Tội Độc Thân - Trường Tiếu Ca - Chương 10: Nhìn vành tai Trình Tự đỏ lên
Edit: Trà
Chương 10: Nhìn vành tai Trình Tự đỏ lên
Đoàn Mộ Linh buồn bực đến mức không muốn ăn cơm chiều, cái gì nhiệm vụ cái gì tín chỉ cậu ném hết ra sau đầu, bỏ lại Trình Tự một mình về ký túc xá.
Trong lòng chán nản không ngơi, cậu định vào trò chơi làm nhiệm vụ để dời sự chú ý, nhưng trò chơi đứng máy ở trang chủ mãi không chạy.
“Chuyện gì vậy chứ?” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hồ Dã bưng ly mì đi ngang qua phía sau cậu, liếc nhìn điện thoại, trả lời vu vơ, “Hôm nay trò chơi đóng để bảo trì.”
“Làm gì mà ngày nào cũng bảo trì?” Đoàn Mộ Linh thoát khỏi trò chơi, vứt điện thoại, mở máy tính lên làm bài tập, “Bảo trì tới bảo trì lui, càng bảo trì càng tệ.”
“Tao nghe nói là do NCP bị lỗi, bản đồ mở ra lâu vậy rồi mà giờ mới phát hiện.”
Con trò chơi này có rất nhiều lỗi, Đoàn Mộ Linh không quan tâm, đôi mắt bị hình ảnh trên màn hình hấp dẫn, cậu cạch cạch gõ bàn phím, thuận miệng hỏi, “Lỗi gì thế?”
“NCP nửa đêm lén đi đánh quái vật.”
Bàn tay đang gõ bàn phím dừng lại, Đoàn Mộ Linh cảm thấy khó tin, giọng nói to hơn, “NCP, nửa đêm, lén đi đánh quái vật?”
Hồ Dã ăn một miếng mì gói, gật đầu: “Ờ, chỉ tát một cái, quái vật ngã xuống đất luôn, quá đáng sợ.”
“Một tát?” Đoàn Mộ Linh đoán, “Có khi nào là người chơi giả làm NCP không? Không đúng, nếu là người chơi, thì cũng không thể giết quái vật nhanh vậy được.”
Thanh máu của quái vật còn dài hơn cả trời thì sao có thể bị giết chết bằng một tát? Cả một đội nhỏ đi giết cũng mất tới năm phút mới giết được, có còn tốn thêm bảy tám xu hồi sinh mới giết xong.
Hồ Dã nhún vai, “Ai mà biết được? Có thể là người chơi ăn gian, dùng cái loại sát thương 999+.”
Không thì giải thích ra sao về việc một NCP nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, nhân lúc người chơi không chú ý, bí mật đến khu hoang dã giết quái vật?
Hồ Dã lại ‘chậc’ một cái, “Không thể hiểu được, càng nghĩ càng thấy sợ.”
Đoàn Mộ Linh không hỏi nữa, quay đầu tiếp tục gõ phím, Hồ Dã cúi người lại gần, kề sát bên tai Đoàn Mộ Linh, “Mày còn gõ rắn tham ăn à? Không phải giảng viên đã nói rồi sao, cuối kỳ nộp là được.”
“Không kịp nữa rồi.” Đoàn Mộ Linh buột miệng nói ra, nói xong thì hơi giật mình.
Cái gì không kịp? Sao cậu lại nói không còn kịp chứ?
Hồ Dã cũng hỏi: “Cái gì không kịp hả?”
Ngoài hành lang lúc này vang lên tiếng gõ cửa ‘cốc cốc’, hai người đồng thời quay đầu, cửa ký túc xá hơi hé ra, Trình Tự đứng ngoài ở ngoài, giữ nguyên tư thế gõ cửa, có lẽ do đứng trong bóng tối, gương mặt anh cũng bị nhuộm đen.
Vừa thấy Trình Tự là nhớ ngay đến chuyện buổi chiều bị mọi người vây xem làm gay, Đoàn Mộ Linh nhíu mày nhìn sang chỗ khác, quyết tâm không để ý đến người tới, nhưng vừa để tay lên bàn phím, một hộp cơm đã bị đặt xuống trước mặt.
