Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia - Chương 51: Thế giới thứ hai
- Trang Chủ
- Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu - Phi Sắc Thế Gia
- Chương 51: Thế giới thứ hai
Học sinh giỏi và tượng đất nặn hình người nhỏ của hắn (16)
Loại vé mà bác sĩ Trần mua là vé suốt, cả nhóm chơi đến khi kết thúc buổi biểu diễn tối lúc mười giờ mới rời Happy City.
Trong khoảng thời gian này, Minh Triết luôn bị Hàm Ninh Ninh kéo đi khắp nơi nên rất ít giao tiếp với bác sĩ Trần.
Người trong Happy City dần tản đi, bọn họ ngồi trên ghế ngoài cửa hàng đồ ăn chờ bạn bè đến.
Bác sĩ Trần đưa cho Minh Triết một tờ bảng biểu, “Vừa lúc bác sĩ Lưu cũng ở đây, bọn tôi sẽ cùng khám bệnh cho em.”
Hàm Ninh Ninh có hơi do dự, “Em tránh đi nhé?”
Nói xong, cô đứng dậy định đi đến một cửa hàng cách đó không xa xem cá vàng.
Tiểu Lưu đè bả vai của cô, “Không sao đâu, em là bạn của Minh Triết mà, có em ở bên cạnh, cậu ấy sẽ thoải mái hơn.”
Hàm Ninh Ninh hơi bối rối: “Nhưng em thấy trong TV, bác sĩ tâm lý khám bệnh đều là một với một mà…”
Tiểu Lưu ngắt lời cô: “Anh Trần với Minh Triết là bạn bè, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải ở bệnh viện, cho nên không cần câu nệ như vậy đâu.”
Trong toàn bộ quá trình, Minh Triết đều lặng lẽ quan sát họ.
Dưới cái nhìn của Hàm Ninh Ninh, Minh Triết bắt đầu điền vào bảng biểu.
Xung quanh vẫn còn một số du khách chưa rời đi, mấy đứa trẻ vừa thổi bong bóng vừa chạy đến chỗ họ.
Bác sĩ Trần nhận lấy bảng biểu từ Minh Triết rồi thảo luận và phân tích nó với Tiểu Lưu.
Giọng của họ không cao cũng không thấp, mọi người xung quanh bàn đều có thể nghe thấy.
Hàm Ninh Ninh càng nghe càng lo lắng, lâu lâu lại lo âu nhìn Minh Triết.
Vài phút sau, bác sĩ Trần thu lại bảng biểu, nhẹ nhàng nói với Minh Triết: “Bệnh của em đã đỡ nhiều rồi, đã từ trầm cảm nặng chuyển sang trầm cảm nhẹ. Đây là chuyện tốt, Minh Triết à, chúc mừng em.”
Những đứa trẻ cầm trên tay máy bắn bong bóng, bong bóng đầy trời bay qua người chúng.
Bọn trẻ tò mò nhìn những người lớn đang ngồi thành vòng tròn, cuối cùng ánh mắt rơi vào Minh Triết.
Sở Thời Từ phát hiện tần suất hô hấp của Minh Triết đã thay đổi một chút.
Một số người lớn đến đưa bọn trẻ chơi bong bóng đi.
Một bé gái hỏi mẹ: “Mẹ ơi, trầm cảm nhẹ là gì ạ?”
Người lớn che miệng cô bé: “Nó là một căn bệnh, sau này con gặp bọn họ thì phải tránh xa ra. Bị bệnh tâm thần đánh người không có phạm pháp đâu.”
Hiện tại, bệnh tâm lý và bác sĩ tâm lý vẫn là những từ mới.
Đối với thế hệ lệch sóng với internet mà nói, rất nhiều bệnh tâm lý thường thấy ở tương lai đều được xếp vào phạm vi bệnh tâm thần một cách thống nhất.
Sở Thời Từ nghe mà nghiến răng.
Sai thế quái nào được! Cho dù bác sĩ Trần không phải người xấu thì ông ta cũng không có y đức.
Hàm Ninh Ninh cũng nghe thấy, nhưng điểm chú ý khác với Sở Thời Từ.
Cô cầm chiếc ghế nhựa định lao về phía trước.
“Cô nói chuyện có thể chú ý chút được không, sao cái gì cũng gọi là bệnh tâm thần vậy chứ, vô văn hóa thì đừng có dạy con!”
Minh Triết thở dài, kéo Hàm Ninh Ninh đang gào rú lại.
Bác sĩ Trần và Tiểu Lưu giúp Hàm Ninh Ninh hạ hoả xong lại an ủi Minh Triết.
Sở Thời Từ nhìn xung quanh, trong lòng lạnh ngắt: “Anh thống, anh có cảm thấy bác sĩ Trần không phải không suy xét mà hắn cố ý làm vậy không?”
