Tội Độc Thân - Trường Tiếu Ca - Chương 16: Hoa Hồng
Có người đang gọi cậu, Đoàn Mộ Linh cử động cổ, mi mắt nặng trĩu như treo hai quả tạ.
“Đoàn Mộ Linh…” Giọng nói kia càng lúc càng gần, đến khi dán sát bên tai, mang theo lưu luyến dịu dàng không nói nên lời, tựa như nỉ non, “…Chuông nhỏ của tôi.”
Là Trình Tự.
Đoàn Mộ Linh dùng hết sức cố gắng mở mắt ra, nhưng tròng mắt lại bị ánh sáng trắng chói mắt phía trước làm cho đau nhói.
“Trình Tự, anh đang làm gì vậy?” Cậu nhắm mắt tránh qua, giọng điệu oán trách.
“Vụt! vụt!”
Đèn mổ trên đầu lần lượt tắt đi, Đoàn Mộ Linh lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên bàn mổ lạnh lẽo và cứng rắn.
“Trình Tự?”
Trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của đèn tường, cậu muốn đứng dậy nhưng lại bị dây trói kéo về.
“Trình Tự! Trình Tự! Anh ở đâu?” Cậu hoảng sợ gọi to.
“Cộp, cộp, cộp…” Tiếng bước chân nhanh nhẹn thoải mái, như bước đến với điệu nhảy Tango.
Trong đầu không thể khống chế mà nghĩ đến những thứ khoa học chưa giải thích được, Đoàn Mộ Linh cứng người nín thở, đến khi tiếng bước chân kia đi đến bên người cậu.
Vừa nhìn thấy người đến, Đoàn Mộ Linh thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Trình Tự? Anh làm cái quỷ gì vậy? Mau thả tôi ra.”
Trình Tự hơi cúi người, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cậu, coi lời cậu nói như không khí.
Đoàn Mộ Linh bị nhìn chăm chú đến rợn người, cậu dịch nhẹ tránh đi, cùng Trình Tự thương lượng, “Trình Tự, anh thả tôi ra trước đã được không?”
Lần này Trình Tự trả lời rất nhanh, “Không được.”
Anh đứng thẳng người dậy, từ khay đựng dụng cụ lấy ra một con dao phẫu thuật phản chiếu ánh sáng bạc.
Đoàn Mộ Linh: “???”
Cậu giãy dụa kịch liệt, “Anh làm gì vậy Trình Tự?”
Trình Tự giống như không nghe thấy, lưỡi dao lạnh lẽo chậm rãi di chuyển dọc theo sườn mặt Đoàn Mộ Linh.
“Đoàn Mộ Linh, nói đi.”
Đoàn Mộ Linh: “Nói cái gì?”
“Nói đi.”
“Anh muốn tôi nói cái gì hả?” Đoàn Mộ Linh bị doạ khóc lên, “Muốn tôi nói thì phải cho tôi biết tôi cần nói về thứ gì chứ? Nó là cái gì hả!”
“Đoàn Mộ Linh, nói em yêu tôi.”
Đoàn Mộ Linh: “Anh yêu tôi anh yêu tôi anh yêu tôi!”
Ánh mắt Trình Tự tối sầm ngay lập tức, lưỡi dao dừng lại trên yết hầu Đoàn Mộ Linh, vị trí yếu ớt nhất của con người.
“Không ngoan.” Anh nhấn mạnh từng chữ một, lặp lại lời vừa nói một lần nữa, “Đoàn Mộ Linh, nói em yêu tôi.”
Đoàn Mộ Linh: “Tôi yêu anh.”
Chỉ một câu đã dỗ được người con trai trước mặt này.
Khoé miệng Trình Tự cong lên một đường cung vui vẻ, ngón tay gảy đôi môi hơi mím chặt của Đoàn Mộ Linh, “Đồ nhát gan.”
Đây không phải vấn đề nhát gan hay không nhát gan, một người bình thường bị kẻ tâm thần trói vào đây, còn dùng dao nhỏ uy hiếp chắc chắn sẽ bị doạ sợ đúng không?
