Tôi Không Phải Cá Cảnh Của Cậu - Khả Dĩ ke1 - Chương 10
Cô hỏi ba câu liên tục, người hoảng hốt là Lâm Hựu Tư, người đang giả vờ cũng là Lâm Hựu Tư.
“Nếu không phải là vì ‘nhớ mãi không quên’, vậy tại sao đến giờ cậu vẫn độc thân?”
“Chỉ, chỉ là, tôi vẫn chưa gặp được người mình thích.”
Đôi mắt của Lâm Hựu Tư đảo xung quanh, giống như trái tim của cô hiện tại, cố gắng tìm một điểm tập trung nhìn vào, nhưng lại không tài nào ổn định mà nhìn vào một chỗ.
“Vậy cậu thích mẫu người như nào?” Trần Thiên Thiên ráo riết hỏi cô, chuẩn bị ra đòn.
Lâm Hựu Tư lại im lặng, người hiện lên trong đầu cô, chính là người đó.
“Người như Nam Gia!”
Trần Thiên Thiên tàn nhẫn vạch trần suy nghĩ đang ẩn giấu của Lâm Hựu Tư, nhìn cái bộ dạng không thể chối cãi của cô, Trần Thiên Thiên cười đến mức ngồi không vững.
Lâm Hựu Tư mất kiên nhẫn kéo kéo khóa sau lưng, “Mau giúp tôi kéo xuống”
Không có câu trả lời nào là chính xác cho câu hỏi này cả, ”mẫu người lý tưởng” cũng chỉ là một tiêu chuẩn để tham khảo mà thôi. Có người liệt kê ra rất nhiều điều kiện nhưng cuối cùng lại tìm thấy một người hoàn toàn trái ngược với những điều kiện ấy.
Nhưng mà đối với Lâm Hựu Tư, không phải là cô thích kiểu người thế nào hay là cô có điều kiện gì, mà là vì chỉ có Nam Gia mới đáp ứng được những điều kiện này, bởi vì cô thích Nam Gia, và rồi tất cả tiêu chuẩn của cô đều trở thành Nam Gia.
Rốt cuộc thì cô chưa từng gặp ai có thể khiến trái tim mình rung động, như cốc Coca lạnh vào mùa hè hay như một đứa trẻ ấm áp vào mùa đông.
Đôi khi, cô sẽ cảm thấy mê man, sẽ cô đơn, cũng sẽ lay động, nhưng cô sẽ sớm tỉnh lại, để rồi nhận ra những người đó đều không phải Nam Gia.
Đúng ra là cô vẫn chưa bao giờ tỉnh lại mà vẫn đang say sưa trong giấc mộng đẹp mà Nam Gia dệt nên cho mình.
Có còn thích Nam Gia không?
Thích chứ.
Nhưng mà thích thì sao nữa?
Sau khi rời khỏi nhà Trần Thiên Thiên, cô về thẳng nhà bố mẹ, hại mẹ cô phải luống cuống hâm lại cơm thừa canh cặn cho cô ǎn.
Trong vòng hai ngày sau đó, Lâm Hựu Tư như là bị ngải heo nhập, ở trong nhà ham ăn lười làm, ngủ cho đến chiều. Cả ngày mặc chiếc áo khoác hoa lớn của Lưu Hiểu Mai, đầu bù tóc rối đeo cặp kính kiểu cũ, nằm liệt trên ghế sofa xem TV, ăn cam, khoai tây chiên, và tất nhiên là không thể thiếu hạt dưa, vị nguyên bản.
Nếu các đồng nghiệp mà nhìn thấy leader xinh đẹp ngổ ngáo của họ trong bộ dạng này, chắc hẳn là họ sẽ lần lượt thoát fan, cất poster rồi sợ hãi chạy đi.
Lưu Hiểu Mai nhìn không nổi nữa, bà ngồi bên cạnh than ngắn thở dài, lời trước lời sau đều là chán ghét.
“Mẹ, hai hôm trước mẹ nói cái gì? Mới hai ngày thôi mà, không tính nữa sao?”
Lưu Hiểu Mai mặc cùng một kiểu áo khoác hoa với cô, là hoa phượng đỏ tươi, trông rất giàu có trang nghiêm, của Lâm Hựu Tư là hoa màu cam, cũng có chút ý nghĩa, trông cứ như trang phục của hai chị em.
“Hầy, mẹ không có ý đó.” Lưu Hiểu Mai đột nhiên cười một cách lạ lùng, “Cho dù con có lười biếng thế nào, con vẫn là heo ngoan của mẹ, cố gắng ăn hết sức đi, để mẹ xem con có thể mặc chiếc váy nhỏ xinh đó trong ngày cưới của Thiên Thiên hay không.”
