Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi - Quỷ Bán Kinh - Chương 16: Tôi ngồi được không?
Edit: Manh Manh
_______________________________^.^
◤016: Tôi ngồi được không◢
Hình ảnh và số liệu chi tiết mà Lục Vinh mang đến, tuy rằng tối nghĩa, nhưng Tang Phong vẫn có thể đọc hiểu.
Mà nguyên nhân cũng là vì hiểu, thế nên Tang Phong mới mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Sau khi xác nhận số liệu mấu chốt, Tang Phong đóng bản tinh thể, nhìn về phía Lục Vinh: “Đã dùng ma lực tiếp xúc qua chưa?”
Lục Vinh gật đầu: “Tớ sờ được, quả thật không sai.”
Sờ?
Tang Phong hơi hạ mắt, hỏi: “Vậy cậu nghĩ gì?”
Lục Vinh: “Số liệu kiểm tra sẽ không nói dối. Hơn nữa sau khi nhắc tới điểm dị thường trên đầu, biểu cảm cậu ấy có hơi kinh hoảng, rõ ràng là biết bản thân khác thường.”
Tang Phong nghe vậy, gương mặt khẽ động, ánh mắt trở nên có chút tối tăm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Vinh, hỏi trắng ra: “Có thể là người do nhân loại cố ý sắp xếp vào không?”
Lục Vinh trầm ngâm một lát, nói: “Đầu tiên loài người căn bản không có kỹ thuật chế tạo ra Hạch Giáp, cho nên hạch giáp của Bạch Hiểu có lẽ là tự nhiên sinh ra. Phương án ‘Có người chế tạo ra Bạch Hiểu’ này có thể loại bỏ; còn chuyện có phải là sau khi có người phát hiện ra điều khác thường của Bạch Hiểu, rồi cố ý sắp xếp đến đây hay không…… Cái này rất có khả năng, nhưng cần phải có thời gian quan sát khá dài.”
Sắc mặt Tang Phong càng thêm khó coi: “Tớ lo lắng, bản thân Bạch Hiểu bị người ta lợi dụng mà không biết. Cậu ấy là cô nhi, muốn khống chế một cô nhi quá đơn giản, không phải sao?”
Lục Vinh sửng sốt, ý của lời này là, căn bản không đưa Bạch Hiểu vào phạm vi “kẻ lừa gạt” mà suy xét.
Lục Vinh kinh ngạc, tuy rằng Tang Phong lớn lên trong hoàn cảnh rất đơn thuần, nhưng chiến thuật huấn luyện của hắn, đều do một đám lão gia hỏa trái tim sắt thép định ra. Thời gian “Ngây thơ” chỉ kéo dài đến năm tuổi, Tang Phong đã học được cách nhìn thấu bản chất người khác.
Giống như bây giờ vậy, không chút do dự bảo vệ một người xa lạ chỉ quen biết hai ngày, trong ký ức của Lục Vinh, quả thật là chưa có tiền lệ với Tang Phong.
Lục Vinh không khỏi có chút tò mò: “Điện hạ rất tin tưởng Bạch Hiểu?”
Tang Phong hơi mở to mắt, như bị những lời này của Lục Vinh dọa sợ, nhưng rất nhanh hắn đã thả lỏng, chỉ nhàn nhạt nói: “Trực giác thôi.”
Lục Vinh nhướng mày: “Được rồi, trước hết gạt khả năng có thế lực sau lưng Bạch Hiểu sang một bên đã. Chúng ta nói chuyện Hạch Giáp đi, tớ kiến nghị cho cậu ấy lấy mẫu kiểm tra.”
Lấy mẫu kiểm tra, chính là cưỡng chế gây tê, sau đó bạo lực lấy ra một mẫu Hạch Giáp.
Loại kiểm tra này không có di chứng, nhưng đối với người Kester mà nói, cho dù là đã gây tê, thì việc lấy mẫu kiểm tra này cũng là một loại khổ hình —— bởi vì cảm giác đau của Hạch Giáp sẽ không bị gây tê.
