Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia - Chương 55: Thế giới thứ ba
- Trang Chủ
- Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia
- Chương 55: Thế giới thứ ba
Đặc công và trợ lý nhỏ của hắn (2)
Sở Thời Từ giật mình, nhưng Cố Vân Triết dường như đã quá quen rồi.
Anh đóng cửa lại rồi đi thẳng đến phòng ngủ, sau đó phủi sạch bụi trên giường.
Ánh sáng đột nhiên tối hẳn, Sở Thời Từ chỉ có thể thắp sáng chính mình để chiếu sáng phía trước.
Cậu nhảy đến cạnh nam chính, “Anh Triết, sao ngoài trời lại tối đen vậy?”
Nam chính ngó lơ cậu, Sở Thời Từ nhảy lên chăn cản không cho anh trải giường nữa.
Cố Vân Triết kéo cậu ra, “Đừng hỏi ta, tự ra ngoài xem đi.”
Sở Thời Từ sửng sốt, cậu bay đến bên cửa sổ ngó nghiêng nhìn xung quanh, “Ở đâu ở đâu, sao tôi không thấy gì cả.”
Trong phòng vang lên giọng nói lạnh nhạt của nam chính.
“Ngẩng đầu.”
Sở Thời Từ theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức ngơ ngác.
Cậu lẩm bẩm hỏi hệ thống: “Thứ quái gì thế này…”
Hệ thống ló ra,【Đù má! Tôi cmn sao mà biết được!】
Một làn sương đen khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, thế giới bên dưới chìm vào bóng tối.
Bên trong lóe lên một tia sáng đỏ nhàn nhạt, giống như có một con quái vật nào đó đang ẩn náu vậy.
Ánh sáng đỏ chiếu ra từ sương đen và quét qua vùng đất bị tàn phá.
Sở Thời Từ đang do dự có nên trốn hay không.
Ánh sáng đỏ tới rất nhanh, gần như bao phủ toàn bộ thành phố chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng biến mất mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cậu.
Cứ sau vài giây lại có tiếng còi báo động phòng không vang lên trong màn sương đen.
Sở Thời Từ thử đếm.
Cách nhau khoảng 20 giây, tổng cộng vang lên 3 tiếng bíp.
Khi tiếng còi cuối cùng kết thúc, sương đen bắt đầu di chuyển chậm rãi về phía nam.
Ánh nắng bị che phủ từ từ chiếu sáng thành phố.
Sở Thời Từ bay vào không trung, cậu muốn nhìn cho rõ xem trong sương đen rốt cuộc là thứ gì.
Lúc sương đen cuồn cuộn di chuyển, cậu mơ hồ nhìn thấy ánh kim loại lấp lánh giữa những khoảng trống trong làn sương đen.
Sở Thời Từ sửng sốt.
Bên trong ẩn giấu một kiến trúc hay một phi thuyền ngoài hành tinh nào nhỉ?
Cậu mù tịt nói: “Anh trai à, xin anh hãy cho em một đáp án chính xác đi, đây là truyện tận thế hay truyện giữa các vì sao vậy.”
Hệ thống đầy dấu chấm hỏi,【Dù sao khi thụ chính lên sân khấu, thế giới này chắc chắn là tận thế mà. Thực ra để mà nói thì cái nào cũng không đúng. Cậu giống nhân vật trong thế giới 2D, lại còn có thể lưu trữ và đọc tập tin nữa, tôi thấy giống game thực tế ảo hơn á.】
“Vậy có nghĩa anh Triết là nhân vật trong game hả?”
【Nghĩ theo hướng tích cực thì anh ấy trâu bò như thế, có khi là người chơi đấy. Thiên tai thứ tư*, đã quá đi.】
*chắc tên bộ truyện nào đó, tui cũng chẳng biết nữa ( ´~`)
Ngay khi Sở Thời Từ định đáp lời, thân cầu bỗng bắt đầu nhấp nháy.
【Hình ảnh đã được thu thập, quá trình tạo dữ liệu đã hoàn tất.】
【Công nghệ ngoài hành tinh không xác định: Sương đen.】
【Vào năm 1037 Elder God*, sương đen xuất hiện trên bầu trời thủ đô đế quốc. Với công nghệ lúc bấy giờ khó có thể kiểm tra đo lường được nguyên lý của sương đen. Sau khi sương đen dừng ở thủ đô 43 ngày, nó đã phát động một cuộc tấn công vào thủ đô của đế quốc. Một số lượng lớn tàu chiến bay ra từ nó, thủ đô hoàn toàn thất thủ. Thế lực ngoài hành tinh chiếm giữ cung điện và thành lập chế độ “Liên minh Thành phố Ngôi sao” (do Liên minh Tự do Nhân loại cung cấp).】
*Elder God là những vị thần đứng đầu trong các thần Trái Đất.
Cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh dẫn đến ngày tận thế, đây cũng là một nhánh của dòng chảy tận thế.
Nhưng hôm qua cậu còn thấy Kẻ Dạo Đêm có diện mạo kỳ lạ nữa.
Có quái vật, có cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, và cả trợ lý nhỏ mang phong cách thế giới 2D như cậu đây.
Nhất thời Sở Thời Từ không biết nên phân loại thế giới này như thế nào.
Liên minh Tự do Nhân loại dường như đã thu thập được rất nhiều thông tin.
Nếu có thể trở về thì tốt quá.
Sở Thế Từ vừa bay về vừa than thở với hệ thống: “Anh Triết chỉ mới thất bại nhiệm vụ có một lần thôi mà đã bị thu hồi quyền lực rồi, còn phải trở về để chịu xét xử nữa, liên minh mà anh ấy gia nhập nghiêm khắc quá đi.”
【Vấn đề không phải là nhiệm vụ đã thất bại, tôi nghi ngờ nó có liên quan đến thứ anh ấy đã làm mất ấy.】
Bất luận là vì tò mò hay để hoàn thành nhiệm vụ chính, việc tìm kiếm thứ bị thất lạc chính là chìa khóa.
Cố Vân Triết quên hết những chuyện khác nhưng lại nhớ mỗi chuyện này.
Dù có chẻ đầu ra thì bên trong cũng chỉ toàn là phải đi tìm đồ mà thôi.
Sở Thời Từ không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần tìm được thứ đã mất, giá trị sức sống nhất định sẽ tăng lên vù vù cho mà xem.
…………
Đây là ngày thứ ba sau khi Sở Thời Từ đến thế giới này, ngoài trời đang đổ cơn mưa axit.
Cơn mưa này không có tính ăn mòn cao, nó chỉ gây ra cảm giác bỏng rát nhẹ cho da mà thôi.
Nhưng lũ quái vật thích ngày mưa sẽ trở nên đặc biệt tăng động.
Sở Thời Từ đứng bên cửa sổ quan sát nửa tiếng, nhìn thấy một đàn chuột lớn đầy mụn mủ từ trong cống chui ra rồi chạy loạn trên đường.
Trong thông tin dữ liệu cập nhật, chúng được gọi là “chuột khổng lồ đột biến”.
Phần nội dung còn lại toàn là dấu hoa thị và cậu thì không có quyền truy vấn.
Sở Thời Từ không hiểu cho lắm.
Cậu có quyền điều tra sương đen ngoài hành tinh. Thế thì tại sao loài chuột bản địa lại có mức độ bảo mật cao hơn sinh vật ngoài hành tinh chứ?
Vì chuột quá nhiều nên Cố Vân Triết quyết định nghỉ ngơi một ngày.
Anh đã ngồi lì trên giường từ lúc ăn sáng, bất động như một pho tượng vậy.
Sở Thời Từ nói chuyện với anh mà anh cũng chẳng ừ hử gì.
Nếu không phải lồng ngực anh vẫn phập phồng thì cậu còn tưởng rằng nam chính đã chầu ông bà rồi.
Trên mặt Cố Vân Triết không có chút cảm xúc nào.
Sở Thời Từ nhìn thấy bóng dáng Tô Triết Ngạn và Minh Triết ở nam chính.
Cậu chui vào lòng Cố Vân Triết, vỗ nhẹ vào mặt anh: “Không sao đâu, ngày mai khi mưa tạnh tôi sẽ đi tìm với anh. Đừng buồn mà anh Triết.”
Cố Vân Triết không có phản ứng.
Sở Thời Từ biểu diễn cho anh xem một kỹ năng độc đáo.
Đây là kỹ năng của mỗi trợ lý nhỏ, cậu có thể tùy ý thay đổi kích thước và hình dạng.
Thứ trong tay không ngừng chuyển động, Cố Vân Triết rũ mắt xuống nhìn nó.
Quả cầu trắng nhỏ đang co bóp cơ thể, sau một hồi quằn quại, nó ép mình biến dạng thành hình trái tim to cỡ lòng bàn tay.
Nó vẫy vẫy đôi cánh nhỏ rồi đáp vào tay anh, vui vẻ gọi: “Anh Triết”.
Cố Vân Triết im lặng nhìn một lúc lâu, sau đó thản nhiên quay mặt đi.
