Tội Độc Thân - Trường Tiếu Ca - Chương 15: Tôi không ngoại tình
[Đoàn Mộ Linh: Trình Tự, anh xoá video quay hôm nay đi!]
Trình Tự còn chưa ngủ, điện thoại đặt gần tay rung lên hai cái, anh cầm lên xem tin nhắn, ánh mắt dịch qua góc trên bên trái.
3:36 sáng.
[Trình Tự: Sao còn chưa đi ngủ?]
[Đoàn Mộ Linh: Anh xoá video tôi sẽ ngủ ngay.]
[[Trình Tự: Mau ngủ đi, hơn ba giờ rồi.]
Bị Trình Tự nhắc, Đoàn Mộ Linh bây giờ mới nhận ra hiện tại đã rất khuya.
[Đoàn Mộ Linh: Vậy sao anh còn chưa ngủ.]
Trình Tự chụp một bức ảnh gửi cho cậu, xung quanh ảnh chụp tối đen, chỉ có ánh sáng chói mắt từ màn hình máy tính, Đoàn Mộ Linh cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện Trình Tự đang đọc luật pháp cơ bản.
[Đoàn Mộ Linh: Anh còn tìm hiểu cái gì, trễ lắm rồi, để mai tìm sau.]
[Trình Tự: Mai phải làm thí nghiệm cả ngày, sắp đọc xong rồi, cậu đi ngủ trước đi.]
[Trình Tự: Ngủ ngon.]
Đoàn Mộ Linh không trả lời, cậu nằm nghiêng, ngón tay cái chầm chậm vuốt trên màn hình điện thoại, lướt xem lịch sử trò chuyện giữa cậu và Trình Tự.
Mỗi ngày chào buổi sáng chào buổi trưa hay chào buổi tối, đều là Trình Tự chủ động gửi tin nhắn trước, còn cậu chưa từng một lần gửi cho Trình Tự.
Cậu nhìn lại thời gian, đã gần bốn giờ sáng, Trình Tự thức cả đêm nghiên cứu luật pháp của tên lạc hậu kia, ngày mai còn học thí nghiệm cả ngày.
Đoàn Mộ Linh phải thừa nhận, trước đây mỗi ngày cậu sẽ phải chửi Trình Tự hai câu, nhưng thế giới thay đổi, hiện tại Trình Tự không chỉ là chỗ dựa tinh thần của cậu, mà còn là người đồng đội quan trọng nhất của cậu, nếu không có Trình Tự dẫn cậu bước về phía trước, cậu có thể đã phải trải qua khốn khổ.
Cậu có nên giúp Trình Tự san sẻ một ít? Dù sao anh cũng là thành viên trọng yếu trong liên minh làm gay, không thể cứ mặc kệ đúng không?
Nhưng cậu ngoại trừ có thể dẫn Trình Tự đến khu Tây đánh nhau, còn có thể làm những gì?
“Hazz…” Đoàn Mộ Linh thở dài, từ từ trở mình, ngẩn người nhìn chằm chằm điện thoại.
Thật ra ngày mai cậu không có tiết, không bằng cùng học chung lớp thí nghiệm với Trình Tự, sau đó cả hai cứ vậy ở cạnh nhau một ngày là kiếm được tín chỉ rồi.
Mười phút sau, Đoàn Mộ Linh nhìn điện thoại, đã hơn bốn giờ, cậu suy nghĩ rồi gửi cho Trình Tự một câu ‘Chào buổi sáng’, sau đó mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đoàn Mộ Linh nói muốn đi học cùng Trình Tự, đã ngủ đến tận trưa mới dậy.
Cậu vừa xuống giường đã bị Hồ Dã nói cho một câu chẳng hiểu cái gì.
“Bé chuông, mày ngoại tình hả?”
“Mày mới ngoại tình!” Đoàn Mộ Linh theo bản năng phủ nhận.
“Tao thấy trên diễn đàn trường có người nói mày ngoại tình kìa.”
“Cái quỷ gì vậy?”
[Môn tự chọn giải trí giáo dục thật sự rất thú vị đó! Vừa được múa vừa được hát, sau giờ học còn được xem một đôi cãi nhau vì chuyện ngoại tình, lúc đó có một người chất vấn một người khác, người bị chất vấn kia giọng nói hoảng loạn giải thích rằng tôi thật sự không có gì với anh ta, đúng là quá thú vị mà!]