Trình Tự im lặng đẩy Hồ Dã ra, chân trái móc một cái ghế sang, đặt mông ngồi xuống.
“Anh làm gì?” Đầu Đoàn Mộ Linh không nhúc nhích, đôi mắt nhìn lướt qua Trình Tự, chóp mũi nhẹ nhàng cử động.
Cái gì thơm vậy, còn thơm hơn mì của Hồ Dã.
Trình Tự trả lời ngắn gọn, “Cậu chưa ăn cơm chiều.”
Tim Đoàn Mộ Linh đập ‘thịch’, giải thích nói: “Không đói lắm.”
Sau đấy cậu dời sự chú ý qua đoạn code rắn tham ăn đang viết được một nửa, ngón tay cậu gần như tạo ra dư ảnh.
Gõ gõ, Trình Tự bỗng nói, “Gõ sai rồi.”
Đoàn Mộ Linh nhíu mày, người cúi sát vào màn hình, giọng điệu hơi hung dữ, “Sai chỗ nào vậy chứ?”
Một ngón tay từ từ vươn ra, gõ nhẹ xuống một chỗ.
Đoàn Mộ Linh cẩn thận nhìn kỹ, đúng là gõ sai rồi, cậu đỏ mặt sửa lại, đang không biết nên nói gì để giảm bớt xấu hổ, chợt ngửi được một mùi hương thoang thoảng.
Cậu cụp mắt, mu bàn tay Trình Tự gần như dán vào chóp mũi cậu, từ góc này nhìn xuống, có thể thấy ngón trỏ, khớp ngón tay thon dài hơi gập xuống, móng tay cắt tỉa gọn gàng thành hình bầu dục, màu hồng nhạt khoẻ mạnh.
Đoàn Mộ Linh nhận ra đấy là mùi xà phòng, còn xen lẫn một ít mùi hương của đồ ăn.
Trong lúc ngẩn ngơ, ngón tay kia cào nhẹ lên chóp mũi cậu.
“Anh làm gì đó?” Đoàn Mộ Linh che mũi né tránh.
“Mau ăn cơm đi.” Trình Tự nói xong ngả người ra sau, tiện tay cầm quyển sách trên bàn mở ra.
Đoàn Mộ Linh quay đầu nhìn lại, gương mặt Trình Tự bị sách che kín, chỉ nhìn thấy năm chữ to nhập môn cơ sở dữ liệu, cậu lẩm bẩm, “Anh học y thì đọc bài chuyên ngành của tôi làm gì?”
“Trau dồi bản thân.” Trình Tự nhàn nhạt đáp một câu, lại thúc giục, “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
“Không đói bụng, không muốn ăn.”
Quyển nhập môn cơ sở dữ liệu dần hạ xuống, Trình Tự lộ ra lông mày và đôi mắt, anh hình như đang cười, đuôi mắt có nếp nhăn, “Không ăn cơm tối, sẽ bị suy thận.”
“Tôi không có bị suy thận!” Đoàn Mộ Linh hét lớn một câu, bỗng ý thức được trong ký túc xá còn có Hồ Dã, cậu lập tức hạ giọng, “Vậy anh đi đi rồi tôi ăn.”
Nghĩ đến chuyện buổi chiều là lại không muốn ăn.
Trình Tự trả lời, “Cậu ăn xong tôi sẽ đi ngay.”
“Anh đi rồi tôi mới ăn.”
“Cậu ăn xong tôi sẽ đi ngay.”
“…” Đoàn Mộ Linh không lay chuyển được, cậu không nói gì gắp một miếng sườn nhét vào miệng.
Rất thơm.
Sau lưng hai người, Hồ Dã nằm nghiêng trên giường giả bộ nghịch điện thoại, dùng tư thế che lại, mở máy ảnh nhắm bọn họ chụp một tấm, rồi gửi vào nhóm ký túc xá.
[Hồ gia: Chậc, không biết hai người họ đang nói gì, tai Trình Tự đỏ hết lên rồi kìa.]
Trong ảnh còn dùng cả mũi tên màu đỏ chỉ vào tai trái đang đỏ ửng của Trình Tự.
