Tôi Là Nhân Vật Qua Đường! - Chương 29 - Chương 29
Tác giả: DTT_Ryu
Bữa trưa kết thúc một cách nhanh chóng.
Trong lúc loay hoay lấy ví tiền ra chuẩn bị thanh toán, Dương Nguyệt An vô tình chạm vào và làm rơi đôi đũa.
Thầm mắng bản thân một tiếng hậu đậu, cô cúi xuống bàn nhặt lên.
Lúc này, bỗng nhiên có người từ đằng sau gọi cô: “Bạn mặc áo trắng ơi…”
Dương Nguyệt An nghe thấy giọng nói phát ra bên cạnh, bản thân cô cũng mặc áo trắng nên đoán người đó gọi mình, theo bản năng liền đứng dậy, nhất
thời quên mất mình còn đang cúi người dưới bàn, và chuyện gì đến cũng sẽ đến, chiếc bàn đã ‘vuốt ve’ đầu của Dương Nguyệt An một cách vô cùng
‘thân thương’ và ‘dịu dàng’.
Cái ‘vuốt ve’ này tạo ra một tiếng động vang dội khiến một số người ngồi cạnh cũng ghé mắt qua nhìn.
Sự việc xảy ra một cách bất ngờ, cô gái vừa gọi Dương Nguyệt An cũng sửng
sốt một hồi mới phản ứng lại được, lúc bình tĩnh lại thì thấy Dương
Nguyệt An đang ngồi xổm ôm đầu.
Tiểu Khương nhanh chóng ngồi xuống hỏi han: “Bạn ơi, bạn có sao không? Mình xin lỗi, không nghĩ sẽ khiến cậu bị như vậy?”
Nhưng đáp lại cô ấy là sự im lặng của Dương Nguyệt An, Tiểu Khương càng thêm
lo lắng, tiếng động lúc va chạm cũng không nhỏ, không biết có bị làm sao không nữa?
Đang lúc cô ấy không biết phải làm sao thì có một người đến ngồi xuống cạnh các cô.
Tiểu Khương đỏ mặt, đây không phải cậu bạn đi cùng Dương Nguyệt An sao?
Chính vì cậu ấy mà cô mới để ý tới bàn bên này nhiều hơn một chút, cũng vì
thế mà phát hiện ví tiền của Dương Nguyệt An bị rơi phía sau ghế.
Tiểu Khương gọi Dương Nguyệt An mục đích chính là để trả lại ví tiền, cũng
nhân tiện hỏi xin infor nếu được, những cô tuyệt nhiên không nghĩ tới
tình huống lại thành ra như vậy.
Thẩm Minh Triết vừa vào rửa tay, đi ra đã thấy Dương Nguyệt An ngồi ôm đầu, bên cạnh là một cô gái với
vẻ mặt lo lắng, cậu nhanh chóng đi đến chỗ hai người, nhíu mày hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Là, là mình, là tại mình. Vừa rồi trong
lúc cậu ấy đang cúi xuống nhặt đồ mình lại gọi để trả lại ví tiền, không ngờ lại khiến cậu ấy giật mình rồi va đầu vào bạn. Mình thật sự xin
lôi!”
Thẩm Minh Triết không đáp lại, chú ý vào Dương Nguyệt An còn ôm đầu nãy giờ, hỏi: “Dương Nguyệt An? Cậu có ổn không?”
Ngoài dự đoán, Dương Nguyệt An vẫn đáp lại bằng sự im lặng.
Mày Thẩm Minh Triết càng nhíu chặt, không lẽ bị va đến choáng váng rồi?
Mọi người xung quanh đã chú ý tới tình huống bên này từ đầu, có bác gái tốt bụng còn lên tiếng nhắc nhở: “Cô thấy vừa rồi bị đập đầu không nhẹ đâu, không khéo lại bị chấn động não đấy, tốt nhất là cháu nên đưa cô bé đến bệnh viện để xem như thế nào.”
“Cảm ơn cô.” Thẩm Minh Triết gật đầu với bác gái, cũng định đưa Dương Nguyệt An tới bệnh viên khám.
Lúc Thẩm Minh Triết định mạnh mẽ kéo bàn tay đang ôm đầu của Dương Nguyệt
An ra thì cô đột ngột cầm ngược lại tay cậu, ngẩng mặt lên nhìn cậu với
đôi mắt long lanh dường như phát sáng.
