Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Chương 61 - Khi cá mặn xoay người (6)
Khi mẹ Khương nhìn thấy Úc Nam Diễn xách theo bao lớn bao nhỏ đứng bên
người Khương Tri Ngôn ấy, dù cho bà không quá vừa lòng với gia thế anh
thì cũng không thể không cảm thán rằng tiểu tử này thật là tuấn tú lịch
sự.
Không chỉ diện mạo xuất chúng, khí chất cũng rất trầm ổn,
không giống với mấy cậu chỉ thêm tuổi không thêm tâm trí như bây giờ, mẹ Khương không muốn bảo bối nhà bà tìm một đứa “con trai” đâu à, mệt chết mệt sống không nói, có khi còn không có được chỗ tốt nào.
Hơn
nữa đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mẹ Khương cũng coi như là duyệt
người vô số, đáy mắt Úc Nam Diễn một mảnh trong vắt, đối mặt với người
không tránh không né, có thể thấy được anh có hiểu biết rõ ràng với
chính mình, mà đó cũng không phải cái loại đơn thuần mà không rành thế
sự kia, mà là cái loại trầm ổn dù đã trải qua đủ loại chuyện lại vẫn
kiên trì nguyên tắc của mình, sẽ không nước chảy bèo trôi kia.
“Cô, chú, chào cô chú, con là Úc Nam Diễn, bạn trai Liễu Liễu.”
Tuy lời nói và động tác của Úc Nam Diễn rất có lễ phép, nhưng nội dung trong đó……
—— Chỉ một lát như thế đã thành bạn trai rồi?
Mẹ Khương nhìn về phía Khương Tri Ngôn, trong ánh mắt chói lọi mà viết
những lời này, bà đoán được hai đứa nó sẽ thành đôi rất mau, nhưng cũng
thật không ngờ tới sẽ mau đến thế.
Đi ra ngoài mua nước tương cái thôi đã mang về một anh bạn trai rồi?
Nếu không phải có người ngoài ở đây, mẹ Khương thật muốn chọc chọc đầu Khương Tri Ngôn, hỏi cô một chút coi thế này là sao?
“Ừ ừ, chào con, hoan nghênh hoan nghênh.”
Tới cửa chính là khách, người ta lại là từ thủ đô cố ý chạy tới, giáo dưỡng của mẹ Khương đương nhiên sẽ không cho phép bà làm ra bất kỳ việc thất
lễ gì.
Đồng thời hơi không dễ thấy mà chọc chọc ba Khương ở kế bên, ra hiệu ông nói hai câu.
So với mẹ Khương khách khí, ba Khương vẫn luôn rất hòa thuận vào lúc này
lại xụ mặt, lãnh lãnh đạm đạm nói một câu: “Hoan nghênh.”
Ý tưởng của ông mẹ Khương cũng có thể đoán được, còn không phải là sợ nhà mình
biểu hiện quá nhiệt tình sẽ bị người ta xem nhẹ sao, hơn nữa Úc Nam Diễn vừa lên nhà liền nói chính là bạn trai, không vui thôi chứ gì.
Úc Nam Diễn tựa hồ không nhận thấy được phần lãnh đạm đó, vẫn cứ rất lễ
phép mà thả đồ đạc xuống, đồng thời xách lên nước tương trong tay hỏi mẹ Khương cất chỗ nào?
Lúc này mẹ Khương mới phát hiện trong đám
bao lớn bao nhỏ kia thế mà còn lẫn vào nước tương mình cần, bà vội vàng
“trừng” mắt liếc Khương Tri Ngôn một cái, “Chút đồ này sao cũng để Nam
Diễn cầm, con lười chết được!”
Khương Tri Ngôn còn chưa mở miệng, Úc Nam Diễn đã cười tỏ vẻ là anh nhất định muốn lấy trước, “Đồ không
nặng, để con cầm là được.”
“Vào đi vào đi, đừng đứng đó.”
Cầm nước tương là chuyện nhỏ, nhưng Úc Nam Diễn nguyện ý và còn chủ động
cầm vẫn là làm mẹ Khương yên lặng thầm cho anh thêm 2 điểm.
