Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ - Nhất Chỉ Vô Kê - Chương 60: Giang Nguyên:?
- Trang Chủ
- Tôi, Omega A Nhất, Toàn Vũ Trụ - Nhất Chỉ Vô Kê
- Chương 60: Giang Nguyên:?
“Hôm đấy bao nhiêu là người nói, anh cũng chẳng biết ai với ai, tự dưng cậu ta đứng ra nhận, giờ lại bị ghim chặt rồi.”
Cố Bạch vừa dứt lời, Nolan đã nói tiếp: “Phong Hỏa Bất Lưu hẳn là thành viên đội Mắc Mali.”
“Bắc Mali bị loại rồi đúng không?”
Nolan lặng lẽ nói: “Đúng thế. Hết vòng này bọn họ phải ra về rồi. Đội đó cùng bảng với Rayark. Sau trận thua Rayark hôm qua, tổng điểm của bọn họ chỉ đứng thứ ba, nên bị loại không được vào vòng trong.”
Nói đến đây, Nolan dừng đề tài lại, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đến nơi rồi, đi, đi ăn thôi.”
Ở Hoyt không có mùa đông, nhiệt độ không cao không thấp, xung quanh không đông người lắm, nhưng người đến người đi chủ yếu đều là các cặp đôi tay trong tay, rõ ràng là tranh thủ thời gian rảnh rỗi để hẹn hò với nhau. Giang Nguyên cùng mười mấy tên chó FA đứng cùng nhau, trông không ăn nhập gì với hoàn cảnh hết.
Đi vào nhà hàng.
“Ý?” Kỷ Dung nhướng mày nhìn ra ngoài nhà hàng qua ô cửa sổ.
“Sao thế?”
Kỷ Dung nhỏ giọng, ghé lại thì thầm vào tai Giang Nguyên: “Basil Gallup.”
Giang Nguyên nhìn theo hướng nhìn của Kỷ Dung, thấy qua ô cửa sổ, Basil Gallup đang đang trò chuyện với người bên cạnh. Người này có mái tóc hoa râm, trên trán có vết sẹo rất nhỏ, Giang Nguyên nhìn đi nhìn lại vài lần.
Bởi vì khoảng cách đến nhà hàng khá xa, Basil không chú ý đến bọn Giang Nguyên ở bên này. Hắn ngồi vào trong xe, gật đầu với người đàn ông bên ngoài, sau đó tài xế liền lái chiếc xe rời đi.
Basil Gallup ngồi trong xe, hai mắt nhắm nghiền. Khóe môi hắn hơi câu lên, trông có vẻ tâm trạng không tồi, như đang vui mừng vì việc gì đó.
Bên kia.
Basil Gallup có đến Hoyt gặp gỡ người này người kia hẳn là chuyện hết sức bình thường, Giang Nguyên và Kỷ Dung cũng không để tâm lắm.
Sau khi vào phòng riêng của nhà hàng, một người phục vụ được đào tạo bài bản bước vào, bắt đầu giúp họ gọi món.
Bởi vì đây là một nhà hàng cao cấp, tiêu chuẩn phục vụ rất cao nên phục vụ đều là con người, không sử dụng robot. Điều này được xem như là một điểm đặc sắc của nhà hàng. Bởi lẽ hiện nay, robot đã có thể thay thế hầu hết nhân lực đặc biệt trong các ngành hàng dịch vụ như nhà hàng khách sạn này.
Phục vụ và đầu bếp của nhà hàng này đều dùng hình thức thủ công, có thể nói đây là cách thức cực kỳ sang trọng ở thời đại này, giá cả vì thế mà cũng rất đắt đỏ.
Người phục vụ vừa bước vào có vẻ ngoài ngọt ngào xinh xắn, mặc đồng phục của nhà hàng trông khá là đáng yêu.
Mái tóc xoăn bồng bềnh buông xõa hai bên bờ vai cô nàng xinh đẹp, đôi mắt mang nét cười trong sáng, sóng sánh hơn cả những giọt nắng thu vàng đượm.
“Xin chào, các bạn muốn gọi món nào?”
Một giọng nữ dịu dàng lọt vào lỗ tai mọi người, không hề chói, rất dễ nghe!
Cánh tay cô gái duỗi ra ở tư thế mời giữa không trung, đôi mắt long lanh loáng lên ánh nước như hồ thu trong vắt.
Á á á, mấy Alpha này đẹp trai quáaa!
