Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà - Chương 47: Anh không vạch trần vì muốn xem vai diễn của Thu Cúc sẽ đi về đâu?
- Trang Chủ
- Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai - Hồng Trà
- Chương 47: Anh không vạch trần vì muốn xem vai diễn của Thu Cúc sẽ đi về đâu?
Tầm Phương dùng số tiền đó thuê căn nhà khác, sạch sẽ, khang trang hơn trước kia, đón Hoàng Nhân và mẹ về nhà mới. Tuy xương chân của bà đã liền nhưng chưa thể đi lại bình thường, vì thế, mọi việc từ sửa sang chỗ ở đến mua sắm đồ đạc đều phụ thuộc vào một mình Tầm Phương.
Nhà mới nằm trên ngã tư đường, gần trường học và chợ, hằng ngày lượng người qua lại vô cùng nhiều. Nhận ra nguồn tài nguyên sẵn có, cô tận dụng tầng trệt cải tạo thành quán ăn, buổi sáng bán bún, chiều cơm sườn, thời gian đầu tuy không thu được lợi nhuận, nhưng may ra vẫn đủ sức thu hồi vốn.
Tầm Phương không tiếp tục công việc ở tiệm sửa xe, dù anh chủ nơi đó nhiều lần tìm tới nhà ngỏ ý muốn cô về làm. Con xe mô tô mà Dĩ Lâm từng phê bình là chẳng chút thục nữ nào cam chịu ngủ đông sau sân nhà, thay vào đó là chiếc Vespa trắng tinh, mượt mà, nữ tính mới mua được cô sủng ái.
Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, từng ngày trôi qua trong bộn bề, lo toan, vô tình rút cạn sức lực và toàn bộ thời gian ít ỏi.
Đã bốn tháng kể từ ngày Tầm Phương ra đi không một lời từ biệt, những chuyện xảy ra trước kia tựa hồ một giấc mơ vô thực, khi tỉnh giấc những gì đã diễn ra, từng chút, từng chút phai mờ trước mắt. Tầm Phương biết bản thân rời đi như thế thật không phải phép, nhưng cô chẳng còn cách nào khác, cô không thể nói ra lý do mình thôi việc, càng không có dũng khí đối mặt với mọi người.
Giờ đây, tuy cuộc sống không còn túng quẫn như xưa, nhưng vào một khoảnh khắc trầm lặng nào đó, Tầm Phương vẫn cảm thấy nỗi buồn gần như đang thôn tính cõi lòng trống rỗng.
Những lúc như thế, cô luôn cho rằng bản thân quá rảnh rỗi mới nghĩ đến những chuyện không đâu. Cho nên, hằng đêm Tầm Phương đều tìm việc làm biến bản thân trở nên bận rộn, chỉ có công việc mới là liều thuốc hiệu quả làm đầu óc cô thôi suy nghĩ nhiều. Trở về phòng sau một đêm dài mệt mỏi, đặt lưng lên chiếc giường mới tinh, an tâm đánh một giấc đến sáng.
…
Cô gái mặc trên người bộ váy bó sát, khoanh tay trước ngực, đứng cạnh thân cây to hai người trưởng thành ôm không xuể, kính râm bản to che khuất gần như nửa gương mặt. Cô ấy bật ra tiếng cười thoải mái.
“Cảm ơn anh Thịnh nhé, may là có anh đấy, không thì em chẳng biết nhờ ai nữa.”
Người đàn ông tên Thịnh gật đầu khiêm tốn. Anh là bạn thân của anh trai An Trinh, hiện đang công tác tại bệnh viện này, nơi Dĩ Lâm sẽ thực hiện ca phẫu thuật, trùng hợp hơn Thịnh là bác sĩ khoa mắt, bác sĩ phụ trách mổ chính cho Dĩ Lâm. Một ngày trước khi phẫu thuật, An Trinh bất ngờ đến tìm anh, tường thuật lại câu chuyện Thịnh nửa hiểu nửa không. Nhưng vì là chỗ quen biết nhiều năm, anh không nỡ từ chối An Trinh, ngược lại còn đồng ý giữ bí mật giúp cô, che giấu ‘trò đùa’ gian dối.
Đúng chín giờ sáng ngày hôm sau, Thịnh theo kế hoạch An Trinh bày ra, cho tất cả các bác sĩ, y tá khác ra ngoài, chỉ chừa lại cấp dưới mình tin tưởng nhất làm phụ mổ, tránh người ngoài nghi ngờ. Ngay khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, người vốn đang hôn mê trên giường choàng mở mắt, bật dậy trước sự hốt hoảng của bác sĩ phụ mổ, anh ta lắp bắp:
“Chuyện… chuyện này là sao? Bác sĩ… xem ra thuốc mê không đủ liều rồi, để em…”
“Không cần đâu.” Tiếng nói của anh ta bị Thịnh cắt đứt. “Là tôi cố ý lén giảm bớt liều lượng của thuốc gây mê đấy.”
