Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Phù Diêu Khanh - Chương 67: Vợ chồng Cá Gừng hằng ngày (4)
- Trang Chủ
- Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn - Phù Diêu Khanh
- Chương 67: Vợ chồng Cá Gừng hằng ngày (4)
Đây là câu đầu tiên bác sĩ nói.
“Úc tiên sinh, Úc phu nhân, chúc mừng hai vị.”
Đây là câu thứ hai mà bác sĩ nói.
“Chẳng qua vì để bảo đảm trăm phần trăm, hai vị tốt nhất vẫn là đến bệnh viện chuyên nghiệp để kiểm tra một chút.”
Câu thứ ba của bác sĩ đã kéo một nửa thần trí của Khương Tri Ngôn về lại, cô nhìn về phía Úc Nam Diễn, lại phát hiện Úc Nam Diễn cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tri Ngôn vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ trên lầu, “Chúng ta lên lầu nói?”
Úc Nam Diễn tỏ vẻ không có ý kiến. Hai người họ lên lầu 5, tựa hồ là muốn nhân khoảng thời gian này để tự hỏi cho kỹ một chút.
Hơn nữa mới vừa đi không được hai bậc, Úc Nam Diễn còn muốn bế Khương Tri Ngôn lên lầu, chẳng qua bị cô cự tuyệt, hai người đều lơ đẹp cái thang máy ở một bên.
Biểu hiện như thế kia làm chú Lâm ở kế bên cũng không có mặt mũi mở miệng, nhưng mà trên mặt ông đã nở nụ cười thật tươi đến mức không kiềm chế được, tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư mà ông chờ mong đã lâu rốt cuộc muốn tới rồi sao?
Ha ha ha, không được, còn có rất nhiều thứ chưa chuẩn bị.
Con của thiếu phu nhân và thiếu gia?
Chỉ ngẫm lại thôi mà chú Lâm cũng đã cảm thấy sướn rơn, chẳng qua trước khi được Úc Nam Diễn cho phép, ông sẽ không tự tiện chủ trương mà truyền tin tức này lại cho bên phía nhà cũ.
Có vài việc không ảnh hưởng chuyện toàn cục thì nói hai câu chẳng sao hết, chứ thật có chút chuyện chú Lâm sẽ chỉ nát ở trong bụng. Rốt cuộc ông là quản gia của Úc Nam Diễn, chứ không phải của Úc gia.
Lại nói, có lẽ Úc Nam Diễn muốn chính miệng mình nói chuyện này cho ông cụ thì sao?
Bất đồng với ảo tưởng tốt đẹp của chú Lâm, trở lại phòng rồi, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn song song lâm vào trầm mặc.
Cô, mang thai rồi?
Chẳng sợ bác sĩ đã nói tốt nhất là đi bệnh viện xác nhận lại lần nữa, nhưng từ những dấu hiệu lộ rõ, Khương Tri Ngôn đã xác định việc này trên cơ bản đã tám chín không rời mười.
Con?
Hẳn là bởi vì đoạn kinh nghiệm của hai vị cha mẹ thất bại kia với cả đoạn thời gian ở viện phúc lợi của chính mình, Khương Tri Ngôn cũng không có hảo cảm gì với sinh vật mang tên con nít kia, nhìn thấy có đứa bé nào đáng yêu cũng nhiều lắm là khen vài câu, cười một cái thôi.
Hẳn là còn không nhiệt tình bằng lúc nhìn thấy một con mèo con đáng yêu ven đường.
Cho nên trước lúc gặp được Úc Nam Diễn, Khương Tri Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh dưỡng con cái này. Trọng lượng của một sinh mệnh quá nặng, cô không nhận nổi.
Nhưng hiện tại……
Khương Tri Ngôn cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, cứ như giây tiếp theo sẽ nhảy ra một đứa bé con gọi một tiếng mẹ thật to ấy.
Úc Nam Diễn đều đã buộc ga-rô mà mình còn có thể có bầu được, đây là “vận may” kiểu gì thế? Chỉ vận khí của cô làm ơn có thể đừng dùng ở phương diện này được không!
“Liễu Liễu.”
Úc Nam Diễn cũng thấy được động tác của Khương Tri Ngôn, “Xin lỗi.” Anh thật sự không ngờ được đã ngàn phòng vạn phòng mà vẫn không phòng được.
Hiện tại mặc kệ có muốn sinh hay không, đối với Khương Tri Ngôn mà nói đều là rất có hại cho thân thể, Úc Nam Diễn căn bản không có vui sướng khi sắp được làm ba, chỉ là đang tự hỏi làm sao để có thể giảm thương tổn cho Khương Tri Ngôn xuống mức thấp nhất.