Bức ảnh đi kèm là Đoàn Mộ Linh đang vô cùng đáng thương kéo quần áo Trình Tự, giống như đang cầu xin tha thứ.
Đoàn Mộ Linh: “…”
Hồ Dã vô cùng buồn lòng, “Bé chuông à, sao mày có thể làm loại chuyện này hả?”
Đoàn Mộ Linh: “Tao không có!”
Hồ Dã: “Trình Tự đối xử với mày tốt thế nào, mấy người bọn tao đều thấy rõ, hỏi han chăm sóc, mang cơm mang đồ ăn, chỉ hận không thể sủng mày lên tận trời mà sao mày còn không thấy đủ hả!”
Đoàn Mộ Linh hoang mang.
“Hồ gia, mày thay đổi rồi, mày thay đổi rồi…” Cậu lẩm bẩm, “Trước đây mày còn cùng tao mắng chửi Trình Tự, Trình Tự cho mày uống canh mê hồn gì, sao mày lại giúp anh ta nói chuyện?”
“Thì mày cũng nói là trước đây rồi thây, lúc trước mày mắng Trình Tự, các anh em tất nhiên giúp mày mắng thêm vài câu, nhưng không phải do mày ở bên Trình Tự từ lâu nhưng giấu mấy anh em sao, nếu bọn tao biết rồi thì sao có thể mắng tiếp được?”
Bây giờ đương nhiên phải khen ngợi Trình Tự trước mặt Đoàn Mộ Linh và khen Đoàn Mộ Linh ở trước mặt Trình Tự.
“Dù sao tao cũng không ngoại tình, không tin mày cứ đi hỏi Trình Tự đi.” Đoàn Mộ Linh xuống giường mặc quần áo, dùng nước lạnh gội sạch đầu, còn chưa kịp lau khô, tùy tiện vò mấy cái trên tóc đã cầm ba lô chạy đi.
Đầu tiên cậu đến nhà ăn ăn cơm trưa, sau đó mua hai ly kem rồi vội vàng chạy đến khu thí nghiệm của khoa Y.
Bây giờ vừa qua mười hai giờ trưa một chút, trong sân trường ít ỏi người qua lại, Đoàn Mộ Linh chạy một đường dưới cái nắng oi bức ban trưa, lúc đến khu thí nghiệm của người đã đầy mồ hôi.
Cũng may đi vào khu thí nghiệm nhiệt độ quanh cậu giảm xuống mấy độ, Đoàn Mộ Linh tìm kiếm tất cả các phòng trong tầng một và tầng hai khu thí nghiệm cũng không tìm thấy bóng dáng Trình Tự.
Cậu nhìn ly kem đã tan một nửa trong tay, đành phải gọi điện cho Trình Tự.
“Alo, Đoàn Mộ Linh, cuối cùng cũng dậy rồi à?”
“…” Đoàn Mộ Linh không thèm so đo với anh, hỏi: “Trình Tự, anh làm thí nghiệm ở tầng mấy?”
Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó có tiếng mở cửa và đóng cửa rất nhỏ vang lên, “Cậu ở đâu? Ở khu thí nghiệm sao?”
“Ừ.” Đoàn Mộ Linh nhìn xung quanh, “Tôi ở tầng một, trước phòng 106.”
“Được, vậy cậu đi về hướng bên trong, đi đến cuối thấy một cầu thang thì đi xuống, tôi ở dưới tầng một.”
“Dưới tầng một?” Đoàn Mộ Linh nghe lời đi theo, đi đến cuối hành lang, quả nhiên nhìn thấy một cầu thang đi xuống, cậu không do dự bước vào, “Chỗ này của các anh còn có một tầng hầm?”
Đang nói, cậu bước vào một ngã rẽ, cúi đầu nhìn, ở giữa cầu thang có một cửa kéo sắt, trên đó treo một tấm bảng nền trắng chữ đỏ.
Phòng giải phẫu.
Đoàn Mộ Linh: “…”
Lúc này Trình Tự đeo khẩu trang đi ra, ngửa đầu nhìn cậu, “Cậu tới đây làm gì?”
Trong nháy mắt Đoàn Mộ Linh mất đi nhiệt độ, sau lưng ớn lạnh, cậu cố nặn ra một nụ cười nhưng rất khó coi, “Tôi… Tôi hôm nay không có tiết, đến làm thí nghiệm chung với anh, tiện thể kiếm tín chỉ “
Trình Tự không từ chối, nhìn cậu gật đầu, “Xuống đây đi.”
Đoàn Mộ Linh không di chuyển.
