Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia - Chương 54: Thế giới thứ ba
- Trang Chủ
- Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia
- Chương 54: Thế giới thứ ba
Đặc công và trợ lý nhỏ của hắn (1)
Sau khi vận chuyển thế giới hoàn thành, Sở Thời Từ nhận được lời nhắc nhiệm vụ.
【Nhiệm vụ chính: Khôi phục sức sống cho nam chính, giá trị sức sống hiện tại là 7/100.】
【Nhiệm vụ phụ: Điều tra nguyên nhân giá trị sức sống của nam chính giảm xuống, sau đó báo cáo về tổng bộ.】
Nhiệm vụ vẫn giống như hai lần trước, không có gì mới.
Sở Thời Từ muốn nhìn thử cơ thể của mình nhưng phát hiện mình không thể động đậy.
Xung quanh tối đen như mực, không có một âm thanh nào.
Hệ thống nhìn vào mô tả nói:【Bây giờ cậu là cộng sự tác chiến, nói thẳng ra chính là một Tinh Linh dẫn đường. Cậu mới ngủ một giấc dài, khi nào nam chính khởi động máy thì cậu sẽ được ra ngoài.】
Sở Thời Từ thở dài.
“Sao ta càng ngày càng không giống con người vậy trời.”
【Làm một quả cầu thì sao chứ, cậu nhìn tôi đi, tôi vẫn luôn là một quả cầu nè.】
Không thể đi đâu cũng không thể hoạt động.
Sở Thời Từ đành xem TV với hệ thống.
Gần đây có một chương trình tạp kỹ hẹn hò mới được phát sóng, một loạt các quả cầu ánh sáng đang tìm kiếm đối tượng trên sân khấu.
Hệ thống xem mỹ thống, Sở Thời Từ không thể thưởng thức được vẻ đẹp của hệ thống, thế là cậu coi chương trình này như game Anipop*.
*Anipop là một trò chơi ghép 3 đơn giản và thư giãn được phát triển bởi Happy Elements.
Như Candy Crush Saga á quý dị ( ͡°з ͡°)
…………
Thành phố này yên tĩnh như chết, không một tiếng động.
Cố Vân Triết đã lang thang trong thành phố này được mười hai ngày rồi.
Có vẻ như anh là người sống duy nhất còn ở đây.
Mười hai ngày trước, anh tỉnh lại trong một tầng hầm nhỏ hẹp và tối tăm.
Trên người anh mặc một bộ đồng phục tác chiến đắc tiền, bên trong có giấy chứng nhận của anh.
【Họ và tên: Cố Vân Triết.】
【Đặc công số: S-2033】
【Thuộc phe cánh: Liên minh Tự do Nhân loại】
Bên cạnh còn có thẻ CCCD của anh.
Cố Vân Triết mất trí nhớ, chỉ mang máng nhớ được mình có một nhiệm vụ rất quan trọng.
Anh phải đem một thứ giao cho người nào đó.
Tiềm thức không ngừng nhắc nhở Cố Vân Triết rằng chuyện này anh nhất định phải hoàn thành.
Nhưng anh không tài nào nhớ ra nổi.
Thời gian càng kéo dài, anh càng bất an.
Ngoài quân phục tác chiến, trên người anh chỉ còn lại một chiếc hộp vỡ và một chiếc đồng hồ.
Cái hộp này chắc chắn đã từng chứa một thứ gì đó.
Đèn báo trên đồng hồ hơi sáng lên, Cố Vân Triết bật màn hình, nó hiển thị một hàng chữ nhỏ.
【Cộng sự tác chiến của ngài đang ngủ.】
Khi đã chắc chắn rằng không thể bật nó được, anh không thèm để ý tới nó nữa.
Thành phố đổ nát, trông không khác gì khung cảnh sau tận thế.
Tuy không nhớ được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, song Cố Vân Triết vẫn có thể nhìn ra từ đống đổ nát thê thương rằng nơi này nhất định đã bị tấn công rất nhiều lần.
Hôm nay, như thường lệ, Cố Vân Triết tìm kiếm vật tư trong siêu thị bỏ hoang rồi mang theo đồ ăn trở về nơi ở tạm của mình.
