Tôi Là Nhân Vật Qua Đường! - Chương 26 - Chương 26
Thẩm Minh Triết thấy Dương Nguyệt An gọi thêm cả nước thì nhướng mày.
Bình thường lúc ngồi ăn cơm ở căng tin, Dương Nguyệt An hay gọi suất cơm rẻ
nhất, không khó để đoán được điều kiện của cô không mấy khá giả, vậy mà
hôm nay không những mời cậu ăn trưa mà còn hào phóng gọi thêm nước uống.
Như lý giải được cái nhướng mày của Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An lên tiếng giải thích: “Do hôm qua chị Hân phát lương đó!”
Thẩm Minh Triết gật đầu đã hiểu, sau đó không nói gì nữa, im lặng ngồi chờ đồ ăn.
Lục Tư Văn vẫn còn khó chịu với hai cái bóng đèn sáng trưng này nên không
bày ra vẻ mặt tốt, càng đừng nói đến việc cậu ta lên tiếng nói chuyện.
Còn Hạ Di Giai, đang bận cúi đầu nghịch điện thoại.
Không khí trên bàn nhất thời im lặng một cách khó hiểu, Dương Nguyệt An ngồi
giữa ba tượng đài trí tuệ và nhan sắc của trường, được hưởng ké những
ánh mắt như có như không từ mọi người xung quanh, cảm thấy ngồi thôi
cũng căng thẳng.
“Đừng nghịch điện thoại nữa.” Là Lục Tư Văn lên tiếng nhắc nhở Hạ Di Giai, cũng phá vỡ sự im lặng.
“Ai nha, mình đang trả lời tin nhắn của mẹ mà, ba phút nữa thôi!” Hạ Di
Giai dời mắt khỏi điện thoại, thương lượng với Lục Tư Văn.
Lục Tư Văn nhẹ giọng nói lại: “Được, ba phút nữa thôi, nếu không tịch thu điện thoại.”
“Mình biết rồi.” Hạ Di Giai thương lượng thành công, vui vẻ cúi xuống trả lời tin nhắn tiếp.
Dương Nguyệt An nghĩ thầm, cái tình tiết này có vẻ quen quen.
Sau đó cô mới nhớ ra, trong truyện vì Hạ Di Giai bị cận nên Lục Tư Văn trở
thành người giám sát thời gian cô ấy chơi điện thoại, mặc dù bình thường Hạ Di Giai cũng không chơi nhiều lắm, nhưng đây là thú vui của đôi tình nhân, người ngoài làm sao mà hiểu được, ai mà ngờ hôm nay bản thân cô
cũng được chứng kiến cái thú vui ấy của người ta.
Đúng ba phút
sau, Hạ Di Giai tắt điện, sau đó thoại đột nhiên quay sang hỏi Dương
Nguyệt An một cách hứng thú: “À đúng rồi, tối hôm qua mình có đến tiệm
cà phê Nghiên Hân để nghe nhạc, mình thấy người đánh đàn guitar với đánh trống giống cậu với Thẩm Minh Triết lắm, có phải hai cậu không vậy?”
Hạ Di Giai hỏi vậy vì lúc đó cô ngồi khá xa sân khấu, lại không đeo kính
nên không nhìn rõ người, vừa rồi nghe Dương Nguyệt An nói hôm qua được
phát lương nên mới nhớ tới mà hỏi.
“Ừ, là mình với Thẩm Minh Triết.” Dương Nguyệt An giải đáp thắc mắc của Hạ Di Giai, Nghiên Hân là tiệm cà phê của Phó Hân.
Hạ Di Giai nhận được câu trả lời, không ngần ngại khen ngợi: “Wao, mình đoán không sai mà, các cậu giỏi thật đấy!”
Được đôi mắt to tròn, đen láy bây giờ đang sáng rực như dấu hàng nghìn vì
sao ở trong nhìn, Dương Nguyệt An nghĩ mình cũng khá hiểu cảm giác của
Lục Tư Văn khi được đôi mắt ấy nhìn rồi, quả thật là không đỡ nổi.
Dương Nguyệt An cười tươi: “Cảm ơn cậu!”
“Cạch”, tiếng một chiếc đũa rơi xuống sàn khiên Hạ Di Giai thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi, vô tình làm rơi.” Lục Tư Văn nhặt chiếc đũa lên, vô cảm nói.
Đúng lúc nhân viên bưng mì đến, bốn người nhận lấy mì rồi bắt đầu ăn, không
ai suy nghĩ nhiều về hành động của Luc Tư Văn, mới là lạ.
Thẩm
Minh Triết ngồi im lặng, trong lòng lại lặng lẽ “khinh thường” hành động ấu trĩ của Lục Tư Văn, cái vẻ mặt khó chịu đó của cậu ta bày ra không
ai xem nên mới phải dùng cách như vậy để dời sự chú ý của Hạ Di Giai.
Dương Nguyệt An thì lặng lẽ phun tào trong lòng, chẳng qua Hạ Di Giai mới
nhìn cô một chút thôi, Lục Tư Văn có phải gấp gáp dời ánh mắt của cô ấy
đi như vậy không =))
Đọc truyện thấy nam chính ghen tuông cũng
khá dễ thương, những độc giả như cô quắn quéo rất nhiều với mấy tình
huống như vậy, đến bây giờ đang trong tình huống đó, cô mới thấy nam
chính cũng không được dễ thương cho lắm.
