Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Phù Diêu Khanh - Chương 68: Vợ chồng Cá Gừng hằng ngày (5)
- Trang Chủ
- Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Phù Diêu Khanh
- Chương 68: Vợ chồng Cá Gừng hằng ngày (5)
Hơn nữa lúc đó còn không dẫn theo Úc Nam Diễn.
Nhưng khi Úc Nam Diễn ăn chiều ở Úc gia xong, cũng ước định việc Úc lão gia tử sẽ đến thành phố Giang thương lượng hôn lễ lại chủ động cáo từ trở về khách sạn, Khương Tri Ngôn mới nghênh đón mẹ Khương ở trong căn phòng nhỏ của mình.
Nhìn cô con gái hiện giờ đã duyên dáng yêu kiều, hoàn toàn là đại cô nương rồi, mẹ Khương ôn nhu mà sờ sờ đầu Khương Tri Ngôn, “Liễu Liễu à, chỉ chớp mắt con cũng đã lớn như vậy rồi, thậm chí lập tức liền phải gả chồng, mẹ với ba con cũng già rồi.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hoặc không có thuê mướn tiếp, sang năm ba Khương có thể về hưu, mà mẹ Khương thì phải tới năm sau.
Hai vị trưởng bối đều gần tới sáu mươi tuổi, đời người đã quá nửa, cũng không có lòng sự nghiệp gì, chỉ hy vọng cô con gái duy nhất có thể hạnh phúc vui vẻ.
“Mẹ.”
Khương Tri Ngôn thuận thế nằm ở trên đùi mẹ Khương, sau đó mẹ Khương nâng tay lên thật cẩn thận mà thuận tóc cho cô, động tác mềm nhẹ, giống như khi còn nhỏ vậy.
Đã ấm áp lại an tâm.
Cứ như trời sập xuống cũng có cha mẹ gánh lên vậy.
Đây cũng là “Tình thương của cha mẹ” mà Khương Tri Ngôn chưa bao giờ hưởng thụ.
Chẳng sợ cô nhận được toàn bộ ký ức của “Khương Tri Ngôn”, nhưng nói cho cùng cô không phải cô ấy, khi ở chung với ba mẹ Khương cứ luôn cảm thấy cách một tầng.
Nhưng hiện tại chỉ với một động tác nhỏ đơn giản như vậy, Khương Tri Ngôn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ tận đáy lòng, nó gắt gao mà bao bọc lấy cô, làm cô mơ màng sắp ngủ.
“Vốn dĩ đã đáp ứng Nam Diễn không nói cho con, nhưng mẹ với ba con ngẫm lại, vẫn là cần phải nói cho con một chút.”
Những lời này của mẹ Khương làm cơn buồn ngủ của Khương Tri Ngôn thoáng bị đuổi đi, cô hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Thì ra là thiệt sự có chuyện gạt cô?
“Nam Diễn là một đứa bé tốt. Trong một năm nay thiệt ra nó vẫn luôn liên hệ với ba mẹ, hồi tháng 8 ba con kiểm tra sức khỏe thấy thân thể có chút bệnh vặt, cũng là nó tìm chuyên gia tới kiểm tra chữa bệnh cho ba con.”
“Mẹ!”
Nháy mắt Khương Tri Ngôn bật dậy, “Sao ba mẹ lại không nói cho con?” Hồi tháng 10 cô có về một chuyến, thế mà cái gì cũng chưa phát hiện!
Hình như hồi tháng 8 Úc Nam Diễn có đi công tác, nhưng anh đi công tác thiệt sự là quá đỗi bình thường. Dù cho một năm này đã giảm bớt rất nhiều, nhưng bình quân xuống thì một tháng vẫn là phải ra ngoài hai ba bận.
Khương Tri Ngôn cũng cơ bản là sẽ không hỏi anh đi đâu làm gì. Đều là người trưởng thành rồi mà, có việc của chính mình cần phải lo quá bình thường.