Ngoại trừ đồ hộp, những đồ ăn khác đều đã hết hạn sử dụng từ lâu nên anh chỉ có thể ăn món này.
Cố Vân Triết rút con dao găm ra, đang định mở hộp thì đồng hồ vốn vẫn đang giữ màn hình đen đột nhiên lóe lên.
Dòng chữ nhỏ trên màn hình thay đổi.
【Cộng sự tác chiến của ngài đã thoát khỏi trạng thái ngủ đông, chạm để kích hoạt.】
Cố Vân Triết do dự một lúc, thử nhấn nút.
Giây tiếp theo, một quả cầu ánh sáng nhỏ bật ra khỏi đồng hồ.
Toàn thân nó có màu trắng sữa, sau lưng có một đôi cánh nhỏ và một quầng sáng nhỏ trên đầu.
Phong cách không hợp với thế giới này chút nào.
Trợ lý nhỏ xoay vòng trong không trung, nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Vân Triết khẽ nhíu mày.
Tại sao cộng sự tác chiến của mình lại là một cục thạch trái cây vị vải biết bay?
Trong lúc anh đánh giá cộng sự tác chiến của mình, Sở Thời Từ cũng đang nhìn anh.
Nam chính của thế giới này có mái tóc ngắn màu trắng cùng một đôi mắt màu hổ phách giống như diều hâu.
Làn da tái nhợt không tỳ vết, sắc môi cũng cực kỳ nhạt.
Anh rất tuấn tú nhưng diện mạo lại khá hưng dữ, cả người không có hơi thở của người sống.
Khi bay đến phía sau, Sở Thời Từ nhìn thấy một dòng chữ nhỏ màu xanh lam in phía sau tai trái của nam chính.
【S-2033 (Đã xử lý)】
Cậu không biết nó có ý nghĩa gì.
Sở Thời Từ bay vài vòng, càng nhìn nam chính càng cảm thấy thân thuộc đến lạ thường.
Cái khí chất này, cái vẻ mặt này, không phải anh Ngạn 3.0 thì còn ai.
Cậu có chút kích động, “Anh ơi! Anh thống ơi! Gương mặt người chết của nam chính có phải trông rất quen mắt không?”
Hệ thống nhìn cậu với ánh mắt ghen tị,【Đều là hệ thống như nhau, tại sao cậu lại có cánh khi biến thành quả cầu chứ?】
“Mi khoan hãy để ý đến chuyện này, mau giúp ta nhìn thử xem đây có phải người đàn ông của ta không đi!”
【Đang kiểm tra đây, nhìn tướng mạo đúng là giống thật.】
Thạch trái cây biết bay cứ lởn vởn trước mặt, Cố Vân Triết nhìn hồi lâu rồi giơ tay tóm lấy nó.
Vừa trơn vừa mềm, xúc cảm rất đã.
Sở Thời Từ bị Cố Vân Triết ôm vào lòng xoa nắn.
Cậu duỗi đôi tay dài như thạch ra, định bắt tay với nam chính.
“Tôi là cộng sự tác chiến của anh, sau này nếu anh có gì thắc mắc thì cứ việc hỏi, tôi biết nhiều lắm.”
Sở Thời Từ nói xong, đối phương hồi lâu cũng chẳng ừ hử gì.
Cậu quay qua nhìn thử, người đàn ông có dung mạo tuấn tú đang đùa nghịch chiếc đồng hồ của mình.
Sở Thời Từ bay qua: “Anh đang tìm gì vậy? Tôi có đầy đủ chức năng của một chiếc đồng hồ nè, là một trợ lý nhỏ có thể nói chuyện đó nha. Anh có thắc mắc gì cứ hỏi thẳng tôi là được.”
Cố Vân Triết liếc cậu một cái, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để tắt trợ lý nhỏ?”
Sở Thời Từ:…
Xin lỗi nha, cậu giấu nút nguồn rồi.
Nếu không có tình huống cụ thể, cả đời này nam chính đừng hòng tắt được cậu.
