Tôi Lại Lại Lại Lại Nảy Mầm Rồi - Quỷ Bán Kinh - Chương 13: Bị say chiến hạm
___________________________^.^
◤013: Bị say máy bay◢
7 giờ sáng hôm sau, cũng đã đến thời gian xuất phát.
Lúc rời đi còn có nghi thức tiễn đưa — đương nhiên Bạch Hiểu không cần tham gia, thế nên cậu được cận vệ dẫn đến chỗ chiến hạm trước.
Đúng vậy, chiến hạm.
Chính là loại Bạch Hiểu nhìn thấy trên truyền hình.
Bạch Hiểu đặt Cầu Đậu lên đầu, tay ôm gà con, tay kéo hành lý, đứng trước chiến hạm thật lớn, trợn mắt há hốc mồm như đồ nhà quê.
“Đây là, phi thuyền vũ trụ sao?”
Bạch Hiểu không nhịn nỗi nữa, quay đầu hỏi cận vệ bên cạnh, trong mắt như sáng lên mấy ngôi sao nhỏ.
Cận vệ: “…… Cũng có thể nói như vậy.”
Bạch Hiểu: ☆o☆
Thân vệ: “……”
Bạch Hiểu đầy chờ mong nhìn chiến hạm trên mặt đất, nhưng sau khi thấy sau hoàn cảnh bên trong, ánh sao trong mắt cậu đã trở lại như ban đầu, tia lửa nóng hôi hổi cũng lạnh như tro tàn:
Bởi vì Bạch Hiểu cho rằng, hình ảnh bên trong tàu chiến sẽ là: Đầy ấp kim loại và khoa học kỹ thuật của tương lai, lạnh lẽo như băng, tất cả mọi người đều phải mặc đồng phục, còn có người máy, với các loại trang bị mà người ngoài nhìn không hiểu.
Nhưng thực tế lại là, sáu mươi phần trăm của con tàu đều là những phòng riêng có giường mềm mại, san sát nối tiếp nhau, cách một khoảng nhất định còn được tô điểm bằng một chậu cây cảnh; chỉ có hai phòng nghỉ ngơi và sinh hoạt, cũng không khác biệt lắm với mấy quán rượu linh tinh.
“Nó là phi thuyền vũ trụ thật à?”
Bạch Hiểu lần nữa quay đầu hỏi cận vệ bên cạnh, mắt hạnh tràn đầy nghi ngờ.
Cận vệ: “……”
Hắn đã hiểu loài người này đang rối rắm cái gì rồi.
Thân vệ: “Đây là kích cỡ dân dụng, dùng làm tàu chỡ khách du lịch.”
Bạch Hiểu chớp chớp mắt, sau đó phát hiện bản thân vừa mới đơn phương hiểu lầm.
Bạch Hiểu có chút xấu hổ, cười cười với vị cận vệ kia, dọc theo đường đi cũng không nhắc đến vấn đề khác.
Cận vệ dẫn Bạch Hiểu tới trước một căn phòng, sau đó nói: “Đây là phòng của cậu, chờ tiến hành nghi thức đưa tiễn của loài người xong, sẽ có một lưu học sinh đến ở cùng.”
Bạch Hiểu gật gật đầu: “Được.”
Tạm biệt với cận vệ, Bạch Hiểu một mình bước vào căn phòng.
Căn phòng gần như được bố trí giống hệt ký túc xá học sinh, chỉ là ở ban công biến thành cửa sổ mạn tàu hình tròn, phía dưới là một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt một chậu cây xanh nhỏ xíu đáng yêu.
Nhìn chung, nếu đây là đang đi du lịch, ở một “thế giới” như vậy cũng không tồi.
Rất nhanh Bạch Hiểu đã quên mất đoạn nhạc nhỏ mang tên “Phi thuyền vũ trụ”, cõi lòng cậu đầy chờ mong sắp xếp lại đồ đạc.
Trước tiên là thu dọn hành lý, sau đó lấy đồ dùng tẩy rửa đặt vào phòng rửa mặt, chọn giường ngủ, rồi lấy áo ngủ bản thân thả lên, đánh dấu “Chủ quyền”.
Tiếp theo, Bạch Hiểu đi “khám phá” hoàn cảnh mới. Cậu tìm được một bản đồ nội thất con tàu, vị trí ổ điện, chốt mở màn cửa sổ kim loại ở mạn tàu, đèn bàn nhỏ được khảm vách tường, cùng với một người máy dọn dẹp dạng hình cầu.
“Ba ơi, nghi thức đưa tiễn kết thúc rồi.”
Ngay lúc Bạch Hiểu sắp khám phá xong, Cầu Đậu lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Hiểu lấy lại tinh thần, nhìn lại thời gian, quả thực đã qua mười giờ được mười lăm phút rồi.
Bạch Hiểu: “Đã 10 giờ rồi à.”
Cậu còn tưởng mới chỉ qua một lát thôi.
Cầu Đậu bay tới, đậu trên đầu ba nó, hỏi: “Chúng ta phải ra ngoài sao?”