Hệ thống mải mê xem phim nên không để ý đến chuyện bên ngoài,【Hôm qua không phải cậu vẫn tin rằng thế gian này có chân tình à?】
“Bác sĩ tâm lý nào lại công khai thảo luận về bệnh tình của bệnh nhân trước công chúng chứ? Ta gặp bác sĩ tâm lý ở thế giới trước nhiều lần lắm, mỗi lần đều khám trong một căn phòng nhỏ riêng biệt, ngay cả anh Ngạn cũng phải chờ ở bên ngoài đấy.”
Sở Thời Từ liếc bác sĩ Trần: “Tiểu Triết chắc chắn đã sớm khỏi bệnh rồi, cái tên họ Trần này không có ý tốt. Nhưng chẳng sao cả, nếu hắn nói rằng Tiểu Triết bị trầm cảm nhẹ, vậy thì không cần tư vấn tâm lý nữa, Tiểu Triết, chạy mau!”
Chiếc xe thương vụ hạng sang dừng trước cổng Happy City.
Ở trên xe, bác sĩ Trần lại đề nghị dẫn họ đi ăn tối.
Hàm Ninh Ninh cũng đói bụng rồi, cô cho rằng vẫn là món vịt quay nên đã đồng ý.
Nhưng lần này, bác sĩ Trần dẫn họ đến một nhà hàng cao cấp.
Hàm Ninh Ninh ở cửa nhất quyết không chịu đi vào, được bác sĩ Trần dỗ dành vài câu, cô cúi đầu thấp giọng nói: “Nơi này quá đắt.”
Bác sĩ Trần ngoài miệng thì nói chuyện với cô, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Minh Triết: “Bệnh tình của Tiểu Triết chuyển biến tốt đẹp, chúng ta đương nhiên là phải ăn mừng rồi.”
Minh Triết không nói một lời nào trong cả quá trình, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến cậu bé vậy.
Hai vị bác sĩ đã vào nhà hàng, trên đường lại có rất nhiều người đi qua.
Hàm Ninh Ninh cứ ngượng ngùng câu giờ ở bên ngoài, cuối cùng vẫn đi theo vào trong một cách dè dặt.
Đêm nay Minh Triết ăn uống cực kỳ ngon miệng.
Những thứ bác sĩ Trần gắp cho cậu bé, cậu bé dường như đều không để thừa lại.
Lúc ăn được nửa chừng, Tiểu Lưu gọi một chai rượu vang đỏ.
Sau khi những người lớn rót xong, anh ta nhìn hai học sinh: “Các em có muốn uống một ly không?”
Hàm Ninh Ninh muốn uống nhưng không dám, thấy Minh Triết đưa ly qua, cô cũng mạnh dạn nói: “Cho em một ít thôi, cảm ơn anh Lưu.”
Sở Thời Từ lo lắng theo dõi toàn bộ quá trình, sợ lại xảy ra chuyện xấu gì nữa.
Nhưng đây chỉ là một bữa ăn vô cùng đơn giản, ăn xong liền kết thúc.
Trên đường trở về, bác sĩ Trần nhìn Minh Triết nói: “Trầm cảm nhẹ không còn cần tư vấn tâm lý hàng ngày nữa. Về sau chúng ta đã không còn là quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Tôi muốn kết thân với em như một người bạn.”
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu, “Được.”
…………
Trên đường trở về, Sở Thời Từ đã dần dần hiểu ra.
Bác sĩ Trần cố gắng chiếm được lòng tin của Minh Triết, khiến cậu bé dần mất cảnh giác rồi cho người ngoài xem vết thương của mình.
Kết quả là, bác sĩ Trần đã lấy việc điều trị làm cái cớ để liên tục xé rách vết thương của cậu bé và không ngừng gây áp lực cho cậu bé.
Cậu bé trời sinh ngoài lạnh trong nóng, trầm mặc ít lời. Đây chỉ là tính cách của cậu bé nhưng lại bị bóp méo thành một căn bệnh.
Minh Triết rất cảnh giác, bác sĩ Trần bèn lợi dụng sự cảnh giác của cậu bé để liên tục kích thích cậu bé, ép cậu bé rơi vào căng thẳng. Gia tăng sự bất an của cậu bé, khiến một người vốn không hề bị bệnh từng chút một trở nên điên loạn.
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một phiên bản cấu hình thấp của PUA*.
*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. (lostbird.vn)
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Minh Triết sẽ dần trở nên nhạy cảm và tự ti so với sự tự tin cùng kiêu ngạo ban đầu của mình. Cuối cùng, cậu bé sẽ đánh mất chính mình và hoàn toàn bị bác sĩ Trần thao túng.
Sở Thời Từ không biết rốt cuộc bác sĩ Trần định làm gì.
Nếu nói hắn ta là một kẻ ấu dâm thì hắn ta lại không ra tay khi Minh Triết còn nhỏ.