Cô thật sự không nghĩ tới, sau lưng cô Úc Nam Diễn còn làm những việc này.
“Thật sự là bệnh vặt, giờ sớm đã không sao rồi.” Mẹ Khương trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Khương Tri Ngôn, “Ba mẹ không nói cho con cũng là sợ ảnh hưởng con ôn tập.”
Chuyện Khương Tri Ngôn muốn thi lên thạc sĩ sớm đã nói với ba mẹ Khương rồi, sở dĩ không về thành phố Giang ôn tập thì một là vì Úc Nam Diễn tìm giáo viên cho cô, hai cũng là ba mẹ Khương ngày thường đi dạy bận rộn cũng không rảnh lo cho Khương Tri Ngôn, nói không chừng còn phải để Khương Tri Ngôn phân tâm chăm sóc bọn họ.
Đối với quyết định của con gái, hai vị giáo viên già này tất nhiên là giơ tay tán thành, chỉ là cũng khuyên Khương Tri Ngôn đừng quá mệt mỏi, không thi đậu thạc sĩ đại học A cũng chẳng sao hết, đại học tốt ở Hoa Quốc lại không chỉ mình trường đó.
“Là ôn tập quan trọng hay là thân thể ba mẹ quan trọng hả!”
Mẹ Khương biết ngay Khương Tri Ngôn sẽ nói như vậy, “Thật là vấn đề nhỏ, chính là bệnh nghề nghiệp thường thấy ở nghề giáo. Ba con vốn dĩ cũng chẳng xem đó là chuyện to tát, là Nam Diễn không yên tâm mới tìm chuyên gia tới.”
Mắt thấy Khương Tri Ngôn còn muốn hỏi tường tận, mẹ Khương lập tức lại tiếp tục nói, “Hơn nữa Nam Diễn còn sẽ gửi một chút ảnh chụp con đang nghiêm túc học tập, cũng sẽ nói cho ba mẹ biết tình trạng sức khỏe của con, nó thật sự rất tinh tế.”
Tất cả những gì Úc Nam Diễn làm, thật sự ra hẳn đều là làm vì Khương Tri Ngôn, anh ôm lấy chức trách của Khương Tri Ngôn, thậm chí còn làm tốt hơn cô.
Úc Nam Diễn không bận sao?
Sao có thể!
Có vài buổi tối Khương Tri Ngôn chợt tỉnh lại phát hiện đèn trong thư phòng anh còn sáng lên, làm chủ tịch Nam Hằng thì anh sao có thể không bận.
“Anh ấy rất tốt.” Khương Tri Ngôn khẽ mấp máy môi, lại cũng chỉ có thể phun ra mấy chữ này.
“Đúng vậy.” Mẹ Khương cười quệt mũi Khương Tri Ngôn một cái, “Mẹ với ba con vẫn luôn lo liệu con có gặp phải người xấu hay không, liệu có bị người lừa hay không, nhưng nhìn những việc Nam Diễn làm trong một năm này, ba mẹ thật sự ra là yên lòng không ít.”
“Chuyện tương lai ai cũng không biết được, nhưng giờ khắc này giao con cho nó, ba mẹ yên tâm.”
Lòng người dễ đổi lại phức tạp, ví dụ những người yêu nhau đến cuối cùng lại thành kẻ thù càng là nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng lẽ cứ phải vì tương lai không xác định mà từ bỏ hạnh phúc hiện tại sao?
Tin rằng không có ai sẽ làm như vậy.
Nhìn khuôn mặt hiền từ của mẹ Khương lúc này, Khương Tri Ngôn vẫn quen có việc tự mình gánh đột nhiên lại có xúc động muốn nói hết, “Mẹ, nếu về sau con với Nam Diễn không muốn có con thì ba mẹ có tức giận không?”
Rốt cuộc ở trong lòng đại bộ phận lứa trưởng bối của Hoa quốc, con cái là một vòng rất quan trọng, là một vòng ắt không thể thiếu trong cuộc đời.