Bạch Hiểu nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu: “Không cần đi, chờ bạn cùng phòng tới đã.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Bạch Hiểu vừa nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, một thiếu niên tóc vàng mắt xanh, mặt có vài vết tàn nhang nhỏ, đáng yêu hệt búp bê Tây Dương đi đến.
Lúc thiếu niên nhìn thấy Bạch Hiểu thì ngẩn người, nhưng cũng không ngoài ý muốn lắm, hẳn là đã được thông báo chuyện ở ghép từ trước.
Thiếu niên vào phòng, đóng cửa lại, đứng cách Bạch Hiểu hơn một bước, cười nói: “Chào cậu, tui là Cẩu Câu.”
Bạch Hiểu: “…… A?”
Cẩu cẩu (con chó)? Cậu nghe lầm rồi à.
Hai mắt to tròn màu xanh biếc của Cẩu Câu nhìn chằm chằm vào Bạch Hiểu, dường như hiểu rõ ý nghĩ của cậu, ngữ khí y có chút ủy khuất, giải thích: “Cẩu trong cẩu thả, Câu trong cấu kết (thông đồng).”
Bạch Hiểu: “……”
Người bình thường sẽ dùng từ như vậy để giải thích tên mình sao?
Bạch Hiểu ngây người hai giây, lại không ngăn được khóe miệng mình cong lên — xem ra bạn cùng phòng này không chỉ có bề ngoài đáng yêu, mà cá tính cũng không kém chỗ nào.
“Chào cậu, tôi tên là Bạch Hiểu.” Bạch Hiểu lộ ra thiện ý với Cẩu Câu, hỏi, “Có gì cần tôi giúp không? Tôi tới trước cậu một lúc, nên đã dọn dẹp xong rồi.”
Cẩu Câu lắc đầu: “Không cần, đồ của tui cũng không nhiều lắm. Hơn nữa, lát sau chiến hạm cũng phải bay lên, tuy rằng tốc độ không quá nhanh, nhưng tốt nhất vẫn nên ngồi xuống, bắt lấy cái gì đó. Bằng không trong lần đầu tiên đi tàu, lúc cất và hạ cánh rất dễ bị thương.”
Bạch Hiểu cũng không nghĩ nhiều như vậy, kinh ngạc nói lời biết ơn: “Cảm ơn, tôi nhớ rồi. Có điều cậu cũng hiểu nhiều thật đó, tôi căn bản không nghĩ tới vấn đề này.”
Khóe miệng Cẩu Câu mím lại, bởi vì đây không phải lần đầu tiên y ngồi chiến hạm.
Chỉ là cuối cùng Cẩu Câu vẫn không nói ra.
Y thuần thục thu dọn hành lý, sau đó ôm một chiếc gối đầu bò lên giường, định thay thể gối đầu mà y cho rằng sẽ vô cùng khó ngủ đã được trang bị sẵn trên chiến hạm.
“Pi!”
Lúc Cẩu Câu đang bò lên giường, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ.
Cẩu Câu quay đầu lại, đối diện với tầm mắt tròn tròn của gà con.
Cẩu Câu: “……”
Gà con: “Pi?”
Bạch Hiểu thấy thế, cho rằng Cẩu Câu bị dọa rồi, nên vội vàng nói: “Nó tên Lòng Đỏ Trứng, ngoan lắm.”
Cẩu Câu cúi đầu nhìn Bạch Hiểu, nói: “Tui biết, Lục chuẩn tướng đã nói chuyện của cậu với tui rồi.”
Bạch Hiểu nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng không khỏi ấm áp — Lục chuẩn tướng quả nhiên suy nghĩ chu đáo.
Cẩu Câu nhìn Bạch Hiểu, rồi nhìn gà con, rồi lại nhìn về phía Bạch Hiểu: “Nó là khủng trảo thú thật à?”
Bạch Hiểu không nghĩ tới bản thân sẽ bị hỏi câu này, cậu nghĩ một lát, sau đó mới phát hiện bản thân mình cũng không rõ: “Kỳ thật tôi cũng chưa từng thấy khủng trảo thú, nhưng ở Thú Viên người ta nói như vậy, hơn nữa điện hạ và Lục chuẩn tướng hình như cũng cho là như vậy.”
Cẩu Câu im lặng.
Ấu tể khủng trảo thú này, và con non khủng trảo thú cậu ta từng thấy quả thật giống nhau như đúc, đến tiếng kêu cũng y hệt.
Điểm bất đồng duy nhất, chính là cá thể trước mắt này, dáng vẻ đã rút nhỏ lại đại khái gấp mười lần.
Cẩu Câu: “……”
Chẳng lẽ là ma thú bị bệnh lùn tuyến yên*?
*Bệnh lùn tuyến yên xảy ra khi tuyến yên không sản xuất đủ hormone tăng trưởng. Điều này làm ảnh hưởng lớn tới hầu hết các mô bào trong cơ thể. hormone này có chức năng chính là chuyển hóa giảm khối mỡ, gia tăng khối cơ và giúp trẻ phát triển chiều cao.
