Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang - Uyên Hư - Chương 59
Cho dù Nick có ý đồ gì, chắc chắn Tần Mạc sẽ không để đối phương thành công, vì thế có đoán hay không đoán cũng chẳng khác nhau.
Ừm, có lẽ có thể khác, ví dụ như sẽ không bị Tần Mạc trêu.
“Có lẽ không nên đoán thì tốt hơn?” Liễu Ngọc Hàm vẫn thẳng thắn như trước, nhưng sự thẳng thắn này khiến Tần Mạc không biết nói gì.
Tần Mạc nhìn cậu, nhưng không hề tức giận, thậm chí còn hơi cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng nói: “Không sao, để anh giải quyết.”
Điều này khẳng định những suy đoán của Liễu Ngọc Hàm, thoáng chốc khiến Liễu Ngọc Hàm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng Tần Mạc lại cảm thấy không có gì không ổn cả.
Khi Liễu Ngọc Hàm không còn khách sáo với mình nữa, điều đó có nghĩa là Liễu Ngọc Hàm càng ít sợ anh, sự tin tưởng ngày càng cao, sao có chuyện phản đối được.
Đây rõ ràng là một chuyện tốt.
Đánh giá tình hình hiện tại, cách tiếp cận của Nick dương như không có hiệu quả, cho dù cách của đối phương khiến Liễu Ngọc Hàm thấy xấu hổ, nhưng sau khi biết được sự thật, trong lòng Liễu Ngọc Hàm vẫn chưa bớt nghi ngờ.
Bản thân Tần Mạc là một người có sự tin tưởng cao, anh nói không phải vì Liễu Ngọc Hàm có ơn cứu mạng mới thích cậu, vì thế Liễu Ngọc Hàm nghiễm nhiên tin tưởng anh từ trong tiềm thức, anh nói anh dần bị thu hút bởi bản thân Liễu Ngọc Hàm, dù bản thân cậu có nghi ngờ về những câu nói đó, nhưng cậu lại tự chọn kiểm điểm bản thân trước.
Cách tiếp cận của Nick không hề có ý tốt, nhưng trong trường hợp đó là Tần Mạc, cho dù cậu khó chịu thì chắc chắn kết quả vẫn sẽ tốt.
Liễu Ngọc Hàm đã bắt đầu chấp nhận tình cảm của Tần Mạc dành cho mình.
Ngón tay vỗ nhẹ lên chân, Tần Mạc thấy Liễu Ngọc Hàm không thoải mái, cũng không muốn kích thích cậu quá nhiều, vì thế anh hứa chỉ cần học xong sẽ đuổi Nick đi ngay lập tức, điều này làm cho sự chú ý của Liễu Ngọc Hàm bị dời đi.
Thực sự cậu không thích Nick cho lắm, vì thế cậu sẵn sàng nỗ lực thêm một chút để thoát khỏi trạng thái tinh thần khó chịu càng sớm càng tốt.
“Hy vọng rằng, em sẽ học được nó.” Cho dù không muốn kích thích Liễu Ngọc Hàm, Tần Mạc vẫn có nhiều cách để ở một mình với cậu, ví dụ như kiểm tra tiến độ học tập của cậu, “Anh khốn muốn em bị thương trong các buổi học phía sau, vì thế trừ khi em vượt qua được bài kiểm tra của anh, thì anh sẽ đuổi Nick đi.”
Tần Mạc có ý tốt, Liễu Ngọc Hàm đành phải thừa nhận, cho nên sau khi nhìn Tần Mạc một lúc, cuối cùng cũng đồng ý với điều kiện của Tần Mạc.
Mặc dù cậu vẫn thấy hơi xấu hổ.
Để không cho tình trạng xấu hổ kéo dài quá lâu, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm không còn bối rối khi đối mặt với Nick nữa, trong thoáng chốc khiến Nick còn tưởng rằng cách làm của mình đã có hiệu quả, nhưng đáng tiếc khi Liễu Ngọc Hàm chạy theo và kiên trì hỏi một vài câu hỏi, đột nhiên hắn mới nhận ra rằng Liễu Ngọc Hàm đang muốn nhanh chóng thoát khỏi mình.
Sắc mặt Nick hơi tối lại.
Hắn chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ, mấy ngày này vẫn cố thử nhiều cách khác, nhưng kết quả cuối cùng thì…
Không biết nói gì nữa, tất cả đều là nước mắt.
Cho dù là Liễu Ngọc Hàm, hay là fan hay anti thì cũng không biết trong đầu họ nghĩ gì, họ đều có mức độ cảnh giác nhất định với người đột nhiên xuất hiện dạy cho Liễu Ngọc Hàm kỹ năng sinh tồn.
