Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Chương 60 - Khi cá mặn xoay người (5)
Hiện tại Khương Tri Ngôn đang gặp phải “song đường hội thẩm”, chẳng qua
làm “người bị thẩm” cô lại trấn định mười phần, ngược lại là ba mẹ
Khương đều cau màu, hiển nhiên gia thế Úc Nam Diễn đã hung hăng mà vượt
quá dự đoán của họ.
Đây hẳn là tương đương với hiện tại có người nói cho mi rằng “Thủ phủ muốn cưới con gái nhà bà” ấy.
Không phải nói ba mẹ Khương tự ti với điều kiện nhà mình, nhưng mọi người đều là người trưởng thành rồi, ý tưởng chắc chắn sẽ không ngây thơ thế nữa.
Nói thực tế chút chính là chênh lệch thật sự quá lớn, môn không đăng hộ
không đối gì kia, lỡ mà về sau Khương Tri Ngôn bị bắt nạt, ba mẹ Khương
sợ chính mình có liều mạng cũng vô dụng.
“Ba mẹ, ba mẹ không cần lo lắng……”
Khương Tri Ngôn còn chưa hết lời đã bị cắt ngang, “Không lo? Con bảo ba mẹ không lo lắng kiểu gì đây!”
“Úc gia kia! Khoảng thời gian trước còn không phải từng tuôn ra tin tức gì
kia à, cái gì mà buôn lậu đó, trong gia đình như thế ai biết được có bao nhiêu cửa nẻo?”
Mẹ Khương thật sự nóng nảy rồi, ngữ tốc nhanh
đến làm người ta căn bản không xen mồm được, “Liễu Liễu, ba mẹ không cầu con đại phú đại quý, có lẽ bản thân Úc Nam Diễn rất tốt, chỉ là hai
người ở bên nhau không phải chỉ nhìn đối phương, gia đình của đối phương cũng quan trọng như nhau.”
Khương Tri Ngôn biết mẹ Khương lo lắng, lại nhìn sang ba Khương thì thấy ông cũng là cau mày.
Nếu hai vị phụ huynh là cái loại người thấy tiền sáng mắt kia, lúc này chắc chắn sẽ vui vẻ vì Khương Tri Ngôn trèo lên được hào môn, nói không
chừng sẽ còn ép cô nhanh chóng định ngày kết hôn luôn.
Nhưng bọn họ đều không phải.
Ở trong mắt ba mẹ Khương, có tiền hay không không quan trọng, con gái mới là quan trọng nhất.
Đây cũng là ý tưởng của đại bộ phận cha mẹ bình thường đi?
Khương Tri Ngôn đứng dậy đi đến giữa ba mẹ Khương, vươn tay ôm lấy hai người,
“Ba, mẹ, đừng nóng vội, nghe con nói đã được không?”
Mẹ Khương
lập tức dừng lại, lúc này bà cũng đã phản ứng lại, con gái đã lớn rồi,
không hề cô bé con chỉ biết trốn phía sau lưng bà không dám gặp người
như hồi nhỏ nữa.
Lúc này, ba Khương cũng vươn tay nắm tay mẹ Khương: “Nghe ý con nó chút đã.”
Thần sắc mẹ Khương dần hoãn lại, nặng nề mà thở dài, “Là mẹ nóng nảy.”
“Không có gì, con biết ba mẹ lo cho con mà.”
Khương Tri Ngôn cười buông hai người ra, lại lần nữa ngồi về chỗ của mình,
“Hiện tại Úc Nam Diễn sống một mình, anh ấy vừa sinh ra thì cha mẹ liền
ly dị, hàng năm họ đều ở nước ngoài, cha anh ấy có lẽ một năm cũng không thấy được một lần, còn mẹ thì càng là mười mấy năm cũng chưa gặp, cũng
có gia đình của riêng mình ở nước ngoài rồi.”
