Tôi Không Phải Cá Cảnh Của Cậu - Khả Dĩ ke1 - Chương 8
Phùng Lan đứng bên cạnh Nam Gia, liếc nhìn nàng trong gương, đột nhiên bày ra vẻ đáng thương: “Tôi biết em hận tôi, mấy năm qua cho dù tôi cố gắng xin lỗi hay bù đắp cho em thế nào, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Lần này em quay lại chẳng qua là muốn báo thù, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Nam, nhưng đứa nhỏ vô tội, em tha cho nó có được không?”
Nghe thì có vẻ là một lời xin lỗi chân thành, nhưng khuôn mặt trong gương lại vô cùng giả tạo.
Nam Gia khẽ nhíu mày, động tác trên tay dừng lại: “Chị Lan, chị đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu gì cả. Làm sao em có thể hại con của chị được?”
“Coi như là tôi cầu xin em, công ty là của em, tiền của công ty một phần tôi cũng không cần. Tôi rất yêu cha em, tôi chỉ muốn sinh cho ông ấy một đứa con thuộc về chúng tôi thôi mà.”
Phùng Lan nắm lấy cánh tay của Nam Gia, cầu xin sự thương xót từ nàng.
Nam Gia cất thỏi son vào trong túi, quay đầu nhìn Phùng Lan chằm chằm, sau đó liếc nhìn điện thoại trên tay cô ta: “Lần sau dùng thiết bị cao cấp hơn ghi âm đi.”
Phùng Lan bị vạch trần thủ đoạn, có vẻ cô ta rất xấu hổ.
Nam Gia rút điện thoại di động của Phùng Lan ra, tắt ghi âm rồi đặt lại vào tay cô ta.
“Ở trước mặt tôi, cô cũng không cần phải giả bộ, nơi này không có người ngoài.”
Nam Gia hừ lạnh một tiếng.
“Lúc trước tôi đối với cô còn có chút thưởng thức, muốn xem cô sẽ làm ra trò gì, nhưng xem ra là tôi đánh giá cô quá cao rồi.”
Phùng Lan á khẩu, không đáp lại được.
Nam Gia lướt ngang qua cô ta, ghé sát vào tai cô, dằn giọng nói: “Con của cô, cô cố mà giữ đi nha.”
Nàng cười khẽ một tiếng rồi rời khỏi phòng tắm.
Trong suốt phần còn lại của cuộc họp, Phùng Lan thất thần, còn tâm trạng của Nam Gia lại rất tốt.
Cuối cùng, đến lượt Nam Gia lên sân khấu phát biểu và thông báo rằng nàng đã chính thức gia nhập công ty.
Nam Gia muốn lấy lại công ty rồi hoàn thành kế hoạch trả thù của mình, đây chỉ là bước đầu tiên, vẫn còn một chặng đường dài phía trước, phải thật cẩn thận, thực hiện từng bước một.
Nàng càng đến gần mục tiêu của mình thì lại càng cách xa Lâm Hựu Tư.
Rốt cuộc, các nàng không thể quay trở lại quá khứ tươi đẹp đã qua.
Sau khi cuộc họp kết thúc còn có một bữa liên hoan.
Tuy nói là trưởng phòng phụ trách các ngành nhưng thực chất bọn họ đều là họ hàng với nhau cả, ở địa phương thì những công ty gia đình như thế này chỗ nào cũng có.
Lúc đầu, công ty do Nam Thành Chi và Hạ Vân thành lập, sau này hai nhà Nam Hạ đều có người tham gia. Chuỗi cung ứng quan trọng nhất nằm trong tay nhà họ Nam, còn nhà họ Hạ kiểm soát bộ phận tài chính.
Vốn dĩ người nhà họ Hạ đều là những người làm công ăn lương bình thường, học thức không nhiều, thu nhập cũng không nhiều, đều là nhờ mối quan hệ của Hạ Vân mà cuộc sống trở nên sung túc.
Họ cũng muốn tự mình đứng lên lắm, nhưng họ lại không có năng lực, vậy nên ngay cả khi Nam Thành Chi ngoại tình, rồi Hạ Vân vì chuyện đó mà tự sát, họ cũng không nghĩ đến việc muốn rời khỏi cái công ty này.
Với đồng tiền trước mắt họ thì quan hệ huyết thống cũng thành thứ vô giá trị.