Thấy chiêu này không có tác dụng, Sở Thời Từ lại định biến hình tiếp.
Cậu vê cơ thể mềm oặt của mình, cân nhắc xem lát nữa nên biến thành hình dạng gì.
Giây tiếp theo, trong đầu cậu vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 8/100.】
Sở Thời Từ:!!!
Cậu ôm lấy ngón tay của Cố Vân Triết, phấn kích dụi dụi: “Anh Triết ơi anh Triết, anh thích kỹ năng của tôi hở? Tôi còn biến được thành hình dạng khác á, anh bóp thử đi, cực kỳ đàn hồi luôn!”
Hệ thống chụp hình lại:【Cậu cười trông đần vãi.】
Sở Thời Từ biết chứ, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên mãi, cậu không tài nào kiềm chế được.
Cả người nam chính đều mang bóng dáng của anh Ngạn, cho dù hệ thống vẫn chưa nhận được báo cáo so sánh thì cậu cũng có thể khẳng định đây là chồng của mình.
Có thể làm người mình yêu vui vẻ, cậu hạnh phúc lắm.
Giá trị sức sống đã tăng được một chút, nhưng vẻ mặt của Cố Vân Triết vẫn chẳng thay đổi gì.
Anh trầm mặc hồi lâu rồi hỏi với giọng điệu lãnh đạm: “Không đau à?”
Sở Thời Từ ngạc nhiên: “Ý anh là biến hình hả, không đau chút nào. Tôi còn có thể hóa thành nước nữa kìa, cùng lắm là cảm thấy hơi kỳ thôi.”
Cố Vân Triết không lên tiếng nữa mà lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ cần anh khẽ chuyển động mắt là có thể nhìn thấy một quả cầu trắng nhỏ vẫn đang biểu diễn hết sức mình.
Nó biến mình thành nhiều hình dạng khác nhau, lại còn làm mặt quỷ ở giữa không trung nữa.
Cố Vân Triết giơ tay bắt lấy vật nhỏ đang bay tới bay lui.
Sở Thời Từ vừa biến lại hình cầu, đỉnh đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói không có bất kỳ dao động nào.
“Chúng ta không phải là cấp trên và cấp dưới, mi chỉ là trợ lý tác chiến thôi, không cần lấy lòng ta.”
Sở Thời Từ ôm lấy tay anh, “Tôi lấy lòng anh không hề liên quan gì đến thân phận và địa vị hết á.”
Trong đôi mắt màu hổ phách của Cố Vân Triết hiện lên sự khó hiểu.
Quả cầu trắng nhỏ khoa tay múa chân vẽ một hình trái tim, “Tôi thích anh, cho nên muốn làm anh vui vẻ!”
Hệ thống thò đầu ra,【Tôi khuyên cậu đừng nói chắc nịch quá, lỡ như anh ta không phải người đàn ông của cậu thì sao?】
“Mi có đủ tự tin khi nói câu này không?”
Hệ thống nhìn hồi lâu, thở dài, 【Không đủ, người mặt liệt không hiếm thấy, nhưng liệt đến mức độ này thì quả thực là độc nhất vô nhị.】
Nắm trợ lý nhỏ trong tay, Cố Vân Triết rơi vào trầm tư.
Anh đang suy nghĩ xem câu nói vừa rồi có ý nghĩa gì.
Từ “thích” có thể hiểu theo rất nhiều cách.
Anh là con người, còn trợ lý nhỏ là một quả cầu, vậy trước tiên có thể loại trừ tình yêu.
Cố Vân Triết vừa sờ quả cầu nhỏ vừa suy tư.
Đây đại khái chính là… tình cộng sự.
…………
Mưa axit rơi suốt một ngày một đêm, đêm đó Kẻ Dạo Đêm lại ra ngoài đi lang thang.
Nó xảy ra xung đột với nhóm chuột khổng lồ, Sở Thời Từ đang theo dõi cuộc chiến của chúng từ cửa sổ.
Cấp độ bảo mật của chuột khổng lồ đột biến dị cao hơn cả Kẻ Dạo Đêm cầm đầu người.
Cậu cứ tưởng rằng chuột khổng lồ rất mạnh mẽ, song trên thực tế, chúng lại bị Kẻ Dạo Đêm dần cho một trận.
Sau khi Kẻ Dạo Đêm rời đi, đàn chuột khổng lồ đã bị đánh đến tan tác.
Sở Thời Từ đang định đến gần để hóng hớt thì lại bất ngờ bị nam chính tóm lấy từ phía sau.
Cố Vân Triết ôm cậu về giường, chuẩn bị đi ngủ.