[Lão Hàn: Hồ gia, mày không thấy mình dư thừa hả?]
[Hồ gia: Chứ tao còn có thể đi đâu nữa? Bà xã tao tối nay có hoạt động trong câu lạc bộ rồi.]
[Lão Hàn: Đến phòng tự học đi.]
Rất khó bỏ qua âm thanh điện thoại không ngừng rung lên, Đoàn Mộ Linh vừa ăn vừa cầm lên xem, thấy nội dung trò chuyện trong nhóm là mình và Trình Tự, cậu lập tức dừng động tác nhai.
[Đoàn Mộ Linh:???]
[Đoàn Mộ Linh: Bọn mày sao đấy?]
Cậu dùng ngón tay vuốt tin nhắn lên trên, thấy ảnh Hồ Dã chụp thì ngạc nhiên.
Dưới lớp che đậy của nhập môn cơ sở dữ liệu, đôi tai Trình Tự thật sự giống hệt như mới được vớt ra từ thùng nhuộm màu đỏ.
Cậu nghi hoặc quay đầu, nhìn chằm chằm vào bìa sách, Trình Tự mãi không lật trang, tựa như đọc đến say mê.
“Sao không ăn tiếp?” Thật lâu không nghe thấy tiếng Đoàn Mộ Linh nhai cơm, Trình Tự lại lộ ra đôi mắt, ánh mắt nhìn lướt qua đôi môi bóng loáng của cậu, “Ăn không ngon à?”
“Ăn cũng được.” Đoàn Mộ Linh tỉnh lại, tiếp tục và cơm vào miệng.
Hai người không nói gì nữa, đến tận khi Đoàn Mộ Linh ăn xong, Trình Tự đứng dậy, vỗ bả vai cậu, “Ra ngoài với tôi chút.”
Chắc là có chuyện không thể để Hồ Dã nghe, Đoàn Mộ Linh lau miệng, ngoan ngoãn theo sau.
Hai người một trước một sau đi đến cuối hành lang trên tầng mới dừng lại, Trình Tự mở lịch nhìn Đoàn Mộ Linh nói, “Buổi tối thứ hai tuần sau có rảnh không? Mời mọi người trong ký túc xá cậu ăn một bữa.”
Mời mọi người trong ký túc xá đi ăn?
Đoàn Mộ Linh cảm thấy kỳ quái, “Đột nhiên anh muốn mời ký túc xá chúng tôi đi ăn làm gì?”
“Điều hai, khi hai bên ký hiệp định phải có nghĩa vụ giúp đỡ nhau, nội dung bao gồm không giới hạn trong việc giúp đỡ đối phó với người thân, bạn bè, cùng hợp tác với nhau để lấy được tín chỉ.”
“Điều hai gì vậy?”
Trình Tự hơi bất lực nhìn cậu, “Kế hoạch chiến lược đưa thế giới trở lại bình thường và đường lối hiệp định làm gay cơ bản.”
Cái tên quá dài, nên khi Trình Tự nói xong, đầu óc trống rỗng của Đoàn Mộ Linh chỉ còn bốn chữ ‘hiệp định làm gay’.
“…” Trình Tự đẩy mắt kính, “Tôi nói này, hiệp định là do cậu viết, không phải cậu quên rồi chứ?”
“Đương nhiên là không quên.” Đoàn Mộ Linh định khi quay về sẽ xem lại bản hiệp định kia, “Tôi tự mình viết hiệp định thì sao có thể quên hả?”
“Vậy tối thứ hai tuần sau, thời gian cụ thể cậu tự chọn, địa điểm cậu tự chọn, tôi thì mời, chủ yếu là muốn đối phó với bạn cùng phòng của tôi…” Trình Tự cố ý nói chuyện này nghiêm trọng lên, “Bọn họ trước đó đã nghi ngờ chứng nhận tình yêu là do tôi làm giả.”
Đoàn Mộ Linh quả nhiên bị lừa, nghe liên minh làm gay của họ bị người khác nghi ngờ, cả người cậu chấn động, trịnh trọng gật đầu: “Được! Anh yên tâm!”
Lần này phải giúp đỡ Trình Tự thật tốt!