…………
Lúc Cố Vân Triết ăn đồ hộp, Sở Thời Từ đang đánh giá anh.
Nam chính của thế giới này còn lạnh lùng xa cách hơn cả Tô Triết Ngạn và Minh Triết.
Có lẽ vì giá trị sức sống quá thấp nên hai nam chính trước đó chỉ là không thích nói chuyện mà thôi, ít ra cũng có chút phản ứng với thế giới bên ngoài.
Chẳng hạn như tức giận, khinh thường hoặc tò mò.
Nhưng Cố Vân Triết thì khác, Sở Thời Từ nhảy Disco trên đầu anh mà anh cũng chẳng thèm nhấc mí mắt.
Sau khi cố gắng giao tiếp không có kết quả, Sở Thời Từ bắt đầu nghiên cứu cơ thể của mình.
Cậu giơ bàn tay mềm oặt chĩa vào không trung, phóng ra một màn ánh sáng.
Hiển thị ở trên là một hàng tùy chọn.
【Bản đồ】,【Nhiệm vụ】,【Thông tin/Hướng dẫn】,【Lưu trữ/Tải dữ liệu】
Sở Thời Từ cứ tưởng mục “Lưu trữ/Tải dữ liệu” cuối cùng cũng tương tự như chức năng trong game.
Nhưng khi click mở mới phát hiện nó là “Lưu dữ liệu không xác định” và “Tải dữ liệu đã biết”.
Cái trò chơi chữ này đỉnh thật.
Bởi vì file bị thiếu nên dữ liệu bên trong trống rỗng, Cố Vân Triết cần phải tự đưa vào hoặc tìm kiếm tất cả.
Trông rất nhàm chán.
Ngoại trừ bản đồ, các chức năng khác đều bị vô hiệu hóa tạm thời do dữ liệu bị hỏng.
Sở Thời Từ thử sửa chữa dữ liệu, một dòng nhắc nhở hiện lên.
【Hệ thống rơi vào một cuộc tấn công không xác định, cơ sở dữ liệu đã bị phá hủy.】
Sở Thời Từ hơi suy tư.
Nam chính mất trí nhớ, cơ sở dữ liệu của cộng sự tác chiến là cậu cũng bị tấn công.
Dù nhìn thế nào thì nó cũng có mùi của một âm mưu.
Theo tóm tắt, Cố Vân Triết, người bị mất trí nhớ, lang thang trong một thành phố hoang vắng.
Anh đang tìm kiếm thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Sở Thời Từ nghi ngờ việc anh bị mất trí nhớ có liên quan đến thứ đó.
Dưới kho lưu trữ có một chiếc máy ảnh nhỏ.
Sở Thời Từ tiện tay click mở, phát hiện ra đó là chức năng selfie.
Trong tấm ảnh, một quả cầu ánh sáng nhỏ màu trắng sữa đang vẫy tay hình chữ V.
Chụp ảnh thành công, một tập tin mới xuất hiện trong kho lưu trữ.
【Hệ thống: Cộng sự tác chiến 2033】
【Hình thể: Thiên sứ nhỏ】
【Thuộc phe cánh: Hiệp Hội Máy Móc】
【Trí tuệ nhân tạo đời thứ bảy, mô phỏng thiết kế chất nhờn. Hình thể này mang làn da của thiên sứ nhỏ, trong cơ thể chứa thuốc chữa trị. (Thông tin được cung cấp bởi Liên minh Tự do Nhân loại).】
Một thông báo cũng xuất hiện trên thanh nhiệm vụ bên cạnh.
【Nhiệm vụ cấp S thất bại, vui lòng yêu cầu đặc công S-2033 quay trở lại Liên minh Tự do Nhân loại ngay lập tức.】
Sở Thời Từ cảm thấy chuyện này hẳn là rất quan trọng.
Cậu giơ màn hình ánh sáng đến trước mặt nam chính, “Nhìn nè, tổ chức muốn anh về nhà.”
Cố Vân Triết liếc mắt một cái, tiếp tục im lặng ăn đồ hộp.
Sở Thời Từ chọt đầu anh: “Đừng ăn nữa, anh phản ứng gì đi chứ.”