Chẳng sợ đây là con của mình, nhưng giờ nó vẫn chỉ là một phôi thai, sao có thể so được với Khương Tri Ngôn. Hơn nữa bản thân Úc Nam Diễn cũng rất vô cảm với sinh vật mang tên con nít này.
Úc Nam Diễn thích yên tĩnh, vừa đến dịp tết nhất nhìn thấy mấy đứa nhỏ chạy tới chạy lui, tùy ý hét chói tai ở bổn trạch Úc gia là anh đã thấy đau đầu.
Hơn nữa thật sự thì tình huống của anh với Khương Tri Ngôn có chút giống, đều có một đôi cha mẹ “thất bại” trên ý nghĩa truyền thống.
Không phải nói sau khi làm cha làm mẹ thì sẽ phải vì con mà trả giá hết thảy, nhưng nếu khi trước đã lựa chọn sinh đứa bé đó ra, thế thì chí ít phải vì con mà gánh lấy một phần trách nhiệm nhất định đi chứ.
Mà hiển nhiên cha mẹ Úc Nam Diễn đều không hoàn thành trách nhiệm của mình ở phương diện này.
Trong óc của ba Úc chỉ toàn là nghệ thuật, năm đó sau khi nhất kiến chung tình với mẹ Úc xong thì nhanh chóng kết hôn sinh con, nhanh đến độ Úc lão gia tử có muốn cản lại hỏi hai câu cũng không kịp.
Nhưng Úc lão gia tử cảm thấy nếu đã có con rồi, vậy thì nếu có thể làm thằng con cả rõ ràng đã hơn 30 lại vẫn cứ tùy hứng chỉ biết mình của ông có thể hơi yên ổn chút, gánh lên được tránh nhiệm của nó, vậy cũng được đi.
Tìm cô vợ nước ngoài thì nước ngoài vậy, chỉ cần cùng chung sống thật tốt, nước nào cũng không quan trọng.
Ai biết được……
Úc Nam Diễn mới vừa sinh ra được hơn một tháng, hai người kia lại ly hôn vào lúc ông cái gì cũng không biết, phía nhà gái lại càng là ngay cả con cũng từ bỏ rồi nhanh chóng về nước.
Mới đầu Úc lão gia tử còn trăm phương nghìn kế tìm được người phụ nữ kia, đưa các phương liên lạc như số điện thoại vân vân cho bà ta, để lỡ nếu người ta nhớ con thì cũng có thể gọi điện thoại, thậm chí tới thăm mấy lần cũng chẳng sao hết.
Dù sao đó cũng là mẹ ruột của cháu nó mà, ông cũng không phải cái kiểu cổ lỗ sĩ ý chí sắt đá gì, chuyện này nhìn kiểu gì cũng là sai lầm phía Úc Minh Chí lớn hơn chút. Ai ngờ người ta một lần gọi điện thoại cũng không gọi tới, sau đó qua được hơn một năm lại liền lập gia đình mới rồi sinh con sống cuộc sống vui vẻ.
Khi đó Úc lão gia tử chỉ sợ Úc Nam Diễn hỏi ông ba mẹ mình đi đâu rồi, vì nếu thế thì bảo ông trả lời thế nào cho phải?
Ôi cha này, mẹ này, không đứa nào đáng tin cậy!
“Hả?” Khương Tri Ngôn sửng sốt, ngay sau đó khóe môi không nhịn được mà chợt cong: “Anh có làm gì đâu mà xin lỗi.”
Úc Nam Diễn cũng đã buộc ga-rô rồi còn yêu cầu anh cái gì nữa? Nếu muốn trách thì chắc chỉ có thể trách hai người họ không chống cự được “dụ hoặc”? Nhưng mà hai người họ lại chẳng tôn trọng tinh thần Plato, thực sắc tính dã mà, rất bình thường được chứ?
“Liễu Liễu.” Đôi mày của Úc Nam Diễn cũng không có vì thế mà giãn ra, anh nghiêm túc mà nhìn bụng Khương Tri Ngôn, “Em nghĩ như thế nào về đứa bé này?”
Khương Tri Ngôn thật đúng là không biết, “Anh thì sao?” Con lại không phải của một mình cô, muốn giữ muốn sảy đằng nào cũng phải thương lượng với Úc Nam Diễn mới được.
Úc Nam Diễn tự hỏi một lát, tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó, “Sảy đi, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất, giảm thương tổn đến mức thấp nhất, anh……”
Anh có chút nói không được nữa, ôm chặt lấy Khương Tri Ngôn, “Liễu Liễu, về sau chúng ta phân phòng ngủ đi.”
