Tôi Là Nhân Vật Qua Đường! - Chương 25 - Chương 25
Kế hoạch của Thẩm Minh Triết không chỉ để trưng, giờ ra chơi cậu liền tiến hành dạy phát âm IPA cho Dương Nguyệt An.
Tuy nhiên việc này khá khó khăn vì Dương Nguyệt An có chướng ngại tâm lý
đời trước nên hoặc là rụt rè không dám phát âm hoặc là phát âm sai.
Giờ ra chơi giữa mỗi tiết cũng chỉ có mười phút, Dương Nguyệt An như vậy thành ra một buổi sáng không học được bao nhiêu.
Dương Nguyệt An ảo não, hôm qua còn tốt lắm mà sao hôm nay đã như vậy rồi.
Bình thường Dương Nguyệt An dù cô tình vay vô ý đều tránh né nên cô hiếm khi phải mở miệng nói tiếng Anh, cô biết mình sợ nói tiếng Anh nhưng không
nghĩ nỗi sợ đã ăn sâu như vậy.
Mỗi lần Thẩm Minh Triết bảo cô
nhắc lại, Dương Nguyệt An cảm thấy cổ họng mình như bị mắc nghẹn một thứ gì đó, nuốt không được mà nói ra cũng không xong.
“Đến từ đơn giản thế này cũng nói sai, đúng là đồ nhà quê.”
“Phát âm như vậy thì tốt nhất đừng có mở miệng mà nói tiếng Anh nữa, xúc phạm người nghe quá.”
“Tiếng Anh thôi cũng học không nên thân, tôi đang tự hỏi làm sao cô thi vào trường này được vậy, có phải cô gian lận không?”
“Thật bẩn tai.”
“…”
Từng lời, từng lời của giáo viên tiếng Anh kiếp trước như vang vọng trong
đầu Dương Nguyệt An, mặt cô trắng bệch, mồ hôi không biết ở đâu túa ra
như mưa, Dương Nguyệt An còn chưa phát hiện lưng mình bị mồ hôi làm ướt
hết rồi.
“Xin lỗi cậu, là lỗi do mình.” Dương Nguyệt An ỉu xìu nói với Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết nhíu mày suy tư, biểu hiện của Dương Nguyệt An không phải là giả.
Hôm qua khi học ngữ pháp, cậu thấy cô không hề bài xích một chút nào, thậm
chí còn chăm chú lắng nghe, tích cực học tập, quả thật là một lòng muốn
cải thiện thành tích, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của Dương Nguyệt An,
Thẩm Minh Triết nghĩ mọi chuyện có lẽ rắc rối hơn nhiều, rõ ràng là
Dương Nguyệt An đang sợ nói tiếng Anh, mà mức độ sợ hãi này không hề
nhẹ.
Có lẽ việc dạy phát âm không hoàn thành đúng kế
hoạch được, dù sao tự bản thân Dương Nguyệt An phải vượt qua nỗi sợ này
thì mới có thể nói tiếng Anh được, đây không phải việc mà người khác có
thể làm thay cô, nhưng vẫn có thể tác động được một phần.
Thẩm Minh Triết trả lời, trấn an Dương Nguyệt An: “Không sao, từ từ rồi sẽ ổn thôi.”
Dương Nguyệt An vùi mặt xuống bàn, vô số câu hỏi nghi ngờ bản thân xuất hiện trong đầu.
Cô có thể nói tiếng Anh không? Nói sẽ không bị sai chứ? Nhỡ phát âm quê
mùa quá thì sao? Liệu sai nhiều quá thì Thẩm Minh Triết có thấy phiền
không? Các bạn xung quanh có đánh giá mình không?
“…”
Aaaaa, không được, như vậy sẽ nhục lắm, đã phát âm quê thì thôi lại còn nói sai, cô không thể rước nhục thêm một lần nữa.
Nhưng cô cam tâm để mọi chuyện cứ như vậy sao? Thẩm Minh Triết cũng đồng ý
giúp cô rồi mà cô còn làm mình làm mẩy, lại nói mới hôm qua ai là người
khẳng định sẽ cố gắng học tập một cách hùng hồn như vậy? Với lại chỉ là
phát âm thôi, những phần khác cô vẫn không bài xích mà.
Hay nói với Thẩm Minh Triết cô không có khả năng học phát âm nữa, liệu cậu có thất vọng rồi từ bỏ việc dạy kèm cô luôn không?
Nhưng nhỡ nói không tốt thì sao? Thẩm Minh Triết có thấy cô ngu dốt quá không?
Nhưng…nhưng…nhưng…
Suy nghĩ này bị suy nghĩ khác phủ định, cứ như vậy Dương Nguyệt An rơi vào
vô số câu hỏi không có câu trả lời, một mặt cô sợ không dám tiếp xúc với phát âm nữa, một mặt lại thấy thẹn với sự giúp đỡ của Thẩm Minh Triết.
Giờ ra chơi vẫn chưa kết thúc, tiếng bạn học xung quanh trò chuyện sôi nổi, cũng ồn ào như nội tâm hiện tại của Dương Nguyệt An.