“Thẩm Minh Triết, mình cảm thấy mình có thể làm thêm hai mươi đề Tiếng Anh nữa!” Dương Nguyệt An
trịnh trọng nói với Thẩm Minh Triết.
Nói xong, thấy vẻ mặt không
nói lên lời của Thẩm Minh Triết cùng với không khí yên lặng xung quanh,
Dương Nguyệt An mới nhận thấy có điểm kì lạ, cô dùng ánh mắt khó hiểu
hỏi Thẩm Minh Triết, cậu bất lực xoa nhẹ vào chỗ bị va đầu hỏi cô:
“Không đau hả?”
“Á, đau đau!!” Bị Thẩm Minh Triết chạm vào, Dương Nguyệt An mới cảm thấy đau, vội buông tay Thẩm Minh Triết ra để che vào chỗ bị đó, có lẽ vừa rồi vui qua quên luôn cả đau.
“Vậy mà vừa rồi còn nghĩ tới việc làm đề?” Thẩm Minh Triết hỏi lại.
“Hì hì, bị đụng đầu nên nhất thời hồ đồ.” Dương Nguyệt An cười lấy lòng.
Tiểu Khương thấy Dương Nguyệt An không sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, làm mình hết hồn. À cái đó, ví tiền của cậu đây, vừa rồi
thấy cậu làm rơi nên mình có gọi để đưa, không nghĩ tới lại khiến mọi
chuyện thành ra như vậy, cho mình xin lỗi nha!”
“Không, phải là
mình cảm ơn cậu mới đúng, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!” Dương Nguyệt An nhận lấy ví tiền, cũng nghiêm túc nói cảm ơn với cô ấy, cảm ơn vì cô ấy nhặt giúp vì tiền và cũng cảm ơn cô ấy đã khiến cô đập đầu vào bàn:Đ
Thật ra thì Dương Nguyệt An cũng không thể ngờ rằng chỉ va chạm một cái vào
đầu thôi mà mình lại có được kiến thức trước đó của nguyên chủ, mặc dù
cái va chạm này không hề nhẹ chút nào, vừa rồi cô im lặng ôm đầu không
phải vì đau đến choáng váng mà là đang từ từ tiêu hóa đống kiến thức đến một cách bất ngờ này, cũng vì vui đến không nói lên lời, vui đến mức
muốn làm thêm hai mươi đề Tiếng Anh nữa.
Ai mà ngờ có thể lấy lại kiến thức bằng một cách vô tri không ai ngờ tới như vậy chứ:))
Cô đã đọc nhiều truyện xuyên sách, nhân vật chính phải trải qua hàng loạt
câu chuyện li kì và bí ẩn, gặp phải nhiều tình huống có sức ảnh hướng,
kích thích mạnh mẽ tới nguyên chủ mới có thể có được ký ức và nhớ lại
chuyện xưa, làm gì có ai như cô ngày đầu xuyên đến có được ký ức của
nguyên chủ một cách nhẹ nhàng, bây giờ thì đụng đầu một phát là có được
kiến thức trước đó.
Nhưng dù gì thì cô đã phải trả giá cho đống
kiến thức quý báu đó, một cái giá chẳng hề nhẹ nhàng mà vô cùng đau đớn
theo đúng nghĩa đen.
Thôi được rồi, đau đớn nhưng đơn giản là được.
“Nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?” Tiếng nói của Thẩm Minh Triết kéo Dương Nguyệt An về thực tại.
Cô thấy mình với Thẩm Minh Triết vẫn còn duy trì tư thế ngồi dưới gầm bàn, có chút xấu hổ, cũng may lúc nãy mọi người thấy không có chuyện gì lớn
nên cũng không chú ý tới bọn họ nữa.
“Không có gì đâu, mình tính tiền rồi đi về thôi.”
Nói xong Dương Nguyệt An chui khỏi gầm bàn, đứng dậy đi ra ngoài tính tiền, cô không quên bữa này là mình mời Thẩm Minh Triết.
Tính tiền xong Dương Nguyệt An cứ vậy mà đi ra ngoài luôn, đến khi nhìn thấy Thẩm Minh Triết đeo cặp cô mới nhớ lúc mình đi thanh toán chỉ mang ví
tiền chứ không mang theo cặp.