Nếu cấu tạo hạch giáp trên đầu Bạch Hiểu và người Kester giống nhau, như vậy với cậu mà nói sẽ là cảm giác đau đớn thảm thiết nhất từ khi sinh ra đến giờ.
“Không.”
Lại một lần nữa, Tang Phong quyết đoán cự tuyệt.
Tang Phong: “Tình huống cậu ấy đặc biệt, chờ sau khi đến Kester, để ba mẹ xem xét rồi quyết định.”
Lục Vinh nhướng mày.
Kỳ lạ.
Điện hạ của bọn họ đối với con người kia, hình như rất để ý nha.
“Tích ——”
Ngay lúc này, đầu cuối Lục Vinh vang lên một tiếng, là âm thanh nhắc nhở có báo cáo.
Lục Vinh vừa thấy, liền nhướng mày, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tang Phong, khóe miệng gợi lên một tia ý cười trầm ngâm.
“Aa?” Lục Vinh làm bộ làm tịch đề cao thanh âm, đọc nội dung báo cáo, “Có người bắt nạt Bạch Hiểu, nói thân phận cậu ấy không giống lưu học sinh, đi cửa sau vào?”
Lục Vinh tắt đầu cuối, cười nói: “Tuy rằng biết trong đám lưu học sinh có rất nhiều phe phái, nhưng không nghĩ tới đối tượng đầu tiên bọn họ ‘khai khẩu’ lại là Bạch Hiểu —— thật sự là một lựa chọn không thông minh gì cả. Cũng không biết kia là phe nào, còn nữa, cậu thấy mấy phe phái loài người đó —— a, điện hạ, cậu đi đâu thế?”
Tang Phong đứng lên, bước ra ngoài cửa, nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Tới giờ cơm.”
Lục Vinh: “Đến căn tin à?”
Trước kia không phải đều có người đưa cơm đến đây sao?
Không ai trả lời anh, Tang Phong đã biến mất ngoài cửa.
Lục Vinh đứng giữa phòng chỉ huy, vẻ mặt như phát hiện ra đại lục mới —— không đúng, mức độ điện hạ bọn họ để ý Bạch Hiểu, rất không đúng.
※
Căn tin trên chiến hạm rất lớn, là phong cách quân sự điển hình, chỉ khác trồng rất nhiều cây xanh, xem như cải tạo lại bầu không khí.
Lúc Bạch Hiểu và Cẩu Câu đến nơi, căn tin đã có rất nhiều người. Đưa mắt nhìn lại, phần lớn đều mặc đồng phục lưu học sinh giống hệt Cẩu Câu, số ít còn lại là cận vệ đồng phục đen.
Thời điểm Bạch Hiểu bước vào, dù cho cậu rất an tĩnh, rất điệu thấp, nhưng vẫn hấp dẫn tầm mắt đa số mọi người.
Nguyên nhân không gì khác ngoài, một là chuyện của Bạch Hiểu mọi người đều biết; thứ hai, Bạch Hiểu là người duy nhất mặc trang phục bên ngoài, hơn nữa trong lòng ngực còn ôm một cục lông lớn màu hoàng kim.
Bị nhiều tầm mắt nhìn chăm chú như vậy, bước chân Bạch Hiểu và Cẩu Câu đều đồng thời sững lại.
Nhưng rất nhanh, Bạch Hiểu đã tự trấn định bản thân bước vào, Cẩu Câu như một chú chó tuần tra, vừa đi vừa dùng ánh mắt oán hận nhìn những tầm mắt hoặc tò mò hoặc đánh giá kia.
Nhưng mà lại không một ai để ý, muốn nhìn thì vẫn nhìn, chỉ là đơn thuần tò mò nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Bạch Hiểu bị nhìn chầm chầm mãi từ lúc lấy cơm, đến lúc tìm vị trí ngồi xuống.
Bạch Hiểu: “……”
Cảm giác còn chưa ăn đã no rồi.
“Đừng để ý đến bọn họ.”
Cẩu Câu ngồi đối diện Bạch Hiểu, hầm hừ.
Cẩu Câu: “Lưu học sinh lần này đều được nhân loại bốn nước lựa chọn, nhưng kỳ thật điều kiện chọn lựa, lại không khắc nghiệt như cậu nghĩ.”