“Mẹ!”
Đây là lời mẹ nói sao? Lâm Hựu Tư ăn không vào nữa, liền ném hạt dưa trở lại bát trái cây. Không lâu sau, tay cô lại theo bản năng cầm lấy nửa ly trà sữa còn lại, đưa lên miệng hút hút rồi lại rút tay về.
Lưu Hiểu Mai đang cắn hạt dưa rất thơm, quay sang mắng ”yêu” cô một tiếng “Nè nha!”
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hựu Tư vang lên, nhìn hai chữ to tướng hiện trên màn hình, cô bấm bấm một chút.
Thấy nét mặt ngây dại của cô, Lưu Hiểu Mai liền đá nhẹ chân cô: “Là Gia Gia, nghe đi!”
Lâm Hựu Tư không còn lựa chọn nào khác, miễn cưỡng trả lời điện thoại.
“Tư Tư, quần áo của cậu khô rồi.”
“Ừm.”
“À, cậu đang ở đâu? Giờ tôi gửi nó cho cậu, có tiện không?”
Lâm Hựu Tư vốn định nói là không tiện, bộ dạng luộm thuộm lúc này của cô, thực sự là nhận không ra.
Còn chưa kịp mở miệng nói, Lưu Hiểu Mai đã cao giọng kêu lên: “Gia Gia, đến đây chơi đi, dì nhớ con!”
Không nói nên lời, mẹ đang làm gì vậy?
Là hát dân ca sao? Tại sao lại hét lên như vậy?
Nam Gia nhàn nhạt cười nói: “Tư Tư, giờ tớ đến đó có tiện không?”
Lưu Hiểu Mai lại kêu to: “Gia Gia, đến nhanh nha!”
Đừng mà, con mất mặt, mẹ!
Cứ như vậy, Nam Gia mang theo một túi quần áo lớn đến nhà Lâm Hựu Tư, Lâm Hựu Tư nhanh chóng đi tắm, gội đầu rồi trang điểm như sắp đối mặt với kẻ thù, trong khi Nam Gia đã ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trò chuyện với Lưu Hiểu Mai, Lâm Hựu Tư vẫn đang kẻ lông mày.
Hồi còn học cấp ba, Nam Gia thường hay đến nhà Lâm Hựu Tư làm bài tập, Lưu Hiểu Mai lúc đó rất thích Nam Gia, bà luôn cảm thấy con gái mình thua kém Nam Gia mọi mặt, bà đã gọt trái cây cho nàng ăn, rót sữa bò cho nàng uống.
Từ khi Lâm Hựu Tư vào cấp ba, cô chưa bao giờ được mẹ đối xử như vậy, cô từng nghĩ rằng cô không phải là con ruột của bà, mà là Nam Gia, Nam Gia là đứa con gái thất lạc từ lâu của mẹ cô.
Nháy mắt đã mười năm không gặp.
Lưu Hiểu Mai nắm tay Nam Gia, nhớ lại chuyện cũ, chỉ hận không thể nói chuyện cùng nàng ba ngày ba đêm.
Nam Gia đã thay đổi không ít, trước đây khi nàng đến nhà, dù đúng thật là Lưu Hiểu Mai đối xử với nàng rất nhiệt tình, nhưng mà cũng không đến mức như vầy, nói lâu một chút sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ Nam Gia lại ứng biến như vịt gặp nước, như thể hai chị em vừa đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.
Lâm Hựu Tư đang ở trong phòng, vừa nhướng mày vừa vểnh tai lên nghe.
Lưu Hiểu Mai thực sự cười rất lớn tiếng, tiếng cười giống như quả tạ, hết đợt này đến đợt khác dồn dập, thỉnh thoảng xen lẫn một vài tiếng cười của Nam Gia, cũng khá thú vị.
Lâm Hựu Tư không tự chủ được, bất giác nhếch khóe miệng lên.
Nhìn thấy nụ cười trong gương, cô lập tức thu lại.
Đây là đang làm cái gì?
Người yêu cũ đã chia tay nhiều năm đến nhà làm khách, và mẹ tôi yêu nàng hơn yêu tôi?
Rõ ràng là có thể đặt quần áo xuống rồi lập tức rời đi, tại sao một hai phải ở lại ăn cơm chiều chứ?
Lâm Hựu Tư vừa mừng thầm vừa ão não không thôi lại vừa bất lực.
Cảm thấy chính mình bị lôi kéo bởi hai ”bản thân”, một người là Lâm Hựu Tư, người đã yêu Nam Gia suốt bảy năm, người còn lại là Lâm Hựu Tư, người bị Nam Gia bỏ rơi năm năm nay.
