Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị - Dương Thông Quái Thú - Chương 63
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi tột độ, trong lòng thấp thỏm.
Ngoài việc lo lắng mình không thể vượt qua phó bản, hoặc cũng có thể bị Giáo chủ trừng phạt, ít nhiều họ cũng bị sốc bởi hành động của người đàn ông mù, trong lòng mang chút chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, bông hồng từ từ bung cánh, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Cánh hoa run rẩy, hơi rũ xuống.
Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn chằm chằm vào phù thủy.
Thời gian trơi qua từng phút từng giây, ai nấy đều cảm thấy hương hoa dần trở nên rõ ràng hơn, nhưng không hề nồng đậm, vẫn luôn nhàn nhạt như thế.
Không gian chỉ còn lại tiếng “xào xạc”, ngực phù thủy co lại, dần thu lại lần nữa. Lúc này, tim mọi người còn đập nhanh hơn của cô.
Tỉnh lại đi.
Hầu như tất cả mọi người đêu nghĩ như vậy.
Tỉnh lại đi.
<Kênh chat: Tỉnh lại di!>
<Kênh chat: Nhanh lên, mọi người đang đợi kìa!>
<Kênh chat: Đừng lo lắng, cô ấy đã quen không có trái tim trong thời gian quá dài, cô ấy không còn tấn công nữa, sẽ ổn thôi!>
<Kênh chat: Khoan đã??? Mọi người đều đang nhìn nữ phù thủy, còn anh trai nhỏ đang nhìn gì kia!>
Lâm Khách đứng ở giữa đám đông, gương mặt của cậu đối diện với nữ phù thủy nhưng ánh mắt cậu lại rơi trên người Giáo chủ đang đứng bên cạnh.
Cậu cảm thấy hơi lo lắng.
Tình trạng của Giáo chủ dường như ngày càng tệ hơn, hay đúng hon, áo choáng của đối phương đã hoàn toàn chuyển sang đỏ sẫm.
Rễ cây đã đâm vào xương sườn của đối phương, nó đau như thế, nhưng người đàn ông lại như không cảm thấy gì, gương mặt đối phương vẫn bình tĩnh và không cảm xúc gì, thậm chí còn không cau mày, chỉ thấy con người hổ phách hơi đảo. Trong sự im lặng căng thẳng, đối phương bắt được ánh mắt của Lâm Khách.
Mí mắt Lâm Khách giật nảy, cậu vội vàng dời ánh mắt đi.
Đợi đã, sao cậu lại nhìn Giáo chủ? Tại sao lúc nãy cậu lại nhìn đối phương?
À, à, cậu muốn xem đối phương có sao không, liệu đối phương có nổi điện lên hay bị ảnh hương bởi cam xúc của phù thủy hay không, sau đó đoán xem phù thủy có gì khác thường hay không.
Một đống câu hỏi lóe lên trong đầu Lâm Khách, cậu điên cuồng tự hỏi tự trả lời.
Miễn là để bộ não làm việc, những cảm xúc xẩu hổ khó nói không thể chen vào được.
<Kênh chat: Nheo mắt.jpg, đời đã, các chị em, mặc dù ánh mắt của anh trai nhỏ liếc một góc dưới mười độ, nhưng tôi nghĩ tôi đã phát hiện ra một bí mật gây sốc rồi.>
<Kênh chat: Không chỉ ánh mắt, mà cả biểu cảm cũng đáng nghi.>
<Kênh chat: Đừng thế, đến lúc này còn không tìm cách qua cửa đi, đứng đó nghĩ gì nữa thế? Một Boss cấp cao sao có liên hệ với người chơi được, tỉnh táo lên, chỉ có qua của mới có thể sống.>
Kênh chat vừa trao đổi vừa tìm manh mối qua của, nhưng cảm xúc cũng dần trở nên nôn nóng.
Bởi vì phù thủy quá chậm.
Có vẻ như cô đã không chạm vào thứ gì đó mềm mãi như vậy trong khoảng thời gian quá dài, cũng chưa từng cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực từng ấy thời gian, thời gian qua hai tiếng, khi những tia sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, những người chơi và người dân trong trấn im lặng, căng thẳng đến mức không lơ đãng, lúc này cô mới thở dài.
Tiếng thở dài vang vọng, lập tức xoa dịu tâm trạng bồn chồn và căng thẳng của mọi người.
Sau đó, nhưng tiếng sột soạt vang lên, một cây non trồi lên từ ngực của cô, những chiếc lá non rũ xuống.