Trước kia ba mẹ Khương cũng có ngẫu nhiên nhắc tới, chờ bọn họ về hưu liền giúp Khương Tri Ngôn chăm cháu, nếu Khương Tri Ngôn không muốn để bọn họ chăm, vậy hai người liền đưa tiền.
Lời trong lời ngoài, chắc chắn vẫn là chờ mong Khương Tri Ngôn có con.
“Chuyện này, người con nên thương lượng nhất hẳn là Nam Diễn.” Mẹ Khương không có vừa nghe đến vấn đề này liền nhảy đổng lên nói những lời nghe xong liền thấy không thoải mái kiểu “Sao lại có thể không sinh con?”, càng sẽ không nói “Phụ nữ nhất định phải sinh con mới viên mãn”.
Bà vẫn rất là bình tĩnh.
“Nếu ý tưởng của con với Nam Diễn là giống nhau thì sao?” Khương Tri Ngôn lại lần nữa mở miệng, “Ba mẹ có lo lắng về sau bọn con già rồi không ai chăm sóc không?”
Mẹ Khương cười, “Sao rồi, ai ép tụi con sinh con hả?”
Thấy Khương Tri Ngôn lắc đầu rồi, mẹ Khương vẫn là nghiêm túc mà trả lời vấn đề này.
“Cha mẹ sẽ lo lắng cho con cái là chuyện hết sức bình thường. Dù cho về sau con sinh con, mẹ với ba con cũng sẽ lo cháu nó có dễ chăm không, lỡ mà dạy không tốt chọc con tức giận thì sẽ làm sao đây?”
“Cho nên Liễu Liễu, mặc kệ hai đứa quyết định thế nào, không cần suy xét liệu ba mẹ có lo lắng hay không, vì như vậy là suy xét không hết được.”
Vì để cha mẹ không lo lắng mà lựa chọn sinh con, ở trong lòng mẹ Khương đây là một loại ý tưởng rất không có trách nhiệm.
Nhìn như hiếu thuận nhưng thực tế là trốn tránh. Chẳn lẽ cha mẹ lo lắng anh đi ra đường sẽ bị thương thì từ nay trở đi anh liền không ra khỏi cửa nữa à?
“Hơn nữa theo ý mẹ thì sinh con không phải nhiệm vụ cũng không phải trách nhiệm.”
“Mà đó là một kinh hỉ vì yêu quá vẹn toàn cho nên mới tràn ra giữa hai người rất yêu nhau.”
Khương Tri Ngôn bị so sánh của mẹ Khương chọc cười, “Mẹ, lời này của mẹ không đúng đâu. Yêu nhau cũng có người không sinh, càng có cả đống người không yêu nhau còn sinh con.”
Mẹ Khương bị phản bác cũng không vội, “Đúng vậy, bởi vì hiện tại có rất nhiều người đã xem sinh con là nhiệm vụ, mà nếu là nhiệm vụ, tất nhiên có người muốn làm, có người không muốn làm.”
Câu này mẹ Khương nói hơi bị vòng, Khương Tri Ngôn chưa phản ứng lại ngay được.
Còn may, làm phó hiệu trưởng tiểu học, mẹ Khương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra học trò “nghe giảng” có thật sự nghe hiểu không rồi, cho nên bà lại bắt đầu giải thích.
“Ý mẹ là, Liễu Liễu, con với Úc Nam Diễn không có ai có nhiệm vụ này, sinh hay không sinh chỉ nên suy xét đến chính mình có thích hay không, cùng với có nguyện ý hay không.”
Mẹ Khương đã nhìn thấy quá nhiều bậc làm cha làm mẹ sinh con ra lại không chịu trách nhiệm, đặc biệt là lúc học tiểu học, con trẻ còn chưa có năng lực tự chủ sinh tồn và chỉ có thể dựa vào cha mẹ ấy, vào lúc này sự chênh lệch giữa các bậc cha mẹ sẽ thể hiện càng thêm rõ ràng.