Mặc kệ cậu có làm gì, Cố Vân Triết vẫn phớt lờ cậu.
Sau khi ăn xong đồ hộp, anh mới bình tĩnh nói: “Ta đang tìm một thứ, tìm được rồi mới có thể trở về.”
“Vậy anh có biết nó là thứ gì không? Nó tròn, vuông hay phẳng?”
“Không biết.”
“Còn sống hay đã chết, đại khái bao lớn?”
Cố Vân Triết hơi trầm ngâm, từ trong ba lô lấy ra chiếc hộp bị hỏng, “Trước khi ta đánh mất nó, nó hẳn là được cất ở đây.”
Sở Thời Từ nhận lấy chiếc hộp.
Bề ngoài của chiếc hộp này rất giống với một chiếc hộp đựng mắt kính, kích thước cũng gần tương đương.
Chiếc hộp này được làm từ chất liệu đặc biệt nào đó, sau khi Sở Thời Từ quét qua, trên dữ liệu xuất hiện một chuỗi dấu sao.
Đề cập đến các tập tin bị mã hóa, quyền hạn của cậu quá thấp, không thể truy vấn được.
Chiếc hộp đã bị ngoại lực phá hủy, phần nắp gần như bị bung ra.
Sở Thời Từ đồng ý với lời nhận xét của Cố Vân Triết.
Nếu đã như vậy, thứ họ đang tìm kiếm phải là một vật thể hình chữ nhật và thể tích của nó sẽ không vượt quá kích thước của chiếc hộp này.
Sở Thời Từ vẫn muốn thảo luận với nam chính về chuyện này thêm vài câu.
Nhưng sau khi Cố Vân Triết lấy lại chiếc hộp, anh không chịu nói gì với cậu nữa.
Sở Thời Từ thở dài.
Thế giới nào cũng vậy.
Ở giai đoạn đầu, giá trị sức sống của nam chính quá thấp nên sẽ không phản ứng nhiều với thế giới bên ngoài. Luôn trong trạng thái tự bế, rất khó để giao tiếp.
Tuy nhiên cậu đã có kinh nghiệm rồi, khi tăng tới ba, bốn mươi điểm là sẽ gần như có thể nói chuyện một cách bình thường.
…………
Bất kể ngày hay đêm, thành phố này đều vắng lặng như tờ.
Thành phố đã dừng cung cấp điện, căn phòng trở nên tối om khi màn đêm vừa buông xuống.
Cố Vân Triết thu dọn rác, sau đó đặt trợ lý nhỏ đang bay loạn xạ ở đầu giường.
Sở Thời Từ đang định hỏi anh có chuyện gì thì Cố Vân Triết ấn tay khắp người cậu, gối đầu lên cậu chuẩn bị đi ngủ.
Sở Thời Từ bị đè dẹp lép.
Cậu duỗi tay chọt nam chính, “Tôi bị biến dạng rồi! Anh không thể đối xử với tôi như vậy được, ngẩng đầu lên.”
Cố Vân Triết không hề phản ứng, cậu bèn chọt liên hồi.
Sau khi chọt mấy chục cái, trong phòng mơ hồ vang lên một tiếng thở dài bất lực.
Cố Vân Triết nắn cậu về hình tròn.
Vị trí của Sở Thời Từ đã thành công chuyển từ gối đầu nhỏ thành gối ôm nhỏ.
Vừa đến thế giới mới lại gặp phải một người đàn ông có nét giống chồng của mình, khiến cậu không thể ngủ được.
Sở Thời Từ vặn vẹo cơ thể, “Anh tên là Cố Vân Triết hả? Tôi cũng có một người bạn tên Triết.”
Cậu sửng sốt, đôi mắt lập tức sáng lên, “Ủa không phải, là hai người bạn mới đúng. Trùng hợp ghê, trong tên của anh cũng có một chữ Triết. Tôi nhìn anh liền cảm thấy rất gần gũi, từ giờ tôi gọi anh là anh Triết có được không?”
Không ai đáp lời cậu, Sở Thời Từ cũng không để ý.