Trong ngữ khí kia có xin lỗi cùng áy náy vô cùng, thiếu chút nữa làm Khương Tri Ngôn cho rằng anh là đồ tra nam thấy nhà gái mang thai liền muốn bội tình bạc nghĩa, thậm chí ngay cả phân phòng ngủ cũng nói ra.
Khương Tri Ngôn cảm thấy có chút buồn cười, cô duỗi tay vỗ vỗ lưng Úc Nam Diễn, “Thiệt hả? Em cho rằng anh sẽ rất chờ mong con của hai chúng ta đó?”
Tay Úc Nam Diễn chợt khựng, “Liễu Liễu, không phải, anh yêu em, nếu em sinh con, anh cũng sẽ dốc hết toàn lực yêu thương nó, nhưng mà hiện tại……”
Úc Nam Diễn nói năng lộn xộn, đây là trường hợp khó gặp cỡ nào? Sự hoảng loạn vì có bầu trong lòng Khương Tri Ngôn giờ đây cũng dần dần tiêu tán.
Bởi vì cô biết, mặc kệ có giữ hay không, Úc Nam Diễn đều sẽ không hề giữ lại mà ủng hộ cô.
“Vậy sinh ra?” Úc Nam Diễn thấy Khương Tri Ngôn không nói câu nào, lại chủ động đưa ra một kiến nghị khác. Hiện tại cũng chỉ có hai lựa chọn này cho bọn họ.
“Nhưng nói không chừng em phải đi học thạc sĩ, hơn nữa sinh con…… Nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Khương Tri Ngôn nói thế làm Úc Nam Diễn nhất thời cũng không biết nên làm gì đây. Rõ ràng hạng mục mấy tỷ hay chục tỷ đều có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng giờ tới vấn đề con cái này thiệt sự là đã làm khó Úc tổng rồi.
Lúc này Khương Tri Ngôn lại cười chôn đầu trong lòng Úc Nam Diễn, “Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra chút đi, nói không chừng chỉ là sợ bóng sợ gió thì sao.”
“Được.” Lúc này Úc Nam Diễn tựa hồ đã lấy lại tinh thần, khí thế vạn sự đều đã tính sẵn trong lòng của trước kia đã khôi phục lại, “Liễu Liễu, em không cần sợ, hết thảy đều có anh rồi.”
Dù sao cũng là Úc Nam Diễn mà, bởi vì để ý cho nên hoảng loạn, nhưng cũng bởi vì để ý nên anh không thể hoảng loạn.
Hai người đi đến một bệnh viện tư nhân. Đương nhiên, không phải mấy cái phòng khám nhỏ tầm trung gì đó, mà là bệnh viện cao cấp chuyên mở vì các phú hào.
Tất cả các dụng cụ trong này cơ hồ đều là tiên tiến nhất, trình độ của các bác sĩ các khoa tất nhiên cũng là đứng đầu, chẳng sợ hiện tại còn không phải, bọn họ cũng có thể mời những người đứng đầu đến.
Vấn đề này của Khương Tri Ngôn chỉ là vấn đề nhỏ thôi, đi bất kỳ một bệnh viện nào cũng có thể kiểm tra, tới đây chỉ là vì nó nhanh hơn mà cũng đảm bảo vạn vô nhất thất.
“Chúc mừng anh chị.”
Bác sĩ cười tủm tỉm mà cầm lấy đơn, “49 ngày, tình trạng sức khỏe của Úc phu nhân rất tốt, em bé trước mắt thoạt nhìn……”
Rồi, giờ là thật xác định rồi.
Úc Nam Diễn lại hỏi bác sĩ một ít vấn đề cần chú ý hiện tại, thậm chí còn hỏi thăm về những bác sĩ tương đối chuyên nghiệp ở phương diện này, muốn mời về Úc gia.
Bác sĩ gia đình tuy cũng hiểu, nhưng thuật nghiệp hữu chuyên công, anh cảm thấy Khương Tri Ngôn của lúc này chính là thủy tinh dễ vỡ, phải bảo vệ toàn phương vị!
Bác sĩ: ……. Không đến mức đó, thiệt sự không cần thiết.
Tuy trước kia bác sĩ chưa từng gặp Úc Nam Diễn, nhưng cũng đã từng nghe một ít lời đồn về vị này, không ngoài cái gì mà máu lạnh, lãnh khốc gì kia, lần này sau khi gặp rồi lại phát hiện lời đồn quả nhiên không đáng tin.
Cái bộ dáng lúc này đây, có khác gì mấy anh mới lên chức bố đâu?
