Dương Nguyệt cũng gọi cậu là anh trai nhỏ, lúc đầu Lâm Khách còn tưởng đó là đại từ nhân xưng gì đó, chẳng lẽ “Anh trai nhỏ” là biệt danh của cậu?
Ngoài ra, “đừng sợ” là sao? Cậu sợ cái gì?
Lâm Khách nói không nên lời, nhanh chóng bấm vào báo cáo “yêu cầu xóa ảnh chứa hình ảnh cá nhân”, rồi quay lại trang chủ diễn đàn.
Sau đó, bấm vào bài đăng đầu tiên.
…Vai hề lại chính là mình.
Bây giờ cậu không thấy buồn cười tý nào.
Quả nhiên, người đăng ẩn danh không dám nêu tên người nào đó đã trình bày rõ ràng chi tiết trong bài đăng, chi tiết đến mức Lâm Khách đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trong nháy mắt.
Đã hiểu rồi.
Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình phản chiếu lên gương mặt và cơ thể của Lâm Khách, chiếu sáng toàn thân cậu một cách lạnh lùng.
Năm giây sau, Lâm Khách, người lúc nãy còn đang phàn nàn, giơ tay lên gõ chữ.
“Là ai cơ?”