Sau khi Phùng Lam gia nhập công ty, cô ta bắt đầu từ việc làm trợ lý của Nam Thành Chi rồi dần dần đã leo lên chức phó chủ tịch, nhưng cô lại không có thực quyền*.
Cô ta cũng muốn được đảm nhận chút việc, còn muốn em trai mình gia nhập công ty với tư cách là thực tập sinh ở bộ phận tiếp thị.
Mọi người chỉ cần có mắt đều có thể thấy được dã tâm của Phùng Lan.
Nam Thành Chi cũng không có ngốc, cho nên khi Nam Gia nói rằng nàng sẽ trở về, ông ước gì nàng sẽ gia nhập vào cái công ty này ngay lập tức, gấp đến mức không chờ nổi thông báo chính thức.
Bởi vì đều là họ hàng thân thích nên trên bàn ăn cũng không có nhiều gò bó, nhà họ Nam ngồi một bàn, nhà họ Hạ ngồi ở bàn còn lại, còn Nam Gia và Phùng Lan ngồi ở hai bên Nam Thành Chi.
Đột nhiên, từ đâu truyền đến một tiếng vang thật lớn, ly rượu bị dằn mạnh xuống bàn, “Cái thứ lòng lang dạ sói, đừng quên cô là ai, đừng quên mẹ cô chết như thế nào!”
Người đang nói là anh họ của Nam Gia, Hạ Lỗi, cũng là chồng cũ của Phùng Lan.
Nam Gia làm như không nghe thấy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, trong ánh mắt chỉ có đĩa gà xào gừng.
Sắc mặt của Nam Thành Chi không được tốt cho lắm, mí mắt rủ xuống.
Phùng Lan không nói không rằng buông đũa xuống.
“Bớt nói mấy câu đi.”
“Đáng lẽ tôi không nên đến đây, con mẹ nó chứ!”
Anh họ cô đá vào bàn, vừa chửi bới vừa tức giận rời khỏi bàn.
Đồng tiền đi trước, mực thước đi sau.
Bác cô bối rối lên tiếng giảng hòa, “Thằng đấy uống nhiều lắm rồi, lời lẽ hơi khó nghe, tiếp tục đi, đừng vì nó mà mất hứng.”
Nam Thành Chi thấy Nam Gia động đũa, cũng gắp một miếng.
Bữa cơm này, ai nấy đều ăn trong im lặng.
Cuối cùng sau khi thoát khỏi cái trường hợp buồn nôn này, Nam Gia mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Chín giờ tối, nàng ngồi xổm trước một cửa hàng tiện lợi ở trường cấp ba nàng từng học, ăn kem vị vani.
Ăn kem vào mùa đông, đúng là khác người mà.
Rất ít cửa hàng tiện lợi bán kem vào mùa đông, trừ cửa hàng này.
Mặt tiền cửa hàng khá nhỏ, không thể so với chuỗi siêu thị của nhà họ Nam nhưng nơi đây lại ấm cúng hơn hẳn.
“Gia Gia, vào trong ngồi đi con, bên ngoài lạnh lắm.”
Bà chủ năm nay đã gần sáu mươi, Nam Gia đã đến đây từ thuở nàng còn cắp sách đến trường, chớp mắt đã mười lăm năm rồi.
“Dì, dì vào trong đi, con muốn hóng gió chút.”
“Đứa nhỏ ngốc này, đừng để cảm lạnh đấy!”
“Con ăn xong sẽ về ạ, dì định đóng cửa sao?”
Cửa hàng nhỏ này là tầng trệt của một khu chung cư, vì dì sống ở tầng một nên dù trường học nghỉ lễ, lượng người qua lại giảm đi một nửa, dì vẫn mở cửa để buôn bán.
“Cũng sắp rồi, đợi con ăn xong đã.” Dì cười sảng khoái.
Nam Gia cảm thấy ngượng ngùng vì đã để dì phải cùng nàng hóng gió ở đây vào giữa mùa đông, kem đã gần hết nên nàng đã ”nhấn phím” tăng tốc.
“Đã nhiều năm rồi con không về, sao Tư Tư không đến cùng con?”
Khi nhắc đến Lâm Hựu Tư, Nam Gia theo bản năng sững sờ trong giây lát.