Theo đó 4 người đi đến cạnh sofa, sôi nổi vào chỗ.
Trước đó đã có nói, trước lúc Khương Tri Ngôn xuống lầu đang bóc đậu tương,
không biết là cố ý hay là quên dọn, cái băng ghế nhỏ và mấy món đồ nhỏ
như rổ rá gì kia cứ vậy mà quang minh chính đại chiếm cứ vị trí tốt nhất trước TV.
“Liêu Liễu đều bị bọn cô chiều hư rồi, không biết nấu
cơm cũng không biết làm việc nhà, con xem bóc chút đậu này thôi còn làm
cho lung tung rối loạn.” Khi mẹ Khương nói những lời này, đôi mắt thì
như là đang nhìn về phía đống đồ kia, trên thực tế vẫn là thoáng quan
sát phản ứng của Úc Nam Diễn.
Ôi giời, thử như này, huỵch toẹt đến Khương Tri Ngôn cũng không nhìn được.
Chăng qua lúc này cô chỉ là một con búp bê Barbie không biết nói, không nhúng tay, không can thiệp, cứ xem như chính mình không tồn tại đi.
Đây là chiến trường của Úc Nam Diễn, cô nói càng nhiều làm càng nhiều, liền có vẻ Úc Nam Diễn càng kém cỏi, vốn dĩ ba mẹ Khương đã không phải rất
vừa lòng với anh rồi, tất nhiên phải cho anh nhiều cơ hội thể hiện chút.
Biểu cảm Úc Nam Diễn rất bình tĩnh, rõ ràng không cười đến đặc biệt vui vẻ,
nhưng người khác vẫn cứ có thể cảm nhận được sự chân thành của anh,
giống như giờ phút này, đối với phép thử của mẹ Khương, đôi ngươi bích
sắc anh chợt lóe: “Cô, Liễu Liễu chỉ cần làm việc cô ấy thích là được,
những việc khác không cần cô ấy nhọc lòng.”
Mẹ Khương từng thiết tưởng câu trả lời của Úc Nam Diễn, ví dụ như “Nhà con có bảo mẫu, Liễu Liễu không cần làm cái này”, tuy sự thật là thế, nhưng cứ hiện ra một phần cao cao tại thượng.
Cái đáp án hiện tại của
anh thật lại tốt hơn cái mình đã thiết tưởng kia không ít, đã cho ra một lời hứa hẹn lại không cố tình khoe khoang gia thế mình, nên nói không
hổ là người tuổi còn trẻ đã làm chủ tịch Nam Hằng, tóm lại không phải
những người trẻ tuổi kia có thể so được.
Nhưng nguyên nhân cũng
chính là vì thế, mẹ Khương thật sự sợ Khương Tri Ngôn vào đời chưa sâu,
chỉ là bị vẻ ngoài của Úc Nam Diễn hấp dẫn, không gánh được mưa gió cùng vất vả khác.
Làm phu nhân hào môn nào có đơn giản thế, chỉ nói một mảnh kết giao nhân tế này đây đã có thể làm người rất nhiều người đau đầu.
Theo đó mẹ Khương lại hỏi thêm mấy vấn đề, Úc Nam Diễn đều trả lời không
kiêu ngạo không siểm nịnh, không có chút mất kiên nhẫn hay khinh thường
Khương gia nào, làm cho ba Khương dù mới đầu còn thái độ lạnh nhạt cũng
không khỏi thả lỏng biểu cảm trên mặt.
Gạt qua vụ gia thế không
nói, nếu Úc Nam Diễn chỉ là một người trẻ tuổi bình thường có chút tiền, bọn họ hẳn là sẽ rất thích tiểu tử này nhỉ?
“Con với Liễu Liễu ngồi một lát đi, cô với ba con bé đi nấu cơm.”
Mắt thấy sắp sửa tới giờ cơm chiều, tất nhiên phải giữ Úc Nam Diễn lại ăn
cơm, còn may vì phải chuẩn bị cho bữa cơm tất niên ngày mai, trong nhà
cũng không thiếu đồ ăn.