Bạch Hiểu không rõ Cẩu Câu muốn nói cái gì.
Cẩu Câu cau mày, dùng nĩa chọc vào mâm thịt thăn, tổ chức lại ngôn ngữ mới tiếp tục nói: “Thì là, cũng không phải tất cả bọn họ đều vì học tập mà tới. Dù sao so với học tập, văn minh vũ trụ này rộng lớn đến mức nhìn không thấy điểm cuối, tạo được một mối quan hệ với vương tộc Kester sẽ càng hấp dẫn hơn.”
Bạch Hiểu chớp chớp mắt, hình như có chút sáng tỏ.
Tỷ như, trước kia báo chí đưa tin, có một nữ học sinh ngã vào lòng Tang Phong.
Lại nói tiếp, nữ học sinh kia cuối cùng trông như thế nào? Cậu chỉ mơ hồ nhớ rõ tóc có thắt bím, mắt có mang kính mà thôi.
Cẩu Câu: “Cái đám không an phận kia, trong lòng đều có quỷ cả, lúc sau nhất định sẽ đấu tranh nội bộ. Cậu không cần để ý đến bọn họ, dù sao cũng không phải người tốt gì.”
Bạch Hiểu cười, cuối cùng cũng muốn ăn một chút: “Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”
Cẩu Câu nghe Bạch Hiểu nói cảm tạ, vẻ mặt vừa rồi còn tức giận cùng chung kẻ địch, lập tức đã treo lại nụ cười, nhìn giống hệt búp bê Tây Dương ngây thơ.
Mà lời bọn họ nói vừa rồi, bởi do không hạ thấp âm thanh, cho nên đám người vốn cố tình chú ý đến bên này, cũng nghe được loáng thoáng.
Làn sóng hận thù này kéo tới thật sự rất ổn, lúc ấy còn có mấy người sắc mặt khó coi.
Không khí lần nữa căng chặt mười phần, phảng phất như giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì kỳ quái.
Nhưng cuối cùng cái gì cũng không xảy ra, bởi vì người càng hấp dẫn ánh mắt hơn đã xuất hiện —— Tang Phong tới căn tin.
Tang Phong vẫn còn khoác trên người bộ lễ phục trong nghi thức đưa tiễn, đồng phục màu đen nguyên bản được viền thêm vàng, trước ngực đeo thêm năm chiếc huân chương nặng trĩu.
Mạnh mẽ, tao nhã, oai phong.
Trong nháy mắt đó, vô số ánh mắt trong căn tin như bị nam châm hấp dẫn, không thể tự khống chế mà dính vào người Tang Phong.
Đột nhiên an tĩnh làm Bạch Hiểu và Cẩu Câu sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn lại, cả hai người đều có chút kinh ngạc.
Bạch Hiểu ngoài kinh ngạc ra còn có một xíu xiu cảm giác vui vẻ hạnh phúc bí ẩn.
Còn kinh ngạc của Cẩu Câu tất cả đều là sùng bái lấp lánh ánh sao.
“Điện hạ.”
Không biết ai hô lên một tiếng, dẫn đầu đứng lên, đứng thẳng người trước Tang Phong.
Nhất thời, nhóm lưu học sinh đều nhất trí đứng lên, lấy tinh thần lẫn diện mạo đẹp nhất ra nhìn chăm chú vào hắn.
Cẩu Câu cũng đứng lên.
Mắt y phát sáng, hoàn toàn khác hẳn với cuồng nhiệt trong mắt lưu học sinh.
Bởi vì một loạt các ánh mắt thất thường kia làm cho Bạch Hiểu bỏ lỡ thời cơ đứng lên tốt nhất: “……”
Đứng hay không đứng?
Đây là cả một vấn đề.
Nhưng vấn đề rất nhanh đã được giải quyết dễ dàng.
Đối mặt với ánh nhìn châm chú của nhóm lưu học sinh, Tang Phong lại không dừng chân thân thiết bắt chuyện.
Mà ngược lại, hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu, thậm chí dưới chân còn không chậm lại một giây. Cứ như vậy sải bước đến chỗ lấy cơm.