Trình Tự được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, mũi dao vén vạt áo phông Đoàn Mộ Linh lên, lộ ra vòng eo gầy nhưng rắn chắc, anh ngắm nhìn một lúc, đưa tay đo vài cái, eo Đoàn Mộ Linh còn chưa rộng bằng hai bàn tay anh cộng lại.
“Trình, Trình Tự…”
Nghe thấy Đoàn Mộ Linh gọi mình, Trình Tự cúi người lần nữa, si mê ngắm nhìn cậu, “Đoàn Mộ Linh, chuông nhỏ của tôi… Em sẽ không rời khỏi tôi, đúng không?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đoàn Mộ Linh ngẩng đầu, bàn tay bị trói trên bàn cố gắng giơ ba ngón lên, giọng nói vang dội mạnh mẽ, “Trình Tự! Anh yên tâm! Tôi sẽ không rời xa anh!”
Trình Tự rất hài lòng, tay bắt đầu cởi khuy quần Đoàn Mộ Linh.
Đoàn Mộ Linh: “???”
Cậu dùng sức giãy dụa, “Trình Tự! Anh anh anh, anh làm vậy là không–“
Ánh mắt Trình Tự lại trở nên u ám, dao nhỏ được giơ lên lần nữa.
Đoàn Mộ Linh “… Làm vậy có phải không được tốt lắm không?”
“Chỗ nào không tốt? Chúng ta có chứng nhận tình yêu, chúng ta là quan hệ yêu đương hợp pháp, chúng ta có thể nắm tay, có thể ôm, có thể hôn môi, và…” Môi Trình Tự khẽ cử động, dưới ánh nhìn chăm chăm của Đoàn Mộ Linh, anh nói ra hai từ, “Làm tình.”
Nghe thấy hai chữ này, cả người Đoàn Mộ Linh nổi da gà.
Không đúng, thế này không đúng…
Cậu kẹp chặt hai chân, gần như hết lên, “Ám hiệu, ám hiệu là cái gì!”
“Ám hiệu… Ám hiệu…”
Trên sô pha nhỏ chỉ còn một mình Đoàn Mộ Linh ngủ, mày cậu nhíu chặt, hai tay hai chân đang dùng sức, dính chặt vào nhau, trong mơ không ngừng dò hỏi, “Ám hiệu… Ám hiệu là cái gì?”
“Reng–Reng–“
Một loạt âm thanh rung động từ điện thoại kéo Đoàn Mộ Linh thoát khỏi bóng đè, cậu mở to hai mắt, đầu óc còn chưa rời khỏi trạng thái mông lung, vì thế khi thấy điện thoại trên bàn kêu không ngừng, cậu vô thức cầm lên.
“Alo…”
Bên kia điện thoại là một giọng nữ, “Xin chào, có phải là Trình Tự, anh Trình không ạ?”
Đoàn Mộ Linh cầm điện thoại từ bên tai xuống nhìn, điện thoại cậu bắt máy là của Trình Tự.
“Tôi không phải Trình Tự, cái đó… Đợi lát nữa tôi kêu anh ấy gọi lại cho chị nha.”
“Được ạ, làm phiền ngài.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Đoàn Mộ Linh trở mình, cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, cậu hơi híp mắt, ánh mắt dần mất đi tiêu cự, trên trần nhà là bóng đèn huỳnh quang chói mắt, chỉ mới nhìn một chút, khi nhắm mắt lại, trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một vòng sáng nhạt.
Sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy?
Đoàn Mộ Linh sờ mồ hôi trên trán, chống hai tay ngồi dậy, có thứ nào đó từ ngực trượt xuống, cậy cúi đầu nhìn, là chiếc chăn nhỏ cậu đắp cho Trình Tự.
Trình Tự đâu rồi?
Đoàn Mộ Linh ôm chặt chăn nhỏ, cầm điện thoại của cả hai, đẩy cửa văn phòng đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một bức tường bằng kính, bên trong phòng chứa đầy thiết bị thí nghiệm, Đoàn Mộ Linh đi về phía trước dọc theo bức tường kính, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Trình Tự ở điểm cuối.