Cơ bắp thon gọn! Eo nhỏ! Chân dài!
“Lấy món này, món này,…ờm… với cái này.” Nolan cúi đầu nhìn thực đơn gọi món: “ờ, cả món này nữa. Mình chọn mấy món mình thích rồi, các cậu muốn ăn gì?”
Nói xong, Nolan huých huých cùi chỏ đẩy Giang Nguyên, ra hiệu cho Giang Nguyên gọi món.
Giang Nguyên liếc menu một cái, thản nhiên bảo: “Các cậu gọi trước đi.”
Nolan ừ một tiếng rồi đưa menu đồ ăn sang cho mấy người bạn, đồng thời trong lòng tự dưng dâng lên một nỗi hoảng sợ không tên. Cậu vô thức quay đầu lại thì thấy Kỷ Dung đang nhìn chằm chằm vào khuỷu tay mình.
Trong lòng Nolan hiện lên một dấu “?”.
Kỷ Dung nhìn chằm chằm vào khuỷu tay cậu ta làm gì? Kỳ cục!
Chậc.
Sao cảm giác tóc gáy của mình cứ muốn dựng đứng hết cả lên thế nhỉ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nolan giật giật.
Đôi mắt long lanh của người phục vụ như chứa cả bầu trời sao trong đó. Hai con mắt xinh đẹp đảo qua một lượt khuôn mặt của các chàng trai ngồi đây.
Ái chà, anh kia đẹp trai quá!
Anh bạn này cũng không tệ nè, chẳng qua trông còn trẻ quá, không biết là bao nhiêu tuổi nhờ.
Cuối cùng, đôi mắt sóng sánh như hồ thu ấy dừng lại trên khuôn mặt của chàng trai trẻ ngồi cạnh Giang Nguyên. Chàng trai ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng, một đôi chân dài miên man duỗi ra tùy ý, chân bên trái hơi chạm vào thiếu niên ngồi cạnh. Đôi mắt anh chăm chú nhìn xuống máy liên lạc dưới tay.
Chàng trai nghiêng đầu, sống mũi cao ngất, đường viền quanh mắt rất sâu, sắc sảo, mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp, ngón tay cũng rất dài, đầu ngón tay xinh đẹp vô cùng.
Đẹp trai quá!
Nếu xin được số liên lạc càng đẹp hơn!
Nhưng mà…Dường như anh ấy không thật sự chăm chú nhìn vào máy liên lạc lắm.
Cô bé phục vụ đã nhận ra chàng trai ấy chỉ giả vờ cúi đầu để những người khác không chú ý đến mình, còn anh ấy thì lén lút ngắm nhìn thiếu niên đang ngồi bên cạnh, hàng mi khẽ run run.
Phục vụ:?
Sau khi đám bạn Nolan đã gọi món hết, Menu đồ ăn đi được một vòng rồi đến tay Cố Bạch. Cố Bạch hỏi: “Kỷ Dung, em muốn ăn gì?”
Kỷ Dung thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn lén Giang Nguyên, đặt máy liên lạc xuống: “Các anh gọi trước đi.”
Cố Bạch và Ciryl không nghi ngờ gì, hai người gọi món xong thì Menu cũng đến tay Kỷ Dung.
Kỷ Dung không vội gọi món, một tay gõ gõ ngón xuống mặt bàn, tay kia lật qua lật lại chiếc menu, sau đó mới chọn vài món. Chọn được mấy món thì vô cùng tự nhiên đưa tay quàng lên cổ Giang Nguyên, kéo Giang Nguyên sang nhìn vào danh sách các món ăn anh đã chọn. Diễn cứ như thật sự chỉ là một cái quàng vai thân thiết kiểu tình anh em bình thường vậy.
Phục vụ: Nếu không phải tui đây để ý thấy mắt anh cứ dán rịt vào người ta, khéo tui cũng bị lừa rồi đấy!
“Ê định âm mưu giết chồng đấy à!” Giang Nguyên dùng tay bẻ bẻ cánh tay đang quàng qua cổ cậu của Kỷ Dung, nửa đùa nửa thật nói!
Kỷ Dung nghe thấy câu nói này thì ngây ra trong tích tắc, sau đó anh ngậm nụ cười không rõ ràng, gọi Giang Nguyên một tiếng.
“Chồng ơi.”
Giang Nguyên:…
Giang Nguyên:?
Kỷ Dung: “Chồng nhìn anh làm gì?”