Thân cây trông rất mỏng manh, giống như mao mạch nhỏ ở dưới da người, một cơn gió nhẹ thoáng qua cũng đủ khiên nó nghiêng ngả.
Đây là trái tim của Boss, trong bất kỳ phó bản nào trước đây hay tình huống nào, người chơi có thể nhận ra đây là nơi dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể nữ phù thủy.
Chỉ cần xé toạc nó, có thể khiến Boss mất khả năng chiến đấu và thậm chí là mất sức sống, hoặc là có thể xóa cấp độ và nhận được các vật phẩm quá giá.
Nhưng vào lúc này, sau một đêm dài tuyệt vọng, khi đối diện với những tia nắng bình minh đầu tiện, trái tim của tất cả những người ở lại đều hiểu rõ.
Không ai muốn làm tổn thương cô.
Thật kỳ lạ, có thể là vì họ mệt mỏi sau một đêm chiến đấu căng thẳng, hoặc cũng có thể là họ cũng là người nhân giống bông hồng có một không hai bằng máu của chính họ, khiến họ cảm thấy mình như là một phần của hiện tại chứ không phải là kẻ phá hoại.
Tất nhiên, họ càng tin rằng miễn là họ tiếp tục chờ đợi, họ có thể nhận được kết quá tươi sáng.
Cuối cùng, vị Giáo chủ đã cho họ thấy rằng miễn là họ không che giấu bất kỳ ý định xấu xa nào, các quy tắc rất khoan dung với họ.
Tại sao họ lại chấp nhận rủi ro khi họ có thể chọn con đường hòa bình và an toàn hơn?
Đó là những gì mọi người nghĩ.
Không ai muốn làm tổn thương nữ phù thủy.
Hoa hồng trong tay người đàn ông mù cũng đã nở hoàn toàn.
Các nhanh tĩnh mạnh tim tiếp tục mở rộng trước mắt mọi người, tốc độ phát triển nhanh đến khó tin, vô số lá xanh bung ra, và vào lúc mặt trời mọc vào sáng sớm, cuối cùng chúng cũng chậm rãi nối liền nhau về cuối bông hoa hồng.
Chấn động đến từ dưới sâu mặt đất, dây leo kỳ quái trên mặt đất dần rút lui, rễ cây cắm trong cơ thể người dẫn lui lại và rúc vào cành hoa.
Nữ phù thủy thu cánh tay về, cố gắng thẳng người, tránh xa mọi người, các tĩnh mạch của trái tim cuộn tròn trong không khí với bông hoa hồng, dần thu gọn vào trong ngực cô.
Sau đó, toàn thân cô co rút lại. Cái lỗi nhỏ kia như có sức mạnh đựng được tất cả mọi thứ, vô số cành cây và cánh hoa gãy bị hút hết vào đó rồi biến mất, sau đó hình dáng của phù thủy dần thu lại.
Những thay đổi này khiến bụi bặm bay ngập xung quanh, nhiều người chơi và người dân đã giơ cổ tay để che trán tránh lá rụng và mảnh vỡ bay vào mắt mình, nhưng người đàn ông mu vẫn nhìn chằm chằm vào về hướng phát ra âm thanh bằng đôi mắt trống rỗng.
Người đàn ông mù, người cố nín thể, như thể mình đã nhìn thấy nữ phù thủy trước bất kỳ ai, rút người khỏi dây leo bằng hết sức mạnh của mình, sau đó người đàn ông mù thấy chóng mặt, vấp ngã tại chỗ.
Lâm Khách đứng bên cạnh đối phương, giơ tay nắm lấy khủy tay đối phương.
“Đợi đã,” Lâm Khách nói, “Cô ấy ở đây.”
<Kênh chat: Mẹ ơi!>
<Kênh chat: Mẹ ơi!>
<Kênh chat: Đẹp quá!!>
<Kênh chat: Mẹ ơi, nếu tất cả các Boss đều trông như thế này, thì thế giới sẽ yên bình, xinh đẹp và dễ thương.>
<Kênh chat: Nếu có cơ hội, tôi phải xếp hàng vào phó bản này!>
Trong sương sớm mai, hương hoa thoang thoảng đâu đó, một bóng dáng cô gái bước ra.
Cô ấy mặc quần áo như những cô gái ở trong trấn, nhưng cả người cô ấy như vầng trăng sáng bước ra khỏi màn đêm, làn da trắng, đôi má đỏ hây, đôi mắt sáng trong như những giọt sương.