Minh Triết hiện cao tới 1m8, ngoại hình điển trai, giọng nói chững chạc. Dù nhìn bề ngoài thế nào thì cũng không phù hợp với trẻ con.
Nếu nói hắn ta là gay và muốn chơi trò nuôi dưỡng Minh Triết thì khả năng cũng chẳng cao lắm.
Bác sĩ Trần và Minh Triết có “ý thức những ranh giới” vô cùng rõ ràng, hai ngày nay tiếp xúc cũng chỉ duy trì ở mức bình thường nhất mà thôi.
Sở Thời Từ đã quan sát và thấy rằng bác sĩ Trần không hề lợi dụng mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân để cố tình tạo ra bầu không khí mập mờ. So với bạn trai, hắn ta định vị mình giống một người bạn vong niên* hơn.
*Già trẻ làm bạn với nhau gọi là (bạn bè) “vong niên”. Quên tuổi tác. Chẳng hạn bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
Mặc dù họ đã trò chuyện với nhau ở trên mạng trong một thời gian dài, nhưng trên thực tế họ chỉ mới gặp nhau có hai lần mà thôi.
Ngay cả khi trong tiềm thức của Minh Triết không hề bài xích bác sĩ Trần, nhưng việc bị ép phải tiếp xúc cơ thể với người lạ thường xuyên vẫn sẽ khiến cậu bé cảm thấy khó chịu, đây là phản ứng bản năng của con người.
Mỗi lần cậu bé từ chối tiếp xúc, bác sĩ Trần đều sẽ cường điệu rằng cậu bé không bình thường. Dưới áp lực của vốn ngôn ngữ, cộng thêm việc lợi dụng bản năng sinh học để truyền cho Minh Triết những nhận thức sai lầm.
Sở Thời Từ không thể hiểu nổi tại sao bác sĩ Trần lại tìm mọi cách để phá hủy tâm trí của Minh Triết, cậu chỉ cảm thấy lông sau lưng dựng hết cả lên.
Cái tên họ Trần này không có ý tốt.
Đêm nay bác sĩ Trần đã đưa Minh Triết về nhà suốt đoạn đường.
Bà nội vẫn chưa ngủ, thấy có khách đến liền lấy ngay chiếc bánh kem ở nhà ra đãi khách.
Bác sĩ Trần nói danh tính của mình với bà nội xong thì lại nói đại khái về bệnh tình của Minh Triết.
Bà nội lau nước mắt, khăng khăng nhét cho bác sĩ Trần một túi trứng gà rồi mới cho hắn ta về.
Sau khi bác sĩ Trần rời đi, bà nắm tay Minh Triết, đau lòng nói: “Cháu ngoan của bà, con phải nghe lời bác sĩ. Chúng ta có bệnh thì phải đi khám, con đừng sợ bác sĩ, bà nội vẫn còn tiền, bác sĩ Trần giúp con lâu như vậy, con phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng đó.”
Người già không hiểu thế nào là quan tâm đến cảm xúc của người bệnh.
Biết Minh Triết bị bệnh, bà rất lo lắng và cứ nhắc mãi việc này.
Minh Triết đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc xe thương vụ từ từ lái khỏi khu chung cư.
Cậu bé nheo mắt lại, đưa tay túm lấy siêu nhân nhỏ đang bay loạn trước mặt.
“Anh à, em biết anh muốn em tránh xa chú ta. Không sao đâu, anh đừng lo lắng.”
Minh Triết dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Chú ta chơi em lâu như vậy, hiện tại nên đến lượt em rồi.”
Cùng lúc đó, giao diện hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở.
【Giá trị sức sống +3, giá trị sức sống hiện tại là 79 điểm.】
Sở Thời Từ không hề đắm chìm trong niềm vui sắp trở thành người sống.
Cậu cho rằng dù Minh Triết có bình tĩnh và lý trí đến đâu, thì khi phát hiện ra gương mặt thật của bác sĩ Trần, cậu bé cũng sẽ cảm thấy buồn.
Thế nên, cậu thậm chí còn chuẩn bị sẵn khăn giấy rồi, chỉ đợi để lau nước mắt bất cứ lúc nào thôi.
Cậu ngẩn ngơ nhìn Minh Triết.
Giờ khắc này, người trước mặt hoàn toàn trùng khớp với Tô Triết Ngạn trong trí nhớ.
Người yêu của cậu ở thế giới này chỉ là một học sinh bình thường, nhưng linh hồn dưới túi da yếu ớt đã từng là một vị tướng quân thống lĩnh vạn quân của đế quốc.
…………
Bác sĩ Trần sẽ tiến hành một cuộc họp trao đổi kéo dài một tháng tại Thành phố Z.
Minh Triết vẫn không chủ động liên lạc với hắn ta như thường lệ.
Nhưng khi bác sĩ Trần hẹn cậu bé ra ngoài, cậu bé luôn đồng ý.