Còn may mặc dù khen cả
hai nhưng người Hạ Di Giai nhìn là nữ – Dương Nguyệt An chứ không phải
nam – Thẩm Minh Triết, nếu không Dương Nguyệt An không biết cái vẻ mặt
của Lục Tư Văn sẽ khó ở tới như thế nào.
Bốn người đều có những suy nghĩ riêng trong lòng, giữ im lặng cho đến khi ăn xong bữa trưa.
Thanh toán xong, Dương Nguyệt An bị Hạ Di Giai kéo đi cùng để nói chuyện, để mặc cho hai người còn lại đi sau.
“Cậu chơi guitar lâu chưa vậy?” Hạ Di Giai hào hứng hỏi.
“À, mình chơi được mư…, à bốn năm rồi.” Dương Nguyệt An vội sửa lời.
Hạ Di Giai cũng không quan tâm: “Cậu giỏi thật đó, cậu tập như thế nào
vậy? Trước đó mình cũng tập chơi nhưng không được một tháng là bỏ vì
không kiên trì được.”
“…”
Hai cô gái hứng thú bừng bừng nói chuyện phía trước, trái ngược với khoảng lặng giữa hai chàng trai đi đằng sau.
Dương Nguyệt An là hướng nội, bình thường ít nói nhưng khi gặp người hợp
chuyện là có thể nói không ngừng còn Thẩm Minh Triết thì thật sự ít nói, cũng không phải là dạng người nghìn năm không mở miệng nhưng nếu không
cần thiết thì cậu cũng lười lên tiếng.
“Này, hôm nào đấu một trận đi.” Giọng nói lười biếng của Lục Tư Văn vang lên.
Thẩm Minh Triết không nghĩ tên này sẽ phá vỡ sự im lặng bằng một lời thách đấu đọ sức.
“Chỉ tôi với cậu?” Cậu hỏi.
“Đúng. Ông đây muốn đọ sức với mình cậu thôi.” Lục Tư Văn không kiên nhẫn nói.
“Được thôi.” Thẩm Minh Triết thoải mái đồng ý, cậu cũng muốn đấu một trận với Lục Tư Văn.
“Vậy được rồi, hẹn cậu tiết thể dục hôm thứ Sáu.” Lục Tư Văn để lại một câu, sau đó rẽ sang căng tin.
Thẩm Minh Triết nghĩ ngầm gì đó rồi quyết định đi theo sau, cậu cũng muốn mua chút đồ.
Khi Dương Nguyệt An và Hạ Di Giai về đến lớp, quay ra đằng sau thì không
thấy hai cậu bạn đâu, Hạ Di Giai thắc mắc: “Lục Tư Văn với Thẩm Minh
Triết đâu rồi? Không lẽ do tụi mình đi nhanh quá sao?”
Dương
Nguyệt An bật cười: “Chắc các cậu ấy đi đâu đó thôi, chứ chân hai người
họ dài như vậy làm sao không theo kịp tụi mình được.”
“Cũng phải
ha. Thôi khi khác nói chuyện tiếp nha, mình về chỗ ngủ trưa đây, buồn
ngủ quá!” Hạ Di Giai dụi dụi đôi mắt đang nhập nhèm của mình.
“Ok.” Dương Nguyệt An cũng quay lại chỗ của mình nhưng cô không ngủ mà lấy sách vở ra học.
Không nghĩ tới môn tiếng Anh nữa, cô lấy môn khác ra học.
Đến bây giờ Dương Nguyệt An vẫn thắc mắc, tại sao cô có trí nhớ của nguyên
chủ rồi nhưng lại không hoàn toàn có kí ức về kiến thức học tập vậy?
Nếu có thì quá trình học tập có phải dễ hơn rồi không?
Dương Nguyệt An thở dài, đột nhiên xuyên vào đây một cách khó hiểu, đột nhiên phải học cấp ba, cô không biết mình tiếp tục như thế này để làm gì?
Chờ ngày nguyên chủ trở về thân thể và mình quay lại thế giới trước sao?
Dương Nguyệt An giật mình, cô chưa từng nghĩ tới ngọn nguồn nguyên nhân mình xuất hiện ở đây, trong thân thể này.
Lúc xuyên đến thì bình tĩnh chấp nhận, rồi bình tĩnh tiếp nhận trí nhớ và tiếp tục cuộc sống của nguyên chủ…
Cảm giác lạnh lẽo ở tay khiến Dương Nguyệt An giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn thì thấy một cây kem đang chạm vào tay mình, ngước
lên thì chạm phải đôi mắt đen láy của Thẩm Minh Triết.
“Cho mình ư?” Dương Nguyệt An không chắc chắn hỏi.
Thẩm Minh Triết gật đầu xác nhận.
“Sao vậy, tự nhiên lại mời mình ăn kem.”
Thẩm Minh Triết ngồi vào chỗ: “Hôm qua mới phát lương.”
À, hôm qua Thẩm Minh Triết cũng được phát lương, mắt Dương Nguyệt An cong
cong: “Vậy cảm ơn cậu nhé!”, sau đó không khách sao bóc kem ra ăn.
Dương Nguyệt An ăn xong thì học bài, lần này là học thật, không suy nghĩ lung tung nữa, mặc dù suy nghĩ vừa nãy không cũng không hề lung tung.