“Dương Nguyệt An.”
Giọng nói lạnh lùng bên cạnh vang lên, Dương Nguyệt An hé mắt quay sang nhìn.
“Nhất định đừng có suy nghĩ bỏ cuộc, mình tin tưởng cậu.”
Những suy nghĩ rối bời trong lòng Dương Nguyệt An như bị nhấn nút tạm dừng, thì ra vẫn còn người tin tưởng mình như vậy.
Ngay từ đầu, cô đã không có ác cảm với Thẩm Minh Triết, suy cho cùng, việc
tác giả cho một nhân vật xuất chúng như vậy trở thành nhân vật phản diện bằng một lý do vô cùng cưỡng ép đã khiến Dương Nguyệt An rất bức xúc,
mà không chỉ cô, đánh giá trên mạng cũng rất nhiều độc giả chửi tác giả
vì lý do máu chó đó.
Khi xuyên tới đây, được trở thành bạn cùng
bàn và tiếp xúc ngày càng nhiều với Thẩm Minh Triết, Dương Nguyệt An
phát hiện cậu cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, đôi khi cũng thể
hiện sự ấm áp một cạch ngạo kiều, cậu cũng khen, cũng cười, cũng nói lời cảm ơn, cũng giúp đỡ và động viên bạn bè.
Sự giúp đỡ cũng như
tin tưởng của Thẩm Minh Triết khiến Dương Nguyệt An như có thêm động
lực, tuy vẫn còn sự sợ hãi nhưng cũng phần nào trấn an tinh thần của cô.
Dương Nguyệt An kẽ cười: “Cảm ơn cậu, mình sẽ không bỏ cuộc đâu, cho mình chút thời gian điều chỉnh nhé!”
Không bỏ cuộc vì cô Lam và cô Mai nhẹ nhàng động viên, không bỏ cuộc vì sự
giúp đỡ và tin tưởng của Thẩm Minh Triết, không bỏ cuộc… vì chính bản
thân cô nữa.
Dương Nguyệt An, mày nhất định phải làm được!
Thẩm Minh Triết gật đầu đáp lại, có những lời không cần nói quá nhiều, phải để bản thân người thắt dây tự tháo nút.
“Hôm nay mình mời cậu ăn trưa nhé!” Dương Nguyệt An xốc lại tinh thần, hồ hởi nói với Thẩm Minh Triết.
“Ăn trưa?” Thẩm Minh Triết hỏi lại.
“Phải, cậu giúp mình nhiều như vậy mà mình chưa biết làm gì để cảm ơn nên tạm
thời mời cậu bữa cơm nhỏ này đã. Cậu không được từ chối đâu đấy, nếu
không mình sẽ vô cùng bứt rứt, không thể chuyên tâm học tập.”
“Được.” Thẩm Minh Triết đồng ý, cái lý do nghe thuyết phục quá.
“Vậy trưa nay cậu muốn ăn gì?”
“Cậu mời khách, cậu làm chủ.”
“Sao lại vứt vấn đề khó khăn này cho mình rồi? À đúng rồi, nghe nói ngoài
cổng trường mới mở một quán mì ngon lắm. Cậu đã ăn thử chưa? Nếu chưa
thì trưa nay mình ăn ở quán đó nhé?”
Dương Nguyệt An hỏi ý kiến
Thẩm Minh Triết nhưng ánh mắt long lanh như phát sáng, đến cặp mắt kính
cũng không dấu đi được đã bán đứng nội tâm của cô.
Hẳn là chính cô muốn ăn đi, mời cậu ăn trưa cũng là tiện thể thôi, Thẩm Minh Triết nghĩ.
Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt tha thiết ấy, Thẩm Minh Triết hoàn toàn không thể từ chối được, cậu một lần nữa đồng ý.
Lúc này Dương Nguyệt An mới thỏa mãn mỉm cười, lấy sách vở để học tiết cuối cùng của buổi sáng đầu tuần.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, lần đầu tiên từ khi xuyên tới đây Dương
Nguyệt An vội vàng thu dọn sách vở, cô giục Thẩm Minh Triết: “Mau lên,
mau lên, nghe nói quán đông khách lắm, tụi mình nhanh đến sớm không lại
hết chỗ.”
Kì thật, đây có lẽ là lần đầu tiên Dương Nguyệt An thể
hiện sự vội vàng một cách rõ rệt trước mặt Thẩm Minh Triết, cậu cũng
không để cô đợi lâu, đơn giản gập sách vở lại rồi nói với Dương Nguyệt
An: “Đi thôi.”
“Hả?” Cô mới dứt lời mà sao Thẩm Minh Triết đã xong rồi?
“Còn không nhanh lên, không phải cậu nói quán đông khách lắm sao?” Thẩm Minh Triết lên tiếng nhắc nhở.
“À à, chúng ta mau đi thôi.”
Cả hai người đều không thích đám đông nên bình thường cũng chờ bớt người
rồi mới xuống căng tin, hôm nay lại ra khỏi lớp ngay khi tiếng chuông
vừa kêu nên không tránh khỏi việc chen lấn trong đám đông.
