Tối Nay Người Sẽ Rời Đi - Hà Xử Thính Vũ - Chương 39: Ngày đông chí
Vào mùa hè, Nam Liệt đã mua cho mẹ của Tùng Vũ là Cát Hạ một địa điểm tốt nhất ở nghĩa trang phía bắc thành phố, tuy nhiên có một số thủ tục phải được người thân trong gia đình làm nên cậu đã thương lượng với cô việc mua nghĩa trang, Tùng Vũ đồng ý.
Mấy năm nay những cơn ác mộng của cô đã ít hơn rất nhiều. Nam Liệt khuyên cô nên an táng mẹ xuống mồ, cô suy nghĩ, có lẽ như vậy mới tốt, bản thân cô cũng có thể hoàn toàn buông bỏ sự việc bi thảm năm đó.
Sáng sớm ngày đông chí, Tùng Vũ đích thân đặt tro cốt của Cát Hạ vào trong huyệt mộ. Cô không biết có phải thời gian thật sự xoá nhoà đi mọi thứ, hay bản thân cô chính là một cô gái có trái tim sắt đá. Dù sao nhìn những công nhân thuần thục lấp hố lại, cô có chút khổ sở nhưng lại không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Cô không mời bất kỳ người thân bạn bè nào, tất cả thân thích của cha mẹ hai bên cô đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, mấy năm nay cũng không có liên hệ gì. Cô cũng không kết bạn, càng không nghĩ đến chuyện cho người khác biết được thân thế bất kham của mình. Sau khi làm lễ tưởng niệm đơn giản xong, cô chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nam Liệt nói: “Để tôi cũng thắp một nén hương cho dì Cát.”
Nó rồi cậu ra hiệu cho chú Quý dìu cậu đứng dậy khỏi xe lăn, quỳ xuống trước mộ.
Tùng Vũ chần chờ một lát, sau đó cầm lấy ba nén hương, dùng lửa chưa tắt thắp đưa cho cậu.
Nam Liệt không thể cầm vật nhỏ như vậy bằng một tay, chỉ có thể dùng mặt ngoài của hai bàn tay kẹp lên, hơi cúi đầu hướng về bia mộ, động tác rất cẩn thận.
Tùng Vũ nhìn cả người cậu quỳ rạp trên mặt đất, hai “chân gà” run rẩy bên cạnh nhau vô cùng đáng sợ, hơn nữa đằng sau hai bàn chân quặp ngược trông càng thêm đáng thương, cô nghĩ thầm tội gì cậu phải tự lăn lộn như thế, không khỏi thở dài.
Thấy cậu duỗi chân bò về phía trước nửa bước, biết là cậu muốn cắm nén hương vào trong bình, lại nhìn thấy tro hương rải rác khắp miệng hố, Tùng Vũ sợ cậu bị bỏng nên vội cúi xuống nhận lấy: “A Liệt, vậy là được rồi, để tôi làm.”
Vẻ mặt Nam Liệt áy náy nhưng cuối cùng cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn đưa nén hương trong tay cho Tùng Vũ.
“A Liệt, cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng tôi.” Trong lòng Tùng Vũ sinh ra một ý nghĩ, cố ý đánh bạo nói nhỏ với bia mộ của Cát Hạ, “Mẹ, hôm nay con đặc biệt mang theo con rể tương lai của mẹ tới đây, chúng con dự định sẽ sớm kết hôn, mùa xuân năm sau bọn con lại đến thăm mẹ.”
“Tùng Vũ, chị…” Nam Liệt vừa mới được chú Quý đỡ lên xe lăn, vừa nghe thấy cô nói suýt chút nữa đã đứng dậy khỏi xe lăn.
Cô quay người nhìn vào đôi mắt cậu, sự thâm tình chân thành không cách nào cự tuyệt, cô nhìn cậu buông tay vịn xe lăn ra, dưới ánh nhìn chăm chú của cô cậu lại bị đánh bại, rũ mắt ngồi xuống xe lăn, cô biết cậu vĩnh viễn không thể thắng mình.
Cô “thừa thắng xông lên” ngồi xổm xuống trước xe lăn, xoa xoa đầu gối cứng đờ phồng lên của cậu: “Đỡ chưa, A Liệt?”
Cậu không lập tức trả lời cô, một lúc sau cậu khẽ chuyển tầm mắt, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: “Chị có nhìn thấy ngôi mộ không khắc tên bên cạnh mẹ chị không? Tôi mua nó cho mình.”
Tùng Vũ nhìn theo hướng cậu nói, bước chân lùi về sau một bước, bị vấp phải xe lăn của Nam Liệt suýt chút nữa đứng không vững.
“Cẩn thận!” Eo cô bị khuỷu tay của Nam Liệt chạm nhẹ. Cô nhận ra loại cảm giác đặc thù khi tiếp xúc những khớp xương của cậu.
