Tôi Là Ba Của Nam Chính - Mạc Mạc Nhất Thử - Chương 63
Chà, cuối cùng cũng tìm được lý do để cắt bỏ bộ râu. Nguyên thân cảm thấy có râu trông trưởng thành và ổn định hơn, nhưng Cố Xuyên chỉ có hai chữ ‘phiền phức’. Không chỉ phiền phức khi rửa mặt mà lau mặt cũng phiền phức, chỉ muốn duy trì hình dạng này cách năm ngày cần phải xử lý một lần. Có thời gian này sao không làm việc có ý nghĩa hơn? Cho dù đổ xi măng xây đường cũng được, còn hơn lãng phí thời gian vào bộ râu. Hơn nữa sau khi nuôi râu, người khó tránh khỏi trông già hơn.
Là một chàng trai dưới tình huống không có điều kiện đều phải sống cuộc sống tinh tế. Đời này cuối cùng sinh ra trong gia tộc giàu sang quyền quý, nên tự yêu cầu vẻ bề ngoài của bản thân càng cao, nuôi râu thì quên đi.
Sờ vào chiếc cằm trơn bóng của bản thân, ngay cả khi nhìn vào chiếc gương đồng, Cố Xuyên cũng có thể cảm nhận được người trong gương thật đẹp trai.
“Cha?” Cố Tuyển chớp chớp mắt, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Sao vậy, cha cắt râu làm con không nhận ra cha à?” Cố Xuyên buồn cười bế con trai lên. Cho dù làm nam chính thì bây giờ chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi. Lúc hắn mới đến, thái độ của thằng nhóc này vô cùng lễ phép, nhưng bây giờ đã biết kéo góc áo của hắn làm nũng.
Điều này không chỉ riêng Cố Tuyển, mấy đứa trẻ khác cũng vậy. Đương nhiên đối với con trai trưởng đi học ở thư viện thì cơ hội gặp mặt không nhiều, cũng không bị ảnh hưởng lớn. Cho nên thái độ cũng không thay đổi nhiều.
* * *
Hoàng đế dùng hai chân giẫm lên nền xi măng cứng. Y vốn dĩ đã có linh cảm khi Công bộ Thượng thư cho y xem mảnh xi măng. Nhưng y vẫn cảm thấy khó tin khi thật sự bước lên mặt đất làm bằng xi măng.
“Ái khanh nói xi măng này không sợ nước. Trẫm thật muốn xem nó rốt cuộc có sợ nước hay không. Người đâu, đến đổ lên hai thùng nước, không, mười thùng nước.” Nếu thật sự không sợ nước thì tác dụng của thứ này rất lớn, đặc biệt nó thật sự có ích trong các công trình thủy lợi.
Dưới sự giám sát của Hoàng đế và các quan viên Công bộ, người hầu đã đổ mười thùng nước đầy lên nhưng sàn xi măng vẫn cứng như vậy. Ngay cả khi nước trên sàn đã khô hẳn thì nó vẫn cứng, cứng chắc làm cho Hoàng đế cười to.
“Tốt, tốt, tốt, Cố ái khanh thật sự không phụ với cái tên của người cha quá cố của mình, thăng Lang trung chính ngũ phẩm, quản lý Đô thủy thanh lại ti. Ái khanh cần phải tận dụng tốt xi măng này.”
Từ Chủ sự chính lục phẩm đến Lang trung chính ngũ phẩm, chưa kể được thăng hai cấp liên tiếp, lại còn có thể quản lý một sở quan. Cố Xuyên có thể nói là khá hài lòng, Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Nhưng bước đầu tiên này cũng đủ làm cho mẹ Cố vui vẻ, xem ai còn dám nói con trai út của bà chỉ là một tên mọt sách chứ?
“Có thể thăng hai cấp liên tiếp là chuyện vui. Con cũng dọn ra ngoài lâu như vậy, lần này cả nhà con tụ tập về Hầu phủ, xem như chúc mừng cho con.” Con trai ở bên ngoài làm sao có thể yên tâm như ở bên cạnh được.
Cả gia đình sum họp cũng làm cho hai anh em bọn nó giữ liên lạc. Anh em cùng một mẹ cũng không thể xa lạ.