Úc Nam Diễn nghe thế cũng đứng dậy ngay, tỏ vẻ muốn tới hỗ trợ.
Đáng tiếc là bị mẹ Khương mãnh liệt cự tuyệt, thứ nhất là nào có đạo lý để
khách lần đầu tới cửa làm việc, thứ hai là phòng bếp Khương gia thật sự
rất nhỏ, chỉ hai người đứng đó cũng ngại chật, lại thêm một anh cao to
như Úc Nam Diễn thì thật là xoay người cái thôi cũng không được.
“Anh ngồi đi, mẹ, cần con hỗ trợ không?”
Khương Tri Ngôn rốt cuộc lên tiếng, tất nhiên cũng được đến mệnh lệnh bảo cô chiêu đãi Úc Nam Diễn.
Theo cửa phòng bếp đóng lại, nháy mắt Khương Tri Ngôn liền cảm thấy được Úc Nam Diễn thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha.” Khương Tri Ngôn chen đến bên người Úc Nam Diễn, nhướng mày: “Vừa nãy anh sẽ không phải là khẩn trương đó chứ?”
Đây chính là Úc Nam Diễn á, là Úc Nam Diễn dù đối mặt mặt với đại hội ngàn người cũng trấn định tự nhiên á!
“Phải, khẩn trương.” Ai ngờ Úc Nam Diễn không hề có chút ý muốn phủ nhận nào,
“Vì bọn họ chính là ba mẹ em, có thể ảnh hưởng đến quyết định của em ở
một mức độ rất lớn.”
Hôm nay vốn dĩ Úc Nam Diễn không muốn tới
gặp ba mẹ Khương, tuy trước đó cũng đã chuẩn bị bài trước một chút về
“Những việc cần chú ý khi lần đầu tới cửa”, nhưng đó là vì để làm quen
trước cho về sau thôi.
Thậm chí anh cũng sớm đã chuẩn bị sẵn bị
cự tuyệt khi mang mấy thứ này tới, anh chỉ là đơn thuần muốn gặp Khương
Tri Ngôn một lần.
Ai ngờ, cứ vậy mà đột nhiên không kịp phòng bị mà gặp mặt.
Khương Tri Ngôn vốn định trêu đùa Úc Nam Diễn, không nghĩ tới mình đã bị lời
âu yếm ập vào mặt ngược lại trước, cái anh này…… Quả nhiên muộn tao!
“Anh yên tâm đi, trước đó em đã khen không ít lời hay cho anh rồi, hôm nay anh cũng đã thể hiện rất tốt, vấn đề không lớn.”
Rốt cuộc là bạn trai mình, Khương Tri Ngôn rất có lương tâm mà vỗ vỗ bả vai Úc Nam Diễn, lại quên mình đã bại lộ những gì.
“Liễu Liễu.” Đáy mắt Úc Nam Diễn hiện lên ý cười, “Em nói với cô chú lúc nào vậy?”
Rõ ràng hôm nay bọn họ mới chính thức xác nhận quan hệ, Khương Tri Ngôn
cũng đã báo cáo trước, khó trách hôm nay khi ba mẹ Khương hỏi thăm đề cố tình tránh đi phần thành viên gia đình.
Úc Nam Diễn vốn tưởng
rằng dù cho hai người thật sự yêu đương, chỉ sợ Khương Tri Ngôn ngay từ
đầu cũng sẽ gạt cha mẹ trước, giờ biết sự tồn tại của mình sớm đã ra
đường sáng, trong lòng tất nhiên rất vui vẻ.
Ai không thích cảm giác mình được thừa nhận chứ?
Tươi cười của Khương Tri Ngôn chợt khựng, nhưng rất mau lại đúng lý hợp tình mà ngẩng đầu, “Thế nào, anh còn muốn yêu đương ngầm à.”
Úc Nam Diễn cười, “Không muốn, cho nên bây giờ anh rất vui.”
