Tôi Không Phải Cá Cảnh Của Cậu - Khả Dĩ ke1 - Chương 11
Nam Gia thích những thứ có màu sắc đơn giản, còn Lâm Hựu Tư thích những thứ cầu kỳ lạ mắt, khi các nàng còn ở bên nhau, họ thường xuyên tranh cãi xem nên mua kiểu nào.
Lúc đầu, Nam Gia sẽ nói lý lẽ với cô, nói rằng những đồ vật có kiểu dáng đơn giản đó, nàng nhìn mãi không chán, còn cô thì sẽ hết thích những thứ lòe loẹt đó sau khi nhìn đi nhìn lại chúng vài lần, sẽ luôn có những thứ mới lạ xuất hiện rồi cô sẽ thích chúng hơn.
Chuyện này đã nói đi nói lại nhiều lần rồi, nhưng các nàng vẫn có ý kiến riêng nên quyết định mỗi người tự mua, chọn thứ mình thích, không ai phải thuyết phục người kia.
Nam Gia thường hay nghĩ rằng, nàng là một thân cây, nhìn qua rất cũ kỹ nặng nề, ngày ngày lặp đi lặp lại, đơn giản như một, còn Lâm Hựu Tư là những chiếc lá của nàng, khi là màu xanh non của lá cây mới nhú, khi là lá vàng khô héo rơi trên đất, luôn luôn thay đổi, mỗi lần nhìn qua lại có cảm giác mới lạ.
Cho dù Lâm Hựu Tư đang ở trạng thái nào, cũng đều là bộ dạng nàng muốn cả.
Lâm Hựu Tư nhìn quanh một vài chiếc màu trơn, đều là những chiếc cốc trông đơn giản nhất, chỉ khác nhau về chất liệu và màu sắc. Sứ xương trắng nhỏ nhắn và tinh xảo, nhưng cũng khá dễ vỡ và dễ va đập. Chiếc màu nâu thì trông chắc chắn hơn, phong cách thủ công kiểu cũ mang lại cho người ta cảm giác đơn giản và ổn định, rất phù hợp.
Nam Gia chỉ vào chiếc cốc bên cạnh cô rồi nói: “Cái này, thế nào?”
Lâm Hựu Tư nhíu mày, “Hiện tại cậu thích cốc kiểu này à?”
Chiếc cốc này giống như một cái bụng to, có những vòng mỡ tròn như cái phao cứu sinh, ở giữa có lỗ rốn, tay cầm làm thành cánh tay, bàn tay ở dưới chỉ véo một cục thịt.
Có chút đáng yêu, nhưng cũng có chút buồn cười, nếu là Nam Gia trước đây, đây là kiểu cốc mà người như nàng sẽ không bao giờ chọn.
“Hả?” Nam Giai nghi hoặc, cậu ấy không thích sao?
“Nó không hợp với cậu chút nào.”
“Với tôi?”
Nam Gia hoài nghi chỉ vào mình, sợ rằng nàng chỉ đang tự mình đa tình.
Lâm Hựu Tư quay đầu nhìn nàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt chứa đầy tình ý đang cố tìm chỗ che đậy của Nam Gia, cô sợ rằng chỉ cần nhìn thêm một giây nữa liền sẽ gục ngã, vội vàng thu lại ánh mắt bối rối của mình.
“Cậu……”
Vừa bật ra một chữ, thanh âm lại có chút đứt quãng.
Lời nhẹ như vậy cũng đứt quãng được! Đúng là vừa tức lại vừa buồn cười.
“Chiếc cốc cậu đang dùng, sau này đừng dùng nó nữa.” Nhiều chỗ đã bị nứt cả rồi, không cẩn thận là bị cắt vào miệng ngay.
Nam Gia nhất thời nghẹn lại, nàng nhìn ra được, là cô đang không vui sao?
Chiếc cốc đó được Lâm Hựu Tư mua khi các nàng còn ở bên nhau, đó là lần duy nhất mà gu thẩm mỹ của họ thống nhất với nhau. Khi nàng ra nước ngoài, nàng đã cố ý mang nó đi, dùng nhiều lớp giấy ngọc trai để gói lại. Mấy năm nay vẫn luôn dùng nó, đi rồi về vài lần, cũng đã bị nứt nhẹ nhưng nàng vẫn luyến tiếc không muốn vứt đi.
Chắc là Lâm Hựu Tư đã nhìn thấy nó lúc đang rửa chén, cô vẫn để ý chuyện nàng còn dùng chiếc cốc này sao?
Lâm Hựu Tư nuốt nuốt nước bọt, “Không phải ngày mai là sinh nhật cậu sao, quà sinh nhật.
Nam Gia cảm thấy mắt mình khô lại, đã rất rất lâu rồi nàng không tổ chức sinh nhật, cũng đã lâu nàng không nhận được món quà sinh nhật do chính Lâm Hựu Tư chuẩn bị cho nàng.