“Cho nên ba mẹ không cần lo lắng vụ quan hệ mẹ chồng nàng dâu của con nữa ~”
Những lời Khương Tri Ngôn bổ sung thêm làm bầu không khí vốn dĩ nghiêm túc bị quét sạch ngay, ba Khương không nhịn được cười một tiếng, sau đó hứng
phải một cái bạch nhãn của mẹ Khương.
“Vậy những người khác trong nhà cậu ta thì sao?”
“Có một chú hai cơ hồ đã bị trục xuất khỏi nhà, cũng là một năm không gặp
được một lần, còn có một người cô chính là tội phạm buôn lậu mẹ nói
trước đó, phỏng chừng phải ngồi nhà đá hai ba chục năm đi.”
“Về phần ông nội, hiện tại ông đã đi viện điều dưỡng, ông cụ cơ bản là mặc kệ chuyện của Úc Nam Diễn.”
Nghe xong mấy cái này, có trong nháy mắt mẹ Khương đều phải cạn ngôn, sao đứa nhỏ này nghe thế nào cũng thấy có chút thảm vậy?
Nhà người thường không nói đều sẽ có mấy cửa thân thích, chí ít thì cha mẹ
kiểu gì cũng phải có một người chứ, nhưng Úc Nam Diễn……
Nhớ tới
bộ dáng lễ phép hiểu chuyện của Úc Nam Diễn trong lần gặp mặt lúc trước, lại liên tưởng đến thân thế anh, vốn mạnh miệng mềm lòng, mẹ Khương
cũng có chút đồng tình tiểu tử này.
“Nhưng nhà cậu ta có tiền như vậy, liệu sẽ có rất nhiều chuyện lung tung rối loạn hay không?”
Mẹ Khương dùng từ hơi uyển chuyển chút, rốt cuộc ở trong mắt đại đa số người, hào môn chính là từ đại diện cho phiền toái.
Đều nói nguồn gốc của nghệ thuật đến từ cuộc sống, mấy bộ phim truyền hình
hào môn kia có cái nào không phải tranh gia sản mà vỡ đầu chảy máu, còn
có các kiểu tính kế đặt bẫy nữa, giống như một học sinh mà mẹ Khương
từng dạy vậy.
Đứa nhỏ đó trong nhà ở thành phố Giang cũng là kẻ
có tiền có số có má, kết quả cha ruột cưới mẹ kế, có con rồi đứa nhỏ kia sống còn chẳng bằng đứa nhỏ con nhà bình thường, mùa đông tới ngay cả
cái áo bông cũng không có, thử nói coi, nhà đó lại không thiếu tiền, cần đối xử với một đứa nhỏ đến mức đó sao?
Vẫn là mẹ Khương nhìn
không được nên tiếp tế mấy năm, thẳng đến sau cao trung đứa nhỏ đó bị
đuổi ra nước ngoài học mới chặt đứt liên hệ, cũng không biết giờ sao
rồi.
Chẳng qua mụ mẹ kế kia vừa bị tuôn ra vụ nuôi tiểu bạch kiểm năm ngoái, đứa con kia cũng không phải của cái gã cha kia, đây cũng coi như là một tin lớn ở thành phố Giang, khi đó các thầy cô trong văn
phòng đều thảo luận rất lâu đó.
Mi nói coi, chỉ là gia đình một
kẻ có tiền ở thành phố Giang đã lắm chuyện như thế, tài sản Úc gia không biết gấp mấy trăm lần nhà bọn hắn, chuyện lung tung rối loạn chắc chắn
càng nhiều á, Khương Tri Ngôn vẫn luôn như hoa sống trong nhà ấm ứng phó thế nào cho lại?
Khương Tri Ngôn mỉm cười: “Mẹ, Úc Nam Diễn là
người thừa kế được chỉ định của Nam Hằng, nắm giữ số cổ phần với quyền
lên tiếng tuyệt đối, những người khác……”
Cô châm chước một giây: “Nói thế này này, ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có.”
