Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà - Chương 49: Truy vấn, muốn gạt tôi thì về học lại chục năm nữa đi (1)
- Trang Chủ
- Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà
- Chương 49: Truy vấn, muốn gạt tôi thì về học lại chục năm nữa đi (1)
Hơn mười một giờ đêm, Dĩ Lâm thong dong đi quanh căn nhà, âm thanh dép lê vang lên trong đêm tối thanh vắng càng trở nên rõ ràng. Dù bề ngoài trông anh vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ anh mới biết lòng mình có bao nhiêu sóng gió cuồn cuộn mạnh mẽ đến mức có thể cuốn trôi cả tòa lâu đài tráng lệ. Tim anh đập thình thịch, mồ hôi vã ra như tắm. Phòng bếp rộng rãi được bật đèn sáng trưng, chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc máy tính trên bàn ăn đều đều vang lên rất nhỏ. Chưa đầy mười lăm phút sau, trước cửa xuất hiện bóng dáng cô gái trẻ mặc váy ngủ hồng nhạt từ xa tiến tới. Cô ta kéo ghế ngồi đối diện anh, gương mặt tươi cười, nịnh hót.
“Đã khuya lắm rồi, anh nên nghỉ ngơi đi. Đừng xem những thứ vô bổ này, vừa không có ý nghĩa vừa không tốt cho mắt.”
Dĩ Lâm len lét nhìn nhân vật hoạt hình đang bất động, tâm trạng biến hóa khôn lường. Không ai biết được, đây là bộ hoạt hình anh xem khi chỉ mới năm tuổi, đối với đứa trẻ khi ấy một bộ phim “vô bổ” có sức mạnh vô cùng lớn, đủ để lấp đầy cả thế giới trẻ thơ. Trong mắt anh chúng là tài sản vô giá, dù trăm ngàn Thu Cúc đổi lấy một tập phim cũng chẳng bằng.
Dĩ Lâm gập máy tính, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt Thu Cúc, không có trách móc, giận hờn. Trong anh lúc này như mặt hồ sâu thẳm, phẳng lặng, những gì chứa đựng bên dưới luôn là ẩn số khiến người ta tò mò, lo ngại.
Vẫn là giọng điệu trầm bổng êm tai, anh nói: “Ăn vào buổi tối thường có mùi vị ngon hơn buổi sáng gấp chục lần. Đêm nay anh không ngủ được, đúng lúc có em ở đây, chúng ta ăn đêm nhé!”
Đáy mắt Thu Cúc lóe lên tia vui mừng, cô ta lập tức gật đầu, mềm mại “dạ” một tiếng, lúc chuẩn bị tìm vài món ăn nhẹ thì Dĩ Lâm gọi lại.
“Không cần đâu, em cứ ngồi đó đi, để anh mở tủ lạnh xem thử có gì ăn được không.”
Thu Cúc không cãi lại lời anh, ngoan ngoãn như cún con chờ chủ nhận đến phục vụ. Thế nhưng, có nghĩ thế nào cô ta cũng không ngờ tới, chỉ một giây sau màn trình diễn vụng về của bản thân sẽ chính thức khép lại.
Dĩ Lâm lấy từ trong ngăn mát tủ lạnh ra hai chén chè xoài thanh mát, đặt trước mặt Thu Cúc một chén.
“Lần trước chúng ta ăn món này cùng nhau là khi anh vẫn còn sống trong bóng tối, lúc đó anh đã hứa khi nào mình tìm lại ánh sáng sẽ cùng em ăn món này.”
Bàn tay cầm muỗng của Thu Cúc chợt run lên, vài giọt nước văng ra mặt bàn. Cô ta nặn ra nụ cười đơ cứng, nỗi lo lắng bất an và ganh tị dần chiếm lấy lòng dạ hẹp hòi, Thu Cúc tiếp tục giả vờ.