Thấy Nam Gia im lặng một hồi, Lâm Hựu Tư làm ra vẻ kiêu ngạo nói: “Nó rẻ quá à? Cậu không muốn thì thôi vậy.”
“Muốn!”
Nam Gia lấy chiếc cốc trắng mập trên tủ kính, trịnh trọng đưa cho Lân Hựu Tư, sau khi suy nghĩ, nàng lại lấy thêm một chiếc cốc khác có kiểu dáng và hình dạng tương tự, cẩn thận cầm lấy.
Thấy nàng lấy thêm một cốc, Lâm Hựu Tư có chút khó hiểu.
Sao phong cách chọn đồ của cậu ấy thay đổi nhiều thế nhỉ? Do ảnh hưởng từ nước ngoài sao?
“Tôi cũng mua cho cậu một cái” Nam Gia nhẹ giọng nói.
Hai chiếc cốc giống nhau, nghĩa là cốc đôi?
Lâm Hựu Tư gióng lên một hồi chuông cảnh báo, mặc dù trong lòng cô có rất nhiều vướng mắc và những suy nghĩ vụn vặt, nhưng cô hiểu rằng mối quan hệ của họ không còn như hồi trước nữa, bây giờ các nàng đơn thuần chỉ là bạn học bình thường, tuyệt đối không thể không rõ ràng, càng không thể có những dấu hiệu mập mờ như vậy hiện hữu.
“Tôi không muốn.” lời này Lâm Hựu Tư nói ra chắc như đinh đóng cột, không chút do dự.
Nam Gia bị lời từ chối thẳng thừng của cô hù dọa, sững sờ một lúc, vẻ mặt vừa vui lên một chút đã lập tức lặng xuống.
Tâm trạng của nàng lên xuống phập phồng theo từng lời nói của Lâm Hựu Tư, lúc thì như được dúi cho một đống kẹo, lúc lại như bị dội một gáo nước lạnh.
Lúc này Nam Gia căn bản không biết phải che giấu thế nào, tất cả cảm xúc đều viết hết trên mặt.
Lâm Hựu Tư thấy nàng như vậy, không chịu được mà nói thêm một câu, “Nhà tôi có rất nhiều cốc.”
Nam Gia đấu tranh tâm lý một hồi, đột nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền hình quả lê đặc biệt mê người hiện lên, “Để ở trong nhà tôi, lần sau cậu đến thì dùng cái này.”
Với cái cảm giác gần gũi này, Lâm Hựu Tư vẫn là không thể chống cự nổi.
“Tùy cậu.”
Nói xong, cô quay người đi về phía quầy thu ngân, chỉ mong rằng trong một phút đến đó, gương mặt đang đỏ bừng của cô sẽ mất đi.
Hệ thống sưởi trong trung tâm mua sắm được bật hết công suất, ở lâu làm người ta cảm thấy tức ngực khó thở, các nàng vội vàng mua đồ, vừa đi đến bãi đậu xe, gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi tới, khiến cho lớp quần áo như trở thành vật trang trí.
Lâm Hựu Tư rùng mình vì lạnh, Nam Gia đang xách túi lớn túi nhỏ, không thể rảnh tay, “Cậu mặc thêm đồ đi, trời trông như sắp có tuyết vậy.”
“Chà, nhiều năm lắm rồi chưa thấy tuyết rơi.”
Phía Nam cũng không hơn phía Bắc là bao, thị trấn nhỏ này lạnh như băng, nhưng lại không có tuyết rơi.
Lần cuối cô nhìn thấy tuyết rơi là khi còn ở Bắc Kinh, Lâm Hựu Tư không muốn Nam Gia phải đón năm mới một mình, nên đã nói với gia đình là công việc của cô có một dự án lớn cần phải tham gia, cô là một nhân viên mới, không kén cá chọn canh được, nên phải ở lại Bắc Kinh.
Mùa đông năm ấy, tuyết rơi rất dày, lần đầu tiên cô nhận ra niềm vui của việc được bao bọc trong tuyết trắng.
Các nàng đã xây một người tuyết cực lớn ở tầng dưới của khu trọ, hôm sau còn cố ý dậy sớm để kiểm tra xem có chỗ nào bị sụp hay không, để tu sửa lại, kết quả là bên cạnh họ có thêm vài người tuyết nhỏ, hình dạng trông còn kỳ lạ quái gở hơn.
Năm đó đặc biệt mơ mộng, cũng là khoảng thời gian hòa hợp hiếm hoi của các nàng giữa những cuộc cãi vã dài đến vài ngày.
Bởi vì các nàng ở bên nhau cả ngày, không có gì đặc biệt cả, không nấu ăn thì cũng là cộng phó Vu Sơn*, không đọc sách xem kịch thì cũng là sớm nắng chiều mưa không thể tách rời, chỉ có lẫn nhau.