Mấy lần trước, bác sĩ Trần còn mang theo Hàm Ninh Ninh đi chơi cùng.
Đợi khi Minh Triết không còn kháng cự việc ra vào những nơi kín đáo với hắn ta nữa, Hàm Ninh Ninh liền bị đá khỏi nhóm nhỏ.
Con bé ngốc kia hoàn toàn chẳng nhận ra không đúng chỗ nào, chỉ cho rằng gần đây bác sĩ Trần bận quá nên không có thời gian đi chơi với họ mà thôi.
Cứ cách vài ngày Minh Triết lại bị gọi đi.
Bác sĩ Trần, người luôn dịu dàng và ân cần, dường như đã quên bẵng việc học nặng nề của học sinh trung học.
Mỗi lần Minh Triết về nhà đều là mười một, mười hai giờ tối.
Trong bài kiểm tra cuối tháng, Minh Triết từ hạng nhất rớt xuống hạng mười trong lớp.
Giáo viên rất thất vọng về cậu bé, hơn nữa ai đó trong trường đã đồn rằng cậu bé có mối quan hệ mập mờ với bạn cùng bàn, vì vậy Hàm Ninh Ninh đã bị chuyển đến chỗ khác.
Minh Triết mất đi người bạn duy nhất và không có ai để giao tiếp ở trường.
Sau khi về đến nhà, bà nội sẽ hỏi cậu bé bệnh tình thế nào và dặn dò cậu bé nghe lời bác sĩ.
Bác sĩ Trần chen vào cuộc sống của Minh Triết, xóa sổ hoàn toàn vòng xã giao nhỏ nhoi của cậu bé. Người duy nhất cậu bé có thể tâm sự chỉ có bác sĩ Trần.
Sau kết quả của bài kiểm tra hàng tuần, Minh Triết lại tụt hai hạng.
Mười giờ tối, bác sĩ Trần gọi điện thoại tới.
“Tiểu Triết, tôi nghe Ninh Ninh nói rằng điểm số của em đã tụt rất nhiều.”
Sở Thời Từ lườm micro.
Thứ chó đẻ, đến giờ vẫn không quên châm ngòi quan hệ giữa Hàm Ninh Ninh và Minh Triết.
Điện thoại bật loa ngoài và bị Minh Triết đặt sang một bên.
Cậu bé vừa may bộ quần áo cho tượng đất nhỏ, vừa khẽ “Ừ” một tiếng.
“Cụ thể thế nào?”
“Trước đó nhất khối, bây giờ là hạng mười hai trong lớp, hạng ba mươi ba toàn khối.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài thườn thượt của người đàn ông.
Minh Triết thoáng dừng lại động tác tay, âm thầm cười nhạo.
Nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”
“Em không cần xin lỗi tôi, ngược lại nên là tôi xin lỗi em mới đúng. Có phải gần đây em cảm thấy mỏi mệt trong người và không thể tập trung không? Có lẽ là do bệnh trầm cảm lại nghiêm trọng hơn rồi. Em đừng lo lắng, tôi sẽ thử xin nghỉ. Thứ bảy tôi sẽ đến nhà em, mọi việc lấy em làm chủ, em có thời gian chứ?”
Nhìn thì có vẻ như bác sĩ Trần cho Minh Triết quyền lựa chọn.
Nhưng trên thực tế, ngày và địa điểm đều do hắn ta quyết định hết.
Hai người hẹn lịch điều trị vào hai giờ chiều thứ bảy trong phòng ngủ của Minh Triết.
Bác sĩ Trần hàn huyên với Minh Triết rất lâu, mãi đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Minh Triết, hắn ta mới cúp máy.
Minh Triết đặt điện thoại sang một bên.
Sở Thời Từ quan sát toàn bộ quá trình, ngẩng đầu hỏi cậu bé: “Em nghĩ rằng ngày mai hắn sẽ ra tay với em à?”
“Không đâu, trong tháng này, hắn sẽ không làm gì đâu.”
“Vậy tại sao hắn lại tìm cơ hội ở riêng với em?”
“Buổi giao lưu kết thúc, hắn sẽ phải rời khỏi thành phố Z. Đích thân gặp mặt rồi tạo áp lực cho em, phán đoán trạng thái tâm lý của em để dễ dàng tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn.”
Sở Thời Từ có chút lo lắng.
Kể từ khi phát hiện ra bác sĩ Trần có mưu đồ gây rối, Minh Triết liền bắt đầu giằng co với hắn ta đến cực hạn.
Cậu bé không cắt đứt liên lạc với bác sĩ Trần mà chủ động chui vào bẫy, từng bước dụ bác sĩ Trần lòi đuôi.
Sở Thời Từ đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như cậu là Minh Triết.