Đặc biệt là đám fan và anti của Liễu Ngọc Hàm, hiển nhiên không biết đối phương là ai, nhưng luôn nhắc nhở Liễu Ngọc Hàm cẩn thận, làm lòng hắn thấy bất an, đồng thời con đoán đủ thể loại mục đích của hắn khi tiếp cận Liễu Ngọc Hàm.
Chưa kể, bộ não của những người này đúng là quá thông minh, có rất nhiều người có thể đoán được mục đích của hắn, điều này làm mồ hôi lạnh của Nick gần như ướt đẫm quần áo.
Điều hắn quan tâm nhất lúc này chính là hình ảnh của mình, dù sao khi bản thân mấy uy tín, hắn sẽ không còn cơ hôi tiếp quả quân đoàn thứ ba.
Quân đoàn thứ ba là nơi tôn kẻ mạnh làm vua, lại là nơi phục vụ đất nước và người dân.
Trợ lý của Tần Mạc cười nhạo: “Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của anh ta kia.”
Liễu Ngọc Hàm không khỏi vỗ tay: “Fan nhà tôi đúng là đỉnh, xem ra ngày thường tôi phải cho họ thêm quyền lợi rồi.”
Trợ lý của Tần Mạc đã khá quen thuộc với cậu, nghe thấy câu đó không khỏi liếc cậu: “Cậu còn có thời gian nghĩ chuyện này à? Tốt hơn hết là cậu nên dành nhiều tâm huyết vào việc học những gì nên học đi. Vượt qua bài kiểm tra của thiếu tướng càng sớm càng tốt, và tạm biệt tên ngốc này càng sớm càng tốt.”
Động tác của Liễu Ngọc Hàm cứng đờ: “Anh có thể đừng mở miệng ra là nói gở được không?”
Nói đến bài kiểm tra của thiếu tướng, Liễu Ngọc Hàm cảm thấy ngày tháng phía trước của mình toàn máu và nước mắt.
Tần Mạc không thể hiện dáng vẻ của mình hay trêu chọc cậu như Nick, nhưn mỗi khi Tần Mạc nghiêm túc đưa ra nhận xét, Liễu Ngọc Hàm đều thấy sợ.
Cậu dám thề chắc chắn không phải vì cậu nghĩ vớ vẩn, mà mỗi lần Tần Mạc thấy cậu trả lời sai gì đó, câu nói “sau khi kiểm tra sẽ tính sau” và ánh mắt đi kèm rất đáng sợ, khiến trái tim nhỏ bé của cậu chỉ biết run rẩy.
Cậu thấy cho dù mình có vượt qua kiểm tra của Tần Mạc sớm hay muộn, số phận của cậu cũng chẳng phải tốt lành gì.
Tựa như trong lòng Tần Mạc có một quyển sổ ghi chép, trên đó ghi từng món nợ của cậu.
Bây giờ cậu không phải trả món nợ này, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, Tần Mạc sẽ thanh toán với cậu.
Đó không đáng sợ hả?
Dù sao Liễu Ngọc Hàm cũng thấy mình sợ chết khiếp, mỗi lần đối mặt với vẻ mặt như thế của Tần Mạc, cả người đều bối rối, thậm chí còn cảm thấy dù đối mắt với Nick cũng phiền nhưng vẫn tốt hơn mỗi ngày đều bị Tần Mạc dọa.
Nhưng trong lòng Liễu Ngọc Hàm biết rất rõ, Tần Mạc rất nghiêm khắc như vậy là tốt cho mình, vì thế dù không phải người giỏi giang gì cũng không thể phụ lòng tốt của người khác.
Khi đứng bên cạnh Tần Mạc kiểm tra, Liễu Ngọc Hàm rất khi phạm sai lầm, nhưng vẫn bị ánh mắt Tần Mạc dọa sợ.
Tần Mạc cũng biết, hành động gần đây của mình hẳn là khiến Liễu Ngọc Hàm sợ, dù sao trực giác của anhcũng rất nhạy bén, nhưng chưa phát triển hoàn toàn như Nick, anh không thể làm Liễu Ngọc Hàm không thể cảm nhận được, nhưng thật sự là anh không có cách nào khống chế bản thân.
Gần đây Liễu Ngọc Hàm càng ngày càng sợ anh, ánh mắt kia như khiêu khích khiến anh thấy xúc động khó hiểu.
Thậm chí Tần Mạc còn nghi ngờ Liễu Ngọc Hàm dựa vào chuyện anh hứa sẽ không động vào cậu khi chưa được đồng ý, nên cậu mới kiêu ngạo “khiêu khích” anh như thế.
Tuy nhiên, vẻ ngoài đắc chí khi nâng cao cằm của Liễu Ngọc Hàm có bao nhiều xinh đẹp.