Cô xoay người, nước mắt lưng tròng nắm chặt tay cậu, lạnh lùng nói: “Trả lại cho tôi! Có nghe không?”
“Sao có thể trả mộ địa được?” Cậu cười có chút đau thương, “Vất vả chứng minh lắm mới mua được.”
“Chứng minh cái gì?”
“Chính là… bằng chứng cho thấy tôi mắc một căn bệnh nan y.” Cậu thế nhưng có thể bình tĩnh tuyên bố mình không còn nhiều thời gian nữa, “Bác sĩ nói nhiều nhất là nửa năm, nếu tôi còn không phẫu thuật ghép tim sẽ…”
“Tôi không tin.” Tùng Vũ la lối khóc lóc ngồi xuống đỉnh ngôi mộ Nam Liệt tự chọn cho chính mình, chỗ đó còn chưa lập bia, chỉ có những phiến đá phẳng. “Cậu đã mua nó phải không? Nghĩa là dù tôi làm gì cũng sẽ không có ai quản đúng không? Tôi muốn đập cái này, cái này,… toàn bộ chỗ này đập hết!” Hai chữ “huyệt mộ” bất kể thế nào cô cũng không thể nói nên lời.
Cậu điều khiển xe lăn về phía trước, vươn mu bàn tay ra, mỉm cười dịu dàng chạm vào tóc cô: “Tùng Vũ, nghe tôi nói này, đây là nơi tôi đặc biệt chọn cho mình, tôi rất thích. Tôi có lý do, chị có muốn nghe không?”
“Không muốn.” Cô tức giận nói.
Cậu vẫn nói tiếp: “Tôi nghĩ là sau này mỗi năm lúc chị đến cúng mẹ chị tôi cũng có thể nhân cơ hội được gặp chị. Cho dù một ngày nào đó chị quên tôi cũng không sao, bởi vì tôi sẽ nhớ kỹ chị, tôi có thể ở bên cạnh nhìn thấy chị là tốt rồi. Nói không chừng còn có thể nghe lén vài câu chị thầm thì với mẹ..” Cậu nở nụ cười chân thành và mãn nguyện.
“Cậu không sợ tôi sẽ dẫn theo người khác tới đây à? Đến lúc đó nhìn thấy người đàn ông khác cậu nhất định sẽ tức chết.”
“Ừ, nếu còn sống có lẽ trong lòng vẫn sẽ có chút bất mãn, nhưng lúc đó tôi đã chết rồi…” Ánh mắt cậu cuối cùng cũng có chút không cam lòng.
Tùng Vũ tức giận nói: “Cậu đừng nghĩ đẹp quá! Nói không chừng sau khi chết sẽ vô tri vô thức, không có linh hồn, thậm chí không còn gì cả, cậu không thể nhìn thấy hay cảm nhận bất cứ thứ gì…” Cô đột nhiên ngừng nói, trong lòng đang lên sự hối hận, “Xin lỗi, tôi không nên tàn nhẫn như vậy…” Cô gục xuống đùi cậu, hít một hơi thật sâu, nhưng nước mắt vẫn lăn dài rơi xuống tấm chăn mỏng của cậu.
“Chị nói cũng có lý, nếu đã như vậy… cũng không còn cách nào.” Nam Liệt vỗ nhẹ lưng cô, “Tùng Vũ, chị phải kiên cường lên. Thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần rời đi từ lâu rồi, chị cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không? Chỉ là bây giờ chúng ta cách ngày đó gần hơn rồi…”
Chuẩn bị? Cô ngẩng lên nhìn cậu, những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời có vẻ nhu nhược động lòng người. Đúng vậy, nói đến “chuẩn bị” cô đã sớm làm rồi, có lẽ còn sớm hơn những gì cậu biết, lâu thật lâu. Nhưng mà còn một điều cuối cùng trong việc chuẩn bị: trở thành vợ của cậu. Cô cười như không cười nhìn cậu nói: “A Liệt, chúng ta kết hôn được không?”
“Tùng Vũ, chị nhìn xem đây là chỗ nào? Chị nghĩ lại xem vừa rồi chị ngồi trên mộ của ai? Tôi thừa nhận tôi có lỗi với chị! Nhưng xin lỗi thì xin lỗi, tôi không có cách nào bù đắp cả, chỉ có thể không phạm thêm sai lầm… Vừa rồi lúc tôi thắp hương cho dì Cát trong lòng tôi cũng cầu xin bà tha thứ…” Giọng nói của cậu có sự đau đớn không thể kiềm chế được, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
“A Liệt!” Tùng Vũ lo lắng trái tim cậu không chịu nổi, vội trấn an nói, “Đừng nói nữa! Bà ấy sẽ không trách cậu! Là do tôi quá tuỳ hứng, cậu chỉ là quá ỷ lại vào tôi… Chúng ta không nói nữa được không? Chúng ta về nhà thôi…”
Nam Liệt gật đầu, hốc mắt thâm thuý rưng rưng nước mắt: “Được, về nhà.”