Mẹ Cố đã lên tiếng, Cố Xuyên làm đứa con trai hiếu thảo, đương nhiên không có phản đối. Nhưng nói: “Đừng làm quá lớn. Con cảm thấy ba mẹ con chúng ta cùng ăn một bữa cơm là được. Nhiều người ngược lại khó nói chuyện.”
“Cái tính này của con thật không thay đổi.” Mẹ Cố không ngạc nhiên chút nào. Con trai út thích yên tĩnh, bình thường không đi tham gia tiệc của người khác. Thậm chí tiệc nhà mình cũng không thích tham gia nhiều.
“Con ở trong quan trường cũng không thể như vậy. Con phải tạo mối quan hệ tốt với cấp trên và đồng liêu thì con đường làm quan mới có thể thuận lợi.” Mẹ Cố cũng coi là thật lòng khuyên nhủ. Dù sao Quốc công gia đã mất rồi, hiện tại người làm chủ cái nhà này là Hầu gia, anh cả của con trai út, không phải cha nó. Cho dù có thể giúp đỡ thì có thể giúp được bao nhiêu?
“Con làm quan là dốc sức vì Thánh thượng, cũng không phải là kết bạn. Không liên quan đến con đường làm quan có được thuận lợi hay không. Con trai không thẹn với lương tâm là được.” Cố Xuyên chính trực nói.
Lại tới nữa, con trai út quá ngay thẳng, như vậy rất dễ chịu thiệt. Mẹ Cố thật sự lo lắng, nhưng đứa nhỏ này vẫn là một con lừa ngoan ngoãn, không thể nói thẳng với nó.
“Được, được, được, mẹ mặc kệ chuyện này. Nhưng lần này có chuyện vui lớn như vậy, cả đình chúng ta tổ chức bữa tiệc vui vẻ. Con cũng không thể vì dọn ra phủ mà xa lạ với gia đình anh cả con.” Đứa nhỏ ngốc này, tại sao không biết đạo lý ‘tận hưởng bóng mát dưới gốc cây lớn’ chứ?
Thành thật mà nói, mẹ Cố đã chuẩn bị sẵn tâm lý con trai út sẽ ở chức quan Chính lục phẩm cả đời. Dù sao với tính cách này của nó thật sự không thích hợp làm quan.
Tuy nhiên, cũng may Hoàng đế có khả năng nhìn người, có thể nhìn ra con trai út có năng lực. Hơn nữa tăng thêm trọng dụng, thật sự rất may mắn.
Cố Xuyên thật sự chưa nghĩ ra lý do hợp lý nào để từ chối anh trai nhận nuôi con hắn. Mặc dù cách tốt nhất trên đời này chính là anh trai có con trai của mình, không cần nhận con nuôi.
Nhưng dù hắn có y thuật giỏi cũng không thể quyết định được sinh con trai hay con gái. Dù sao anh trai hắn cũng không phải vô sinh, mấy năm gần đây vẫn luôn cố gắng. Chẳng qua so với em trai, số lượng con cái thấp hơn rất nhiều.
Chao ôi, không tìm được một lý do hợp lý, vậy chỉ có thể không nói lý. Dù sao tính cách của nguyên thân bướng bỉnh, trong nhà ai cũng biết.
* * *
Sau khi từ biệt mẹ, Cố Xuyên được dẫn đến thư phòng của anh trai ở sân trước.
“Lần này em làm rất tốt. Nếu em được bổ nhiệm đến Đô thủy thanh lại ti, đó là vì xi măng. Vậy thì hãy nghiên cứu về thủy lợi. Đây là sách anh sai người chuẩn bị cho em, tất cả đều liên quan đến thủy lợi. Em hãy đọc kỹ, tranh thủ lại làm ra thành tích.”
Vốn dĩ y định đợi thêm mấy năm nữa đi Lại bộ làm việc rồi đề bạt em trai lên một cấp. Y chỉ có một đứa em trai ruột, tính tình, nhân cách, tài năng và năng lực đều biết rõ ràng. Ban đầu nghĩ rằng em trai có muốn thăng chức đều cần sự giúp đỡ của y, nhưng không ngờ đứa nhỏ này thật sự đã vào đúng nha môn rồi. Trong những ý tưởng kỳ quái, nó thật sự khá khéo léo, làm quan chưa đến ba năm đã thăng hai cấp liên tiếp.