Nhưng vấn đề hiện tại của Khương Tri Ngôn chính là khi cô còn chưa có suy nghĩ cẩn thận mình nguyện ý hay không thì con đã tới.
Vào mỗi một giai đoạn, ý tưởng của người ta đều không giống nhau. Có lẽ mấy năm sau Khương Tri Ngôn sẽ cảm thấy có đứa con cũng tốt, liền tự nhiên mà chuẩn bị sẵn sàng mang thai có con.
Nhưng như bây giờ đây, còn không phải là không trâu bắt chó đi cày sao?
Mình cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, đã liền phải đối mặt với nan đề trong hai chọn một. Lỡ mà sinh ra rồi không nuôi con tốt được, lưu lại bóng ma thơ ấu cho người ta, thế chẳng phải tội lỗi sao?
Mẹ Khương tựa hồ đã nhận ra gì đó, chẳng qua bà cũng không có hỏi cái gì, mà là tiếp tục nói quan điểm của mình.
“Liễu Liễu, đời người không có lời giải bài thi hoàn mỹ, đều là đang tiến tới trong thử lỗi, con tuy là con gái mẹ, nhưng con với mẹ cũng là hai cá thể hoàn toàn khác nhau.”
“Con chỉ cần biết rằng, mặc kệ con quyết định thế nào, mẹ đều sẽ ủng hộ con là được.”
“Còn có ba nữa!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng ba Khương, cũng không biết ông đó nghe lén bao lâu rồi, làm hai mẹ con liếc nhau, không khỏi đồng thời cười ra tiếng.
Buổi nói chuyện tựa hồ đã gần kết thúc, Khương Tri Ngôn lại còn có một vấn đề cuối cùng, “Mẹ, mẹ có từng hối hận vì đã sinh ra con không? Con nhớ rõ trước kia có nghe dì Lưu nói qua, lúc mẹ có bầu con vừa lúc trong trường điều động chức vị, nếu…… vậy hiện tại có lẽ mẹ chính là hiệu trưởng.”
Mẹ Khương là một người phụ nữ có lòng sự nghiệp, năng lực của bà cũng rất mạnh, thật có vài lúc thật sự lỡ mất một cơ hội sẽ liền ảnh hưởng rất lớn.
Mẹ Khương mỉm cười, “Từng có nha, thậm chí khi đó cũng từng nghĩ trước hết không sinh con ra.”
Bà không có “thật vĩ đại” mà tỏ vẻ không hối hận, mà là nói thẳng ra ý tưởng chân thật của mình.
“Nhưng mà hạnh phúc cùng vui sướng con mang đến cho mẹ cũng là thăng chức không thể sánh bằng. Người nào có thập toàn thập mỹ cả đời, khi muốn cái gì liền cần phải vứt bỏ một thứ khác, chẳng qua là xem ở trong lòng con cái nào càng quan trọng hơn thôi.”
Chờ mẹ Khương rời khỏi phòng rồi, Khương Tri Ngôn liền nằm về lại trên giường, trợn mắt nhìn trần nhà lâm vào trạng thái phát ngốc.
Tay phải bất giác lại sờ lên bụng nhỏ của mình.
Liệu có phải một trong các lý do cô không thích con nít cũng là vì đang sợ hãi không nhỉ, sợ hãi con sẽ giống như chính mình, có một tuổi thơ không hạnh phúc.
Đều nói tuổi thơ ám ảnh cần cả đời để chữa khỏi, đối với câu này Khương Tri Ngôn có thể nói là có quyền lên tiếng nhất. Căn nguyên việc cô không tin hơn nữa còn sợ hãi tình yêu còn không phải thời thơ ấu chôn mầm à.
Chỉ là Úc Nam Diễn dùng tình yêu không hề giữ lại của anh để chữa khỏi phần sợ hãi đó thôi, vậy chuyện con cái thì sao?