“Nhắc mới nhớ, khi đó em đã rất hy vọng những lời anh nói là thật, không ngờ rằng hôm nay có thể cùng anh ăn lại món này, hơn nữa…” Cô ta ngắt lời, viền mắt phiếm hồng.
Dĩ Lâm không nhìn cô ta nữa, cúi đầu múc khối xoài vàng ươm cho vào miệng cắn vỡ làm đôi, tưởng tượng như mình đang cắn nát bức màn gian dối.
“Mấy tháng qua vất vả cho em rồi. Vì anh mà em đã phải hy sinh rất nhiều…” Chữ ‘tiền’ được anh nhai nát nuốt xuống cùng khối xoài trong miệng.
Đương nhiên, Thu Cúc không hề nhận ra ẩn ý trong lời của anh, cô ta cúi đầu ăn hai muỗng chè, bàn tay giấu dưới gầm bàn cuộn thành nắm đấm.
Bản thân và Tầm Phương đã hoán đổi vị trí cho nhau, bất kể là những việc hay thói quen cô ta không thích, Thu Cúc vẫn phải giả vờ yêu thích chúng như thật sự là tính cách của mình. Dù cô ta chẳng thích việc ai đó nhận nhầm hay so sánh bản thân với người khác, thậm chí là sống dưới cái bóng của Tầm Phương. Điều này đối với Thu Cúc tựa như một cực hình tra tấn chính mình qua từng ngày.
“Ngày mai hãy nấu lại món trước kia từng nấu nhé. Đã lâu rồi anh chưa được ăn.”
Thu Cúc cả kinh, ngước mắt chỉ nhìn được nửa gương mặt cúi gằm và đỉnh đầu của Dĩ Lâm. Cô ta lúng túng, sau vài giây rụt rè đáp: “Dạ! Từ nay về sau em sẽ nấu cho anh ăn mỗi ngày.”
Dĩ Lâm khuấy chén chè trong tay mình, cán muỗng va vào miệng chén phát ra âm thanh trong trẻo, giòn tan. Những lời tiếp theo Dĩ Lâm nói tuy nhẹ nhàng, bình tĩnh, nhưng lại mang sức ép vô hình đè chặt lên người Thu Cúc.
“Hình như em nhớ lộn anh với ai rồi đấy. Vì nhiệm vụ nấu ăn thuộc về dì Thông, mấy tháng qua em chưa từng nấu món gì cho anh ăn cả.”
Một luồng khí lạnh lướt qua sóng lưng Thu Cúc, cô ta buông muỗng, vẻ mặt ấm ức, vô tội.
“Em… “
“Em cũng đâu thích món này, chả lẽ đến cả sở thích của mình cũng quên sao?” Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ, nhìn xoáy vào mắt Thu Cúc như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì đó.
Thu Cúc vốn định phản bác, nhưng khi mở miệng lại phát hiện chính mình không thể nói thêm được gì, dù là một lời lấp liếm vụn vặt nhất. Cô ta nhìn chén chè chỉ còn một nửa, vị xoài trong miệng như một lời khẳng định cho những gì Dĩ Lâm vừa nói là thật.
“Không ai phải cũng ngu ngốc như cô đâu Thu Cúc à.” Dĩ Lâm lạnh lùng nói, chén chè được anh đẩy sang một bên như gạt một vật vô giá trị, dư thừa. Giọng cười khinh khỉnh bật ra từ miệng anh trở thành vũ khí sắc nhọn xé nát tim Thu Cúc.
Cô ta dù kém thông minh, cũng không khờ khạo đến mức không nhận ra lời nói châm biếm của Dĩ Lâm. Cô ta biết mình bại lộ rồi, vậy nhưng, vẫn chưa chịu từ bỏ gốc cổ thụ che mưa che nắng sau này. Thu Cúc bật dậy khỏi ghế, vọt đến trước mặt Dĩ Lâm, khom lưng, quỳ trên nền nhà cứng ngắc, lạnh lẽo.