Giang Nguyên: “…”
Cả đám xung quanh: “Da mặt Kỷ Dung dày như tường thành. Không biết xấu hổ chính là thiên hạ vô địch.”
Kỷ Dung khẽ cười, liếm môi một cái, đổi chủ đề khác, hỏi Giang Nguyên: “Ngoài mấy món này, cậu muốn ăn gì nữa không?”
Giang Nguyên nhìn theo tay Kỷ Dung, quét qua một lượt các món Kỷ Dung đã chọn, có mấy món là của Liên Bang, mấy món đặc sản của Hoyt, tình cờ toàn là món mà cậu thích.
Người phục vụ rời khỏi phòng riêng, đóng cửa lại, ôm lấy menu trong tay, khóe miệng nhếch lên.
Cô chỉ hận khả năng quan sát của mình quá tốt, nếu không phải cô nhìn thấy anh chàng trong lúc quàng tay qua vai bạn lắc lắc hai cái kia bờ mi cứ run run, đôi tai lại đỏ lựng hết cả lên, chắc cô cũng sắp tin anh đẹp trai đó chỉ giỡn chơi chơi rồi đấy!
Hai tiếng chồng ơi kia chắc chắn là lời thật lòng rồi, hờ hờ.
Khỏi xin số nữa, dù sao thì người anh ta thích cũng không phải Omega.
…
Sau bữa tối, Lưu San đề nghị đi hát, Giang Nguyên cũng không phản đối. Đến quán kara, Lưu San gọi cho hội Omega đã quen từ hôm sinh nhật Hosea đến chơi cùng. Khi có nhiều người tiến vào phòng hơn, Giang Nguyên cảm thấy hơi ngột ngạt, ồn ào.
“Chào anh, em tên là Sivir, anh tên là gì?”
Một Omega xinh đẹp có đôi mắt rất đỗi dịu dàng, khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn hai bên má, Sivir ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dung, nhẹ nhàng hỏi.
Tất nhiên là Sivir đã biết tên của anh, hỏi như vậy chỉ là một cách gợi chuyện khéo léo mà thôi.
Hôm nay được mấy chị em tốt hẹn ra ngoài, biết là đi gặp các Alpha đẹp trai tài giỏi, cậu còn chú ý skincare makeup, chuẩn bị kỹ càng đó.
Còn về đối tượng, mục tiêu của cậu rất rõ ràng… Là RONG.
Đã xem mấy trận thi đấu, hiển nhiên cậu biết Kỷ Dung.
Kỷ Dung bây giờ có thể xem như tình lang trong mộng của toàn bộ Omega trên toàn vũ trụ. Đặc biệt là Omega ở Hoyt, tất cả như đang phát điên vì anh!
Có ai đó đã đăng trên diễn đàn Stars War ở Hoyt, rằng trông Kỷ Dung hơi giống hoàng đế bệ hạ của bọn họ.
Hầu hết các Omega dân thường đều chưa được nhìn thấy hoàng đế nên không biết đúng sai thế nào, nhưng với tư cách là con trai của Bộ trưởng bộ Tài Chính, Sivir đã từng nhìn thấy Ngài ấy!
Ngoài việc có nét giống hoàng đế, bản thân Kỷ Dung cũng mang vẻ ngoài cực kỳ hấp dẫn rồi.
Kỷ Dung liếc nhìn đối phương, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Người này muốn chết hay sao mà dám chen vào đây ngăn cách giữa mình với Giang Nguyên?
Sivir: “Anh ơi, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Sivir chớp mắt với Kỷ Dung, phồng má lên nũng nịu tỏ vẻ tức giận.
Kỷ Dung:…
Giang Nguyên ngồi cạnh che miệng cười khanh khách.
Mấy Omega này sau khi đến đây đều nhiệt tình với Kỷ Dung, nhiệt tình với những người khác, chẳng ai chú ý đến cậu hết. Giang Nguyên lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng đó cũng là chuyện khiến cậu vui vẻ.
Ngồi được một lúc, Giang Nguyên thấy hơi chán, đang định tìm lí do rời đi trước, lại nghe thấy Sivir bên cạnh õng ẹo gọi Kỷ Dung anh ơi anh à, rồi thấy vẻ mặt như ăn phải rắm của Kỷ Dung, cậu không nhịn được bật cười.
Kỷ Dung bị tiếng cười của Giang Nguyên thu hút, nhìn sang thấy đôi mắt cậu cong cong, khóe miệng ngậm cười tươi tắn, trong lòng anh hơi thất thần.