Mẹ Khương: ……
Con gái à, không phải con nói mình còn đang suy xét sao, sao thấy thế nào cứ như đã tìm hiểu rất sâu rồi vậy?
“Liễu Liễu à.” Ba Khương vẫn luôn không mở miệng nói gì rốt cuộc đã có thể
chen lời vào: “Con xác định Úc Nam Diễn kia nghiêm túc với con sao?”
Liệu có phải chỉ là mấy công tử ca có tiền kia lừa gạt con gái người ta
không, tuy nhìn cử chỉ Úc Nam Diễn không giống như là loại người đó,
nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm mà, liên quan đến con của mình, ba
Khương thật hận không thể điều tra mười tám đời tổ tông nhà Úc Nam Diễn
một lần.
“Ba.” Khương Tri Ngôn nháy nháy mắt, ra vẻ nghiêm túc: “Bị ba đoán đúng rồi, thật ra anh ấy chỉ là đồ con tuổi trẻ xinh đẹp.”
Hay lắm, lần này đến phiên ba Khương cạn lời.
Buổi nói chuyện này giằng co chừng hơn nửa tiếng, thẳng đến khi sắc trời dần dần tối lại, mẹ Khương mới kinh ngạc phát hiện còn chưa nấu cơm.
Hiện tại bà cũng coi như đã nhìn ra, chẳng sợ hiện tại chưa thành, nhưng
phỏng chừng qua một đoạn thời gian nữa con gái nhà mình cũng phải có
thêm một anh bạn trai.
Có điều qua buổi nói chuyện này, mẹ Khương cũng không có bài xích Úc gia với Úc Nam Diễn đến vậy.
Rốt cuộc làm giáo viên mà, bà rất hiểu đối với vài cặp tiểu tình lữ mà nói, mi càng phản đối bọn họ liền càng hăng hái.
Hơn nữa bản thân Úc Nam Diễn thật sự rất ưu tú, nếu chỉ là vì phán đoán một phía mà trực tiếp chia rẽ tiểu tình lữ, mẹ Khương cũng sẽ cảm thấy mình quá chuyên chế.
Chuyện này vẫn là nhìn trước cái đi, dù sao thì
nếu Úc Nam Diễn kia dám thương tổn Liễu Liễu, bà liều mạng hết thảy cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu.
Mặc kệ hắn là cái gì mà chủ tịch Nam Hằng hay là nhân sĩ có quyền, đều không quan trọng bằng con gái mình!
Hai giờ chiều 29 tết.
Khương Tri Ngôn đang ngồi trên cái đòn nhỏ ở phòng khách bóc đậu tương, đồng
thời còn mắt nhìn TV, nhất tâm nhị dụng, hiệu suất rất cao.
Ba mẹ Khương thì lại đều đang bận bịu trong bếp, tất niên năm ngoái là ăn cơm ở nhà bác cả Khương Tri Ngôn, năm nay liền đến phiên nhà bọn họ.
Chỉ là căn hộ nhỏ của nhà Khương Tri Ngôn nhiều nhất chỉ có thể bày một bàn ở phòng khách, người đông lên cái là chen chúc đến muốn mạng, ông bà
nội còn có cả nhà bác cả, lại thêm 3 miệng ăn nhà mình nữa, tính lên
cũng có mười mấy người, xem như là cực hạn của căn hộ nhỏ này.
Trước đó Khương Tri Ngôn cũng từng kiến nghị với mẹ Khương rằng còn không
bằng trực tiếp đến khách sạn đặt một bàn đi, đã tiện lại nhẹ nhàng,
nhưng hẳn là thế hệ trước có chấp niệm, vẫn là cảm thấy tất niên phải ăn ở nhà của mình mới được.
Đã thế thì Khương Tri Ngôn cũng chỉ
đành nghe lệnh, còn may chỉ là ăn một bữa cơm chiều, chật thì chật chút
đi, vì việc nhỏ thế này mà cãi cọ với mẹ Khương thì không đáng.