Nếu biết sớm hơn thì y đã không cho em trai lãng phí nhiều thời gian vào việc đọc sách như vậy. Thế cho nên hai mươi tám tuổi mới làm quan. Điểm mấu chốt là cũng không đọc ra cách thứ gì, thậm chí còn không thi đậu được Tú tài.
Chao ôi, mất công lãng phí đứa nhỏ này nhiều năm như vậy.
Đúng vậy, ở trong lòng y, Cố Xuyên chỉ là một đứa trẻ. Khi y mười hai tuổi thì đứa em trai ruột này mới sinh ra. Khi y cưới vợ năm mười bảy tuổi thì Cố Xuyên chỉ có năm tuổi, có thể nói là y nhìn thấy quá trình lớn lên của em trai. Hơn nữa y vẫn chưa có đứa con trai, đối với đứa em trai cùng một mẹ sinh ra, tuổi tác nhỏ hơn lại không tạo thành uy hiếp, ít nhiều có phần yêu thương.
Chỉ là đối phương càng lớn, tính tình lại càng lạnh lùng. Hai anh em quanh năm hiếm khi có cơ hội ở riêng với nhau.
Cố Xuyên nhìn chồng sách cao nửa mét trước mặt, nguyên thân quả thực có thành kiến với anh trai. Nhưng với tình cảm sâu đậm như vậy, sao có thể còn không nói lý được?
Chẳng những tặng sách, Hầu gia trước mặt còn lấy ra một tờ bằng khoán đất: “Không phải em thích ngâm suối nước nóng sao? Đây là thôn trang có suối nước nóng. Lần trước em cho anh một tòa nhà ở thành tây, cái này xem như là trả lễ.”
Y đã suy nghĩ về món quà trả lễ này một thời gian. Lần đầu tiên em trai tặng cho y một món quà lớn như vậy. Nếu y trả lễ quá nhẹ, hoặc là không hợp ý thì xem như thất bại.
Vậy tương lai còn có thể không nói lý sao? Nếu không phải vai vế và đạo đức, Cố Xuyên ước gì có thể nhận anh trai làm cha.
Bữa tiệc gia đình được sắp xếp vào ngày thứ năm sau khi thăng chức, đúng lúc thằng cả từ thư viện được về nhà nghỉ ngơi. Khi ra ngoài dự tiệc, cho dù là đi dự tiệc gia đình thì không có lý do gì phải dẫn theo di nương và thông phòng. Nhưng cho dù không dẫn mấy thiếp thất theo, cũng phải dẫn mấy đứa con theo. Con trai và con gái cộng lại là mười đứa. Nếu Hầu gia thật sự là người lòng dạ hẹp hòi, nhìn cảnh tượng như vậy sẽ làm cho y ghen tỵ.
Đáng tiếc, người ta không phải loại người như vậy, chỉ là khó tránh khỏi sẽ hơi bực bội mà thôi. Thậm chí có thể giữ nó trên gương mặt, lộ ra nụ cười mỉm.
Cố Xuyên cảm thấy nếu thật sự dựa theo kế hoạch ban đầu để thăng chức, có đủ quyền thế chống lại anh trai. Sau đó khi anh trai đưa ra ý muốn nhận con nuôi này không nói lý mà trực tiếp từ chối, thật sự là một việc rất khó làm được. Huống chi hắn cũng không muốn làm tổn thương một người như vậy.
Cho dù là trong trí nhớ của nguyên thân đời trước, anh trai không hề làm gì sai, cũng không làm gì có lỗi với nguyên thân. Nếu đứa trẻ được nhận nuôi, không cho đứa trẻ tiếp xúc với cha mẹ ruột trước khi đứa trẻ trưởng thành cũng là điều hiển nhiên. Nếu người ta bằng lòng, có thể cho nguyên thân cả đời cũng không thể về kinh thành. Nhưng nguyên thân không phải sau mười hai năm đã trở lại sao? Hơn nữa chức quan thăng lên một bậc. Ngược lại là nguyên thân, năm đó đã nghĩ làm con mình kế thừa tài sản và tước vị của anh trai. Sau đó lại vì cái gì mà hối hận? Nếu không phải có mối quan hệ và sự bồi dưỡng của anh trai, nam chính sẽ rất khó có được một hành trình suôn sẻ.