Giang Nguyên cười lên đẹp quá.
“Anh ơi.” Sivir lại gọi.
Kỷ Dung trả lời ngắn gọn: “Kỷ Dung.”
Thái độ Kỷ Dung lạnh nhạt, Sivir cũng không để tâm, cậu ta lấy máy liên lạc ra nói: “Anh ơi, chúng mình trao đổi số liên lạc đi! Sau này có thể nói chuyện thường xuyên hơn.”
Thấy đã có người mở lời xin số, mấy Omega khác cũng xúm xít kéo tới muốn thêm số liên lạc của Kỷ Dung.
Kỷ Dung nhìn qua mấy người này, sau đó lấy máy liên lạc ra. Giang Nguyên mỉm cười, các Alpha đúng là sẽ thích Omega, thực ra cậu cũng rất thích, chỉ tiếc cậu là Beta, không thể an ủi người ta trong kỳ phát tình.
Tinh.
Máy liên lạc của Giang Nguyên rung lên.
Kỷ Dung: Giúp tôi một tay.
Giang Nguyên sửng sốt, thấy Kỷ Dung đứng dậy tiến về phía mình, nắm lấy cổ tay cậu, dùng ngữ điệu vô cùng hồn nhiên nói với các Omega xung quanh: “Nhưng mà bạn trai tôi không cho phép tôi trao đổi số liên lạc với người khác đâu.”
Giang Nguyên, người bị các Omega khác auto bỏ qua vì giới tính Beta, nay lại trở thành tâm điểm của tất cả Omega ở đây.
Giang Nguyên:…
Kỷ Dung tiếp tục mở miệng, nói trơn tru không cần xé nháp: “Giang Nguyên, không phải lúc nãy em muốn đi xem phim à? Giờ mình đi luôn đi.”
Nhìn thấy Kỷ Dung nháy mắt với mình, Giang Nguyên cảm giác như mình đọc được rõ ràng trong mắt anh đang muốn nói: ‘Giúp tôi với! Xin cậu đó!’
Giang Nguyên: “Ừ…”
Vừa nói xong, Kỷ Dung đã đưa tay ra vuốt tóc Giang Nguyên một cách trìu mến. Vuốt xuống dưới, nhìn thấy rái tai Giang Nguyên, anh còn đưa tay khẽ nhéo nhéo.
Giang Nguyên:!!!
Sivir:!!!
Đến tận khi ra khỏi phòng hát, Giang Nguyên vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của Sivir.
Sivir: “Không phải là anh bảo Kỷ Dung vẫn đang độc thân ư?”
Lưu San: “Cậu ta còn độc thân mà! Anh chắc chắn không lừa em đâu!”
Sivir: “Cục kít! Ánh mắt không thể lừa dối!”
Mấy Omega xôn xao năm người mười miệng tranh cãi.
“Chuẩn luôn, tui chắc chắn không nhìn lầm, không thể nào giả được, chỉ bằng ánh mắt đó của Kỷ Dung, hai người bọn họ chắc chắn là có mập mờ!”
“Tiếc ghê một Alpha tốt như thế lại thích Beta. Thực ra Giang Nguyên cũng rất đẹp trai ó, chỉ tiếc anh ấy là Beta, nếu không thì tui cũng húp…”
“Hí hí hí! Giang Nguyên mà là Alpha thì không đến lượt cậu, tui chắc chắn là người xông lên đầu tiên!”
Cố Bạch:?
Cyril:?
Lưu San:?
Mấy đồng chí Liên Bang và đám Alpha đội Christ bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ cuộc đời, chẳng lẽ hai tên này lén lút hẹn hò thật?
…
Tay được Kỷ Dung nắm lấy, Giang Nguyên đi phía sau Kỷ Dung nửa bước.
“Ổn rồi, buông tôi ra đi, bọn họ không đi theo đâu.” Giang Nguyên cười cười.
Cảm giác được bàn tay trống không, Kỷ Dung cảm thấy trong lòng cũng trở nên trống rỗng, anh quay lại nhìn Giang Nguyên, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
“Thế giờ mình về nhé?” Giang Nguyên hỏi Kỷ Dung.
Kỷ Dung ngập ngừng: “Hay là… đi xem phim nhé?”
Giang Nguyên: “?”
