Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính - Chương 70
311.
Sau kỳ thi đại học, bốn người bọn tôi đến Thành Đô xem gấu trúc.
Bạn học Lâm không muốn đi máy bay, vì thế chúng tôi dành gần 30 giờ ngồi trên tàu. Lẽ ra là chơi bài giết thời gian, kết quả Từ Dập như bật hack, đánh đâu thắng đó, khiến bọn tôi chẳng còn trải nghiệm vui chơi.
Tôi nói với hắn: “Đồng chí Từ, chơi giải trí thế này thì chúng ta đừng dùng não nhỉ?”
Từ Dập tựa lưng vào ghế, im lặng một hồi, nói: “Được rồi.”
Đm, bảo hắn đừng dùng não chơi game hình như là làm khó hắn, đây là nỗi khổ của người thông minh à?
312.
Sắp xếp chỗ ngồi là:
Anh tôi Tôi
– – —
Lâm Tú Chương Từ Dập
Lâm Tú Chương mua một đống đồ ăn vặt, lúc cậu ta mở ba lô ra, tôi còn tưởng mình đã nhìn thấy túi thần kỳ của Doraemon.
Không hổ là ánh sáng của team building.
Chu đáo thật đấy.
313.
Nửa đêm, nhiệt độ điều hoà của tàu hơi thấp, lúc tôi mở mắt ra, phát hiện Từ Dập vẫn còn thức.
Hắn nghiêng mặt nhìn cửa sổ tàu tối om, chắc là nhận ra cử động của tôi, hắn liền quay đầu nhìn về phía tôi.
“Lạnh à?” Từ Dập khẽ hỏi tôi.
Hắn đắp cái áo khoác in chữ cao chạy xa bay kia lên người tôi.
Tôi nhỏ giọng hỏi hắn: “Cậu mất ngủ hả?”
Từ Dập nói: “Không, tớ chỉ đang nghĩ vài chuyện.”
Giọng hắn rất nhỏ, trong khoang tàu mờ tối, lời nói rơi xuống thành tro tàn.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ chảy dài, mây nặng trĩu, không nhìn thấy sao.
Hắn nói: “Lý Vọng, tớ rất có trách nhiệm với cuộc sống của mình, sẽ không hối hận với bất cứ lựa chọn nào. Có thể lựa chọn đó là sai, nhưng đối với tớ của hiện tại, lòng không hối hận là đủ rồi.”
314.
“Nếu không thể bỏ tất cả để cao chạy xa bay,” Hắn dừng lại chốc lát, “Vậy thì miễn có thể khiến cậu vui vẻ, tớ cũng sẽ học cách thoả hiệp.”
315.
Lúc xem phim ở homestay, vừa đến cảnh đáng sợ là Lâm Tú Chương sẽ tới ôm cổ tôi làm nũng, tôi thuận tay xoa đầu chó của cậu ta theo thói quen, nói: “Được rồi đừng khóc, ba ở đây.”
Anh tôi nói: “… Lâm Tú Chương, cậu hơi quá rồi đấy.”
Lâm Tú Chương nói: “Người ta sợ, tối ngủ cùng papa Lý Vọng được không?”
Anh tôi chắc bị cậu ta làm nghẹn họng, trên mặt lộ ra biểu cảm mắc ói. Mà tôi không thấy mắc ói, là vì tôi đã quen rồi.
Tôi nói: “Con trai phải kiên cường lên, ba đề nghị con ra ban công nằm đất.”
Ban đêm, lúc rời giường đi giải quyết vấn đề sinh lý, tôi phát hiện công tử bột Lâm ra ban công ngẩn người thật.
Cậu ta thấy tôi ngồi dậy, diễn cho tôi một màn biểu diễn phi vật thực.
Giả vờ trong tay có đàn violin, đàn một bản nhạc Chopin dưới ánh trăng với vẻ mặt thâm trầm.
Làm tôi cười tỉnh.
Lâm Tú Chương thở dài, nói với tôi: “Bạn Lý Vọng, tôi sắp đi nước ngoài rồi.”
Tôi nói: “Thế thì tốt quá còn gì?”
Cậu ta nói: “Nhưng cậu vẫn chưa nhận món quà tôi tặng, tôi cực kỳ buồn.”
Sau khi nói những lời đó, cậu ta liền lại đây ôm tôi.
Lâm Tú Chương cắn vành tai tôi, nói: “Lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không kiên nhẫn nữa đâu.”
316.
Chúng tôi đi dạo trên đường Ngọc Lâm, uống sữa chua đắt lòi mắt nhưng dở cực kỳ ở Gấm Lý (phần còn lại đưa Bách Liên uống), đi xem gấu trúc, cũng ngắm được ánh đèn neon vào ban đêm ở thành phố này.
Lúc tôi làm bài thi luôn bỏ qua câu không biết, như tôi đã nói với anh tôi lúc đó, nếu gặp phải câu hỏi vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi, tôi sẽ không trả lời.
Nhưng đối với những câu hỏi không thể bỏ qua trong cuộc sống, tôi nhất định sẽ cố gắng học hỏi để trả lời.
Chỉ cần đó là đáp án tôi lựa chọn, thì dù sai tôi cũng không hối hận.
317.
Bắt đầu từ một giấc mơ chẳng có ý nghĩa gì vào năm lớp 11, cuộc sống của tôi đã có thay đổi cực lớn.
Như người không mang ô đứng dưới mái hiên nhìn mưa, cuối cùng cũng đợi được đến lúc trời trong quang đãng.
_____________
Nếu bác nào thấy kết thiếu quá thì tôi có mua bản gốc về nên kiếm được mấy cái phiên ngoại, để bao giờ tôi làm xong thì tôi báo các bác nhé