Trước không nhắc đến chuyện Tần Mạc trong mắt Liễu Ngọc Hàm có bao nhiêu tốt, ít nhất, trong khoảng thời gian này, Tần Mạc thật sự bị Liễu Ngọc Hàm vô thức trêu đùa.
Vì kế hoạch của bản thân, anh phải già vờ mất khả năng phải nằm trên giường bệnh nhưng Liễu Ngọc Hàm đã “khiêu khích” anh nhiều lần như thể vô ý, nếu anh không đáp lại gì đó, anh không phải là đàn ông.
Tuy nhiên, vốn Liễu Ngọc Hàm vẫn sợ anh, mỗi lần thấy anh đều như muốn trốn đi, bây giờ mỗi ngày vẫn có vẻ sợ hãi, dường như mỗi lần gặp như là bất đắc dĩ lắm, nhưng cậu vẫn mạnh mẽ kiên trì đến cùng, cho dù cả người ủ rũ, cậu vẫn như cũ khiêu khích Tần Mạc.
“Có phải thiếu tướng nằm nhiều quá hay không? Tôi thấy anh có vẻ buồn chán.” Không biết từ khi nào Liễu Ngọc Hàm không còn dùng kính ngữ với Tần Mạc nữa, nhưng giọng điệu vẫn mềm mại: “Sao anh không đến gặp Nick chơi đùa một chút.”
Không giống giọng điệu khi nãy, trong tay cậu cầm một tập tài liệu, là những gì Tần Mạc đánh giá cậu.
Tần Mạc thấy cậu như xem tập tài liệu kia là mình, cố gắng bóp chặt, liền biết là trong lòng cậu đang tức giận, chỉ là không dám thể hiện ra ngoài mà thôi.
Đối với hành vi của Liễu Ngọc Hàm, Tần Mạc không tỏ vẻ gì cả, trong lòng lại thấy hơi ngứa ngáy, ánh mắt liếc qua mặt cậu, cuối cùng dừng lại ở eo cậu.
“Không thấy chán.” Tần Mạc nói: “Em rất tốt.”
Chỉ nghe một câu như thế, Tần Mạc có vẻ khá nghiêm túc, nhưng kết hợp với cậu hỏi của Liễu Ngọc hàm khi nãy, vậy là đang nói Liễu Ngọc Hàm thú vị hơn Nick rất nhiều, khi ở cùng Liễu Ngọc Hàm, anh có thể tìm thấy niềm vui mọi phút giây.
Lời nói của anh kết hợp với ánh mắt nóng rực, khiến Liễu Ngọc Hàm, kẻ không ăn đòn không nhớ lại cứng đờ người.
Đến tận bây giờ, Liễu Ngọc Hàm cũng chưa trả lời sai câu hỏi nào, còn đưa ra kế hoặc sinh tồn khiến Tần mạc càng thêm hài lòng, nhưng trong quyển sổ nhỏ trong lòng Tần Mạc, vẫn ghi thêm dấu đỏ.
Trợ lý của Tần Mạc thấy khó hiểu, hiển nhiên Liễu Ngọc Hàm cũng biết mình làm thế sẽ bị ghi sổ, trong lòng cũng sợ, mà vẫn kiên trì chiến đấu với thiếu tương Tần, chẳng lẽ đầu cậu bị úng nước hả?”
Tất nhiên là không.
Chỉ có thể nói, quả nhiên Nick là một Lôi Phong*, làm được rất nhiều việc tốt, anh ta đã xua tan sự nghi ngờ trong tiềm thức của Liễu Ngọc Hàm với Tần Mạc.
Trước đây Liễu Ngọc Hàm đã từng nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan đến Tần Mạc, nếu không rung động thì là giả. Chỉ là lúc đó, cậu không dám đối mặt vơi cảm xúc thật của mình vì nhiều mối lo, nhưng…sau khu Nick nói với cậu về mối quan hệ của mình với Tần Mạc.
Khi cậu biết chuyện sau đó, cậu đã bắt đầu buông lỏng bản thân.
Cậu đã động lòng.
Tần Mạc hiểu Liễu Ngọc Hàm rất rõ, nên anh đã nhận ra điều này, anh rất thuận theo Liễu Ngọc Hàm làm một số hành động như đang tán tỉnh nhau.
Nhưng trợ lý của tần Mạc lại không biết sự ăn ý ngậm giữa hai người, đặc biệt ở chuyện này mình vẫn còn ngây thơ, đương nhiên không hiểu họ đang làm gì.
Không thể không nói, không hiểu gì cũng có khi là chuyện tốt.
– —
(*) Lôi Phong: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. (nguồn: wikipedia)