Kỷ Dung: “Đợt này có một bộ phim của Liên Bang vừa ra rạp. Review tốt phết. Hơn nữa lúc nãy mình bảo là đi xem phim đúng không… Nói phét thì không hay chút nào.”
“…” Giang Nguyên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức nói: “…cũng được.”
Nhắc đến xem phim, cậu thực sự hơi tò mò về công nghệ chiếu phim ở thời đại này.
Rời khỏi tiệm karaoke, bầu trời bỗng trở nên u ám, vài giọt mưa lất phất rơi.
Hai người thong thả chạy sang trung tâm thương mại ở đối diện, vừa bước chân lên lầu, Kỷ Dung đã mua vé xong xuôi rồi.
“Ăn gì không?” Kỷ Dung chỉ vào quầy hàng trước mặt, hỏi.
Giang Nguyên liếc nhìn một lượt, tiện tay chọn một phần ăn hai người, sau đó thanh toán luôn. Robot bán hàng nhanh nhẹn nhận đơn, chẳng mấy chốc đã bưng ra hai cốc nước và phần ăn đặt lên trên quầy.
Giang Nguyên cầm lấy cốc nước, đưa cốc còn lại cho Kỷ Dung: “Ngây ra đấy làm gì? Đi thôi.”
Kỷ Dung ôm cốc nước Giang Nguyên đưa đến bằng cả hai tay, may mà đèn ở đây không đủ sáng để nhìn rõ màu sắc tai với khuôn mặt của anh. Bước chân nhanh chóng theo kịp nhịp bước của Giang Nguyên, xác nhận thông tin xong, anh nhìn về phía màn hình quảng cáo to đùng ở đằng trước rạp chiếu. Phần ăn trên quảng cáo trông giống hệt phần trong tay hai người, kèm theo đó là một cái tên nghe cực kỳ hay: Combo tình nhân.
Trong phòng chiếu số 1 rất ít người, hàng của hai người Giang Nguyên không có một ai, chỉ có một đội tình nhân đang ngồi ngay phía trước, xung quanh rải rác vài cặp khác.
Giang Nguyên ngồi xuống bên cạnh Kỷ Dung, để ý thấy toàn bộ những người ngồi trong phòng này đều là các cặp tình nhân, cậu nhìn về phía Kỷ Dung, hỏi: “Phim này tên gì vậy?”
Kỷ Dung: “Ờ…”
Giang Nguyên: “Sao thế?”
Kỷ Dung: “Tình yêu BO”
Giang Nguyên: “Phim tình cảm?”
Kỷ Dung nghĩ nghĩ một tí, nói: “Cũng không hẳn chỉ là phim tình cảm.”
Bộ phim bắt đầu bằng một đoạn văn ngắn…
Tác phẩm này được cải biên dựa trên một câu chuyện có thật nhằm bày tỏ lòng tri ân với học giả vĩ đại của Liên Bang, nhà sinh vật học Doãn Tư Nhĩ.
Phim bắt đầu chiếu, hình ảnh ba chiều khá đẹp, kỹ thuật không tệ chút nào, Giang Nguyên đưa ra nhận xét ngắn gọn.
Câu chuyện khá đơn giản, kể về câu chuyện tình yêu của một nhà sinh vật học là Beta và bạn đời Omega của ông. Một trăm năm trước, khi thuốc ức chế Omega chưa được phát minh ra, Omega chỉ có thể phụ thuộc vào Alpha, chịu số phận ở nhà làm công cụ sinh sản.
Doãn Tư Nhĩ là một Beta, nhưng người yêu của ông lại là một Omega. Hai người yêu nhau, muốn bên nhau trọn đời, thế nhưng vì là Beta, Doãn Tư Nhĩ không thể xoa dịu người mình yêu mỗi kỳ phát tình. Omega của ông vì được ở bên ông là cắn răng chịu đựng sự khổ sở của kỳ phát tình, thậm chí chấp nhận rời xa gia đình của mình.
Giang Nguyên biết kỳ phát tình khổ sở đến mức nào, nhìn thấy dáng vẻ Thu Cảnh Minh lúc phát tình, lại xem trên phim, từ đáy lòng cậu chân thành ngưỡng mộ vị Omega này.
Màn hình chuyển sang cảnh khác. Doãn Tư Nhĩ không muốn nhìn thấy người mình yêu phải chịu giày vò nên nén đau trong lòng mà nói lời chia tay, lại tận tay đưa người ông yêu cho một Alpha khác, thế nhưng vị Omega kia tuyệt đối không chịu, thà rằng đi chết cũng chỉ muốn ở bên Doãn Tư Nhĩ. Sau nhiều lần hợp hợp tan tan, hai người cuối cùng cũng ở bên nhau.