“Liễu Liễu, nhà hết nước tương rồi, con đi mua 2 bình về đi! Lấy nước tương hiệu xx đó!”
“Dạ! Chờ con thay quần áo đã.”
Khương Tri Ngôn thay vào một cái áo khoác ngủ thật dày, nghĩ chỉ là mấy trăm
mét nên cũng lười trang điểm, trực tiếp lấy cái áo bông to bọc lấy cả
người, sau đó tùy tiện vấn tóc lên rồi lấy kẹp tóc cố định, lại quàng
khăn quàng cổ che khuất nửa dưới khuôn mặt, thế là không ai có thể nhận
ra rồi.
Nhìn chính mình version giống phần tử bất hợp pháp, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ: Hoàn mỹ!
Cuối cùng mang theo chìa khóa và di động, Khương Tri Ngôn mở cửa nhà ra rồi
lại gọi vọng vào bếp: “Có còn thiếu gì nữa không? Để con mua luôn thể.”
“Không, ngoài trời lạnh lắm mặc kín vào.”
Đùng ——
Là tiếng cửa đóng lại.
Thời tiết lúc ăn Tết năm nay rất không tồi, ánh nắng đủ đầy, gió cũng mang theo một cỗ ấm áp.
Siêu thị nhỏ Khương Tri Ngôn muốn đi ở bên ngoài tiểu khu này, chỗ đó chủng
loại nước tương đa dạng hơn chút, cái nữa là thuận tiện tới cũng tới
rồi, cô tính xem thử xem tiệm trà sữa ở cổng trường kia có còn mở không, nếu mở liền mang 2 ly về.
Tính rất tốt rồi, Khương Tri Ngôn cúi
đầu bước đi thật nhanh, lúc này còn cách cổng lớn tiểu khu cỡ một trăm
mét, đột nhiên cô cảm giác được di động trong túi đang rung một chút,
nghĩ là mẹ Khương để sót thứ gì cần mua, Khương Tri Ngôn vội lấy di động ra.
Là tin nhắn của Úc Nam Diễn.
[Úc: Ở nhà không?]
[Khương Bính Ngư: Ở, sao vậy?]
Hẳn là nghĩ đi mua nước tương thôi, Khương Tri Ngôn cũng không cẩn thận tự hỏi ý nghĩa sau lưng câu hỏi này của Úc Nam Diễn.
[Úc: Mang chút đồ cho em này, tiện xuống dưới lấy không?]
Bước chân Khương Tri Ngôn chợt khựng.
[Khương Bính Ngư: Anh ở đâu vậy?]
[Khương Bính Ngư: Hiện tại đang ở đâu?]
Khương Tri Ngôn không thể phủ nhận, nháy mắt khi nhìn thấy tin nhắn đó, cảm xúc nảy lên từ đáy lòng chính là vui sướng rõ ràng.
“Liễu Liễu!”
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía trước, Khương Tri Ngôn ngẩng đầu lên
khỏi di động, liếc mắt một cái liền thấy được bóng hình cao lớn của ai
kia ở cách đó cỡ hơn trăm mét.
Hôm nay Úc Nam Diễn mặc một cái áo gió màu xám sợi đay, dưới ánh nắng cả người anh như đang sáng lên.
“Nam Diễn!”
Khương Tri Ngôn lập tức chạy chậm qua, “Sao anh đột nhiên tới đây?”
Úc Nam Diễn sải dài mấy bước tiến lên, thành công gặp mặt Khương Tri Ngôn
xong thì buồn cười nói: “Chạy cái gì, anh ở đây cũng sẽ không biến mất.”
Khương Tri Ngôn giật nhẹ khăn quàng cổ xuống, nhe răng cười: “Em cũng không biết sao, cứ vậy mà đột nhiên chạy tới thôi.”