Cô cũng có thể gánh vác được trọng lượng của sinh mệnh sao?
Cái chuyện này mà so với xung đột vì thi lên thạc sĩ ngược lại thành chuyện không phải rất quan trọng. Khương Tri Ngôn chẳng có lòng sự nghiệp gì, cũng không muốn thông qua thi thạc sĩ đi ra xã hội làm một người phụ nữ mạnh mẽ.
Cô chỉ là muốn thể nghiệm cuộc sống đại học chân chính một chút thôi, bù đắp lại đôi điều tiếc nuối trước kia.
Lỡ mà thật thi đậu, tạm nghỉ học một năm ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Khương Tri Ngôn móc di động ra, click mở bong bóng xanh.
[Khương Bính Ngư: Anh cảm thấy chúng ta có thể làm cha mẹ tốt không?]
Úc Nam Diễn đáp rất nhanh, tựa hồ anh đang cầm di động vậy.
[Úc: Không biết, nhưng anh sẽ tận lực làm tốt]
[Khương Bính Ngư: Nếu về sau chúng ta ly hôn, anh sẽ cần con chứ?]
Bên kia đầu di động, Úc Nam Diễn: ……
Nên nói cô ấy suy xét chu toàn sao? Cả loại vấn đề này cũng nghĩ tới?!
[Úc: Sẽ không ly hôn!]
[Khương Bính Ngư: Nếu! Là lỡ như! Chỉ thiết tưởng chút thôi!]
[Úc:…… Nếu em muốn dẫn con đi thì anh liền đưa phí nuôi dưỡng, em không cần thì anh nuôi]
Nói câu này, cứ như con nít là mèo con chó con gì ấy, chỉ là vào lúc này đây, ở trong mắt hai cái người không có khái niệm gì với con trẻ này, có lẽ thật sự cũng chẳng khác gì chó con mèo con cho lắm.
Lấy giá trị con người của Úc Nam Diễn, trừ bỏ phương diện tâm lý của con là cần để ý một chút, chứ còn ở phương diện vật chất là thật không cần lo.
[Khương Bính Ngư: Phí nuôi dưỡng có bao nhiêu!!!]
[Úc: …… 5 triệu tệ]
Khương Tri Ngôn vừa định đánh “Úc tổng, như này có hơi ít nha”, giây tiếp theo tin nhắn của Úc Nam Diễn đã tới trước.
[Úc: Một tháng]
5 triệu một tháng?!
Nuôi thần tiên cũng không tiêu tốn nhiều tiền như vậy chứ?
[Khương Bính Ngư: Anh quả nhiên chỉ coi trọng con cái! Rõ ràng cho em mới có 100.000 một tháng!]
[Khương Bính Ngư: Đại móng heo.JPG]
Nếu bây giờ là tháng sáu, hẳn là trên trời phải bay bay chút tuyết để thể hiện sự oan khuất của Úc Nam Diễn, anh cầm di động trực tiếp chọn video call.
Còn may, Khương Tri Ngôn không có chọn từ chối cuộc gọi.
“Liễu Liễu.”
Background bên Úc Nam Diễn cũng không phải phòng ngủ, nhìn kiểu này cho dù có ở khách sạn thì người bận rộn này cũng phải tiếp tục làm việc.
“Tiền của anh, em có thể tùy tiện dùng.”
Thẻ phụ của Úc Nam Diễn sớm đã đưa cho Khương Tri Ngôn, giới hạn trong đó đừng nói 5 triệu, đó là gấp mấy lần 5 triệu cũng không biết.
Nhưng mà tấm thẻ kia đến nay vẫn cứ lẻ loi mà nằm trong ngăn kéo nào đó ở phòng ngủ biệt thự, ấy đổ lại không phải là Khương Tri Ngôn cao ngạo khinh thường dùng tiền của Úc Nam Diễn.