Hiện tại Sở Thời Từ đã biến về cầu hình, kích cỡ vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành có thể ôm vào lòng.
Cậu moi đôi bàn tay nhỏ xíu của mình ra, cố gắng tạo ra mười ngón tay.
Một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới cùng nặn giúp cậu.
Sở Thời Từ nằm xoài trong lòng nam chính, “Anh Triết, anh có bao giờ cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ không? Nào là quái vật trông rất phản khoa học, nào là chuột đột biến trông rất khoa học, rồi trên bầu trời còn có sương đen đến từ ngoài hành tinh nữa. Tôi đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ở đây, sao lại giống hệt như một đàn quỷ đang nhảy múa quay cuồng thế này.”
“Không rõ lắm.”
“Anh cảm thấy khá hơn chưa, nếu trong lòng vẫn còn khó chịu thì có thể nói với tôi.”
Cố Vân Triết “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sở Thời Từ lắc những ngón tay mới nặn xong, “Anh Triết, chúng ta hẳn là đã gặp phải tập kích. Anh thì mất trí nhớ, cơ sở dữ liệu của tôi cũng bị tấn công. Tôi chẳng nhớ bất cứ điều gì ngoài anh cả.”
Căn phòng lại chìm vào yên lặng, qua hồi lâu, phía sau vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
“Xin lỗi.”
Sở Thời Từ sửng sốt, cậu không ngờ Cố Vân Triết lại nói lời xin lỗi vì không nhớ ra cậu.
“Không sao đâu mà, không có sao đâu, anh đừng ngại.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách.
Thế giới của Tô Triết Ngạn là truyện ABO với bối cảnh giữa các vì sao, thiết lập của hắn là tóc vàng mắt xanh.
Còn truyện học đường ở thế giới thứ hai thì màu mắt và màu tóc của Minh Triết đều là màu nâu.
Sở Thời Từ rơi vào trầm tư.
Cố Vân Triết là người da vàng, vậy tại sao anh lại có mái tóc ngắn màu trắng và con ngươi màu hổ phách?
Chẳng lẽ do ảnh hưởng của tận thế nên ngoại hình của con người đã bị biến đổi ở một mức độ nào đó?
Ngoại trừ Cố Vân Triết, Sở Thời Từ chưa từng nhìn thấy người sống nào khác nên thiếu đối tượng tham khảo.
Nhưng theo nguyên tác, 5 năm sau khi thụ lên sân khấu, công là tóc đen và mắt đen.
Ở hai thế giới đầu tiên, dù cốt truyện có kỳ quặc đến đâu thì ngoại hình của nam chính vẫn phù hợp với nguyên tác.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Cố Vân Triết trong 5 năm trước khi cốt truyện bắt đầu. Điều này đã thay đổi diện mạo của anh và biến anh từ một đặc công bình thường thành bá chủ một phương.
…………
Sáng sớm hôm sau, mưa axit đã tạnh, đường phố im ắng.
Hôm nay địa vị của Sở Thời Từ đã được cải thiện, cậu được Cố Vân Triết ôm ra ngoài.
Sở Thời Từ ôm cổ Cố Vân Triết, “Nhìn đi anh thống, chồng em ôm em đó nhe. Đây là song phương cùng hướng về tình yêu.”
Hệ thống đang thả thính ở trên mạng, nó muốn yêu đương.
【Không, cái này gọi là “sủng công”, mũi tên tình yêu một chiều cứng đầu, bây giờ anh ta không thích cậu.】
Sở Thời Từ vẫy tay: “Anh Triết, anh có thích tôi không?”
Cố Vân Triết “Ừ” một tiếng.
“Anh thấy chưa, giữa bọn em chỉ cách một tầng giấy cửa sổ thôi.”
【Có thế thì cũng là cửa sổ chống trộm. Tôi chỉ thích đọc truyện đôi bên thương nhau hoặc mấy bộ máu chó, công cặn bã x thụ ti tiện, lâm li bi đát đồ thôi. Chứ còn cái thể loại yêu đơn phương này ấy hả, tôi không thích đâu.】
Người anh em tốt không húp sự ngọt ngào của mình, CP tiến cử* thất bại, Sở Thời Từ không thèm quan tâm.
*gốc là 安利 (an lợi): đây là tên tiếng Trung của công ty Amway. Theo ngôn ngữ mạng có nghĩa là giới thiệu, chia sẻ, quảng cáo,… với mọi người về một người hoặc một thứ mà bạn thích, làm cho mọi người cũng mến và có cảm tưởng tốt giống bạn.