Đang tính chạy vào lấy thì thấy một bên vai bị che khuất vừa rồi của Thẩm Minh Triết đeo một cái cặp màu
xanh biển, Dương Nguyệt An thầm nghĩ may mà cặp của mình không phải màu
hồng, nếu không hình ảnh này cũng quá ư là cute đi.
“Cảm ơn cậu nha! Bị đụng đầu một phát mà đầu óc như bị ngáo ngơ luôn.”
Thẩm Minh Triết nhìn quả táo bị sưng lên trên đầu Dương Nguyệt An, nhất thời không nói được gì.
Chú ý tới tầm mắt của cậu, Dương Nguyệt An theo bản năng đưa tay lên sờ,
lại không chú ý lực của tay, báo hại bản thân phải hít một hơi lạnh vì
đau.
Nhưng cô không ngờ nó lại sưng to như vậy, cái giá phải trả này… cũng quá đắt đấy chứ.
“Cậu thật sự không cần đi khám à?” Thẩm Minh Triết cảm thấy quả táo này cũng không nhỏ cho lắm, hỏi ý kiến Dương Nguyệt An.
Tất nhiên là Dương Nguyên An từ chối: “Không cần đâu, mình chỉ bị sưng
thôi, cũng không bị choáng đầu hay buồn nôn gì hết, qua mấy ngày thì hết sưng ấy mà.”
Xác thật Dương Nguyệt An không có vẻ gì là không ổn, Thẩm Minh Triết cũng không kiên quyết với ý định đưa cô đi bệnh viện nữa.
“Lên xe đi, mình chở cậu về.” Thẩm Minh Triết nói.
Dương Nguyệt An định từ chối, nhưng không hiểu sao ánh mắt của Thẩm Minh
Triết đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến cô không dám mở lời, đến khi
leo lên xe rồi cô mới sững sờ nhận ra mình vậy mà sợ, mà rén một cậu
nhóc mười bảy tuổi?
Nhưng vì không phải đi bộ về nhà giữa trời hè nóng bức nên cô quyết định không so đo với cậu nữa.
Thẩm Minh Triết không chở Dương Nguyệt An về nhà ngay mà ghé qua hiệu thuốc, bệnh viện không cần đến nhưng thuốc tiêu sưng thì vẫn phải mua.
Dương Nguyệt An miệng thì hết từ chối lại cảm ơn, nhưng trong lòng đã thấy vô cùng ấm áp vì hành động của Thẩm Minh Triết.
Huhu người gì đâu mà vừa đẹp trai lại còn tốt tính, lạnh lùng thì lạnh lùng
nhưng vẫn tốt bụng quan tâm bạn bè, ai lại để một người như vậy trở
thành nhân vật phản diện chứ, chưa kể phương thức hắc hóa cũng vô cùng
miễn cưỡng, đánh giá một sao cho tác giả.
*
Đến tối, Dương Nguyệt An mang quả táo sưng to trên đầu đi đến tiệm cà phê, cũng vì thế mà nhận được nhiều lời hỏi thăm quan tâm từ mọi người.
“Em không sao đâu, bị đụng đầu một cái thôi ấy mà.” Dương Nguyệt An giải thích.
“Một cái này cũng ra gì phết đấy chứ, quả táo kia đâu phải ai cũng đụng ra được đâu.” Hà San tỏ vẻ ‘ái ngại’ nói.
Hứa Văn gật đầu đồng tình: “Bái phục, bái phục.”
Dương Nguyệt An cười đầy ẩn ý nhìn hai người kẻ xướng người họa này, trừ
những lúc cãi nhau thì họ cũng chung sống hòa bình đấy chứ:))
Hôm nay Phó Hân mời một ca sĩ hát nhạc rock, có lẽ do đã có thông báo nên
khách hàng hôm nay chủ yếu là những người trẻ tuổi, những bài nhạc rock
đã khuấy động và đưa bầu không khí của tiệm cà phê lên cao, có người
mạnh dạn còn lớn giọng hát cùng ca sĩ, dần dần có nhiều người cũng hát
theo càng khiến cho tiệm cà phê càng trở nên sôi động.