Cậu gọi hệ thống ra, “Tô Triết Ngạn, Minh Triết, Cố Vân Triết, tên ba người đều có chữ Triết. Chắc chắn không thể sai được, đây là chồng của ta.”
Hệ thống pha một ly cà phê để chuẩn bị thức khuya xem phim.
【Cậu kết luận vội quá đó, nhưng mà xét về tính cách thì quả thật rất giống cùng một người. Cậu đợi chút, tôi đã nhờ thống đi điều tra rồi.】
Sở Thời Từ rất tự tin vào khả năng phán đoán của mình.
Ánh mắt nhìn Cố Vân Triết bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Cậu đưa bàn tay nhỏ xíu mềm mại của mình ra, chạm vào những ngón tay thon dài nhợt nhạt của người đàn ông.
“Anh Triết, anh còn nhớ thứ đó trông như thế nào không? Ấn tượng đại khái thôi cũng được nữa.”
Giọng nói của cậu đột nhiên trở nên mềm mỏng hơn, Cố Vân Triết ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái.
Đập vào mắt là một quả cầu trắng tròn vo, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy nguy hiểm.
Cố Vân Triết đưa tay xoa nó rồi thuận miệng trả lời, “Quên rồi.”
“Hẳn là anh đã bị tập kích, đối phương là người hay là những thứ khác?”
“Không nhớ rõ.”
Sở Thời Từ định hỏi tiếp, Cố Vân Triết đột nhiên đè mặt cậu.
Cậu hoang mang hỏi: “Làm gì vậy?”
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Cố Vân Triết, “Vẫn nói được à.”
“Thì anh có che miệng tôi lại đâu, tại sao tôi không nói chuyện được chứ?”
“Ở đâu?”
Bàn tay thon dài tái nhợt đó sờ mó khắp người Sở Thời Từ.
Cậu tròn quá khiến nam chính không thể tìm thấy miệng cậu.
Sở Thời Từ nắm tay anh đặt lên miệng mình, biểu thị miệng cậu ở đây này.
Nương theo ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ cơ thể, Sở Thời Từ thấy nam chính đang ẩn trốn trong góc tối, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây tiếp theo, ngoài đường phố vang lên tiếng ồn ào.
Có tiếng người nói chuyện, tiếng người bán hàng la hét, thậm chí còn có cả tiếng động cơ ô tô.
Thành phố tĩnh mịch này dường như đã sống lại trong tích tắc.
Sở Thời Từ vừa mới đến thế giới này nên vẫn chưa hiểu rõ sự tình.
Cậu hoang mang hỏi: “Anh thống, không phải anh nói rằng sau khi nam chính tỉnh lại, trong thành phố chỉ còn lại một mình hắn thôi hả?”
Hệ thống cũng rất bối rối.
【Trong tóm tắt nói như vậy mà, gặp ma rồi.】
Cố Vân Triết kéo chiếc chăn dính đầy tro bụi để che kín toàn thân.
Cánh tay đang cầm quả cầu ánh sáng vô tình buông ra, Sở Thời Từ nhảy ra khỏi vòng tay của anh, đập xuống đất hai lần rồi nhảy đến cửa sổ.
Cậu bật chế độ ban đêm, giấu ánh sáng trên người sau đó nhìn ra ngoài.
Qua ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy một con quái vật hình người cao cỡ ba tầng lầu đang đi chậm rãi trên đường phố.
Nó mọc đầy cánh tay, mỗi tay cầm một đầu người.
Làn da nó khô khốc và đầy nếp nhăn, nhìn từ xa trông giống một cành cây biết đi hơn là một con người.
Những cái đầu người đó lắc lư trong không trung, miệng cứ mở ra rồi đóng lại, nói không ngừng nghỉ.
Mỗi khi con quái vật đến một tòa nhà, nó sẽ thò đầu người trên tay qua cửa sổ và tìm kiếm người sống từ phòng này sang phòng khác.
Sở Thời Từ thấy rõ ràng cảnh tượng này, cậu sợ hãi trong lòng.
“Anh thống, anh đã chọn thế giới gì vậy hả!”