Dạ Oanh hơi choáng váng, như thể cô vừa mới ngủ dậy, sau đó, khi cố nhìn thấy người đàn ông mù, đôi mắt cô sáng lên.
Nó gần như làm chói mắt mọi người.
Dương Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, muốn giơ tay che đi gương mặt kiêu ngạo của mình, so sánh cũng chỉ làm đau khổ.
Lâm Khách chớp chớp mắt, thả cánh tay đanh giữ chặt lấy người đàn ông mù.
“Được rồi,” Đang nhìn chằm chằm bên kia, đột nhiên vang lên giọng nói bất thình lình của Giáo chủ, làm Lâm Khách hoảng hồn, “Bẵng đã tan, chúng ta hãy mời các vị khách đi ngắm phong cảnh của thị trấn.”
Giáo chủ đột nhiên bước lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi đối phương nói đều này, chắc chắn đã đặt dấu chắm hết cho phó bản, chỉ codn lại thủ tục qua của mà thôi.
Vài người chơi sững sờ hồi lâu, hưng phấn đến mức khóc ngay tại chỗ, ngay cả Cận Thanh Việt cũng dần thả lỏng người.
“Trời oi, qua rồi aaaaaa,” Dương Nguyệt ôm chầm lấy Úc Sanh, đè nén sự phấn khích, “Qua rồi.”
Người choi và người dân sôi nổi đi lên phía trước chào đón Dạ Oanh trở về nhà, và tất nhiện họ chỉ đứng xa nhìn để giành khoảng trống cho Dạ Oanh và người đàn ông mù găp nhau.
Hai người họ không nói chuyện, thậm chí còn không nhìn nhau.
Một tay Dạ Oanh nhẹ nhàng nắm lấy tay người đàn ông mù, tay kia vuốt ve trái tim của đối phương, vết thương ở đó nhanh chóng đóng vảy, động thời các người chơi cũng cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực lấn át con đau nhói trươc sđó.
Hệ thống Chủ thần:” Phó bản thị trấn hoa hồng băng, đã thành công đưa bông hoa hồng.”
Hệ thống Chủ thần: “Chúc mừng người chơi, chuẩn bị bước vào giai đoạn bảo hộ.”
Nghe thấy âm thanh của hệ thống Chủ thần, tất cả người chơi đồng loạt đứng yên.
<Kênh chat:???>
<Kênh chat: Lại nữa?>
<Kênh chat: Quá đỉnh…>
<Kênh chat: Tôi còn có thể nói gì nữa?>
<Kênh chat: Đây là phó bản hoàn hảo lần thứ hai!! Vượt qua kỷ lục của Anh Thành rồi!>
<Kênh chat: Không, lúc đó anh Thanh vượt qua hoàn hỏa phó bản cấp S, khoảng cách cấp độ phó bản vẫn còn rất lớn…Nhưng anh trai nhỏ quá giỏi.>
Lại là giai đoạn bảo hộ.
Lâm Khách không ngạc nhiên nhưng cậu nghĩ mình may mắn.
Chỉ cần vượt phó bản một cách hoàn hảo, có thể nhận được nhiểu đạo cụ có ích hơn…theo xác suất nhận được đạo cụ trong phó bản cấp F trước đó, những người chơi có thể nhận được mười mấy hai mươi đạo cụ là những người đã từng trải qua hàng trăm phó bản, cậu không có quá nhiều thời gian để xem đạo cụ, tốt nhất nên là những đạo cụ có ích.
Cuối cùng, không cần phải lo lắng nữa, Lâm Khách khoanh tay nhìn người đàn ông mù và nữ phù thủy thể hiện tình yêu, người dân trong trấn và cả người chơi đều hạnh phúc.
Úc Sanh đi đến bên Cạnh Cận Thanh Việt nói gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu, Dương Nguyệt vội vàng chạy lại đẩy nhẹ cậu, cười toe toét nói: “Anh trai nhỏ, anh giỏi thất đấy!”
Lâm Khách chỉ cười nhẹ.
Thực tế, cái kết này không phải là do cậu, nhưng cũng may ở lúc quan trọng nhất người đàn ông mù vẫn chọn tin vào người khác để hoành thành cái kết này. Thật đáng tiếc khi cuối cùng đối phương vẫn bị mù, và không thể thấy những gì xảy ra sau đí. Nói chung, phù thủ đã quay trở lại, và cho dù đối phương có mù hay không cũng là cái kết đẹp.