Đột nhiên, từ phòng khách truyền đến một tiếng thét chói tai của Lưu Hiểu Mai, “Lâm Hựu Tư, con không khỏe sao? Đang thêu hoa bên trong à?”
“Tới đây, tới đây, mẹ gọi lớn như thể để làm gì!”
“Mẹ sợ con thêu hoa đến mức ngủ quên trong đó luôn rồi! Gia Gia chờ con lâu lắm rồi đấy!”
Mỗi một câu than ôi của Lưu Hiểu Mai đều là bất mãn với Lâm Hựu Tư, sao bà có thể sinh ra một đưa con gái như vậy.
“Không sao đâu, dì đừng nóng nha.”
Nam Gia ôm lấy cánh tay của Lưu Hiểu Mai, như thể hai người mới là mẹ con ruột.
Lâm Hựu Tư chỉ hận mình không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng mà nghĩ lại cô thấy hay là cắn môi đi, cũng không đau lắm, sau đó cô lại nghĩ lại, thỏi son cô vừa thoa là thỏi đắt nhất, không thể cắn được.
Cuối cùng vẫn là cô từ bỏ ý định tự hại mình.
“Vẫn còn sớm, Lâm Hựu Tư, con mau cùng Gia Gia đi mua một chiếc ghế sofa.”
Chậc chậc, nghe này.
Con gái rượu của mẹ, Lâm Hựu Tư.
Con gái của người khác, Gia Gia.
Khoan đã, “Mua sofa? Sofa gì cơ?”
“Gia Gia nói con bé muốn mua một chiếc ghế sofa mới. Ghế sofa ở nhà con bé không thoải mái lắm, con không biết sao? Không phải là con đến nhà con bé rồi à?”
Hà? Sao con biết được? Con không ngủ trên ghế sofa nhà cậu ấy, thậm chí còn không ngồi xuống nữa!
Lâm Hựu Tư bối rối nhìn cặp “mẹ con” trước mặt, nhưng họ lại nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
“Được, đi thôi.”
Lâm Hựu Tư theo sau Nam Gia lần lượt bước ra cửa, Lưu Hiểu Mai từ phía sau hô lên một tiếng: “Về sớm một chút, mẹ sẽ ở nhà làm cơm thật ngon chờ hai đứa!”
Giống như là hai người chuẩn bị đi viễn chinh vậy, tách nhau ra thôi mà, có nhất thiết phải khó khăn vậy không?
Trong ít phút ngắn ngủi khi đi xuống cầu thang, Lâm Hựu Tư suy nghĩ rất nhiều.
Chiếc ghế sofa đó thực sự không thoải mái sao? Trông có vẻ rất đắt tiền.
Tại sao phải đi mua sofa ngay ngày hôm nay? Gấp đến vậy sao?
Tự nhiên vui vẻ nói muốn mua một chiếc ghế sofa? Là cố tình sao?
Mãi cho đến khi Lâm Hựu Tư ngồi trong xe của Nam Gia, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của Nam Gia, cô mới định thần lại.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng lần này trở về, Nam Gia đã thay đổi rất nhiều, nàng đối xử với mọi người đều rất khách khí lễ phép, nụ cười của nàng không bao giờ tắt, như một lớp vỏ bảo vệ.
Chỉ khi họ ở một mình, Nam Gia mới cởi bỏ mặt nạ, là cảm giác thoải mái của sự quen thuộc, tự nhiên.
“Dì quá nhiệt tình, sợ cậu không thoải mái nên kiếm cớ rời đi, không ngờ là…”
Vẻ mặt của Nam Gia hờ hững, lời nói của nàng cũng hờ hững, như thể chuồn chuồn lướt nước, chạm vào đầu trái tim của Lâm Hựu Tư.
Lâm Hựu Tư lặng lẽ thở ra một hơi, cố gắng tự mình trấn tĩnh lại.
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
Nam Giai suy nghĩ một chút, nghiêng mặt dò hỏi: ”Hay… vẫn là đi mua ghế sofa đi?”
“Tùy cậu.”
Nam Gia không lái xe, mà lại dùng điện thoại tìm kiếm một hồi lâu: Trung tâm mua sắm nội thất.
Sau đó lại chậm rì đánh từng chữ trên điều hướng, giống như lười tia chớp trong “Zootopia”.
Lâm Hựu Tư không nhịn được, bật cười thành tiếng, sau đó lập tức che miệng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Gia ở trước mặt người khác luôn tỏ ra là chuyện gì nàng cũng có thể làm tốt, không gì có thể làm khó được nàng, nhưng chỉ khi ở trước mặt Lâm Hựu Tư, nàng sẽ vụng về, sẽ yếu đuối, tính tình sẽ xấu đi, sẽ bộc lộ tâm trạng thật sự.