Trình Tự cười khẽ, “Làm sao vậy? Không phải cậu sợ rồi chứ?”
“Không có.” Đoàn Mộ Linh sĩ diện, chân nhỏ run nhẹ bước xuống dưới.
Trình Tự đứng dưới chờ cậu, đợi cậu đến gần đã ngửi thấy một mùi gay mũi khó chịu, Đoàn Mộ Linh vỗ vỗ trước mũi, “Mùi gì vậy?”
“Formalin(1).” Trình Tự nhìn gương mặt bị phơi đỏ bừng và mồ hôi lấp lánh trên cổ cậu, lấy một bịch khăn ướt từ túi áo blouse trắng.
“Lau đi.”
“Cảm ơn.” Đoàn Mộ Linh nhận lấy, trái tim nhỏ đập thình thịch không ngừng.
“Đừng sợ.” Trình Tự an ủi.
“Hả?”
“Bây giờ là ban ngày, bọn họ không dám đi ra đâu.”
Đoàn Mộ Linh: “…”
Thái dương cậu giật mạnh, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, cậu phải nhẫn nhịn vất vả lắm mới giúp gương mặt Trình Tự không phải chào đón một bàn tay.
Nghe được âm thanh bao nilon cọ sát, Trình Tự nhìn kem trong tay Đoàn Mộ Linh, anh kéo khẩu trang xuống, tâm trạng hình như khá tốt, “Mang kem cho tôi à?”
Đoàn Mộ Linh nhét kem vào trong lòng Trình Tự, nghiến răng nghiến lợi, “Ăn đi! Ăn cho chết anh luôn!”
Phòng giải phẫu khoa Y xây dựng dưới mặt đất tầng một, khi mới xây dựng không thiết kế cửa sổ, cũng may sau đó đổi sang loại đèn huỳnh quang rất sáng mới làm chỗ này trông bớt âm u đáng sợ, Đoàn Mộ Linh bước hai bước về phía trước, cảm nhận được một đợt gió lạnh thổi một đường từ đầu đến mắt cá chân.
“Trình, Trình Tự…” Cậu rụt cổ, “Chỗ này không có cửa sổ, gió thổi từ đâu thế?”
Trình Tự nhìn cậu như tên ngốc, “Cậu bước sang bên trái hai bước, ra khỏi lỗ thông gió thử xem?”
Đoàn Mộ Linh ngửa đầu nhìn, trên trần nhà có ba lỗ thông gió đặt gần nhau, thổi từng luồng gió lạnh xuống dưới, tiếng máy thông gió kêu vù vù, mũi cậu bị thổi đến đau, vì thế tránh sang bên cạnh vài bước, vừa vặn về lại bên người Trình Tự.
“Máy thông gió của mấy anh hình như bị hư rồi, nếu không sao thổi gió lớn vậy?”
Ánh mắt Trình Tự di chuyển từ cái miệng nhỏ nói không ngừng của Đoàn Mộ Linh, đi dần lên, cuối cùng dừng trên đỉnh đầu, tóc Đoàn Mộ Linh có vẻ mới gội, sợi tóc rối loạn rung nhè nhẹ, Trình Tự nhớ lại đêm đó, nhất thời không nhịn được xoa nhẹ một lúc, sau đó chắc chắn.
Xoa vẫn thích như thế.
“Anh làm gì đó?” Đoàn Mộ Linh nghiêng đầu tránh đi.
“Thử xem gió có lớn hay không.” Trình Tự vân vê đầu ngón tay, xoay người đẩy một bên cửa ra, “Vào đi.”
Đoàn Mộ Linh đi theo, cậu trước tiên ngó vào thăm dò, bên trong hình như là một văn phòng lớn, trong góc còn có một chiếc sô pha nhỏ.
“Ngồi đi.” Trình Tự chỉ chiếc ghế sô pha nhỏ có thể ngồi được ba người.
Đoàn Mộ Linh không ngồi xuống ngay, cậu đi dạo một vòng, không nhìn thấy mẫu vật nào, cũng không nhìn thấy người khác.
“Trình Tự, hôm nay chỉ có mình anh làm thí nghiệm hả?”
“Ừ, đúng lúc hôm nay không có ai học, tôi đăng ký mượn phòng thí nghiệm một ngày với giảng viên.”
Trình Tự ngồi bên cạnh cậu, mở ứng dụng phòng giáo vụ, phía bên trên hiện ra khoảng cách hai người chưa đến một mét, tín chỉ khen thưởng đang bắt đầu tính giờ.