Dĩ Lâm xoa xoa cái cổ cứng đờ, điềm nhiên nhìn quanh căn phòng phẫu thuật một lượt và đống máy móc xung quanh.
“Cảm ơn đã giúp đỡ.” Thú thật, vì mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, Dĩ Lâm chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó. Phía trước có bao nhiêu cạm bẫy, anh cũng không lường trước được.
Thịnh không đáp lại lời cảm ơn của Dĩ Lâm, ánh mắt dán chặt lên hộp chứa mô tạng.
“Thứ này tôi sẽ đưa đến Ngân hàng Mắt, để người thật sự cần nó dùng tới. Còn về người này anh yên tâm, nó là người tôi tin tưởng nhất, cũng là em họ tôi, nên sẽ không đem sự việc diễn ra hôm nay đồn ra ngoài.” Thịnh chỉ vào người đang ngơ ngác, ngỡ ngàng bên cạnh mình, ánh mắt chắc chắn, kiên định.
Nhận được lời bảo đảm đó của Thịnh, Dĩ Lâm nằm dài trên bàn mổ, móc điện thoại mình giấu dưới lưng ra thông báo tình hình cho An Trinh bên ngoài. Hai người nội ứng ngoại hợp, ăn ý diễn một màn quan tâm chăm sóc, thành công qua mặt toàn bộ người có mặt trong phòng bệnh.
…
Hai tiếng sau, Dĩ Lâm được đẩy ra bên ngoài, sau hai tiếng bất động trên giường, anh ngồi dậy, giả vờ chưa tỉnh táo hoàn toàn. Tầm mắt bị hạn chế bởi băng vải trắng, thứ Dĩ Lâm có thể nhìn thấy là khung cảnh mù mờ hư ảo.
Chợt, một bàn tay mềm mại, thoảng hương hoa chạm vào người anh, giọng nói nữ tính phát ra bên tai.
“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em lo cho anh lắm đấy.”
Dĩ Lâm nghiêng đầu, làm như bản thân đang cố gắng nhận ra người trước mặt là ai. Thấy biểu hiện đó của anh, Thu Cúc vừa mừng vừa lo. Cô ta ngồi xuống cạnh Dĩ Lâm, lấy hết can đảm chạm vào mặt anh, qua vài giây rụt rè thu tay về như e ngại điều gì đó.
“Thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên em đã không muốn giấu anh rồi, chỉ là em rất sợ, sợ anh nhận ra em sẽ không đồng ý để em ở bên chăm sóc anh, cho nên em mới phải nhờ đến công cụ thay đổi giọng nói, dùng tên giả để được bên anh.” Cô ta sụt sùi, nức nở.
Nếu trong thời gian qua, Dĩ Lâm chưa từng một lần nhìn thấy gương mặt thật của Tầm Phương, có lẽ anh đã tin những gì Thu Cúc nói là thật, vì tài năng diễn xuất của cô ta đã đạt đến mức thượng thừa. Sở dĩ anh không vạch trần vì muốn xem vai diễn của Thu Cúc sẽ đi về đâu?
“Em đã đắn đo rất lâu mới đưa ra quyết định như hôm nay. Dù chúng ta đã chia tay nhiều năm, nhưng tình cảm em dành cho anh là thật, mãi mãi không hề thay đổi. Em biết mình không xứng ở bên anh, càng không xứng có được tình yêu này. Sau hôm nay em sẽ rời đi, chỉ xin anh đừng quên em, xin anh hãy nhớ đến em bằng chút lòng thương hại. Chỉ như thế thôi em đã mãn nguyện lắm rồi.”
Cô ta vừa nói vừa nấc lên, nước mắt tuôn rơi thành dòng thấm đẫm cả khuôn mặt, tiếng khóc bi thương vọng ra tứ phía sau cùng chui vào tai Dĩ Lâm, anh âm thầm nghiến răng, vào lúc sắp sửa vạch trần bộ mặt giả tạo kia, lối ra vào bỗng xuất hiện bóng dáng thướt tha đứng xem trò vui.
An Trinh vỗ tay bôm bốp, luôn miệng tán dương.
“Tuyệt vời! Quả thật với tài diễn xuất này có thể tranh giải Oscar với minh tinh màn ảnh đấy.”
Sự chú ý của Thu Cúc đổ dồn lên người An Trinh, trong phút chốc cô ta giật bắn mình, sợ sệt xoay mặt sang nơi khác. Tất thảy biểu cảm và động thái trốn tránh của cô ta đều không qua được mắt An Trinh và Dĩ Lâm.
An Trinh thúc giục: “Làm gì vậy? Sao không diễn nữa, đang hay mà. Còn cảm động hơn phim truyền hình cẩu huyết được chiếu lúc tám giờ tối, tôi cảm động lắm đó.” An Trinh vươn tay làm động tác lau nước mắt dù cô chẳng thể rặn ra giọt nào.
Lời châm biếm đó trực tiếp chọc giận Thu Cúc, nhưng vì ngại sự có mặt của Dĩ Lâm, cô ta chỉ có thể tiếp tục giả vờ hiền lành.