Tôi Là Nhân Vật Qua Đường! - Chương 24 - Chương 24
Thứ Hai đầu tuần lại là một ngày nắng to, mới chỉ sáu rưỡi sáng mà mặt trời đã lên cao, thời tiết oi bức, không khí nóng nực khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, lớp 11-2 mặc dù đã bật điều hòa nhưng sáu cái quạt trong phòng vẫn phải hoạt động hết công suất.
Dương Nguyệt An đi bộ tới trường mà mồ hôi túa ra như mưa, cái thời tiết này quả thật không thể khiến người ta thích nổi mà.
Cô bước vào lớp, nhắm mắt lại hít hà luồng không khí mát mẻ từ điều hòa, một lần nữa cảm thấy sự tuyệt vời của trường Phi Khấm.
Lúc mở mắt ra thì thấy Thẩm Minh Triết đang nhìn chằm chằm mình.
Dương Nguyệt An: “…”
Thẩm Minh Triết: “…”
Chết tiệt, sao mấy khoảnh khắc khùng điên, không giống thường ngày của cô toàn bị Thẩm Minh Triết bắt được vậy?
Dương Nguyệt An cười gượng, nhấc chân đi vào chỗ ngồi: “Haha chào cậu Thẩm Minh Triết, cậu tới lâu chưa?”
“Lâu rồi.” Thẩm Minh Triết không nóng không lạnh đáp lại.
Dương Nguyệt An lại cười gượng: “Sớm vậy, haha.”
Thẩm Minh Triết không nói gì thêm, tiếng cười gượng gạo dần nhỏ lại, Dương Nguyệt An xấu hổ không dám nhìn lại cậu, sao cô lại có cảm giác càng cười càng quê thêm vậy =))
Cũng may, Thẩm Minh Triết lại lên tiếng: “Đây là kế hoạch học tập, cậu xem qua đi rồi có chỗ nào chưa rõ thì hỏi lại mình.”
Vừa nói, cậu vừa đưa cho Dương Nguyệt An một tờ giấy a4, trên đó có kế hoạch học tập cho Dương Nguyệt An.
“Cảm ơn cậu.”
Dương Nguyệt An nhận lấy rồi xem, ngoài dự đoán của cô, kế hoạch này chi tiết nhưng lại không rườm rà, dài dòng, quả nhiên là học sinh giỏi top đầu của khối.
Ui, Thẩm Minh Triết còn cống hiến giờ ra chơi để dạy phát âm IPA cho cô nữa này, không những vậy các ngày Chủ Nhật đều đến thư viện dạy kèm cho cô…, còn tận tình hơn so với một vài gia sư phải bỏ tiền ra thuê.
Dương Nguyệt An từng nghĩ Thẩm Minh Triết chịu dạy kèm mình là tốt lắm rồi, dù cậu có thái độ như thế nào thì cô cũng sẽ chịu đựng, nhưng qua buổi học tại thư viện ngày hôm qua, cô thấy cậu không hề có thái độ gì, lại nhẹ nhàng giảng bài và quan trọng là cậu giảng rất dễ hiểu, dù Dương Nguyệt An có hỏi những câu dễ và ngớ ngẩn đến mức nào, cậu cũng không phiền mà giảng lại cho cô hiểu hơn.
Cô thầm nghĩ như thế là quá tốt so với bản thân mong đợi rồi, vậy mà hôm nay Thẩm Minh Triết lại khiến cô càng thêm ngạc nhiên.
Đời trước Dương Nguyệt An cũng được bạn học dạy kèm, đó là lớp phó học tập lớp cô, cô bạn đó là học sinh cưng của giáo viên tiếng Anh, vô cùng kiêu ngạo về bản thân, luôn coi thường những người học không tốt, đặc biệt là môn tiếng Anh.
Lúc bị thầy chủ nhiệm giao nhiệm vụ dày kèm Dương Nguyệt An, cô ấy đã phản đối rất nhiều nhưng không biết thầy giáo thuyết phục kiểu gì mà cô ấy đã chấp nhận.