Khương Tri Ngôn bị ý cười không chút che giấu của Úc Nam Diễn cảm nhiễm đến,
cũng không cầm lòng được mà cười rộ lên, lại nói, hình như hôm nay lượng cười của bọn họ đã vượt quá tiêu chuẩn rồi nhể? Bộ có chuyện buồn cười
đến vậy sao.
Tiểu tình lữ sến súa quả nhiên là sinh vật thần kỳ nhất trên thế giới!
Mẹ Khương nấu cơm ở trong bếp lại nhịn không được mà xuyên qua cửa kính
nhìn tình cảnh ở phòng bếp, bà không nhịn được mà lắc đầu, “Con gái lớn
không giữ được nha.”
Nhìn cái kiểu này, dù qua một đoạn thời gian nữa Khương Tri Ngôn đột nhiên chạy tới nói hai đứa nó muốn kết hôn thì
bà hẳn cũng sẽ không kỳ quái.
“Hừ, Liễu Liễu mới bao lớn, chỉ là
yêu đương cái thôi.” Ba Khương khó được phản bác mẹ Khương, “Muốn kết
hôn chí ít phải yêu đương 4-5 năm đi.”
Mẹ Khương lập tức cười phá ra: “4-5 năm? Khi đó Liễu Liễu đều đã 30 rồi!”
“30 thì thế nào! Con gái tôi, nuôi nó cả đời cũng chẳng sao.”
Mẹ Khương lười cãi cọ với cái ông nữ nhi nô này, dù sao quyền quyết định việc này không nằm trong tay họ.
Bà xoay người tính tiếp tục nấu cơm, cuối cùng nhìn ra ngoài một cái, đột
nhiên lại khẽ bật cười, ba Khương theo tiếng cười này cũng thấy được bên ngoài.
Chỉ thấy Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn chẳng biết khi
nào đã riêng từng người ngồi trên băng ghế nhỏ đang cùng nhau bóc đậu
tương, động tác Úc Nam Diễn có chút không thuần thục nhưng rất là nghiêm túc, sau đó không biết Khương Tri Ngôn đã nói gì, trên mặt anh lại mang lên ý cười.
“Nhìn con gái ông kìa, ăn người ta đến gắt gao.” Mẹ Khương lắc đầu cảm thán một câu, “Điểm này giống tôi.”
Ba Khương: “……”
Úc Nam Diễn ăn chiều xong liền chủ động đứng dậy cáo từ, ba mẹ Khương cũng không giữ anh lại, đằng nào cũng không thể để người ta ngủ phòng khách
chứ.
Nhưng họ lại để Khương Tri Ngôn đi xuống tiễn, chờ đôi tiểu
tình lữ này ra cửa rồi, mẹ Khương thuận tiện liền xách lên đồ mà Úc Nam
Diễn đưa tới, tính toán nếu hữu dụng liền lưu lại, mấy cái khác không
xài được thì liền lấy làm quà chúc tết tặng đi.
Hộp quà đầu tiên, bên trong là một cây nhân sâm thô tráng phẩm tướng lại rất tốt, mẹ
Khương kinh ngạc: “Cái này phải gần mấy chục ngàn đi? Cây của lão Lưu
lần trước kia so với với này đều phải kém xa chừng gần mười ngàn tệ đó.”
Ba Khương ở bên yên lặng nâng chung trà, liếc liếc một cái rồi mở miệng:
“Thế nào, một chút viên đạn bọc đường đã thu mua được bà rồi?”
“Ông đó!” Mẹ Khương cất hộp đi, “Tôi là loại người này sao? Chỉ là xem thử thành ý cửa tiểu tử này thôi.”
Kẻ có tiền lại rất keo kiệt bọn họ lại không phải chưa từng thấy, không
phải người trẻ tuổi hiện nay có một câu là “Tiền ở đâu yêu liền ở đó”
sao?
Mẹ Khương tuy cảm thấy câu đó tuyệt đối quá, nhưng cũng có
chút đạo lý trong đó, từ trên quà thật sự có thể nhìn ra được tâm ý của
một người.