Cuối buổi
biểu diễn, anh chàng ca sĩ lại lựa chọn một vài bài hát nhẹ nhàng để làm dịu lại bầu không khí, những bài hát này chỉ cần đến hai nhạc cụ là đàn guitar và trống cajon, vậy nên Hứa Văn và Hà San xuống sân khấu trước,
anh chàng ca sĩ lại nhờ người bố trí sân khấu lên sắp xếp lại chỗ ngồi
như mình đề nghị, cũng chỉ là bố cục bình thường không có gì quá đáng
nên mọi người đều không phản đối: anh ca sĩ ngồi giữa, Dương Nguyệt An
và Thẩm Minh Triết mỗi người ngồi một bên.
Dương Nguyệt An còn không biết có tình huống xếp chỗ kiểu này, nhất thời sửng sốt.
Mọi ngày người chơi nhạc cụ ngồi phía sau, ánh đèn tập trung chủ yếu vào ca sĩ, bọn cô cũng chỉ có ánh đèn mờ mờ chiếu qua nên cũng không thể nói
là chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, vậy mà bây giờ còn ngồi
cạnh ca sĩ? Rồi cục u trên đầu cô thì tính sao?
Chưa kể cô cũng ít khi chơi đàn công khai trước mặt nhiều người như vậy, cũng có chút sợ hãi.
“Dương Nguyệt An.”
Nghe tiếng Thẩm Minh Triết gọi, Dương Nguyệt An quay đầu sang, chưa kịp hỏi
thì trước mắt đã tối sầm lại, một cái mũ lưỡi trai được đội trên đầu cô, Thẩm Minh Triết còn làm như vô tình mà kéo vành mũ xuống che khuất mắt
cô.
Dương Nguyệt An:?
“Không cần khoe quả táo trên đầu cho mọi người đâu.”
Ồ, là ý tốt của bạn học Thẩm Minh Triết.
Dương Nguyệt An chỉnh lại cái mũ, không so đo, nói cảm ơn với cậu.
Thời gian bố trí ngắn ngủi đã xong, cả ba người lên sân khấu, Dương Nguyệt
An và Thẩm Minh Triết ngồi vào chỗ của mình, anh ca sĩ đi lên phía trước giao lưu, giới thiệu bài hát với mọi người.
Nhưng Dương Nguyệt
An phát hiện có gì đó không đúng, hình như phân nửa sự chú ý không còn
trên người anh ca sĩ nữa rồi, cô ghé mắt sang nhìn người ngồi trên trống cajon bên kia liền biết được đáp án.
Gương mặt đẹp trai trắng
không tì vết, lại mang nét đẹp lạnh lùng, cho dù không cười không nói,
chỉ cần ngồi đó thôi cũng khiến nhiều người ghé mắt nhìn, bằng chứng là
phái nữ ở đây gần như đều hướng ánh mắt về phía Thẩm Minh Triết.
Dương Nguyệt An sờ cái mũ trên đầu, chợt nhận ra hình như lúc nãy ngay sau
khi xuống sân khấu Thẩm Minh Triết có lấy ra đội, nhưng sau đó nó lại ở
trên đầu của cô, còn cậu thì ngồi đó với gương mặt điển trai được lộ ra
hoàn toàn.
Như nhận thấy ánh mắt của Dương Nguyệt An, Thẩm Minh
Triết quay sang nhìn cô, Dương Nguyệt An cười với cậu một cái, cậu không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác.
Dương Nguyệt An không so đo với cậu, cũng đúng lúc anh ca sĩ đã giao lưu và chọn bài xong, hai người bắt đầu lên nhạc.
*
Sau buổi biểu diễn, Dương Nguyệt An đi tới tủ lấy đồ, thấy Thẩm Minh Triết ở đó, cô đưa mũ cho cậu: “Cảm ơn sự hy sinh lần này của cậu nha!”
Thẩm Minh Triết nhận lấy mũ nhét vào cặp, rồi không nhanh không chậm rút
mười đề Tiếng Anh đưa cho Dương Nguyệt An, thong thả nói: “Hai mươi đề
Tiếng Anh theo yêu cầu của cậu đây, cứ từ từ làm.”
Mặt Dương Nguyệt An nghệt ra, cô… yêu cầu hai mươi đề Tiếng Anh bao giờ vậy?