Tính tới tính lui thì cũng sống được hơn một trăm năm rồi, cậu không còn là chàng thiếu niên hấp tấp bộp chộp như trước nữa, tâm tình cực kì tốt.
Sở Thời Từ vừa trò chuyện với Cố Vân Triết, vừa ngó nghiêng xung quanh.
Kẻ Dạo Đêm chỉ ăn người sống không ăn chuột khổng lồ biến dị.
Xác chuột chất đống trên mặt đất đã biến mất, đêm qua hẳn là còn có quái vật khác ra ngoài tìm thức ăn.
Vật tư đã dùng gần hết, Cố Vân Triết xông vào một siêu thị bỏ hoang và lục lọi trong đó để tìm thức ăn.
Anh thả quả cầu ánh sáng ra để nó tự đi chơi.
Nghĩ đến lũ quái vật hoành hành trong thành phố, anh lạnh lùng dặn dò: “Đừng đi quá xa.”
Sở Thời Từ đi dạo vài vòng rồi chui vào phòng nghỉ sau siêu thị.
Nơi này phủ đầy bụi bặm, trên cửa cũng giăng kín mạng nhện.
Sở Thời Từ nhặt cây bút chì rơi trên mặt đất và dùng nó để phá mạng nhện.
Căn phòng nhỏ hẹp và không có cửa sổ. Gần cửa đặt một chiếc giường sắc giản dị, bên cạnh là mộc chiếc tủ gỗ.
Sở Thời Từ bay tới nhìn thử, cậu thấy trong ngăn kéo đang mở có một tờ báo.
Báo đế quốc buổi sáng, ngày 01 tháng 01 năm 1036 Elder God.
Tiêu đề lớn thu hút sự chú ý của cậu.
【Lời kêu gọi từ ngoài hành tinh: Bạn hay thù?】
Nội dung đại khái là có một nền văn minh ngoài hành tinh ở một hành tinh rất gần khác. Họ gửi tín hiệu đến Đế quốc và các chuyên gia đang giải mã nó.
Bên dưới là quan điểm của mọi người về vấn đề này, được chia thành ba nhóm:
Một số người cho rằng người ngoài hành tinh đến đây với tư cách là khách, một số người lại cho rằng đây là lời kêu gọi rõ ràng về một cuộc chiến tranh xâm lược.
Về phần những người còn lại, họ chỉ hóng hớt và không biết gì cả.
Có một quảng cáo trên trang cuối của tờ báo, để chạy theo chủ đề nóng hổi này, rất nhiều bộ phim về người ngoài hành tinh đã được phát hành.
Đọc mấy đoạn giới thiệu phim, Sở Thời Từ có chút thích thích.
Thế là cậu nhờ hệ thống hỗ trợ tìm nguồn của bộ phim, cậu cũng muốn xem《Cô vợ nhỏ của 7 người ngoài hành tinh》
Đặt tờ báo lại, Sở Thời Từ đang định tiếp tục xem xét ngăn kéo thì Cố Vân Triết đột nhiên bước vào.
Anh ôm Sở Thời Từ trốn vào góc phòng, trong tay nắm chặt con dao găm.
Đỉnh đầu Sở Thời Từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Cố Vân Triết hạ giọng: “Có người.”
“Người? Người sống?”
“Ừ.”
Cái nơi chim không thèm ỉa này mà vẫn có người đến cơ á.
Sở Thời Từ hơi căng thẳng, “Không lẽ Liên Nhân* phái binh tới bắt anh?”
*Liên minh Tự do Nhân loại
Cố Vân Triết bị cái tên gọi tắt của cậu làm cho sửng sốt, “Không chắc lắm.”
“Không được, tôi phải đi xem thử, nhỡ bọn họ mai phục thì sao.”
Cố Vân Triết vốn định ngăn cản cậu.
Nhưng sau khi trợ lý nhỏ hóa thành vũng nước ngay trước mặt anh, anh liền lặng lẽ rút tay lại.
Nếu đã có kỹ năng này, cộng sự tác chiến của anh chắc hẳn rất giỏi trinh sát.
Sở Thời Từ chảy tới cửa siêu thị, lén nhìn ra ngoài.
Trên con đường cách đó không xa, có một nhóm người mặc áo choàng đỏ.
Bọn họ đội mũ trùm rộng che nửa trên khuôn mặt. Nửa dưới khuôn mặt đeo nhiều loại mặt nạ mỏ khác nhau, hệt như bác sĩ bệnh dịch hạch*.