Trước sau không đến năm giây, đám lưu học sinh đều cười đến mức chân thành tha thiết, sau đó Tang Phong điện hạ liền lướt qua trước mặt bọn họ.
Nhóm lưu học sinh: “……”
Này không giống như bọn họ tưởng tượng nha.
Bạch Hiểu biết rõ sắc mặt vài người sẽ càng thêm khó coi, nhưng bọn họ lại im lặng, rất nhanh đã thu lại biểu tình, cùng đám lưu học sinh xung quanh đè thấp thanh âm, hưng phấn giao lưu thảo luận.
Bạch Hiểu: “……”
Xem thế là đủ rồi.
Bạch Hiểu miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, trong lòng phức tạp vô cùng:
Nếu so sánh với đám lưu học sinh đó, đầu óc họ tốt hơn cậu, bối cảnh lớn hơn cậu, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi nhanh hơn cậu.
Tuy rằng mục tiêu của mọi người không phải Bạch Hiểu, nhưng nếu đắc tội với ai, chỉ sợ giết chết cậu cũng không phải việc khó gì.
Bạch Hiểu từ vở kịch biến đổi sắc mặt kia tìm ra nguy cơ đến tính mạng, vì thế cậu quyết định từ giờ trở đi, phải làm một tiểu trong suốt điệu thấp.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Âm thanh ưu nhã như tiếng đàn cello trầm thấp vang lên, gần trong gang tấc.
Bạch Hiểu ngẩng đầu, đối diện với con ngươi kim sắc của Tang Phong.
Bạch Hiểu: “……”
Kế hoạch làm tiểu trong suốt, vừa tiến hành được hai giây, đã chết rồi.
Bạch Hiểu có thể lờ mờ cảm thấy tầm mắt xung quanh ngưng tụ thành đao kiếm, nhất trí cắm vào người cậu.
Bạch Hiểu: “…… Đương nhiên có thể.”
Bằng không cậu còn có thể nói thế nào? Không cho sao?
Tang Phong buông mâm đồ ăn trong tay, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiểu.
Dụng cụ trên chiến hạm hầu như đều là loại cố định, bàn ghế trong căn tin cũng không ngoại lệ.
Khoảng cách này tuy rằng không tính là chen chúc, nhưng tuyệt đối không được coi là rộng rãi.
Đặc biệt đối Bạch Hiểu mà nói, đây là khoảng cách chết người.
Chàng trai bên cạnh dáng người cao lớn mang đầy lực áp bách, lấy một loại tư thái cực kỳ có tính xâm lược, rót vào trong lĩnh vực an toàn của Bạch Hiểu từng làn hormone nồng đậm.
Lúc này Bạch Hiểu đã không thể cảm giác được ánh mắt xung quanh, các giác quan đều bị điều động, thông qua thính giác, khứu giác, xúc giác, “Nhìn chăm chú” vào mỗi một động thái của chàng trai bên cạnh.
“Nghe Lục Vinh nói cậu say máy bay.”
Ngồi xuống giây thứ năm, Tang Phong mở miệng trước.
Cơ bắp Bạch Hiểu đột nhiên co rút, toàn thân như có một loại cảm giác bủn rủn sau khi dùng sức quá độ.
Cậu cố gắng áp trái tim đập quá nhanh xuống, trả lời: “Vâng, nhưng bây giờ đã không sao rồi.”
Tang Phong: “Ừm.”
Tang Phong: “Say chiến hạm là do bây giờ loài người các cậu rất ít sử dụng công cụ phi hành, thứ nhất là cảm giác xa lạ, thứ hai vì tố chất thân thể không đủ. Rèn luyện thân thể nhiều vào, sẽ tốt hơn một chút.”
Bạch Hiểu: “…… Ừm.”
Trầm mặc, âm thanh nhai nuốt vang lên.
Không khí xấu hổ lan tràn, nhưng Bạch Hiểu lại hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn khẽ nâng khóe miệng —— Ừm, vẫn là ngữ điệu thân quen, vẫn là cách nói khiến người ta khó xử quen thuộc.
_____________________________^.^