Hơn một tháng không gặp, Úc Nam Diễn tất nhiên sẽ không có biến hóa gì lớn, nếu vẫn luôn không gặp có lẽ cũng không có gì, nhưng hiện tại bỗng
nhiên gặp được rồi, Khương Tri Ngôn có thể cảm giác được chính mình gấp
gáp lên.
Cô nhớ Úc Nam Diễn.
Đúng vậy, Khương Tri Ngôn nhớ Úc Nam Diễn.
“Nam Diễn, em muốn ôm ôm!”
Khương Tri Ngôn chủ động dang hai tay ra, nếu đã hiểu rõ lòng mình, vậy còn rối rắm cái gì?
Cũng không cần đợi sang năm đi thủ đô, ngay hôm nay cô liền phải cho ra đáp án của mình!
“Được thôi.”
Úc Nam Diễn cũng cười, “Muốn nâng lên cao cao không?”
“Anh còn biết nâng lên cao cao? Ha ha ha.”
Đang trong tiếng cười, Úc Nam Diễn bế Khương Tri Ngôn lên một phen, không có nói cho cô rằng anh vì để không sinh ra “sự khác biệt” mà trong khoảng
thời gian này đã bù lại rất nhiều ngôn ngữ internet, cũng biết được rất
nhiều từ mới.
“Liễu Liễu, anh nhớ em.”
Dựa đầu vào trên
vai Khương Tri Ngôn, giọng nói thanh lãnh lại trầm thấp của Úc Nam Diễn
vang lên bên tai cô, kích lên từng đợt tê dại trên làn da cô.
“Em cũng vậy.”
Giọng Khương Tri Ngôn có hơi nhỏ, cô vẫn luôn cảm thấy mình da mặt dày, nói
cái gì cũng không khẩn trương, nhưng giờ khắc này không hiểu sao lại có
loại cảm giác thẹn thùng ấy.
Một tiếng cười khẽ bật lên, Khương Tri Ngôn cảm nhận được trên vai mình hơi run run, không biết vì sao, cô cũng cười.
“Úc Nam Diễn.”
“Hửm?”
“Hiện tại quan hệ của chúng ta xem như là gì đây?”
Úc Nam Diễn thẳng người dậy, đôi ngươi bích sắc nghiêm túc mà nhìn Khương
Tri Ngôn: “Quan hệ bạn trai bạn gái lấy kết hôn làm tiền đề.”
Mắt Khương Tri Ngôn chợt cong lên, lui về sau một bước vươn tay phải mình
ra: “Xin chào, bạn trai của Khương Tri Ngôn, về sau xin chỉ giáo nhiều
hơn nha.”
Úc Nam Diễn rất phối hợp, tay phải anh nắm lấy tay phải Khương Tri Ngôn, rất ấm áp, như có thể ấm đến tận lòng người vậy, “Xin
chào, bạn gái của Úc Nam Diễn, về sau nếu anh ta có làm chỗ nào không
tốt, nhất định phải nói cho anh ta.”
Hai người lại cùng lúc cười
lên, còn mệt cho lúc này không có ai ở bên, bằng không chắc chắn phải kỳ quái tình huống của hai cái người này, y như đồ ngốc ấy.
“Anh tới lúc nào vậy?”
“Tới lúc trưa, không phải trước đó em có nhờ chú Lâm hỗ trợ gửi chuyển phát
nhanh mấy lần sao, anh xin địa chỉ, xin lỗi, chưa được em đồng ý đã tự
tiện tới đây.”
“Không có gì, bạn trai có đặc quyền được tha thứ.”
Úc Nam Diễn bị chọc cười, không nhịn được lại nắm tay Khương Tri Ngôn,
khép lại che trong lòng bàn tay, hẳn là vừa rồi xem tin nhắn di động,
tay cô thật sự có hơi lạnh.
“Vậy cảm ơn bạn gái rộng lượng nhé.”