【Tận thế đó, thể loại BL, bộ cậu không đọc tóm tắt cốt truyện à?】
Đúng là Sở Thời Từ không đọc thật.
Cậu lấy phần tóm tắt ra đọc kỹ một lần.
Truyện kể về thụ chính xuyên không đến thời tận thế mang theo bàn tay vàng của một chuyên gia nông nghiệp. Y trở thành vợ của chủ nhân thành phố lạnh lùng công, cưới trước yêu sau, hai người vừa rải cơm chó vừa làm nông ở thời tận thế.
Thành phố của công ngày càng trở nên thịnh vượng, và dưới sự trợ giúp của thụ ở, hắn đã trở thành bá chủ thế giới.
Tuy là truyện tận thế nhưng tiểu thuyết đi theo góc nhìn của thụ, nội dung chủ yếu chỉ xoay quanh việc làm nông mà thôi, không có miêu tả nhiều về quái vật và thế giới bên ngoài thành phố.
Cố Vân Triết chính là công trong nguyên tác, cốt truyện hiện tại vẫn chưa bắt đầu, 5 năm sau thụ nguyên tác mới xuyên đến.
Sở Thời Từ chỉ vào nguyên tác, “Trong sách nói chủ nhân thành phố là tóc đen mắt đen.”
【Cậu tin thật hả, vậy tôi hỏi cậu nhé, có khi nào thông tin về nam chính phù hợp với nguyên tác không? Tôi thậm chí còn nghi ngờ hai người mắc phải lỗi gì đó nữa cơ. Nếu không phải nể tình nghĩa anh em, tôi…… Đm! Đầu người đang lại đây kìa!】
Hệ thống hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Một cánh tay khô khốc đang ôm đầu một cô bé từ từ chui vào cửa sổ.
Sở Thời Từ trốn trong góc tường, sợ đến mức biến thành một vũng nước.
Không phải cậu nhát gan đâu, mà là do cảnh tượng này thật sự quá kinh khủng.
Đám quái vật ở ngôi sao hoang vu đẹp hơn mấy thứ ở bên ngoài nhiều.
Hai con mắt tròn xoe nhìn quanh, chợt thấy một chùm lông trắng vô cùng bắt mắt dưới chiếc giường tối màu cách đó không xa.
Nam chính, người bị nghi là ông chồng nhà cậu, không biết đã trốn dưới gầm giường tự lúc nào.
Anh dùng chăn che kín mít bản thân nhưng vẫn lộ ra vài sợi tóc.
Sở Thời Từ lặng lẽ chảy qua đó, giúp anh nhét mấy cọng tóc trắng vào.
Giọng nói non chẹt của một bé gái vang lên trong phòng, “Có ai ở nhà không ạ?”
“Có ai ở nhà không?”
Tiếng cười khanh khách từ xa truyền đến, Cố Vân Triết nín thở tập trung, nắm chặt con dao găm trong tay.
Đúng lúc này, bàn tay để sát đất của anh chạm vào một vũng nước.
Nước chảy vào từ khe hở của chăn.
Càng tụ lại càng nhiều, cuối cùng tụ thành một quả cầu trong lòng anh.
Quả cầu ấy cứ run rẩy liên hồi vì sợ hãi.
Cố Vân Triết xoa hai cái, trợ lý nhỏ dần dần bình tĩnh lại.
Cái đầu người được giữ trong tay con quái vật không nhìn thấy ai đang trốn dưới gầm giường.
Giọng nói của bé gái ngày càng nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất.
Bám sát sàn nhà có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bên ngoài đang đi về phía một con phố khác.
Cùng lúc đó, chiếc đồng hồ trên tay Cố Vân Triết sáng lên.
Quả cầu Sở Thời Từ nhấp nháy, chiếu ra một màn sáng từ bên trong cơ thể.
Cột lưu trữ hiện thêm một thông tin.