Thì sau khi phát hiện ra điều bất thường, cậu sẽ trực tiếp cầm cây gậy baton tặng cho đầu bác sĩ Trần một cái lỗ.
Bác sĩ Trần xuống địa ngục, cậu vào tù.
Minh Triết không thô bạo như thế.
Ý tưởng của cậu bé rất đơn giản, cậu bé chỉ muốn tặng cho bác sĩ Trần một bộ còng tay bằng bạc mà thôi.
…………
Vào lúc hai giờ chiều ngày thứ bảy, bác sĩ Trần đến nhà Minh Triết như đã hẹn.
Hắn ta đóng cửa và kéo rèm lại, biến phòng ngủ trở thành một không gian hoàn toàn khép kín.
Đúng như dự đoán của Sở Thời Từ, bác sĩ Trần lại bắt đầu chèn ép bằng lời nói.
Đối với Minh Triết hiện tại, điều khổ sở nhất chính là việc học hành sa sút.
Cậu bé đã quen đứng nhất và là Trạng Nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba rồi. Dao động thành tích dù nhỏ xíu cũng có ảnh hưởng rất lớn với cậu bé.
Bác sĩ Trần trò chuyện với Minh Triết tổng cộng ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó cậu bé thỉnh thoảng bị phân tâm, giọng nói cũng không dịu dàng như thường ngày.
Hắn ta lại cho Minh Triết làm một bài kiểm tra tâm lý và nói rằng bệnh tình của cậu bé rất nghiêm trọng.
Minh Triết đề nghị đến bệnh viện điều trị, bác sĩ Trần không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ.
Cuối cùng, hắn ta khẽ thở dài: “Thôi, cứ để tôi điều trị cho em đi. Đến bệnh viện điều trị lâu dài tốn kém lắm. Với cả, em định xin nghỉ học thế nào, nói rằng em đi trị bệnh tâm lý à? Tôi sợ là trường học…”
Bác sĩ Trần nói rất mơ hồ, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Đây là đang ám chỉ với Minh Triết rằng nếu cậu bé đến bệnh viện để điều trị, nhà trường sẽ khuyên cậu bé thôi học.
Hơn nữa, Minh Triết cũng không đủ khả năng để mời một vị bác sĩ tâm lý khác, nếu muốn thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại thì chỉ có thể dựa dẫm vào hắn ta mà thôi.
Khi đến giờ ăn tối, Minh Triết đề nghị tự nấu cơm.
Bác sĩ Trần uyển chuyển từ chối, “Hiếm khi mới gặp nhau, đương nhiên phải ra ngoài liên hoan mới có cảm giác nghi thức.”
Lúc thành tích của Minh Triết chưa giảm, bác sĩ Trần luôn dẫn cậu bé đến những nhà hàng sang trọng.
Lần này hắn ta lại tìm bừa một quán ăn vặt ven đường, cả buổi cũng không nói với Minh Triết câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn cậu bé.
Bầu không khí trên bàn ăn rất áp lực, Minh Triết trở nên bồn chồn.
Hai người giằng co hồi lâu, bác sĩ Trần vỗ vai cậu bé rồi nhìn đi chỗ khác thở dài một hơi.
Nam sinh vốn luôn thiếu thốn tình cảm nay quầng mắt dần đỏ hoe.
Quen biết lâu như vậy, Minh Triết lần đầu tiên chủ động mở miệng: “Xin lỗi, tôi làm chú thất vọng rồi.”
Sự bất an quá mãnh liệt đã xé nát lớp vỏ bọc điềm tĩnh của cậu bé. Cậu bé cắn môi dưới, nước mắt từ từ rơi xuống.
Lúc Minh Triết gục đầu xuống, Sở Thời Từ, người đang nằm trên bàn, thấy ánh mắt bác sĩ Trần lập loè.
Nụ cười vốn đang ôn hòa đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn và méo mó.
Sau khi tạm biệt bác sĩ Trần, Sở Thời Từ nhảy ra từ trong cổ áo của Minh Triết: “Hắn cười thật ghê tởm.”
Minh Triết, người vừa rồi còn đang lau nước mắt, đã lấy lại bình tĩnh.
“Cười? Vậy thì tốt rồi. Có điều phải chờ thêm mấy tháng nữa hắn mới ra tay với em.”
“Hắn định làm gì em, ép em tự sát ư?”
“Ngày mai hắn sẽ rời thành phố Z, hôm nay đến đây là để hạ cho em ám thị tâm lý cuối cùng, ngụ ý rằng hắn rất thất vọng về em. Vòng giao lưu trên mạng của em vốn đã nghèo nàn, hắn trở thành người bạn duy nhất còn sót lại của em. Điểm số sa sút sẽ mang đến cho em áp lực từ mọi phía. Những người từng bị em đè bẹp sẽ nhân cơ hội này mà chế giễu em.” Minh Triết chơi với con búp bê bác sĩ do chính tay cậu bé làm.