Suy cho cùng, người ở Thú Viên như thế, điện hạ và Lục chuẩn tướng cũng như vậy, không thể nhận sai được.
Ừm, điện hạ đương nhiên không có khả năng nhận sai, đó chính là người đã dùng một bộ cơ giáp đi khiêu khích mười tám vị quân đoàn trưởng mà!
Trong mắt Cẩu Câu lập loè ánh sáng sùng bái, rồi thương hại nhìn về phía gà con.
Gà con: “??”
Mama, loài người này thật kỳ quái á!
“Ba phút sau chiến hạm sẽ bắt đầu cất cánh, mời các vị loài người ngồi tại chỗ, không được di chuyển.”
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh thông báo, lặp lại ba lần, rồi nhường lại chỗ cho sự an tĩnh.
Bạch Hiểu nghe được, vội vàng tiến lên hai bước, duỗi tay với bé gà con vừa mới tỉnh ngủ trên giường: “Lòng đỏ trứng xuống đây, sắp bay rồi.”
“Pi!”
Gà con vui vẻ kêu lên một tiếng, sau đó giống như một quả cầu lông từ trên trời giáng xuống, vững vàng đáp ngay lòng ngực Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu ôm gà con ngồi xuống bàn sách, nghĩ nghĩ, cậu luồn tay vào lan can giường, cố định chặt chẽ bản thân lại.
Cẩu Câu: “……”
Do dự hai giây, Cẩu Câu cũng ngồi xuống bàn sách của mình, sau đó cũng giống Bạch Hiểu, khóa tay vào lan can, cố định bản thân.
Rất nhanh, chiến hạm đã bay lên.
“Oanh ong ong –“
Một trận chấn động kịch liệt, sau đó lại phải chịu ù tai, cùng với cảm giác vô cùng nặng nề ập tới, cả người giống như bị một bàn tay lớn to túm chặt.
Khoảng mấy chục giây, cũng có lẽ là chỉ qua vài giây. Chiến hạm đột ngột dừng lại, cảm giác nặng nề làm lục phủ ngũ tạng như đang chạy loạn trong lồng ngực, dịch dạ dày cũng phải chảy ngược.
“Ọe!”
Bạch Hiểu che miệng cong người đứng dậy, chỉ cảm thấy tay chân tứ chi đều tê dại.
“Bạch Hiểu, cậu làm sao vậy?”
Cẩu Câu hoảng sợ vội vàng chạy tới, nhưng chỉ có thể chân tay luống cuống đứng đó, không dám đụng vào Bạch Hiểu.
Chiến hạm trở lại trạng thái ổn định, Bạch Hiểu cũng hồi phục được một chút, miễn cưỡng cười cười với Cẩu Câu: “Không có việc gì, tôi, chỉ bị say máy bay chút thôi.”
Cẩu Câu nhìn sắc mặt không còn giọt máu của Bạch Hiểu, giống như chú chó nhỏ bị hoảng sợ lớn, lông và đuôi đều dựng thẳng lên trời.
Gương mặt trắng bệch như bôi phấn, nơi nào là “Có một chút” chứ, nguy hiểm thật đó.
Cẩu Câu cảm thấy Bạch Hiểu sắp chết rồi, y từng nghe ông nội nói, đã có loài người trong lúc ngồi chiến hạm, không thích nghi được với siêu tốc độ, cứ như vậy mà chết luôn.
Cẩu Câu thấy Bạch Hiểu chính là loại này rồi.
Vì thế y luống cuống nhìn trái ngó phải, cuối cùng lại càng đau lòng, vừa luồn tay qua bế Bạch Hiểu chạy ra ngoài, vừa an ủi cậu: “Đừng sợ, tui dẫn cậu đi gặp bác sĩ.”
Bạch Hiểu: “……???”
Đầu Bạch Hiểu có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời lại không tiêu hóa kịp tìm huống bây giờ: Cậu bị ôm kiểu công chúa? Là bị búp bê Tây Dương Cẩu Câu ôm công chúa?
Chỉ là rất nhanh, ngay cả tâm trạng để suy nghĩ Bạch Hiểu cũng không còn.
Bởi vì, động tĩnh khi Cẩu Câu ôm cậu chạy, còn làm Bạch Hiểu khó chịu hơn cả chiến hạm!
Bạch Hiểu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân vốn đã quay về vị trí cũ giờ lại đang bắt đầu nhảy Disco, trong đầu chỉ có một nguyện vọng: Muốn được nằm yên nghỉ ngơi. Nhưng yết hầu cậu lại phát không ra được một thanh âm nào.
Mỏi mệt càng tăng, ý thức càng xa rời.
Trong tình trạng hoàn toàn không biết bản thân ngủ quên hay mất ý thức, đầu óc hỗn độn của Bạch Hiểu hiện lên một ý niệm — cậu có phải đã đắc tội với Cẩu Câu chổ nào rồi không?
______________________________^.^
Manh Manh: gần 1 tháng tui không hoạt động rồi mà vẫn có người theo dõi, vui quá đi mất ??. Dạo này chạy deadline nhiều quá nên không có thời gian edit chương mới được, mấy bạn thông cảm nha.