【Các hình ảnh liên quan đã được thu thập và thông tin đã được tìm kiếm từ mạng công cộng của liên minh 】
【 Quái vật cấp độ tai họa – Kẻ Dạo Đêm.】
【Kẻ Dạo Đêm là là sinh vật không xác định xuất hiện đầu tiên, ban đầu nó chỉ cao một mét, sau khi ăn thịt một ngôi làng, nó đã trở thành như ngày nay. Bộ não của những người bị Kẻ Dạo Đêm giết vẫn còn sống. Vào ban đêm, họ giúp nó thu hút những con mồi khác. (Thông tin được cung cấp bởi Liên minh Tự do Nhân loại).】
Cùng lúc đó, trợ lý nhỏ thông báo một nhiệm vụ mới.
【Nhiệm vụ tùy chọn: Tiêu diệt Kẻ Dạo Đêm (do Liên minh Tự do Nhân loại giao.)】
【Đặc công S-2033 xin hãy đưa ra lựa chọn.】
Sở Thời Từ nhìn về phía nam chính.
Cố Vân Triết vẫn không có biểu cảm gì, đôi mắt màu hổ phách trông đặc biệt lạnh lùng.
Cậu nói với hệ thống: “Cái khác không nói nhưng nhìn anh ấy khí phách quá đi.”
【Đương nhiên rồi, anh ta có lực chiến đấu đụng nóc nhà trong toàn truyện mà. Không khác anh Ngạn của cậu là mấy, vừa đẹp vừa mạnh nhưng thảm, mà thiết lập nhân vật thì ngầu.】
“Không phải không khác gì mấy mà là được đúc ra từ một khuôn. Ta tin vào cảm giác của mình, lúc nhìn anh ấy tim ta cứ đập thình thịch. Đây chính là tình yêu cuồng nhiệt vượt thời không.”
【Cậu làm tôi ngại đến mức co quắp ngón chân luôn rồi nè.】
Sở Thời Từ mặc kệ hệ thống.
Cậu vươn bàn tay trong suốt nhỏ xíu của mình ra định giúp chồng chọn có.
Cố Vân Triết vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên giơ tay ấn vào không.
Sở Thời Từ sửng sốt: “Đây là nhiệm vụ mà tổ chức giao, không nhận có kỳ lắm không?”
Cố Vân Triết lãnh đạm đáp: “Không nhận.”
“Vì sao?”
Khi nhắc tới chuyện này, khuôn mặt vốn luôn ít biểu cảm của Cố Vân Triết tràn đầy sự ghét bỏ.
“Khi bị thương, chúng nó sẽ nổ tung và phun ra nước, rất kinh tởm.”
Đây là câu dài nhất anh nói kể từ khi họ gặp nhau.
Sở Thời Từ không đành lòng hỏi anh rốt cuộc trước đó đã gặp phải chuyện gì.
Cố Vân Triết từ dưới gầm giường bò ra, lẳng lặng đứng ở cửa sổ.
Sở Thời Từ bay tới cạnh anh.
Ánh sáng trắng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nam chính, Sở Thời Từ nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ bi thương.
“Anh Triết, anh bị sao vậy?”
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, sau đó cậu nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cố Vân Triết.
“Ta luôn cảm thấy thế giới không nên như thế này.”
………
Sáng sớm hôm sau, thành phố lại trở nên yên tĩnh.
Cố Vân Triết vội vàng thức dậy, dùng nước đóng chai để rửa mặt.
Thời hạn sử dụng của loại nước này chỉ có một tháng nhưng đã hết hạn được năm đến sáu năm rồi.
Sở Thời Từ ở bên cạnh quan sát, Cố Vân Triết liếc mắt nhìn cậu rồi đổ ra một chậu nước nhỏ.
Sở Thời Từ nhảy vào tắm, ngẩng đầu hỏi: “Nước ở đây đã quá hạn lâu như vậy, thế anh uống cái gì?”
Cố Vân Triết không để ý tới cậu, anh im lặng cởi quần áo, chà lau bụi bẩn trên người.
“Không tốt cho sức khỏe đâu.”
Không ai trả lời cậu.
Sở Thời Từ lượn trên mặt nước, “Vậy anh có muốn về Liên minh xem thử trước không? Ở đó nhất định có vật tư.”
Lúc này Cố Vân Triết cuối cùng cũng có phản ứng.