“Úc tiên sinh, anh không cần khẩn trương.” Bác sĩ lấy một cuốn sổ ra, “Có những việc cần chú ý ở trên này đều có, anh với Úc phu nhân chỉ cần cẩn thận một chút, bé sẽ không sao hết.”
Mấy nhà có tiền như này đây, đều có chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia massage chuyên nghiệp phối cho, nhà gái cũng không cần đã có bầu còn phải đi làm, có thể nói so với phái nữ bình thường phải thoải mái hơn quá nhiều.
“Vậy nếu không cần đứa nhỏ này thì sao?”
Câu Khương Tri Ngôn hỏi làm bác sĩ sửng sốt. Nhà có tiền không phải chú ý vụ nhiều con nhiều phúc sao? Sinh một đứa bé bọn họ lại không sợ nuôi không nổi, hơn nữa vị Úc tổng này đều đã 30 tuổi, không phải càng nên quý trọng à?
Chẳng qua bác sĩ có tu dưỡng chuyên nghiệp nên vẫn là nghiêm túc mà đưa kiến nghị, “Vậy thì tốt nhất nhân lúc em bé còn nhỏ mà nhanh chóng giải phẫu, càng kéo dài thì thương tổn cho cơ thể mẹ càng lớn.”
Bác sĩ nhíu mày lại, “Chẳng qua tôi kiến nghị hai vị đừng quyết định nhanh đến vậy, bởi vì hiện tại ngày còn ít, nhưng có 80% khả năng cái thai này của Úc phu nhân chị là song sinh.”
Khương Tri Ngôn: “Hả?”
Một đứa không đủ, còn tới hai đứa lận?
“Vận khí” của cô cũng thiệt tốt quá đi?!
Để xác nhận có phải song sinh hay không còn cần thêm 2 tuần, mang theo kiến nghị của bác sĩ và một chồng tư liệu, hai người lại về tới Úc gia.
“Nam Diễn, chúng ta đi lãnh chứng đi.”
Khương Tri Ngôn đột nhiên mở miệng, “Để em đi nói với ba mẹ.”
Mặc kệ có bầu hay không, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn cũng tính là thi thạc sĩ xong liền lãnh chứng, còn hôn lễ thì hẳn là đến đầu xuân qua tết đã.
“Liễu Liễu.” Úc Nam Diễn nắm lấy tay Khương Tri Ngôn, “Anh ở bên em.”
Sợ Khương Tri Ngôn quá vất vả, hai người ngay ngày kia liền trực tiếp ngồi máy bay tư nhân tới thành phố Giang.
Bởi vì đã nói trước với ba mẹ, hôm nay cũng vừa vặn là thứ bảy, ba mẹ Khương sớm đã chờ sẵn trong nhà.
Nhìn thấy Úc Nam Diễn lại lần nữa xách theo bao lớn bao nhỏ tới cửa, Khương Tri Ngôn nhạy bén phát hiện thái độ của ba mẹ nhiệt tình hơn không ít.
Ngay cả ba Khương mới đầu nhìn Úc Nam Diễn không vừa mắt, lúc này trên mặt cũng mang theo một nét cười chân thành.
—— Mình thổi gió bên tai có hiệu quả tốt vậy à?
Ngay sau đó, giây tiếp theo liền nhìn thấy Úc Nam Diễn nghiêm túc cúi người về phía ba mẹ Khương, trực tiếp tới một pha cúi người 90 độ, “Bác trai bác gái, xin hai bác giao Liễu Liễu cho con.”
Khương Tri Ngôn bị dọa hoảng, vừa định nói tốt cho Úc Nam Diễn vài câu, ai ngờ mẹ Khương đã mở miệng trước.
“Rồi rồi, Nam Diễn con không cần khách khí như vậy, giao Liễu Liễu cho con, bọn bác rất yên tâm.”
“Đúng vậy, mau ngồi xuống, mọi người về sau chính là người một nhà, sổ hộ khẩu của Liễu Liễu ở chỗ con bé đó, mấy đứa chọn ngày nào? Để bác tìm người hỏi một chút, à, cũng không cần, Nam Diễn tụi con chọn ngày chắc chắn là ngày lành!”
Trên đây là ba Khương nói.
“Liễu Liễu? Thất thần làm gì? Pha trà đi kìa!”
Khương Tri Ngôn:……
Từ từ, con là về nhà mình đúng chứ? Đây là ba mẹ mình đúng chứ?!
Chẳng lẽ Úc tổng anh mới là con trai ruột đã thất lạc nhiều năm của bon họ hả!