“Những người bạn em quen trên mạng đều coi bác sĩ Trần là một người nhân từ vĩ đại. Con đường bày tỏ nỗi niềm của em đã bị hắn phong bế hoàn toàn, liên lạc với hắn là lối thoát duy nhất của em. Lần này về lại tỉnh R, hắn sẽ không chủ động liên lạc với em. Đợi khi nào cho rằng em sắp gục ngã, hắn mới gửi tin nhắn cho em.”
“Ám thị tâm lý từ xa, tiến thêm một bước tra tấn. Sau khi em chủ động nói với hắn việc em muốn tự sát, hắn sẽ đặc biệt từ tỉnh R tới “cứu” em. Đến lúc đó không có ai ở xung quanh, hắn sẽ xé bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang và đánh gục em, ép em nhảy lầu ngay trước mặt hắn. Cuối cùng, hắn sẽ vừa khóc lóc với cảnh sát vừa thưởng thức trạng thái chết của em, y như cái cách mà hắn đã ép chết nam sinh trước đó vậy.”
Sở Thời Từ càng nghe càng thấy lạnh lòng.
“Em câu cá kiểu này bộ không sợ liên lụy cả mình vào hả? Hay là thế này đi, anh bay qua gõ cho hắn một gậy baton, giúp đầu hắn thông khí.”
Minh Triết sửng sốt, nhíu chặt mày: “Anh muốn giết hắn ư?”
“Đánh tàn phế thôi cũng được, anh không đòi hỏi nhiều đâu.”
“Như vậy là phạm pháp.”
Sở Thời Từ bay đến trước mặt cậu bé rồi xoay một vòng, “Anh có phải con người đâu, pháp luật làm gì quản được anh?”
Phát ngôn điên rồ của kẻ ngoài vòng pháp luật này đã chọc cười Minh Triết.
Sở Thời Từ thử bắn ra một tia laser, cảm thấy hoàn toàn có thể có thể đục một cái lỗ trên đầu bác sĩ Trần.
Cậu đang định thể hiện thì bất ngờ bị những ngón tay thon dài nắm lấy.
Minh Triết nâng niu tượng đất nhỏ, “Đừng đi, em không muốn anh rời khỏi tầm mắt của em. Hắn không thể làm tổn thương em đâu, có anh là đủ rồi, em hoàn toàn không cần hắn.”
Cậu bé dừng một chút, trầm giọng lặp lại: “Anh à, anh là người quan trọng nhất của em. Đừng đi ra ngoài mạo hiểm, cũng đừng rời bỏ em.”
Giao diện hệ thống lại vang lên tiếng nhắc nhở.
【Giá trị sức sống cộng 5, giá trị sức sống hiện tại là 57 điểm.】
Sở Thời Từ:…
Tăng nhiều như vậy có ích gì, Minh Triết tăng mới có ích.
Cậu sờ chóp mũi của Minh Triết, tràn đầy mong đợi ngẩng đầu lên: “Em cố tăng lên đi! Anh trông cậy vào em.”
Minh Triết:?
…………
Đúng như Minh Triết dự đoán.
Trường cấp ba tỉnh là trường cấp ba trọng điểm, học sinh ở đây rất quan tâm đến điểm số.
Cậu bé trượt xuống từ vị trí nhất trường, những người thường xuyên đố kỵ với cậu bé đều chạy đến ngấm ngầm chế nhạo cậu bé.
Hàm Ninh Ninh đã trở thành bạn cùng bạn của lớp trưởng, quan hệ giữa hai người rất tốt. Mặc dù cô vẫn nhớ một người bạn như Minh Triết, song lại không thể bỏ mặc cậu bé.
Nếu một người khác bị cả lớp xa lánh và cô lập, thì người đó sẽ hồn bay phách lạc bởi bạo lực lạnh.
Nhưng Minh Triết thì khác, trong mắt cậu bé chỉ có tượng đất nặn mà thôi.
Giai đoạn sau trong kế hoạch của Bác sĩ Trần đại khái giống như cậu bé dự đoán.
Hai người giằng co đến cực hạn, phán đoán nước đi của đối phương.
Chơi trò mèo vờn chuột ngàn dặm qua điện thoại khoảng chừng nửa năm.
Sở Thời Từ đã mệt mỏi vì chờ đợi.
Nếu muốn hỏi ý tưởng của cậu, bể đầu vỡ sọ là giải pháp trực tiếp nhất.
Cậu có thể bay qua bắn đầu của bác sĩ Trần thành than tổ ong bất cứ lúc nào, sau đó để lại một vụ án treo ngàn năm khó gặp cho cảnh sát.
Vào đêm Giáng Sinh, bác sĩ Trần, người đang ở tỉnh R xa xôi, đã nhận được món quà mà mình mong muốn nhất.