“Thứ đó rất quan trọng với ta, nó chỉ ở trong thành phố này thôi. Ta sẽ không đi đâu cho đến khi tìm thấy nó.”
Sở Thời Từ giơ lên tay, “Chi bằng liên hệ với tổ chức để giúp anh cùng tìm đi, người đông sức mạnh, đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”
Cố Vân Triết nhìn cậu, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Một lúc sau, anh gật đầu.
Sở Thời Từ lục lọi trong hệ thống của mình, cuối cùng tìm được mạng nội bộ của tổ chức.
Muốn vào mạng cần phải nhập số, cậu nhập số của Cố Vân Triết, nhưng trên đó hiển thị một dòng chữ màu đỏ.
【Kiểm tra phát hiện ghi chú nhiệm vụ thất bại, đặc công S-2033 đã bị tước đặc quyền, không có quyền vào mạng.】
【Mời đặc công S-2033 lập tức trở lại Liên minh Tự do Nhân loại để nhận phiên tòa xét xử.】
Sở Thời Từ lặng lẽ rời khỏi.
Bầu không khí khá lúng túng, cậu chưa biết nên nói gì.
Cố Vân Triết nhìn qua có vẻ vẫn rất bình tĩnh.
Dường như anh không có nhiều tình cảm với tổ chức đó.
…………
Hôm nay Cố Vân Triết vẫn tìm kiếm đồ vật kia trong thành phố bỏ hoang như thường lệ.
Điều khác biệt là trước đây anh là người duy nhất bước đi trên con phố vắng vẻ.
Hôm nay anh có thêm một trợ lý bên cạnh.
Thạch trái cây hình cầu màu trắng nhảy qua nhảy lại xung quanh anh, luôn miệng kêu anh Triết, kêu đến mức vô cùng vui vẻ.
Cố Vân Triết nhìn trợ lý nhỏ, đôi mày đang nhăn chặt hơi giãn ra.
Trong thành phố toàn đống đổ nát, nhiều tòa nhà bị sập.
Cảnh tượng sau ngày tận thế khiến Sở Thời Từ có chút thổn thức.
Có vẻ như người dân trong thành phố này đã chạy trốn hoặc bị quái vật ăn thịt.
Cố Vân Triết đi đến con đường chính trung tâm, Sở Thời Từ bay bên cạnh.
Cậu tò mò nhìn xung quanh.
Trên bức tường của một cơ sở kinh doanh cách đó không xa có một tấm biển làm bằng sơn trắng, có hình dáng giống một loài chim nào đó.
Sở Thời Từ run lên, trước mắt cậu lại hiện lên một màn sáng.
【 Hình ảnh liên quan đã được thu thập, thông tin đã được tìm kiếm từ mạng công cộng.】
【Thế lực trung lập – giáo hội Bồ Câu Trắng.】
【Giáo hội Bồ Câu Trắng lập chí xây dựng lại thế giới sau thảm họa, họ yêu hoà bình nhưng đã diệt vong (do Liên minh Tự do Nhân loại cung cấp).】
Sở Thời Từ đang định tiếp tục đi về phía trước thì quay lại thấy Cố Vân Triết đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào tấm biển nọ.
Cậu bay qua: “Anh Triết, có phải anh nhớ ra gì không?”
Cố Vân Triết rơi vào trầm tư.
Sau một ngày, họ chẳng tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.
Nguyên nhân chủ yếu là do Cố Vân Triết mất trí nhớ quá nghiêm trọng.
Sở Thời Từ cảm thấy họ giống như đang lang thang không mục đích hơn là tìm kiếm thứ gì đó.
Lại lãng phí thêm một ngày, Cố Vân Triết có vẻ hơi mệt mỏi.
Anh đá tung cánh cửa của một ngôi nhà, chuẩn bị tạm qua đêm ở trong.
Ngay khi Sở Thời Từ đang định đi theo thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai.
Cậu quay lại và thấy bầu trời vốn sáng sủa bỗng trở nên tối sầm.
…………
Min: mỗi ngày tui edit một đoạn, lết đến giờ mới xong, ahihi…