Tùng Vũ nhìn tay cậu trượt xuống khỏi điều khiển xe lăn, trong lòng cả kinh, cậu đã suy yếu đến mức không thể điều khiển được xe lăn. Chú Quý ở một bên cũng phát hiện nghẹn ngào nói: “Để tôi đẩy xe lăn.”
Nam Liệt cũng không cậy mạnh, liếc mắt cũng có thể biết được cậu rất mệt mỏi. Chú Quý chuyển xe lăn sang chế độ thủ công, đẩy Nam Liệt ra đường chính của nghĩa trang.
Tùng Vũ đi theo sau không nói một lời, ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ thấy bầu trời quang đãng sáng nay không biết từ lúc nào đã bị mây đen bao phủ.
Đi được vài bước, cô lại nghe thấy âm thanh khóc lóc la hét ở xung quanh, theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tề Gia mặc một bộ tây trang màu đen, hai tay đang bảo vệ một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài tương tự với anh ta. Người phụ nữ kia cũng mặc một bộ đồ đen, mái tóc xoăn dài vừa phải, từ hướng của Tùng Vũ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng vẫn nhìn ra được diện mạo và khí chất ưu nhã của bà. Một người phụ nữ khác đang mắng mỏ Tề Gia cùng người phụ nữ mà anh đang che chở với vẻ mặt kiêu căng.
Tề Gia cũng phát hiện ra Tùng Vũ, khoảnh khắc đó sắc mặt anh tái nhợt, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.
Nam Liệt ra hiệu cho chú Quý dừng lại, quay đầu nói với Tùng Vũ: “Chị có muốn qua đó chào hỏi không?”
Thì ra Nam Liệt cũng nhìn thấy Tề Gia, Tùng Vũ vốn chần chờ có nên chào hỏi không, bị cậu nói như vậy nếu không đi đến lại có vẻ chột dạ né tránh, vì thế nói: “Tôi đi chào hỏi một tiếng rồi quay lại.”
“Thầy Tề, đây là…” Cô không biết rõ tình huống, cũng không dám suy đoán linh tinh. Cô lén nhìn dòng chữ khắc trên bia mộ, chủ nhân của ngôi mộ cũng không phải họ ‘Tề’ nên rất khó đoán mối quan hệ với Tề Gia.”
“Là cha tôi…” Tề Gia nhẹ giọng nói, “Hôm nay cô đến đây làm gì?”
“Tôi đến chôn cất mẹ tôi.”
“Này lại là ai đây?”
Ngữ khí nói chuyện của người phụ nữ cũng không thân thiện.
“Xin chào, tôi là đồng nghiệp của thầy Tề, đúng lúc đi ngang qua. Xin gửi lời chia buồn đến gia đình.”
“Đồng nghiệp? Ồ… Cô có biết tôi là ai không?” Đối phương âm dương quái khí cười nửa miệng nhìn cô.
Tề Gia nói với Tùng Vũ: “Hôm nay không tiện lắm, cô về trước đi, hôm khác chúng ta lại nói.”
“Dì Chu, dù có thù hận đến đâu thì sau này chúng ta cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa rồi. Hôm nay cố gắng nhịn xuống một chút được không?” Người phụ nữ bên cạnh Tề Gia nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi anh mở miệng nói, mặt mày cô ấy cũng rất giống Tề Gia.
“Nhịn? Đó là thứ tôi am hiểu nhất không phải sao? Có phải mỗi hôm nay đâu? Tôi đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi, lâu đến mức chị em hai người có thể đứng đây đóng vai người con hiếu thảo trước mặt tôi!” Người phụ nữ họ Chu hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tùng Vũ, “Bọn họ ngại nói, vậy để tôi giới thiệu một chút, tôi là vợ của bố nó, nếu sớm hơn, Tề Gia và người chị gái sinh đôi kia của nó nên gọi tôi một tiếng ‘bác gái’.”
“Dì Chu, không phải dì muốn làm tôi mất mặt trước đồng nghiệp sao? Tốt nhất dì nên tung tin đồn để cả công ty biết tôi là đứa con ngoài giá thú, như vậy dì mới vừa lòng đúng không?” Trong mắt Tề Gia không giấu được sự đau đớn, “Tốt rồi, bây giờ có thể thả người đi được chưa?”
Tùng Vũ thầm hối hận vì hôm nay đã đến chào hỏi Tề Gia. Cô cũng không muốn tò mò chuyện riêng của anh, đặc biệt là nỗi đau ẩn giấu như vậy.
“Thầy Tề, tôi đi trước, anh bảo trọng nhé.” Giờ phút này bất kể lời an ủi của cô đều vô ích hoặc là đổ thêm dầu vào lửa, cô chỉ có thể lựa chọn quay đầu rời đi.