Qua điện thoại có thể nghe thấy giọng nói của Minh Triết mang theo sự mệt mỏi không thể che giấu.
Cậu bé đang trên bờ vực sụp đổ, chỉ cần một cú đẩy nhẹ là cậu bé sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Bác sĩ Trần trấn an cảm xúc của Minh Triết và bay đến thành phố Z ngay trong đêm.
Hắn ta đến vào lúc giữa trưa lễ Giáng Sinh.
Bà nội của Minh Triết đã đi xem buổi biểu diễn Giáng Sinh cùng với đoàn ca múa người cao tuổi rồi, chỉ có một mình Minh Triết ở nhà thôi.
Minh Triết mở cửa, ngoài cửa là bác sĩ Trần với vẻ gió bụi dặm trường.
Sở Thời Từ kéo mép túi, lén nhìn ra ngoài.
Bác sĩ Trần gặp mặt nhưng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tay ra ôm chầm lấy Minh Triết.
Minh Triết như bị kích thích, cơ thể cứng đờ trong giây lát, cậu bé muốn đẩy hắn ra song lại cắn răng nhịn xuống.
Cậu bé mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thế nhưng đầu óc lại hơi xuất thần.
Sở Thời Từ phát hiện Minh Triết rất có tài diễn xuất.
Vô cùng xảo quyệt lại đặc biệt giỏi giả vờ đáng thương.
Từ nhỏ đã như vậy, lớn lên càng giả vờ giống hơn.
Rõ ràng đây là nhà của Minh Triết, vậy mà bác sĩ Trần lại tự ý bước vào.
Hắn ta dùng sức nắm lấy cánh tay của Minh Triết, kéo cậu bé vào trong phòng ngủ.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bác sĩ Trần không nói gì, hắn ta ngồi cạnh Minh Triết, lẳng lặng quan sát cậu bé.
Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí càng trở nên lạ lùng.
Mười phút sau, bác sĩ Trần chậm rãi mở miệng: “Em có muốn tôi giúp em không?”
Sở Thời Từ đã bay đến một góc khuất và đặt điện thoại để quay lại toàn bộ quá trình.
Vị cảnh sát hình sự “Mèo Con” từng lén giữ liên lạc với cậu cũng bị cậu kéo lên thuyền tặc. Anh ấy đang lắng nghe động tĩnh bên này ở đầu bên kia của tai nghe.
“Mèo Con” vẫn đang trong giờ làm, cho nên nếu một mình anh ấy nghe điện thoại thì chẳng khác nào cả đội cảnh sát hình sự cũng đang nghe cùng.
Sở Thời Từ trốn sau điện thoại, thăm dò nhìn ra ngoài.
Dưới sự dụ dỗ có chủ ý của Minh Triết, bác sĩ Trần ép cậu bé đến bên cửa sổ.
Khuôn mặt dịu dàng thường ngày của người đàn ông trở nên vô cùng méo mó.
“Mày muốn tao khuyên mày đừng tự sát ư? Đừng có nằm mơ, tao ước gì mày có thể nhảy lầu nhanh một chút kìa. Mày cho rằng tao tốn nhiều công sức như vậy để chữa bệnh cho mày là vì cái gì? Không, đương nhiên là để nhìn mày bị cười nhạo rồi.”
Minh Triết dựa sát vách tường, cậu bé ngơ ngẩn lẩm bẩm: “Bác sĩ Trần…”
Bác sĩ Trần ngắt lời cậu bé: “Không phải mày rất thông minh sao, cả đám cố vấn kỹ thuật trong băng nhóm tội phạm cũng không có cách nào câu được mày. Nhưng tao thì có thể, cả đám bọn chúng không câu được con mồi như mày. Nhưng tao làm được, tao giỏi hơn tất cả bọn chúng.”
Hắn ta móc điện thoại ra và quơ quơ nó trước mặt Minh Triết.
Trên màn hình là một dãy số điện thoại.
“Trong này có bảy người, nam nữ đều có, tụi nó cũng giống như mày vậy, đều vô cùng thông minh. Bình tĩnh, lý trí, tất cả đều là những đứa trẻ thiên tài. Sau đó thì sao, vẫn bị tao chơi đến xoay vòng đó thôi!”
“Tao ghét nhất chính là không công bằng. Dựa vào đâu mà tụi mày sinh ra đã thông minh hơn người khác, dựa vào đâu mà tao có cố gắng hết sức cũng không bằng thiên tài!?”
Minh Triết không nói quá nhiều, chỉ không ngừng dùng ánh mắt bất an cùng vẻ mặt tự ti, từng bước kích thích thần kinh của bác sĩ Trần.
Bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
Bác sĩ Trần có kỹ xảo thành thạo, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện này. Minh Triết đã dành nửa năm để lót đường, bây giờ chỉ thiếu một bước là dẫn mặt u tối trong trái tim của hắn ta ra nữa thôi.