“Món này để tôi hỏi người ta chút coi ăn thế này, chứ
tặng đi thì quá tiếc.” Mẹ Khương nói rồi lại mở cái hộp thứ hai ra, là 3 chiếc khăn lụa cho phái nữ.
Hoa văn và nhan sắc khác nhau, vừa nhìn là biết chính là tặng cho trưởng bối, Khương Tri Ngôn không xài được món đồ như này đâu.
“Sờ lên còn rất thoải mái.” Mẹ Khương không biết giá cả cụ thể của khăn
lụa, nhưng nhìn rất là thích, bà tính tự mình giữ một cái, còn 2 cái
khác tặng bà ngoại với bà nội.
Ba Khương tiếp tục bình tĩnh uống
trà, theo ông thấy thì thứ gì cũng không quan trọng bằng Liễu Liễu, Úc
Nam Diễn này vừa thấy là biết chính là cáo già xảo quyệt, còn lớn hơn
Liễu Liễu 4 tuổi.
Lúc cậu ta biết chạy, Liễu Liễu còn chưa có sinh ra đâu!
“Oa.” Tiếng mẹ Khương kinh thán đã đánh gãy ba Khương tự hỏi, ông thuận thế
quên mất mình đang tự hỏi rồi xoay qua, tặng cái gì mà có thể làm mẹ
Khương phát ra tiếng này?
Sau đó ba Khương liền thấy được một chiếc nghiên mực xinh đẹp đến làm người lóa mắt trong chiếc hộp trên đùi mẹ Khương!
Pa —–
Là tiếng ba Khương đứng bật dậy.
Cạch ——
Là tiếng ba Khương thả ly nước xuống.
“Đây, chẳng lẽ đây là nghiên mực Đoan Khê?” Ba Khương nhẹ nhàng đưa tay sờ lên nghiên mực, mãn nhãn là si mê.
Lại nói tiếp, ba Khương một không thích hút thuốc, hai không yêu câu cá,
với vụ rượu chè cũng chỉ ứng phó một chút, nhưng duy độc yêu thích văn
phòng tứ bảo như giấy và bút mực.
Chỉ là nghiên mực tốt tùy tùy
tiện tiện đều là mấy trăm ngàn trở lên, làm ông chỉ có thể vọng “nghiên” than thở, ngẫu nhiên đến viện bảo tàng ngắm tí cho đỡ nghiện.
“Thứ này, không rẻ nha.”
Ngắm xong rồi, ba Khương cưỡng bách mình thu tay lại, “Chờ tí nữa về, bảo con bé trả về đi, chúng ta không thể lấy.”
Mẹ Khương nhướng môi, “Thế nào? Không thích à?”
Khi trẻ bà hiếu thắng, đối với ba Khương thành thật lại chất phác hơi có
chút hận sắt không thành thép, cho nên lúc trước sinh con gái rồi liền
lấy tên “Tri Ngôn”.
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ hy vọng con gái đừng có giống như ba Khương vậy, bà hy vọng con bé năng ngôn thiện biện, trường tụ thiện vũ, nói cho đơn giản chính là “Biết ăn nói”.
Nhưng giờ lớn tuổi rồi, mẹ Khương cũng dần dần buông cái lòng hiếu thắng ấy đi, cảm thấy ba Khương như vậy cũng khá tốt.
Làm giáo viên tiểu học cả đời thì thế nào?
Chí ít đối xử tốt với bà, đối xử tốt với con gái, cũng không cờ bạc gái gú
gì, đối mặt với dụ hoặc cũng chẳng hề động lòng tí nào, đây mới là phẩm
chất quan trọng nhất của một người đàn ông.
“Có thích cũng không
được, thứ này đối với Úc gia mà nói có lẽ chẳng tính là gì, nhưng tôi
phỏng tay! Chúng ta lại không phải bán con gái!”
“Bà biết không? Khối nghiên mực này tối thiểu trị giá cả triệu!”
Mẹ Khương nghe thế cũng là hơi bị kinh ngạc, thế thật là quá quý trọng, bà gật gật đầu, “Được, tôi bảo Liễu Liễu mai đưa trả cho cậu ấy.”