*Bộ trang phục quái dị của bác sĩ bệnh dịch hạch là hình ảnh biểu tượng cho đại dịch “Cái chết Đen” cướp đi sinh mạng hàng chục triệu người ở thế kỷ 17. Bộ đồ gồm một chiếc áo choàng dài màu đen phủ kín thân, chiếc mũ rộng vành màu đen và chiếc mặt nạ hình mỏ chim. Chi tiết hơn mn tra gg nhé(ㅅ˙³˙)♡
Chiếc áo choàng trên người đỏ đến mức như đang rỉ máu, ở giữa có in hoa văn màu đen. Nhìn từ xa trông giống như cây khô đang bốc cháy vậy.
Tổng cộng có bảy người xếp thành một hàng cúi đầu chậm rãi đi về phía trước. Người dẫn đầu ôm một đứa bé và miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Khoảng cách quá xa, Sở Thời Từ không thể nghe rõ.
Chỉ nghe được loáng thoáng họ đang cầu nguyện thần che chở.
Cố Vân Triết lặng lẽ bước ra khỏi phòng khách, trốn ở bên cạnh quầy.
Chiếc đồng hồ tác chiến đeo trên cổ tay anh phát ra ánh sáng đỏ nhạt.
Anh mở màn hình, một thông tin mới xuất hiện trong mục lưu trữ.
【Đã thu được hình ảnh liên quan.】
【Phe hữu nghị: Liên minh Hiệp hội Những người thích máu.】
【Liên minh này tin rằng việc hiến tế người sống sẽ triệu hồi được vị thần vĩ đại. Sau khi hiến tế hơn 357 người, bọn họ đã thành công. (Được cung cấp bởi Liên minh Tự do Nhân loại).】
Do không đủ quyền hạn nên Cố Vân Triết chỉ có thể xem được những thông tin cơ bản.
Lời giới thiệu trên khiến anh hơi cau mày.
Đúng lúc này, trợ lý nhỏ vốn đang là một vũng nước đột nhiên biến trở lại thành một quả cầu.
Nó nhặt thanh gậy gỗ rơi trên mặt đất rồi bay vèo ra ngoài.
Cố Vân Triết nắm chặt dao găm cất bước đuổi theo.
Có một vòng nến được đặt ở khoảng trống ở cuối đường chính.
Một đứa bé đang ngủ nằm giữa những ngọn nến và thành viên của Liên minh Hiệp hội Những người thích máu đang cầm dao chĩa vào cổ cô bé.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ý thức của Cố Vân Triết đột nhiên rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Nhiều mảnh vỡ lộn xộn xuất hiện trong tâm trí anh, những tiếng kêu tuyệt vọng vang lên bên tai anh.
Anh vịn vào ngọn đèn đường bên cạnh, che cái trán đau nhức.
Những hình ảnh đó rất rời rạc, anh chỉ có thể nhìn thấy rõ mưa máu trên bầu trời và xác chết trên mặt đất.
Xung quanh là một nhóm người đeo mặt nạ mỏ, những chiếc mỏ chim sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
…………
Vốn dĩ Sở Thời Từ vẫn đang thắc mắc tại sao người của Liên minh Hiệp hội Những người thích máu lại bế đứa bé đi lang thang làm gì.
Cho đến khi họ rút dao ra và chĩa vào cổ đứa bé, cậu mới biết tại sao.
Tư thế và động tác này sao lại trông quen đến thế?
Lúc nhỏ cậu về quê chơi, bà nội giết gà lấy máu chính là quá trình này.
Thấy đứa bé sắp bị lấy máu, Sở Thời Từ lập tức bay tới gõ vào đầu người đang cầm dao.
Cậu gõ mạnh đến nỗi gã cầm đầu gục ngay tại chỗ mà không hề gây ra tiếng động nào.
Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến sáu người còn lại ngừng cầu nguyện và đồng loạt nhìn về phía Sở Thời Từ.
Khi nhìn rõ chỉ là một quả cầu, họ liền rút súng lục ra.
Sở Thời Từ vội vàng né sang một bên, thế nhưng họng súng lại không nhắm vào cậu.
Theo sáu tiếng súng vang lên, những người này đều tự sát.
Sở Thời Từ giơ cây gậy trong sự hoang mang.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, cậu quay đầu lại nhìn liền thấy nam chính đang đi về phía mình.
Sắc mặt anh có vẻ xanh xao hơn trước.
Sở Thời Từ ném cây gậy đi và miêu tả sơ bộ chuyện vừa xảy ra.
Cố Vân Triết trói người đàn ông bất tỉnh rồi cúi xuống kiểm tra đứa bé.
Sau khi đến gần mới phát hiện đứa bé không phải đang ngủ. Nó còn rất nhỏ và có lẽ đã chết không lâu sau khi được sinh ra.