Mà là, thiệt sự không có chỗ xài á!
Ăn uống mặc ở, chú Lâm đã xử lý gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn không cần Khương Tri Ngôn nhọc lòng nửa phần.
Về phần những phương diện khác, Khương Tri Ngôn lại chẳng có hứng thú gì với hàng xa xỉ, mấy chục cái túi xách mà chú Lâm đã chuẩn bị trước mắt hẳn chỉ từng dùng bốn năm cái trong số đó.
Đại bộ phận thời gian cô đều đang ôn tập, số lần ra khỏi cửa đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, những món trang sức đồng hồ vân vân kia nếu không phải có chuyên gia quét tước bảo dưỡng, phỏng chừng sớm đã phủ bụi.
“Được rồi, xem trên phần anh rất có thành ý đó.”
Khương Tri Ngôn cũng chỉ là đùa chút thôi, ngay sau đó cô lại bắt đầu nói đến chính sự, “Em muốn sinh hạ đứa bé này.”
Úc Nam Diễn không biết vì sao Khương Tri Ngôn sẽ ra quyết định này, nhưng anh ủng hộ hết thảy ý tưởng của cô.
“Được.” Úc Nam Diễn gật đầu, “Liễu Liễu, những chuyện khác em không cần lo, hết thảy đều giao cho anh.”
Nếu không phải Úc Nam Diễn không có công năng đó, phỏng chừng anh tình nguyện người sinh con là mình.
Buổi gặp mặt của Úc lão gia tử với ba mẹ Khương rất thuận lợi, thái độ của hai bên đều rất thành khẩn, cũng sẽ không bởi vì những chuyện như của hồi môn với lễ hỏi mà tính toán chi li, thậm chí còn chủ động thoái thác.
Ba mẹ Khương cảm thấy Úc gia cho quá nhiều, Úc lão gia tử lại cảm thấy đã rất ít rồi. Nếu không phải sợ bọn họ không chịu nhận, có nhiều chút nữa cũng là nên.
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn ở bên cạnh không chen lời được, cứ vậy mà nhìn ba vị trưởng bối thoái thác với nhau. Thời buổi này quả nhiên vẫn có người ngại tiền nhiều.
Còn may cuối cùng việc đã hòa bình giải quyết, hai bên đạt thành nhận thức chung, dù sao đều là đồ cho vợ chồng son, nhiều chút hay ít chút cứ để tự tụi nó đi an bài đi.
Ngày 1 tháng 1.
Một năm mới, cũng là bắt đầu mới.
Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn lại lần nữa lãnh chứng.
Chỉ là đối lập với Úc Nam Diễn không chút biểu tình cùng Khương Tri Ngôn cười giả tạo của lần trước đó, lần này hai người đều mang theo ý cười triền miên làm người ta vừa thấy liền nhịn không được mà muốn cùng mỉm cười.
Đây là một cuốn giấy hôn thú trên ý nghĩa chân chính.
Hai người lại lần nữa trở thành cặp vợ chồng được pháp luật thừa nhận, không hề là vì hợp đồng trói buộc.
Khương Tri Ngôn thì thật có muốn ký hợp đồng công chứng tài sản trước hôn nhân một chút, chỉ là Úc Nam Diễn không muốn. Dùng lời chính anh nói chính là “Em là vợ của anh, nên chia sẻ hết thảy với anh.”
Khương Tri Ngôn:……
Nếu về sau mình ly hôn, phỏng chừng có thể xuất hiện trên bảng những người phụ nữ giàu nhất ngay quá, vậy thì cuộc sống phải dễ chịu đến cỡ nào.
Suy xét đến thân thể Khương Tri Ngôn, hôn lễ của bọn họ sẽ tổ chức vào tháng 2 năm sau, hơn nữa không làm lớn, chỉ muốn mời một vài bạn bè thân nhân quan hệ thân mật.