Trình Tự đang đứng trước bàn mổ, đầu cúi xuống, theo động tác có những âm thanh rất nhỏ vang lên, từ góc Đoàn Mộ Linh nhìn qua, hơn nửa tầm nhìn bên dưới bị che kín, chỉ có thể thấy được gương mặt nghiêm túc của Trình Tự.
Trình Tự lúc này cũng nhìn thấy Đoàn Mộ Linh bên ngoài, anh đặt dao mổ xuống khay đựng dụng cụ, phát ra một tiếng ‘keng’.
“Dậy rồi?”
“Ừ.” Đoàn Mộ Linh vò vò tóc mình, cậu đi vào phòng, tiện thể cầm điện thoại đưa cho Trình Tự, “Vừa nãy có người gọi điện cho anh, tôi không cẩn thận nhận máy, anh gọi lại cho chị ấy chút đi.”
“Được.” Trình Tự mở khoá điện thoại xong, đầu tiên liếc nhìn Đoàn Mộ Linh, ngay sau đó đi đến chỗ khác gọi điện thoại, giống như không thể để Đoàn Mộ Linh nghe thấy nội dung cuộc gọi.
Đoàn Mộ Linh nhận ra rồi tránh sang chỗ khác, cậu vừa cúi đầu, một con thỏ chảy rất nhiều máu nằm ngửa trên bàn mổ.
Cảnh tượng trong mơ lần nữa hiện ra, tựa như con thỏ nằm trên bàn mổ, bị trói chặt bốn chân mổ bụng chính là cậu nằm đó, Đoàn Mộ Linh hoảng sợ, lùi về sau liên tiếp mấy bước, không cẩn thận đụng phải ngăn tủ sau lưng.
“Bánh kem hai tầng, ừm, hai mươi tuổi, đúng…” Bên kia điện thoại hình như đang hỏi một vấn đề khó đưa ra lựa chọn, Trình Tự nghiêm túc suy nghĩ mới trả lời, “Hoa hồng đi.”
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, Trình Tự quay đầu lại nhìn, trong phòng không còn thấy bóng dáng Đoàn Mộ Linh, anh vừa nói vừa quay trở lại, dặn thêm hai câu liền cúp điện thoại.
Đi vòng qua bàn mổ, Trình Tự ngồi xổm xuống, nhìn bộ xương già đã truyền qua mấy thế hệ trong phòng thí nghiệm, rồi lại nhìn Đoàn Mộ Linh đang ôm ấp bộ xương khô, “Cậu làm gì thế?”
“Trình Tự…” Đoàn Mộ Linh nằm liệt trên mặt đất, duỗi tay vẫy vẫy Trình Tự, “Trình Tự, anh mau nâng nó dậy đi! Nó sắp rơi thành từng mảnh rồi!”
Trình Tự thở dài, trước tiên cần bộ xương khô lên treo lại, rồi ngồi xổm xuống trêu chọc cậu, “Tôi nói này, gan cậu nhỏ như vậy, còn đi chạm vào nó làm gì?”
“Tôi không nhìn thấy, nên không may dẫm vào nó…”
Trình Tự kéo người dưới đất lên, “Đừng sợ, tôi mở một bài hát cho cậu nghe, tiếp thêm can đảm cho cậu.”
Đoàn Mộ Linh ôm chặt chăn nhỏ, nghe thấy lời này thì rất cảm động, “Được.”
Trình Tự cụp mắt lướt vài cái trên điện thoại, một giọng hát chói tai vang vọng toàn bộ phòng thí nghiệm.
“Chồng ơi chồng ơi moa!
Bên trái moa một cái,
Bên phải moa một cái,
Miệng moa một cái.”
Đoàn Mộ Linh: “???”
Tác giả:
Nửa đêm, Đoàn Mộ Linh đang nằm trên giường ngồi bật dậy: “Không đúng, anh ta có bệnh đúng không?”