Ba Khương nhíu mày: “Nói không chừng người ta còn chưa đi xa, để tôi xuống một chuyến.”
“Đừng, tiểu tình lữ người ta đang bịn rịn, ông qua đó còn không dọa bọn nó nhảy dựng.”
Không nghĩ tới mẹ Khương càng nói càng làm ba Khương nháy mắt kích động, “Vậy tôi càng phải xuống một chuyến!” Rất có tư thế muốn đi gậy đánh uyên
ương.
Mẹ Khương: “……”
Ông nói coi, khi trước ông đi làm mà xuất ra một nửa phần sức lực như này thôi, không nói hiệu trưởng nhưng
cũng có thể lăn lộn một chức chủ nhiệm chứ chả đùa!
Cũng còn may là vào một khắc ba Khương sắp ra cửa kia, Khương Tri Ngôn đã trở lại.
“Nhanh vậy?” Mẹ Khương còn tưởng rằng hai người chí ít phải chậm trễ một chốc
đâu, cho nên khi Khương Tri Ngôn ra cửa bà còn cố ý dặn dò mặc dày chút, buổi tối thời tiết bên ngoài vẫn là rất lạnh.
Khương Tri Ngôn gỡ khăn quàng cổ xuống thở ra một hơi, “Mẹ, mẹ không biết gió bên ngoài lớn cỡ nào đó, ôi lạnh chết con.”
“Vậy Nam Diễn đâu?”
“Con bảo ảnh tự gọi taxi đi về rồi.”
Khương Tri Ngôn xoa xoa tay, “Yên tâm, sẽ không lạc.”
Trong nháy mắt này, mẹ Khương là thật sự có chút đồng tình Úc Nam Diễn.
Tiểu tử thật tốt nha, sao lại cố tình coi trọng đứa con gái khó hiểu phong tình này của bà chứ?
Ngày hôm sau, 9 giờ sáng, Khương Tri Ngôn đi đến sân bay.
Úc Nam Diễn nhìn món đồ trong tay cô mà không khỏi nhăn mày, “Chú không thích?”
Khương Tri Ngôn lắc đầu, đưa đồ cho Úc Nam Diễn.
“Thích chứ, nhưng mà quá đắt, ông ấy sẽ không nhận.”
“Chờ về sau chúng ta kết hôn anh lại tặng thì nói không chừng sẽ nhận.”
Vốn đang nghĩ đổi một món quà khác, tay Úc Nam Diễn chợt khựng, “Được, chờ sau khi kết hôn.”
Anh hai à, anh cười rất nhộn nhạo á.
Khương Tri Ngôn chửi thầm trong bụng một câu, theo đó lấy ra chứng minh thư
rồi lập tức đi đến máy mua vé, dưới ánh mắt nghi hoặc của Úc Nam Diễn
lấy đi một tấm vé máy bay.
“Liễu Liễu?” Anh tựa hồ là nghĩ tới gì đó.
“Cảm tạ vé máy bay hôm trừ tịch khá dễ đoạt.” Khương Tri Ngôn vẫy vẫy vé trong tay, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Em còn mua vé máy bay quay về lúc 3 giờ chiều, giờ cơm tất niên nhà em là 6 giờ tối, còn kịp!”
Nếu muốn đi tiếp với Úc Nam Diễn, có cá mặn nữa cũng phải lật người.
Như thế nào cũng phải đi gặp mặt Úc lão gia tử một lần, không thể để Úc Nam Diễn đối mặt hết thảy một mình.
Khương Tri Ngôn tiến lên khoác lấy cánh tay Úc Nam Diễn, anh tựa hồ đã bị hành động của cô dọa tới, “Đi đi đi, đừng phát ngốc, đi tới cổng kiểm soát
an ninh kìa!”
“Liễu Liễu…”
Khương Tri Ngôn: “Trước công chúng, anh đừng có cảm động đến khóc lên đó nha.”
Úc Nam Diễn gật đầu cười nhạt: “Sẽ không, anh chỉ là muốn hỏi.”
“Em thích kim cương màu gì?”