Bước đầu định địa điểm là ở trên một hòn đảo ở gần nhiệt đới, thanh tịnh lại ấm áp, rốt cuộc thủ đô vào tháng 2 vẫn là rất lạnh.
Khương Tri Ngôn ngược lại là không để ý cái này cho lắm, lực chú ý của cô vẫn là đặt ở trên bụng của mình nhiều hơn.
Đã xác nhận là thai đôi, hơn nữa trước mắt kết quả kiểm tra đều rất tốt, Khương Tri Ngôn cũng không có bất kỳ phản ứng không tốt nào, có bầu mà y như không có vậy.
Cơ mà thật ra là Úc Nam Diễn khẩn trương hơn cô nhiều.
Khắp biệt thự Úc gia đều trải lên thảm thật dày, hết thảy những thứ bén nhọn có khả năng làm Khương Tri Ngôn bị thương đều biến mất hết sạch.
Chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia massage, còn có cả bác sĩ chuyên nghiệp khoa phụ sản kiểm tra một tuần 2 lần, chỉ sợ Khương Tri Ngôn có chỗ nào không hài lòng dù chỉ một chút.
Thậm chí Úc Nam Diễn cũng cơ bản là không đến công ty. Chẳng biết anh nhìn ở đâu mà nói thai phụ trong thời gian mang thai tâm tư mẫn cảm, cần có chồng làm bạn nhiều hơn, nên anh liền bắt đầu ở nhà làm việc.
Vì thế, Khương Tri Ngôn ở trong nhà chơi game chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Úc Nam Diễn ở bên kia cũng đang nhìn cô.
“Liễu Liễu, làm sao vậy? Cần cái gì sao?”
Thấy Úc Nam Diễn lập tức đứng dậy muốn tới đây, Khương Tri Ngôn vội vàng cản lại, “Sao em cứ cảm thấy anh khẩn trương quá độ vậy?”
Úc Nam Diễn vẫn cứ đi tới, anh hẳn là cũng biết mình gần đây phản ứng có hơi lớn, nhưng thật sự là không khống chế được bản năng.
“Liễu Liễu.”
Úc Nam Diễn ôm chầm lấy Khương Tri Ngôn, “Anh thật sự có thể làm một ba tốt chứ?”
Đều nói gen là một thứ rất thần kỳ, tuy anh rất tôn kính Úc lão gia tử, cơ mà như thế cũng không thể không thừa nhận ông cụ nuôi con cũng không nuôi tốt được, mà cha mẹ anh cũng như vậy.
Vậy thì được bọn họ sinh hạ, anh có thể trở thành một người cha tốt không?
Khương Tri Ngôn cán chơi game xuống, trong nét mặt hiện rõ ôn nhu vô vàn: “Không biết nữa, em cũng không biết mình có thể trở thành một người mẹ tốt hay không nữa, nhưng em muốn thử xem, tóm lại sẽ không quá kém đi?”
Vòng ôm của Úc Nam Diễn hơi hơi siết chặt hơn: “Nếu về sau tụi nó không nghe lời thì làm sao đây?”
“Đánh một trận?”
Úc Nam Diễn: “…… Thiệt hả?”
Khương Tri Ngôn cười to: “Ha ha ha, ai biết được, đến lúc đó hỏi tụi nó một chút thôi.”
“Hey, bởi vì mấy đứa không nghe lời, mẹ muốn đánh tụi con một trận, có được không?”
Úc Nam Diễn bị màn biểu diễn của Khương Tri Ngôn chọc cười, anh dựa đầu vào chỗ hõm vai cô, “Liễu Liễu……”
“Hửm?”
“Anh yêu em, rất yêu, rất yêu.”
Khương Tri Ngôn gật gật đầu, “Em biết rồi.”
“Ngoan, em cũng yêu anh.”
Giờ khắc này, đột nhiên Khương Tri Ngôn cảm thấy cực khổ trước kia đều đã qua đi, hiện tại cô thật sự rất hạnh phúc.