Đây là điều mà Lâm Hựu Tư thích ở Nam Gia, ở trước mặt cô, Nam Gia luôn luôn là thật.
Khi các nàng đến trung tâm mua sắm nội thất, nhìn nơi mua bán vắng tanh, Lâm Hựu Tư mới quay sang Nam Gia hỏi: “Cậu thật sự muốn đổi ghế sofa à?”
“Ừm” Nam Gia gật đầu.
“Bây giờ phải làm gì?”
Trung tâm mua sắm này được chia thành hai tòa nhà, phía Bắc và phía Nam, tòa nhà phía Nam bán đồ nội thất và vật liệu xây dựng, còn tòa nhà phía Bắc là một trung tâm mua sắm tổng hợp. Ở tòa nhà phía Nam nơi họ đang ở, 90% mặt tiền đều đã đóng cửa, chỉ còn một số ít cửa hàng bán rèm vải là còn mở cửa.
Cũng đúng, mai là giao thừa rồi, ai lại ra đây mua đồ nội thất chứ?
Ngoại trừ hai nàng.
“Hay là hôm khác trở lại đi.”
“Được, năm sau lại đến.”
Hớn hở đi đến đây, nhưng lại về tay không.
Lúc đầu cũng không có hứng thú đi mua sắm lắm, giờ không mua đồ gì về lại thấy hơi khó chịu.
“Đi sang khu bên cạnh đi, tôi có đồ muốn mua.”
Lâm Hựu Tư quay đầu rời đi, Nam Gia đi theo bên cạnh cô.
“Ghế sofa ở nhà không thoải mái sao?”
“Không thoải mái, ngủ đau eo, lưng cũng đau, đầu cũng đau.”
Đêm đó nàng ngủ ở sofa, ngủ không ngon giấc sao?
“Lần sau đừng ngủ trên sofa nữa. Không phải còn một phòng ngủ nữa sao? Hay là mua thêm cái giường đi.”
“Ừm, cậu nói rất đúng, đúng là nên mua một chiếc giường nữa.”
Ban đầu chỉ muốn nhắc nàng là không cần mua ghế sofa, mua thêm giường là được, ai ngờ Nam Gia lại hiểu thành, nếu muốn mua ghế sofa thì cũng cần phải mua thêm một chiếc giường.
“Cậu thích loại nào?” Nam Gia cúi đầu hỏi cô, vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai màu hồng nhạt.
Lâm Hựu Tư theo bản năng muốn chạm vào vành tai của nàng, cái suy nghĩ đáng sợ này chiếm lấy tâm trí cô, cô sợ đến mức hít hà một hơi, đưa tay lên sờ vành tai của chính mình.
“Cái gì mà tôi thích loại nào? Ghế sofa của cậu, giường cũng của cậu, chỉ cần cậu thích là được.
Giọng điệu của Lâm Hựu Tư có chút hung dữ, nhưng cũng không nhiều, đủ để khiến tâm trạng của Nan Gia trầm xuống.
“Ừm.”
Nam Gia hơi mất hứng, đi theo sau Lâm Hựu Tư, không nói một lời.
Nàng không biết Lâm Hựu Tư muốn mua gì, nàng không hỏi, cũng không dám hỏi.
So với tòa nhà phía Nam vắng tanh, tòa nhà phía Bắc lại là một khung cảnh hoàn toàn khác, trung tâm thương mại chật kín người, ai nấy đều đang mua sắm, ăn uống hay đi dạo trong siêu thị.
Các nàng từ lầu một tòa nhà phía Nam đi tới, lầu một có rất nhiều chỗ vui chơi cho trẻ em, có cả siêu thị, còn lại đều là quán ăn vặt, cũng khá náo nhiệt. Nếu không cẩn thận, có khi sẽ bị một đứa trẻ đang mặc đồ hóa trang khỉ va vào.
Nam Gia không quen ở nơi đông đúc thế này, Lâm Hựu Tư nắm lấy tay áo Nam Gia, kéo cô đến một nơi ít người rồi nhanh chóng tìm thang máy đi lên tầng ba.
Trên tầng ba ít người hơn rất nhiều, phần lớn đều là cửa hàng quần áo, Nam Gia theo sát Lâm Hựu Tư bước vào một cửa hàng trông rất phong cách.
Cửa hàng này bán nhiều thứ, có bán quần áo, đồ trang sức, còn có đồ trang trí, trông rất rực rỡ, cảnh đẹp ý vui.
Lâm Hựu Tư chỉ vào những chiếc cốc trong tủ kính, “Cậu thích cái nào?”