Tôi Là Thằng Em Kế Độc Ác Của Nhân Vật Chính - Chương 66
295.
Chắc cậu ta nghĩ tôi có niềm đam mê gì đó với mối quan hệ cha con này, lại ngọt ngào gọi tôi thêm mấy tiếng ba nữa.
Vì cậu ta gọi vừa nhanh vừa không có gánh nặng tâm lý, nên làm tôi rất không có cảm giác thành tựu.
Phải bắt Bách Liên gọi tôi là ba, tôi mới cảm thấy vui sướng được.
“Cậu gọi nữa đi,” Tôi nói với Lâm công tử bột, “Tôi sẽ muốn đánh cậu đấy.”
Ngón trỏ Lâm Tú Chương đặt trên môi suỵt với tôi một tiếng, nói: “Lý Vọng, cậu đưa tai lại đây, tôi sẽ nói bí mật của tôi cho cậu.”
Tôi nói: “Mấy bí mật kiểu năm tuổi mặc sịp đỏ thì không cần nói với tôi, xin cảm ơn ngài.”
Nhưng thấy vẻ mặt cậu ta rất thần bí, nên tôi vẫn ghé đầu lại bên miệng cậu ta.
Cậu ta nắn vành tai tôi, nói: “Cậu hôn tôi một cái, tôi sẽ tặng cậu một món quà đặc biệt, thế nào?”
Tôi nói: “Thật à?”
Lâm Tú Chương: “Nào.”
Dù sao giờ tôi và cậu ta đã thành lập tình cha con ngắn hạn, nghĩ lại thì nụ hôn này hình như cũng không có gì, vì thế liền kéo tay cậu ta, cúi đầu dán lên đốt ngón tay trỏ của cậu ta một cái.
Trên ngón tay cậu ta là mùi phấn rôm nhàn nhạt.
Người anh em này bên ngoài thì sạch sẽ ngăn nắp năng nổ hoạt bát, bên trong thì lại dính người thế này.
Tôi nói: “Quà gì?”
Lâm Tú Chương: “Chỉ hôn tay được thôi hả ba?”
Sau một lát, cậu ta che miệng, lại gần đè thấp giọng nói với tôi: “Không sao. Tôi muốn lấy bản thân –“
“Tặng cho cậu làm bạn trai.”
296.
Sau khi kết thúc buổi gia sư, anh tôi tiện đường tới đón tôi. Hắn hơi khó hiểu vì sao mặt Lâm Tú Chương tím một mảng, Lâm Tú Chương nói là bị ba đánh.
Bách Liên nói: “Nhà cậu vẫn còn trừng phạt thân thể à?”
Lâm Tú Chương nói: “Là giáo dục của tình yêu.”
Tài xế nhà cậu ta hôm nay không đến đón cậu ta, cậu ta liền đi về cùng bọn tôi, hình như là muốn lên nhà bọn tôi ngồi một lúc.
Cậu ta có vẻ rất thích quả cầu pha lê kia, dọc đường đi còn đặt bên tai nghe mấy lần, nói với tôi và Bách Liên: “Lúc trước tôi học violin đã từng tập bài hát này rồi.”
Tôi nói: “Cậu cũng có trái tim thiếu nữ quá đấy.”
Lâm Tú Chương không phản bác lời tôi, chỉ vừa ôm cổ tôi, vừa quay đầu nhìn hàng cây bên đường, nói: “Ngày ông tôi qua đời ấy, tôi chỉ muốn đi tàu hoả xem tuyết một mình, kết quả còn chưa ngồi lên tàu đã bị ba mẹ tôi bắt về nhà rồi.”
Cậu ta không giống như đang buồn, ngữ khí cực kỳ thẳng thắn: “Tôi không bỏ chạy vì đau buồn, tôi chỉ thấy nó vô nghĩa và rất nhàm chán thôi.”
Cậu ta nói: “Nói đến trừng phạt thân thể, nếu ba tôi xử tôi thật, có thể đập tôi gãy xương luôn. Ổng gọi đây là giáo dục tinh anh.”
Tôi không biết giờ có phải cậu ta đang chém gió một cách nghiêm túc hay không, không biết nên nói gì.
“Lý Vọng, sau khi tốt nghiệp mấy người bọn mình đi tàu hoả ngắm tuyết đi.” Lâm Tú Chương nói, “Biết đâu đến lúc đó, cậu sẽ nhận món quà của tôi.”
297.
Sau khi về nhà, Bách Liên cầm vở ghi chép im lặng hồi lâu mới qua hỏi tôi: “Câu nói sau cùng của Lâm Tú Chương có ý gì?”
Tôi nói: “Nó muốn vào hộ khẩu nhà chúng ta.”
Bách Liên nói: “Cái gì?”
Tôi nói: “Nó thiếu tình thương của cha, nên muốn làm con trai em.”