Nhưng mỗi lần dạy Dương Nguyệt An, cô ấy luôn mang theo thái độ hoạch họe, khinh thường, thiếu kiên nhẫn, giảng bài vô cùng qua loa và khó hiểu, khi Dương Nguyệt An lấy hết sự dũng cảm để hỏi lại thì cô ấy thường nói những câu kiểu: “Sao cậu toàn hỏi câu ngớ ngẩn như vậy?” hoặc “Dễ như thế mà cậu cũng phải hỏi, không hiểu luôn ấy, cậu về tự tìm hiểu đi, mình không có nhiều thời gian để trả lời câu hỏi của cậu.”…
Chưa kể, biết học sinh cưng của mình phải tốn thời gian để dạy một con gà mờ như Dương Nguyệt An, giáo viên tiếng Anh như cảm thấy học sinh cưng của mình bị xúc phạm nên thái độ với Dương Nguyệt An ngày càng không tốt, càng bắt bẻ cô hơn.
Mọi chuyện chỉ dừng lại khi Dương Nguyệt An chủ động nói với giáo viên chủ nhiệm dừng việc dạy học kèm lại, cũng vì như thế thầy giáo đã tỏ ra thất vọng với cô vì cô lại bỏ cuộc sớm như vậy.
Còn bây giờ thì…
Ahuhu, Dương Nguyệt An vô cùng cảm động trước sự tận tâm và nhiệt tình chỉ dạy của Thẩm Minh Triết, cô đây không có gì báo đáp ngoài việc nỗ lực học tập.
Nghĩ tới sự chêch lệch giữa hai lần được dạy kèm, cô kích động quay sang cầm tay Thẩm Minh Triết lắc lắc, liến thoắng bày tỏ sự cảm kích: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, không ngờ cậu tốt như vậy luôn. À, không không, cậu vẫn luôn là người tốt, tại tầm nhìn của mình hạn hẹp nên không nhìn ra. Thật sự rất, rất, rất cảm ơn cậu! Không biết phải làm gì để cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng mình sẽ cố gắng học tập để không phụ công sức, tấm lòng của cậu, sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.”
Đột nhiên bị Dương Nguyệt An nắm cánh tay, Thẩm Minh Triết sững người trong giây lát, cảm giác cũng không phải quá khó chịu như cậu tưởng, đến khi nghe Dương Nguyệt An bày tỏ sự cảm kích, cậu lại cảm thấy buồn cười, cứ như học sinh tiểu học viết lời cam kết “Em sẽ cố gắng học tập để không khiến bố mẹ, thầy cô thất vọng” vậy.
Cậu khẽ cười, khiến sự lạnh lùng như tan ra, xuất hiện sự dịu dàng hiếm có.
Dương Nguyệt An bày tỏ sự cảm kích với Thẩm Minh Triết nhưng cũng chú ý tới nét mặt của cậu, thấy cậu cười cô từ kích động lại trở nên ngơ ngác.
Những lần khi Thẩm Minh Triết cười, Dương Nguyệt An hoặc là không nhìn thấy, hoặc là chỉ nhìn thoáng qua thôi, không dám nhìn lâu nhưng cũng bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của chàng trai trẻ tuổi mười bảy này, lần này tận mắt nhìn thấy nét mặt cậu từng chút thay đổi, càng khiến cô kinh ngạc hơn, đến độ chỉ biết ngơ ngác ngắm nhìn.
Tiếng chuông vào lớp bỗng vang lên, triệu hồi linh hồn đang mải ngắm trai của Dương Nguyệt An về, thấy mình vẫn còn nắm lấy cánh tay của Thẩm Minh Triết, cô giật mình buông tay ra: “Xin lỗi, do mình kích động quá.”
Sự ấm nóng ở cánh tay biến mất, nhanh chóng thay bằng sự mát mẻ của gió quạt và điều hòa, không hiểu sao Thẩm Minh Triết thấy chút tiếc nuối nho nhỏ.
Nét mặt cậu đã trở lại bình thường, bỏ qua chút cảm xúc khó hiểu trong lòng, cậu trả lời Dương Nguyệt An: “Không sao, chuyện cảm ơn khoan hãy nói, bây giờ cậu cần tập trung học đã.” Cậu biết nếu không nói vậy Dương Nguyệt An sẽ không thể yên tâm để học khi mình có ý không cần cô cảm ơn.
Giáo viên đã bước vào lớp, chuẩn bị bắt đầu tiết học, Thẩm Minh Triết cũng quay người lại lấy sách vở ra sẵn sàng vào tiết học.
Bỗng nhiên, trong không khí khá yên lặng của lớp học, chỉ có tiếng quạt quay vù vù và tiếng lật sách vở, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, như thì thầm bên tai cậu: “Được, mình sẽ cố gắng!” Dương Nguyệt An khẳng định.
Ở nơi đối phương không nhìn thấy, cả hai lặng lẽ nở nụ cười.