Thẩm Minh Triết có lòng tốt nhắc nhở: “Buổi trưa, lúc cậu bị đụng đầu vào bàn.”
“Mình chỉ nói là có thể, là có thể làm chứ có yêu cầu đâu???” Dương Nguyệt An ra sức nhớ lại mình đã nói gì, sau đó ra sức phản bác lại, gì chứ hai
mươi đề cũng quá khủng khiếp đi, lời nói của người lúc hồ đồ có thể tin
được sao?
Thẩm Minh Triết đáp lại một cách thản nhiên: “Ồ vậy à?
Nhưng mình đã chót làm rồi, cậu cứ giữ lấy mà làm, cũng chưa phải nộp
trong tuần này.”
Dương Nguyệt An bị lời nói của Thẩm Minh Triết
làm cho cứng đơ người lại, máy móc nhận lấy chồng đề, từ từ… hai mươi
đề làm sao có thể nhẹ nhàng như cậu nói được.
“Hay không ấy, mỗi
tuần cậu đưa mình vài đề được không? Chứ cầm hai mười đề mình thấy áp
lực quá.” Dương Nguyệt An vẫn chưa bỏ cuộc, thương lượng với Thẩm Minh
Triết.
Thẩm Minh Triết không để ý, vừa đi vừa đáp lại: “Không, nặng cặp.”
Dương Nguyệt An bị xịt keo trước câu trả lời của cậu, Thẩm Minh Triết… còn có thể nói nhưng lời hề hước như thế này à?
Tỉnh táo lại, cô vội nhét chồng đề vào cặp rồi đuổi theo Thẩm Minh Triết:
“Cậu suy xét lại chút có được không? Lời mình nói lúc hồ đồ có thể tin
được sao?”
“Không. Mình tin.”
Rất tốt, trả lời đầy đủ, ngắn gọn và vô cùng thiếu đòn.
“Ai nha, ai nha, sức nặng của hai mươi đề Tiếng Anh sắp đè gãy lưng mình
rồi, cậu có thể niệm tình bạn cùng bàn mà giúp mình cầm được không?”
Thẩm Minh Triết dừng lại, ghé mắt sang nhìn Dương Nguyệt An khiến cô tưởng
cậu đã thỏa hiệp, nào ngờ Thẩm Minh Triết không nể tình mà tạt một gáo
nước lạnh: “Mình thấy lưng cậu còn thẳng lắm, hay là, thêm hai mươi đề
nữa nhé?”
“Không, mình thấy hai mươi đề là đủ rồi.” Dương Nguyệt
An nghiến răng nghiến lợi đáp lại, hôm nay, cô đã dùng hết vốn liếng từ
liêm sỉ đến ngôn ngữ của mình để thuyết phục Thẩm Minh Triết nhưng không hề thành công.
Dương Nguyệt An hặn bản thân buổi trưa sao lại ăn nói xà lơ như vậy, cô khóc không ra nước mắt lẽo đẽo đi theo sau Thẩm
Minh Triết.
“Thôi được rồi, đưa mười đề cho mình, cậu giữ làm
mười đề trước đi.” Giọng nói của Thẩm Minh Triết phía trước truyền đến
tai của Dương Nguyệt An, khiến con người đang ủ rũ bỗng trở lên có sức
sống trong vòng một giây.
Dương Nguyệt An không nói nhiều, tay
chân nhanh nhẹn lấy đúng mười đề đưa cho Thẩm Minh Triết: “Mười đề còn
lại mình sẽ làm xong sớm nhất có thể!”
Thẩm Minh Triết gật đầu: “Cũng không cần phải hoàn thành sớm, làm từ từ và ôn lại kiến thức là được.”
“Yes sir!” Dương Nguyệt An ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ Thẩm Minh Triết bắt
cô gọi cậu một tiếng “bố” thì cô cũng chịu, biết sao giờ, Tiếng Anh đã
là ác mộng mà hai mươi đề Tiếng Anh càng là ác mộng của ác mộng.
Đến nhà Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết thấy cô vui vẻ nhảy chân sáo vào
trong, niềm vui nhỏ nhoi cũng được viết trên mặt cũng lắc đầu cười cười, sau đó lên xe rồi về nhà.