Vì tình yêu của bọn họ, Doãn Tư Nhĩ đã phát minh ra chất ức chế Omega, từ đó cho phép các Omega vốn chỉ được ở trong nhà được rời khỏi cửa, bước ra ngoài xã hội.
Đây đúng là không phải một bộ phim tình cảm thông thường.
Rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Nhà khoa học vì tình yêu mà thay đổi cả thế giới.
Đáng ngưỡng mộ.
Giang Nguyên đang cảm thán thì nghe thấy phía trước vọng đến tiếng khóc nức nở.
Gỡ kính 3D ra, cậu nhìn thấy cặp đôi ngồi trước mắt, Omega đang khóc rưng rức trong vòng tay người yêu.
“Thật đáng thương, hu hu, sao lại thế cơ chứ? Doãn Tư Nhĩ chắc phải đau khổ lắm. Vợ ông đã qua đời khi mới năm mươi tuổi vì những nỗi đau phải chịu đựng đã gây tổn thương không thể cứu chữa. Hu hu! Đáng thương quá…”
“Trái tim ngài Doãn Tư Nhĩ vỡ tan mất thôi, hu hu hu…”
Omega khóc lóc đến mức hai mắt đỏ lên như mắt thỏ, nắm đấm nho nhỏ không ngừng vỗ lên lồng ngực phía trái tim của người yêu.
Chàng trai nhìn cô trìu mến: “Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa.”
“Không, em cứ khóc đấy!”
Chàng trai: “Nếu em còn khóc nữa, anh sẽ hôn em đấy!”
“Huuuuuuuuuu…”
Chàng trai nói phát làm luôn, cứ thế hôn lên môi người yêu, hôn đến mức khiến Omega choáng váng.
Giang Nguyên ngồi ngay đằng sau: “…” Đây là chốn công cộng, không thích hợp lắm đâu bạn ơi?
Kỷ Dung hắng giọng ho nhẹ, nói: “Tụi mình có cần hôn một tí khum?”
Giang Nguyên: “?” Bạn biết bạn đang nói gì khum bạn êi?
Kỷ Dung cười cười chỉ chỉ khắp phòng chiếu, Giang Nguyên nhìn theo, phát hiện nguyên cả cái phòng chiếu này trừ cậu và Kỷ Dung, còn lại sáu cặp tình nhân ai cũng đang ôm hôn người bên cạnh mình hết!
Giang Nguyên: “…”
Giang Nguyên lại nhìn về phía cặp tình nhân đang hôn nhau say đắm trước mặt mình, ầy, Omega kia bị hôn đến mức vai cũng lộ ra rồi kìa, cậu thật sự nghi ngờ hai người này sắp làm một phát ngay tại đây đấy.
Omega ngồi phía trước dường như cảm nhận được ánh mắt của Giang Nguyên, linè trốn trong lòng chàng trai, không dám lộ mặt ra.
Chàng trai giơ nắm đấm lên dứ dứ trước mặt Giang Nguyên, hung dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ánh mắt rơi xuống thân hình Kỷ Dung, liền nói với Kỷ Dung đang ngồi bên cạnh Giang Nguyên: “Người anh em, không định quản à?”
Kỷ Dung: “Quản.”
Kỷ Dung nắm một tay Giang Nguyên, tay còn lại che mắt Giang Nguyên, nói: “Người ta nói rồi đấy, muốn anh quản em.”
Giang Nguyên nhìn Kỷ Dung mà buồn cười, tên nghiện diễn này, vẫn muốn đóng giả làm người yêu với nhau à?
Giang Nguyên: “Anh định quản em kiểu gì nào?”
Kỷ Dung học ngay mấy lời anh trai ngồi trước, nói: “Còn nhìn nữa là anh hôn em đấy!”
Anh trai ngồi trước: “…” Thằng này bị thần kinh à!
Giang Nguyên giơ chân đạp lên chân anh: “Tên khốn, diễn đến nghiện rồi à?”
Kỷ Dung cười cười.
Giang Nguyên nhìn thời gian, nói: “Cũng đến giờ rồi, đi ăn tối rồi về thôi.”
Kỷ Dung: “Ừ.”
– ————
Lại 100 vote thì có chương tiếp theo nhé mụi ngừi.