“Tiểu Lục năm nay cũng ba tuổi rồi phải không? Đứa nhỏ này trông rất giống ông nội của nó, có thể học vỡ lòng ở nhà sớm một năm. Dù sao học trò trong lớp đều là người nhà của chúng ta, có rất nhiều người trông chừng.” Hầu gia nói những lời này đơn giản là vì y hiểu rất rõ về hậu viện của em trai, nhiều phụ nữ như vậy sao không có chuyện gì cho được. Trước đây ở trong Hầu phủ, dù sao còn có mẹ và phu nhân y trông. Bây giờ dọn ra ngoài ở, chắc chắn sẽ ồn ào hơn. Thằng bé này tiếp tục ở trong nhà sẽ không học được điều gì tốt, đừng để tính tình của nó thay đổi.
Tiểu Lục là nam chính, Cố Xuyên ngược lại không đồng ý để cho trẻ con đi học quá sớm. Hơn nữa, hiện tại không khí trong hậu viện đã khá hơn nhiều, chủ yếu là quản lý chặt chẽ hơn. Phu nhân của hắn hiện tại đã cứng rắn hơn trước đây rất nhiều. Trước đó những thiếp thất sau mấy lần gây chuyện cũng đã thành thật hơn. Cho nên thay vì để một đứa trẻ ba tuổi đi học ở nhà, còn không bằng ở trong phủ mình làm cho người yên tâm.
“Dù sao đi học không yên tâm bằng có người nhà trông. Em nghe mẹ nói, năm đó khi anh đi học ở Quốc Tử Giám là người xuất sắc. Mặc dù không có tham gia khoa cử, nhưng học thức của anh năm đó được Lý Tế Tửu khen ngợi. Nếu gần đây anh không bận, không ngại thì giúp em chăm sóc đứa nhỏ này. Chẳng phải dân gian có câu, muốn con trai thì ôm con của họ hàng về nhà mình ở, ở một thời gian là có thể đưa con cái đến. Anh cũng thử xem sao. Trước đây chúng ta sống chung trong phủ, không tách ra nên không tính. Lần này anh có thể thử xem.”
Những lời này nếu là người khác nói, cho dù trong lòng y có cảm kích cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng giống như đang chọc vết sẹo trên người y. Nhưng những lời này do em trai ruột của y nói, chẳng những y không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn suy diễn rất nhiều. Em trai đột nhiên muốn dọn ra phủ có phải vì chuyện này hay không.
Mặc kệ phong tục dân gian này có tác dụng hay không, nhưng y sẽ nhận lấy tấm lòng của em trai. Hơn nữa trước đây y thích mấy đứa con trai của em trai, nhưng sợ bị người hiểu lầm nên vẫn luôn không thân thiết với bọn nhỏ. Lần này em trai chủ động nói để đứa nhỏ theo y học vỡ lòng, y không có lý do gì để từ chối.
Cố Xuyên đương nhiên sẽ không đặt hy vọng vào cái gọi là phong tục. Đây chỉ là cái cớ để hắn có thể thường xuyên đi tìm anh trai. Hắn cũng không tin có nước linh tuyền điều dưỡng thân thể còn không thể tăng cao số lượng con nối dõi. Sau khi số lượng tăng, xác xuất sinh con trai sẽ tăng lên rất nhiều. Vấn đề này vẫn phải tin vào khoa học. Nếu một người tung đồng xu bốn lần liên tiếp thì có thể kết quả cuối cùng là mặt trái. Nhưng nếu một người tung đồng xu sáu lần liên tiếp, mười lần liên tiếp, mười lăm lần liên tiếp thì ít nhất cũng sẽ có một lần là mặt phải.
Nếu đúng như vậy thì đó cũng có thể thật sự là ý trời. Hắn lại suy nghĩ có nên không nói lý hay không.