“Dì nhớ lúc con còn đi học, ngày nào cũng tới cửa hàng của dì mua đồ ăn, hồi đó con cao tầm này, lại buộc tóc đuôi ngựa.” Dì khua tay múa chân trước ngực một lúc, ”Thời gian trôi qua nhanh thật ha, chớp mắt hai đứa đã lớn vậy rồi.”
Dì nhớ lại chuyện cũ, liền nói không ngừng.
Ký ức lần lượt hiện về trong tâm trí, ba năm cấp ba, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng, có một người mẹ yêu thương nàng hết mực và Lâm Hựu Tư bên cạnh.
“Gia Gia, Tư Tư có khỏe không?”
Nam Gia vẫn còn đắm chìm trong ký ức của mình, không nghe thấy những gì dì nói.
“Gia Gia.”
“Gia Gia?”
Dì đã tăng đề-xi-ben lên một chút.
Nam Gia hoàn hồn, “À? Dạ… vẫn khỏe, lần sau con cùng cậu ấy đến gặp dì.”
“Được, được.” Dì vui vẻ nói.
Nam Gia cắn miếng cuối cùng rồi vò chặt gói giấy trong tay.
“Dì, con sắp về rồi, dì cũng mau vào trong đi, đừng để bị lạnh”
Sau khi tạm biệt dì, Nam Gia trở lại xe, màn hình điện thoại tối sầm sáng lên, sáng lên rồi lại mờ đi.
Nàng sững sờ nhìn số điện thoại của Lâm Hựu Tư, muốn gọi cho cô nhưng lại sợ mình sẽ làm phiền cô.
Nhưng mà nàng thực sự nhớ cô, muốn nghe giọng nói của cô, dù cô chửi ầm lên cũng được.
Quay đi quay lại cả chục lần, cuối cùng Nam Gia vẫn khóa màn hình, ném điện thoại vào ghế phụ rồi lái xe về nhà.
Lần này Lâm Hựu Tư ngủ một giấc rất say, cả buổi chiều không gì lay động được, ngủ thẳng cẳng đến hơn tám giờ tối mới thức, bỏ lỡ bảy cuộc gọi của mẹ cô, bà Lưu Hiểu Mai.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng bíp, liền truyền đến một tiếng thét chói tai, “Lâm Hựu Tư! Con sắp chết à! Chết ở chỗ nào rồi?”
Lâm Hựu Tư vẫn chưa tỉnh ngủ, màng nhĩ của cô sắp thủng rồi.
“Mẹ ơi!”
Một âm thanh ngọt sâu răng.
“Đừng có làm nũng! Lão nương sẽ không bị con xoay vòng vòng đâu! Nói đi, thành thật giải thích cho mẹ.”
Lâm Hựu Tư hồi tưởng vài giây, rốt cuộc là mẹ muốn cô giải thích cái gì ta?
“Con có uống một chút rượu trong bữa liên hoan của công ty…”
Lâm Hựu Tư thử thăm dò mức độ tức giận của Lưu Hiểu Mai.
“Sau đó thì sao?”
Giọng điệu của Lưu Hiểu Mai lạnh lùng, Lâm Hựu Tư có thể tưởng tượng ra cảnh bà đang đứng khoanh tay, trừng mọi người bằng lỗ mũi.
“Rồi, sau đó thì con, con về nhà ạ!”
Giọng nói to lên nghe rất thật thà.
“Về nhà? Về nhà ai?”
Ui toang rồi!
Lâm Hựu Tư vốn dĩ đã quên mất chuyện đó, nhưng sau khi bị nhắc như vậy, cô đã nhớ ra, hồi sáng Nam Gia nói rằng nàng đã trả lời điện thoại của mẹ cô.
Thật sự muốn chết aaa! o(╥﹏╥)o
“Mẹ, con uống nhiều quá, ngủ ở nhà một người bạn, con không bao giờ uống nhiều như vậy nữa, con sai rồi!”
Lần này, Lâm Hựu Tư ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình, hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ của Lưu Hiểu Mai.
Vốn tưởng rằng Lưu Hiểu Mai sẽ mắng mình, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán.
“Tư Tư, nếu như con có chuyện buồn, về nhà nói với mẹ, ở bên ngoài nhớ cẩn thận một chút.”