Tốt đẹp đến nỗi sau này khi nhớ lại mùa đông năm ấy, Lâm Hựu Tư lại có một cảm giác không chân thực, nghĩ lại thì, đó là khoảng lặng trước cơn bão, là hồi quang phản chiếu* trước khi tình yêu của các nàng chết đi.
Lâm Hựu Tư sững sờ, Nam Gia trước mặt cô hoàn toàn khác với trước đây, nhưng trong một vài khoảnh khắc nào đó, cô lại cảm thấy rằng người này vẫn là Nam Gia ban đầu.
Cô không biết đây là cảm giác gì, cũng giống như cô không biết tại sao mình không thể buông bỏ được Nam Gia.
Nam Gia để quà cho bố mẹ Lâm ở ghế sau, cũng cẩn thận đặt chiếc cốc ở phía bên kia, dùng gối tựa che lại, giống như một chiếc túi khí cho nó.
Bởi vì Nam Gia đến chơi nên bữa tối của nhà cô hôm nay đặc biệt phong phú, Lưu Hiểu Mai với tâm thế nấu bữa tối để đón giao thừa, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, bà đã chuẩn bị xong một bàn tiệc lớn sang trọng.
Khoa trương, thực sự quá khoa trương rồi.
Không chỉ mẹ cô làm quá, mà ngay cả cha cô Lâm Sở Siêu cũng theo bà nhiệt tình lên.
Lâm Sở Siêu là người luôn thân thiện với mọi người xung quanh, đối với ai cũng vui vẻ hớn hở, nhưng ông chỉ là xã giao bình thường, không như sự gần gũi của Lưu Hiểu Mai. Nếu điểm nhiệt tình của Lưu Hiểu Mai là 10, thì điểm nhiệt tình của Lâm Sở Siêu là 3.
Cũng không hiểu vì lý do gì, Lâm Sở Siêu lúc này đang uống rượu với Nam Gia, liên tục khen cô con gái cành vàng lá ngọc của ông, Lâm Hựu Tư, ưu tú cỡ nào, dễ thương ra sao, từ nhỏ đến lớn không làm cho ông phải lo lắng, nhưng mà chỉ có lần đó…
Nói đến đây, ông ngập ngừng muốn nói lại thôi, lắc đầu nguầy nguậy.
Cái hình ảnh đó, cũng kỳ lạ quá rồi.
Lâm Hựu Tư chốc lát lại khuyên cha cô uống ít rượu lại, rồi quay sang nói với Nam Gia là không cần để ý.
Nam Gia uống không nhiều, tửu lượng của nàng cũng không tốt, chỉ uống mấy hớp, lời cha cô nói đều nghe thấy hết, mặc dù rất muốn hỏi “chỉ có lần đó” là chuyện gì? Nhưng Lâm Hựu Tư ở bên cạnh như cái camera chạy bằng cơm dõi theo nàng, cô đã ăn hai bát cơm mà vẫn không ngừng gắp thêm đồ ăn, vì vậy mà nàng không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Lưu Hiểu Mai gắp một viên chả cá cho Nam Gia, đây là một phong tục của mọi người ở đây, ăn Tết là phải ăn hết đồ ăn.
“Gia Gia, ăn nhiều một chút, con không có da thịt gì cả, không giống như Lâm Hựu Tư, không khác heo chút nào.”
“Mẹ, không công kích cá nhân nha!” Lâm Hựu Tư bất mãn, “Con có béo đâu? Đừng có chỉ trích con chứ.”
“Cô chỉ lo ăn một mình, còn không gắp thêm đồ ăn cho Nam Gia.” Lưu Hiểu Mai cũng bất mãn.
“Cậu ấy có tay, hơn nữa mẹ gắp đồ ăn cho cậu ấy cả buổi, cần con làm nữa sao?”
Thật sự là hơi quá đáng nha! Rốt cuộc ai mới là con ruột? Lâm Hựu Tư không thể không nghiêm túc tự hỏi chuyện này.
Đột nhiên Nam Gia bật cười, là một nụ cười rạng rỡ, không phải kiểu cười khách sáo mà nàng dùng với các bạn học cũ của mình.
Chính nụ cười này khiến Lâm Hựu Tư sững sờ một lần nữa, giống như cách mà nàng cười khi vừa hôn cô sau giờ học năm lớp 10.
Lâm Hựu Tư cảm thấy nếu tiếp tục nhìn, lớp phòng thủ của cô sẽ lập tức bị phá vỡ.
Cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra phòng khách rót nước uống rồi ngồi xuống sofa.
Nam Gia nghĩ rằng cô đang buồn, nụ cười nàng vừa nở lại tắt ngấm.
Lâm Hựu Tư nhìn lướt qua, không nhìn Nam Gia, vì cô nhớ nàng, nhớ nàng khi nàng còn trong tầm tay cô.
Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.