Trên người nó bị ai đó viết số “803” bằng màu.
Cố Vân Triết tìm được một chiếc hộp, anh bỏ đứa bé vào trong, sau đó đặt trước hộp mấy viên kẹo.
Đây là thứ anh tìm thấy trong siêu thị, tuy đã hết hạn nhưng anh vẫn thường ăn món này.
Ngày tận thế đầy rẫy sự thê lương và hoang đường.
Sở Thời Từ sờ lên mặt đứa bé, nhét một viên kẹo sữa bò vào miệng nó rồi đóng nắp hộp lại.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng thì thầm mang theo chút mờ mịt của Cố Vân Triết.
“Ta luôn cảm thấy, thế giới không phải như thế này.”
Sở Thời Từ bay tới ôm lấy Cố Vân Triết.
Cậu hy vọng những gì nam chính nói là sự thật.
Bởi vì không hiểu tại sao người của Liên minh Hiệp hội Những người thích máu lại tự sát, dọc theo đường đi, Sở Thời Từ cứ đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần.
Khi họ chuẩn bị bước vào khu dân cư, cậu quay đầu lại lần nữa thì phát hiện sáu thi thể đã biến mất.
Sở khi từ:…
Mẹ kiếp, sợ vãi!
…………
Mãi đến chạng vạng, người đàn ông bị gõ cho bất tỉnh mới dần tỉnh lại.
Mặt nạ của hắn đã được Cố Vân Triết tháo xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung và tuấn tú.
Sở Thời Từ để ý thì thấy rằng bảy người của Liên minh Hiệp hội Những người thích máu đều là tóc đen mắt đen.
Chỉ có Cố Vân Triết là tóc trắng thôi.
Và một điều nữa là những người này sẽ tự sát khi thấy quả cầu ánh sáng.
Rút kinh nghiệm từ bài học trước đó, Sở Thời Từ không có lao ra ngoài ngay.
Cậu thu nhỏ mình cỡ bằng móng tay rồi treo trên vành tai của nam chính, vờ làm một chiếc khuyên tai ngọc trai màu trắng.
Như hai vị nam chính trước, ông xã phiên bản 3.0 cũng không thích nói chuyện.
Cố Vân Triết lạnh lùng nhìn người đàn ông, cầm con dao găm trong tay kề vào cổ họng hắn.
Hai người trừng mắt nhìn nhau khiến người xem sốt hết cả ruột.
Sở Thời Từ đánh vào vành tai trước mặt rồi nói nhỏ với Cố Vân Triết: “Gấp chết đi được, mau hỏi anh ta tại sao nhìn thấy tôi lại muốn tự sát đi.”
Sau khi Cố Vân Triết lặp lại, đôi mắt của người đàn ông mở to đầy kinh hãi, “Anh nói quả cầu trắng ư, trên người anh có quả cầu trắng sao!? Mặt nạ của tôi đâu rồi, mau trả mặt nạ cho tôi!”
Người đàn ông bị sợi dây trói chặt, Cố Vân Triết cầm chiếc mặt nạ mỏ chim ở cạnh lên rồi quơ quơ trước mặt hắn.
“Trả lời câu hỏi trước đi.”
Người nọ vùi đầu vào chăn bông đầy bụi bặm.
“Những quả cầu đó phát tán virus và phun ra đủ loại khí độc khiến ai ngửi phải đều sẽ bị thối rữa toàn thân. Tôi cầu xin anh, đưa mặt nạ cho tôi đi. Còn không thì anh giết tôi đi. Tôi không muốn bị tra tấn đến chết đâu. Thân đã mục nát mà người vẫn còn sống, điều đó thật sự rất kinh khủng.”
Sở Thời Từ ngạc nhiên, “Còn có quả cầu khác à?”
“Nhiều lắm, ở đâu cũng có và đủ mọi màu sắc. Chúng tôi không mua được mặt nạ phòng độc nên chỉ có thể sử dụng cái này.”
“Vậy vừa rồi các anh đang làm gì, muốn thỉnh vị thần nào? Thế giới này rốt cuộc đã xảy ra thảm họa gì?”
“Chúng tôi đang cầu xin thần khoan thứ. Xong rồi, tôi đã hít vào thứ không khí dơ bẩn này rồi, thần sẽ không bảo vệ tôi nữa!”
Người đàn ông càng nói càng kích động, cuối cùng hắn đứng dậy hét lớn, sau đó đâm đầu vào vách tường.
Cố Vân Triết ngồi xổm trên đất, máu bắn tung tóe lên mái tóc ngắn màu trắng của anh.
Trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia buồn bã, anh nhặt tấm khăn trải giường lên che cho người đàn ông.
Sở Thời Từ thở dài.
Cậu rời khỏi vành tai của nam chính và biến trở lại thành một quả cầu to bằng chiếc gối.
“Lần đầu tiên tôi biết mình có thể phun thuốc độc đấy, nhưng tôi không biết sử dụng nó ở đâu cả. Rõ ràng phần giới thiệu nói rằng trong cơ thể tôi chỉ có thuốc trị thương thôi mà.”
Nói đến đây, Sở Thời Từ liền sửng sốt.
Hình mẫu tiểu thiên sứ chuyên mang thuốc chữa trị và còn có những hình mẫu khác sẽ phun ra vũ khí hoá học.
Cậu là cộng sự tác chiến của Cố Vân Triết, mà Cố Vân Triết là đặc công của Liên minh Tự do Nhân loại.
Nếu nghĩ theo hướng này, phải chăng Liên minh Tự do Nhân loại đã từng dùng người máy chất nhờn tấn công Liên minh Hiệp hội những người thích máu?
Sở Thời Từ lại mở dữ liệu ra xem.
Liên minh Hiệp hội những người thích máu thuộc về phe hữu nghị.
Sở Thời Từ đóng dữ liệu và bắt đầu nằm xuống
Quên đi, không suy nghĩ nữa.
Manh mối ít như thế, cậu cũng không thể nghĩ ra được gì.
Ngày mai tiếp tục đi ra ngoài dạo phố, tranh thủ tìm món bảo bối mà nam chính nhớ mãi không quên càng sớm càng tốt.
…………
Ý định đi dạo phố với ông xã không thể hoàn thành.
Vì trong vài ngày tiếp theo, ngoài trời lại tiếp tục mưa axit.
Đủ loại yêu ma quỷ quái chạy loạn trong thành phố, Sở Thời Từ nằm ở bệ cửa sổ vừa cắn hạt dưa vừa nhìn đám quái vật đấu đá với nhau.
Cố Vân Triết tích trữ lương thực đủ nhiều nên cứ ở lì trong căn nhà trống chờ mưa tạnh.
Ngày mưa cực kỳ lạnh lẽo, ngoại trừ tiếng gầm rú của quái vật, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Cố Vân Triết nằm yên lặng trên giường, trong miệng ngậm một viên kẹo trái cây đã hết hạn sử dụng.
Có thể còn có những người khác ở ngoài thành phố, nhưng Liên minh Tự do Nhân loại đang truy nã anh, mà anh thì lại không nhớ mình là ai.
Anh đã đánh mất quá khứ và cũng không thể tìm thấy tương lai của mình.
Trong lúc nhất thời, Cố Vân Triết có cảm giác như mình đang chờ chết vậy.
Sự tuyệt vọng tấn công anh từ mọi hướng và bao trùm lấy anh.
Thực ra Cố Vân Triết biết rất rõ, rằng việc anh liều mạng tìm kiếm món đồ bị thất lạc không phải chỉ vì nó quan trọng.
Chuyện này là chỗ dựa tinh thần của anh, nhưng giờ anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Cố Vân Triết sờ con dao găm bên hông.
Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nam trong veo và lảnh lót.
“Anh Triết, anh Triết! Anh nhìn xem tôi phát hiện ra gì này! Tôi đỉnh quá đi mất!”
Cố Vân Triết quay đầu lại, một quả cầu trắng siêu lớn gần như lấp đầy cả căn phòng.
Vẻ mặt anh nhất thời trở nên ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trợ lý nhỏ kích động vỗ bụng: “Anh nhìn xem! Tôi lớn chưa này, tôi cứ luôn cho rằng mình chỉ to bằng cái gối mà thôi! Nếu không phải bị nóc nhà chặn lại thì tôi còn có thể biến lớn hơn nữa đó.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Vân Triết, hai bàn tay vừa to vừa trơn trượt từ trong quả cầu vươn ra, bế anh lên rồi nhấn anh vào lòng.
Cố Vân Triết bị ôm cứng ngắc, toàn thân chìm vào trong quả cầu.
Anh đứng đơ người, đầu óc trống rỗng.
Sở Thời Từ gọi hệ thống ra, định khoe kỹ năng mới với nó.
Hệ thống lú đầu ra,【Á đù, xúc tua play!】
Sở Thời Từ:…?
……………
Min: tui ngoi lên gòi nè, đừng có hối tui nữa mòa (╥﹏╥)
Hối quá là tui trốn lun cho mí bà coi (´Д`。