Đôi mắt của Lâm Hựu Tư đột nhiên trở nên chua xót, nước mắt cô lăn dài trên má ngay khi nghe câu nói của mẹ.
”Có nghe chưa?”
“Dạ, con biết rồi.”
“Đúng rồi, Nam Gia về rồi sao? Vậy mà mẹ chẳng hay biết gì, hôm khác mời con bé đến nhà chơi, lâu rồi mẹ không gặp con bé.”
Lâm Hựu Tư mím môi, cố gắng kìm nước mắt vì sợ mẹ nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình.
“Nghỉ lễ nhớ về liền, đồ ăn Tết trong nhà mẹ đã chuẩn bị xong, muốn ăn gì có đó.”
“Dạ.”
“Đừng chỉ dạ dạ, khi nào con về? Mẹ sẽ nấu canh mực ba chỉ cho con ăn.”
Lâm Hựu Tư lau nước mắt, thấm ướt cổ họng, “Ngày mai con sẽ đến chỗ Trần Thiên Thiên thử váy phù dâu, ngày kia con về.”
“Được, nhớ ăn uống đầy đủ!”
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp máy, Lâm Hựu Tư mới thực sự hiểu rõ, say rượu đúng là nguy hiểm chết người.
Trong nhật ký cuộc gọi, một chuỗi cuộc gọi nhỡ màu đỏ của mẹ cô, tiếp theo là tên của Trần Thiên Thiên, cuối cùng là dãy số màu đen của Nam Gia, người bị cô mắng tối qua.
Cô nhìn nó vài phút, sau đó bấm vào nút ở ngoài cùng bên phải, rồi bấm vào liên hệ mới, vừa định gõ tên lại thoát ra ngoài.
Tại sao tôi phải lưu số cậu ấy chứ? Không ai nghĩ rằng sau khi chăm sóc tôi cả một đêm, cậu ấy có thể lưu lại số của tôi sao?
Nực cười!
Lâm Hựu Tư hùng hổ ném điện thoại sang một bên.
Bật TV lên, do dự vài phút rồi lại cầm điện thoại lên mở khóa, nhìn nút điện thoại màu xanh lục, trượt ngón tay lên đó rồi lại mạnh mẽ di chuyển đến ứng dụng đặt đồ ăn.
Thở phào nhẹ nhõm, cô lơ đãng bắt đầu chọn đồ ăn nhưng tất cả những gì cô đang nghĩ là có nên lưu số điện thoại của Nam Gia hay không.
Hay là, mình cứ lưu đại một chút đi? Không phải còn trả quần áo lại cho cậu ấy sao?
Nói đến quần áo, Lâm Hựu Tư quay sang nhìn chiếc áo khoác và áo len của Nam Gia nằm cạnh ghế sô pha.
Không hiểu vì sao, cô dường như mất trí, làm ra một hành động mà đến cô cũng không thể giải thích được.
Cô cúi người, cầm hai chiếc áo lên, ôm vào lòng rồi vùi đầu vào trong đó, tràn ngập mùi len và mùi lông tơ thoang thoảng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm kiếm mùi hương của Nam Gia, mùi thơm sữa trên cổ của Nam Gia trong ký ức.
Lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi sữa trên người Nam Gia là trong tiết thể dục năm lớp 10. Nam Gia suýt ngã khỏi thanh chắn nên cô đã tiến đến ôm chặt lấy Nam Gia.
Nam Gia vội vàng đẩy cô ra, nói rằng người nàng có mùi mồ hôi, khó ngửi.
Nhưng Lâm Hựu Tư đã tiến lên ngửi ngửi cổ nàng, như thể phát hiện ra một thế giới mới, “Không có khó ngửi, cậu có mùi sữa!”
Lúc đầu, Lâm Hựu Tư nghĩ rằng đó là mùi sữa tắm, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng chỉ có cô mới có thể ngửi thấy nó, mùi thơm trên cơ thể của Nam Gia.
Nó là một mùi hương đầy hoài niệm, nhưng lần này cô lại không tìm thấy mùi hương quen thuộc đó nữa.
Trở về với thực tại, cô nghĩ đi nghĩ lại, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn lưu số Nam Gia vào danh bạ của mình, dù sao thì cũng không phải là nàng chưa từng ở trong đó.
Thực quyền: Quyền hành có thật, không phải trên danh nghĩa.