Lâm Khách rất hiếm khi để ý đến cuộc sóng sau đó của khách hàng.
Thứ nhất, công việc của cậu giống như một trò chơi lặp lại, tham gia vào cuộc sống của hết người này đến người khác, và sau đó thoát khỏi cuộc sống của họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không mang đến phiền hà bên mình. Mỗi ngày cậu quá bận rộn để dối mặt với những vụ án linh tính, làm sao cậu có thời gian để nhiều chuyện xảy ra sau đó với họ? Cảm ơn trời vì đã không mang rắc rối đến cho cậu nữa.
Thứ hai, những người sử dụng dịch vụ đã được giúp đỡ hiếm khi chủ động quay lại liên lạc với cậu, tất nhiên, cũng có người sẽ mang trái cây đến cảm ỏn cậu và chia sẻ về cuộc sống sau đó với cậu, nhưng chỉ là số ít. Không ai muốn tiếp tục sống trong quá khứ ảm đạm, hơn bất cứ ai đã ở trong bệnh viện tâm thần cũng không muốn nhận mình đã được chưa khỏi ở đó.
Đó là điều lịch sự khi không làm phiền nhau.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Khách tràn ngập chữ “nghỉ việc”, cảm giác kiệt sức đột nhiên ập đến, cậu ngáp một cái, xoay người giơ tay lên…
Sau đó, cậu cứng đờ người khi đang há miệng ngáp dở.
Đứng bên ngoài đám đông ồn ào, Giáo chủ yên lặng đứng đó, ánh mắt rơi trên người dậu, không biết là đứng nhìn bao lâu.
Lâm Khách: “…”
Như gặp phải chuyện kinh dị, cậu lập tức tỉnh táo.
Khoan đã, không, tôi đã nghỉ làm đâu!
Như thể để đáp lại suy nghĩ của cậu, Giáo chủ bước lại gần cầu, liếc mắt nhìn cảnh tượng ồn áo phía sau cậu, nhẹ nhàng buông thả một câu cùng với nụ cười trêu ghẹo.
“Làm tốt lắm, hẹn gặp lại.”
Vẻ mặt thoải mái của Lâm Khách nứt ra…Không, bây giờ anh là ai? Hẹn gặp lại? Anh muốn phân thân chơi trò gia đình à?
Một lần nữa, như thể trả lời câu hỏi của mình, Giáo chủ nói: “Bọn trẻ nhớ cậu lắm, nhất là Cá mập nhỏ.”
Lâm Khách: “…”
<Kênh chat: Khoan đã, giúp tôi, cái gì chặn góc nhìn thế, tại sao luôn chặn lúc anh trai nhỏ nói chuyện với Giáo chủ thế, có biết như thế càng làm người ta nghĩ linh tinh không?>
<Kênh chat: Trời ơi, tin tưởng vào trình độ đọc theo khuôn miệng người khác của tôi, tôi thấy nói gì đó mà nhớ cậu, có phải tôi bị bệnh hay không?>
<Kênh chat: Cái này không thể…Ai da, để tôi xem, sau khi nhìn xong tự dung hình ảnh chạy ngang đầu…>
<Kênh chat: Đừng để bình luận làm ồn, anh trai nhỏ đang nói chuyện!>
Chỉ thấy Lâm Khách khó khăn đáp lại: “Biết rồi.”
<Kênh chat: Biết cái gì???>
<Kênh chat: Em có biết “Anh nhớ em không?”>
<Kênh chat: Không nên như vậy, đợi xem đã!>
Lâm Khách hít sâu một hơi, quyết định nói chuyện với khách hàng hiếm khi tỉnh táo như này, cậu hy vọn các phó bản sau có thể hợp tác vui vẻ: “Hẹn gặp lại.”
<Kênh chat:???>
<Kênh chat:…Mấy người có thấy không?>
<Kênh chat: Thứ làm người khác tò mò trong phó bản chính là tình cảm của hai người đo!>
Lâm Khách không biết trong đầu người xem đã bịa ra chuyện gì nữa, sau khi nói xong, để tránh cảnh đứng gần Giáo chủ quá bắt mắt, cậu chủ động đứng sang một bên, không để ý đến vẻ mặt của Giáo chủ nữa.
Ở cách đó không xa, Cận Thanh Việt đã rời khỏi đám người, bỗng quay đầu lại nhìn. Ánh mắt suy nghĩ gì đó.