Dương
Nguyệt An không thích chen lấn, Thẩm Minh Triết lại càng không, thành ra hai người ra khỏi lớp sớm nhất nhưng lại bị đẩy về cuối đám đông, không chen lấn vào được.
Không ngoài dự đoán, lúc cả hai tới nơi thì quán đã hết chỗ rồi.
Diện tích quán không hề nhỏ nhưng mới đầu giờ ăn trưa đã hết bàn, càng chứng tỏ sức hút của món mì ở quán.
“Haizz, hết bàn mất rồi, đành mời cậu món khác thôi. Nhưng mình không rõ ở đây
còn quán nào khác có đồ ăn ngon không nữa.” Dương Nguyệt An sờ mũi nói,
cô ăn gì cũng được, chỉ sợ là Thẩm Minh Triết không quen ăn mấy món đó
thôi.
Thẩm Minh Triết đang nói không thành vấn đề thì có một
giọng nói khác xen vào trước: “Dương Nguyệt An, Thẩm Minh Triết, hai cậu cũng đến đây ăn à?”
Là Hạ Di Giai, cô ấy đang ngồi một bàn khá gần cửa, đối diện không ai khác là Lục Tư Văn.
Dương Nguyệt An cười chào lại: “Chào hai cậu, mình nghe nói quán này có món
mì ngon lắm nhưng tới nơi thì hết chỗ rồi, tụi mình đang định tìm quán
khác ăn.”
Hạ Di Giai nhìn xung quan, quả nhiên là hết chỗ rồi: “Không sao không sao, bàn mình còn trống hai chỗ, hai cậu ngồi
xuống đây ăn cùng luôn đi. Đã mất công đến rồi thì phải thưởng thức món
ngon chứ.”
“Như vậy có phiền hai người không?” Dương Nguyệt An e
ngại hỏi lại, cô vẫn nhớ Lục Tư Văn ghét nhất là có người phá hoại không gian hai người giữa mình với Hạ Di Giai.
“Phiền gì chứ, bạn bè
cả mà, tới đây ngồi đi.” Nói xong, Hạ Di Giai chủ động ngồi dịch vào ghế bên trong, để chỗ cho Dương Nguyệt An.
Dương Nguyệt An thấy Hạ
Di Giai nhiệt tình như vậy, cũng không tiện từ chối nữa, cô quay sang
hỏi ý kiến Thẩm Minh Triết: “Cậu có muốn ngồi ghép không? Nếu không thì
tụi mình đi quán khác cũng được, lần khác mình lại mười cậu ăn mì ở
đây.”
“Đến rồi thì ngồi cùng với họ cũng được.” Thẩm Minh Triết
đồng ý, có lẽ ai đó không biết bản thân chỉ thiếu điều viết chữ “vô cùng muốn ăn” lên trên mặt.
Dương Nguyệt An vui vẻ: “Lần mời khách này coi như chưa chính thức, khi khác mình lại mời cậu một bữa để đền bù.”
Hai người đi tới bàn Hạ Di Giai ngồi, Dương Nguyệt An ngồi bên cạnh Hạ Di
Giai, Thẩm Minh Triết ngồi bên cạnh Lục Tư Văn, người đang ngồi đối diện với Hạ Di Giai
Dương Nguyệt An một lần nữa khách sáo: “Làm phiền hai cậu rồi.”
Hạ Di Giai vờ giận dỗi nói: “Cái cậu này, còn khách sao nữa là mình dỗi đó, đều là bạn bè thì phiền chứ, đúng không Lục Tư Văn?”
Lục Tư Văn đang bày ra vẻ mặt khó chịu vì vô duyên vô cớ có hai bóng đèn
sáng chưng đến làm phiền, vô cùng không đồng ý với Hạ Di Giai cho đến
khi chân dưới bàn bị đá một phát, cậu mới miễn cưỡng đáp lại bằng giọng
không mấy dễ chịu: “Đúng, không phiền.” mới là lạ, Lục Tư Văn yên lặng
bổ sung vế sau.
Hạ Di Giai mỉm cười hài lòng: “Đó, chúng mình đều không ngại mà. À phải rồi, hai cậu ăn gì vậy, mau gọi món đi.”
Dương Nguyệt An phun tào trong lòng, Lục Tư Văn nói cũng quá miễn cưỡng rồi,
nhưng thôi, cô cũng không tiếp xúc nhiều với cậu ta, quản nhiều làm gì,
dù sao Hạ Di Giai mới là nóc nhà, có cô ấy chống lưng rồi thì không cần
xem sắc mặt Lục Tư Văn.
“Mình gọi hai tô mì.” Dương Nguyệt An nói với Hạ Di Giai xong, quay sang hỏi Thẩm Minh Triết nãy giờ vẫn im lặng: “Cậu có muốn ăn thêm gì không?”, thấy cậu lắc đầu mới gọi món, ngoài ra cô còn gọi thêm một cốc nước táo và một cốc nước cam.