Đoàn Mộ Linh cũng mở ứng dụng của mình rồi đặt cạnh điện thoại Trình Tự, đồng hồ tính giờ của cả hai đang đập với tốc độ như nhau, nhịp đập nhảy lên không phải theo từng giây từng giây, nó càng giống nhịp tim đập của con người hơn, từng cái, không theo quy luật nào, có khi nhanh, có khi chậm.
Đoàn Mộ Linh im lặng đếm theo, hỏi: “Nó nhảy như vậy một buổi chiều thì được bao nhiêu tín chỉ.”
Trình Tự ở trong lòng tính một lúc, “Chắc chưa đến một tín chỉ.”
“Cái gì?” Đoàn Mộ Linh kinh ngạc, “Chưa đến một tín chỉ? Vậy còn không bằng hôn một cái–“
Cậu lúng túng ngậm miệng, gãi gãi ngọn tóc trên tai, mở ly kem đã tan thành nước ra ăn.
Chưa được một tín chỉ thì chưa được một tín chỉ, có còn hơn không.
“Đoàn Mộ Linh.” Trình Tự gọi cậu.
“Ừ?”
“Tôi ngủ một lúc, tối qua không ngủ được, có người đến thì gọi tôi, đừng chạy lung tung.” Trình Tự tháo mắt kính xuống đặt lên bàn, dựa về phía sau, tay dài chân dài lười biếng duỗi ra.
Đoàn Mộ Linh nhìn thoáng qua cửa, da gà trên tay nổi lên, “Vậy nhỡ không phải người thì sao?”
Trình Tự im lặng một lúc, “Vậy cũng gọi tôi, tôi sợ một mình cậu không đối phó với bọn họ được.”
Nói xong, anh nhắm hai mắt lại, một lát sau truyền đến tiếng thở đều nặng nề.
Đoàn Mộ Linh lắng nghe một lúc, lén lút nhìn lại phía sau.
Làn da Trình Tự tái nhợt, khuôn mặt mang theo mệt mỏi vì thức đêm, trên mũi và má có vài đường ngang màu hồng, là dấu vết do đeo kính và khẩu trang trong thời gian dài tạo nên.
Đoàn Mộ Linh thay đổi tư thế, học theo bộ dáng Trình Tự, nhẹ nhàng dựa vào sô pha, duỗi thẳng hai chân, thả lỏng cơ thể, ngồi một chút, cậu lại không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang Trình Tự.
Làn da mỏng đến mức có thể một chạm phá rách, tựa như bị xẻ đi lớp da thật và lớp mô liên kết, chỉ còn lại một tầng da mỏng, cái đó gọi là gì? Đoàn Mộ Linh suy nghĩ một lúc.
Cực kỳ mịn màng(2).
Đúng rồi, cực kỳ mịn màng.
Cậu học môn văn khá giỏi đó.
Lông mi Trình Tự cũng dài, ngày thường giấu sau mắt kính không phát hiện ra, bây giờ cậu nhìn từ góc này, lông mi giống như cây quạt đổ bóng xuống mi dưới.
À, không phải bóng, là quầng thâm dưới mắt Trình Tự.
Đoàn Mộ Linh nhìn xung quanh, phía trên ngăn tủ có một chiếc chăn nhỏ, cậu nhẹ nhàng bước đến, cầm chiếc chăn nhỏ xuống, lại từ từ giũ ra, đắp lên người Trình Tự.
Làm xong việc này, cậu ngồi trở lại bên người Trình Tự, lơ đễnh liếc nhìn Trình Tự một cái.
“Thịch.”
Trong ngực hình như có gì đó nhảy nhẹ lên.
Đoàn Mộ Linh vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Nhưng cậu không chú ý thấy, hai chiếc điện thoại đặt cạnh nhau trên bàn, lúc đầu vẫn chầm chậm tính giờ bỗng điên cuồng nhảy lên.
Sinh viên Khoa học tự nhiên Đoàn Mộ Linh: biểu bì trên mặt Trình Tự thật sự rất đẹp.
Chủ đề hôm nay: Máy tính giờ điên cuồng nhảy lên là do chịu ảnh hưởng của Đoàn Mộ Linh hay là chịu ảnh hưởng của Trình Tự.
(2): 吹弹可破 (Xuy đạn khả phá): thành ngữ chỉ làn da vô cùng non mịn, có cảm giác chỉ thổi nhẹ là rách, động vào là vỡ.