“Ha ha ha, đừng khách khí đừng khách khí ~”
Khương Tri Ngôn nói đừng khách khí là thật đúng không khách khí, trực tiếp rút tay ra dán lên mặt Úc Nam Diễn: “Lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Đúng rồi, anh có thể ở thành phố Ngô bao lâu?”
“Ngày mai bay chuyến 10 giờ, anh phải đi thăm ông nội.”
Đêm giao thừa năm nay, Úc lão gia tử không có khả năng lưu lại viện điều
dưỡng, thế tất sẽ trở lại Úc gia, nhưng Úc Minh Chí là mười có tám chín
phần sẽ không về, Úc nhị gia đã bị Úc lão gia tử đuổi đi, phỏng chừng
ông cụ cũng không muốn gặp ông ta, cô út Úc càng là đã bị bắt, Úc gia
vốn chỉ náo nhiệt mặt ngoài chỉ sợ sắp xuất hiện đêm giao thừa quạnh quẽ nhất.
Chẳng qua bà nội ba thì thật lại có nhận nuôi một cô bé 7
tuổi, đang mang theo nuôi bên người, nghe nói tính cách cô bé đó hoạt
bát rộng rãi, có lẽ có thể mang đến cho hai cụ một phần an ủi.
Về phần Úc Nam Diễn thì chắc chắn phải ở bên bọn họ rồi.
Khương Tri Ngôn nghe vậy thì khẽ nhíu màu: “Lại nói, em không đi không sao chứ?”
Úc Nam Diễn: “Không sao, anh sẽ giải thích với ông nội.”
Lời Úc Nam Diễn nói thật ra lại làm trong lòng Khương Tri Ngôn có một quyết định mơ hồ, còn phải nghĩ lại, còn may thời gian còn đầy đủ, kịp.
Khi hết thảy chưa đến lúc, Khương Tri Ngôn rất mau lại thay đổi đề tài: “Vậy tối nay anh ở đâu?”
Giống với tất cả các cặp yêu nhau, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn cũng có
lời nói hoài không hết, hai người đứng ngoài trời mà như hoàn toàn không cảm giác được gió lạnh, Khương Tri Ngôn thì càng là đã hoàn toàn quên
mất mình đi ra là muốn làm gì.
Thẳng đến khi di động lại lần nữa điên cuồng rung lên.
Nhìn thấy tên điện báo, Khương Tri Ngôn hung hăng vỗ tay một cái, “Muốn mạng, em quên em đi ra là muốn mua nước tương!”
Di động còn đang rung, tựa hồ là Khương Tri Ngôn mà không nhận điện thoại là nó liền không ngừng.
Khương Tri Ngôn bất đắc dĩ ấn phím trò chuyện, vốn dĩ cho rằng mình sẽ nghênh
đón chất vấn của mẹ Khương, ai ngờ giọng nói đầu bên kia điện thoại lại
rất bình tĩnh.
“Liễu Liễu, mua nước tương chưa?”
Khương Tri Ngôn: “Cái đó……”
Mẹ Khương tiếp tục: “Dẫn cậu ấy tới đi, nhà chúng ta không đến mức ngay cả cái ghế dựa cũng không có.”
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn hai mặt nhìn nhau.
Sao mẹ Khương lại có thể phát hiện được mà cũng biết được luôn vậy!
Với vụ này, mẹ Khương tỏ vẻ, toàn bộ tiểu khu đều là người quen (mật thám), Khương Tri Ngôn cho rằng chung quanh không có ai, nhưng trên thực tế
thì chỉ hơn mười phút ngắn ngủi, bà với ba Khương riêng từng người đều
nhận được ít nhất là ba bốn tin nhắn và cuộc điện thoại.
Thống
nhất xác nhập ý tứ cốt lõi một chút đại khái chính là: Cưng à, tui nhìn
thấy có heo đang ủi cải trắng nhà bà đó nha ~ Xin kịp thời xử lý nha ~
Này đây làm mẹ Khương có muốn giả ngu cũng không được!