Bác sĩ Trần nhìn chằm chằm vào Minh Triết, một lúc sau, hắn ta cười khúc khích.
“Việc tao thích làm nhất trong đời chính là dạy dỗ một con sói kiêu ngạo thành một con chó biết vẫy đuôi lấy lòng. Mày nhìn con nhỏ này đi, mấy năm trước nó là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh, nhiều trường đại học tranh giành nó lắm đấy. Nó đã từng là một thiên tài về sinh vật học, nhưng bây giờ nó chỉ là một con điếm tiếp rượu trong hộp đêm mà thôi.”
“Còn thằng nhóc mười tuổi này đã giành giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán học toàn quốc và nhảy lớp lên cấp ba. Trước khi tự tử, nó đã khóc và van xin tao, nói rằng nó chỉ có một mình tao thôi. Tao đã nói dối nó rằng tao là một kẻ ấu dâm. Kết quả nó lại bằng lòng ngủ với tao cơ đấy. Hai thằng đàn ông? Nó thật ghê tởm.”
Những đứa mà bác sĩ tâm lý gia nhập vào băng nhóm tội phạm không trị được đều bị hắn xử lý hết.
Bác sĩ Trần rất lấy làm tự hào.
Hắn ta làm việc chăm chỉ hơn ba năm trời và giờ con mồi đã sụp đổ.
Hắn ta nhàn nhã nhìn Minh Triết, chờ cậu bé ngã qua cửa sổ và biến thành một bãi thịt nát giống như cậu bé trước đó.
Minh Triết, người vừa rồi còn mang vẻ mặt tuyệt vọng, đột nhiên bình tĩnh lại.
Cậu bé vô cảm lau khô nước mắt, giễu cợt nhìn bác sĩ Trần, “Tôi rất ổn, nhưng ông thì có bệnh thật rồi.”
Tất cả kỹ năng của Bác sĩ Trần đều tập trung vào các cuộc công kích tinh thần.
Chỉ một khoảnh khắc ngây người, hắn ta đã bị Minh Triết ấn ngã xuống đất.
Bác sĩ Trần sững sờ hồi lâu, “Mày không sao cả ư? Tại sao mày lại không sao chứ?”
“Điểm quan trọng nhất trong kế hoạch của ông là đạt được sự tin tưởng của mục tiêu. Nhưng từ đầu tới cuối, tôi chưa bao giờ tin tưởng ông. Ông thu lưới quá hấp tấp rồi, thưa ngài Trần.”
…………
Cảnh sát hình sự ở bên kia điện thoại đã theo dõi toàn bộ quá trình, cộng thêm có video ghi lại hiện trường, thế nên bác sĩ Trần ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Minh Triết giằng co với hắn ta hơn nửa năm, mục đích là để khiến hắn ta hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.
Cảnh sát ở Thành phố Z đã mở một cuộc điều tra chuyên sâu dựa trên quỹ đạo xã giao của bác sĩ Trần.
Bảy người trong điện thoại lần lượt bị cảnh sát địa phương gọi đi. Cảnh sát sẽ liên hệ bác sĩ tâm lý cho họ, nhưng liệu họ có thể thoát khỏi cái bóng của bác sĩ Trần hay không, đây vẫn là điều chưa thể biết trước được.
Bác sĩ Trần đã hủy hoại tương lai của bảy người và ép chết một cậu bé, bây giờ lại muốn ép Minh Triết tự sát.
Khi Sở Thời Từ nói chuyện phiếm với “Mèo Con”, cậu đã biết đại khái về bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần là một người rất bình thường.
Hắn ta học tập miệt mài nhưng lại chỉ thi đậu vào một trường đại học xếp hạng thấp. Chỉ cần hơi lơ là là hắn ta sẽ không thể theo kịp tiến độ.
Cuộc sống của bác sĩ Trần rất đỗi bình thường. Dù cố gắng thế nào, hắn ta cũng không thể thay đổi hiện trạng của sự tầm thường.
Sóng sau xô sóng trước, hắn ta luôn luôn là người bị xô đẩy.
Những đàn em cả nam và nữ nhỏ hơn hắn ta vài tuổi không vượt lên hắn ta thì cũng đạt được thành tích trong lĩnh vực tâm lý học.
Mặc dù là thành viên của Hiệp hội tâm lý học, nhưng hắn ta luôn chỉ làm nền mà thôi.
Những người đó không thèm giao lưu với hắn ta, bởi vì ở trong cái ngành này, hắn chẳng có tên tuổi gì hết.
Hắn ta giống như một gã hề đứng trong giới tinh anh vậy.
Vốn dĩ bác sĩ Trần sẽ sống một cuộc đời bình thường yên bình, nhưng sự xuất hiện của một cậu bé đã khiến cuộc đời hắn ta rẽ sang một con đường khác.
Cậu bé ấy mười tuổi, học nhảy lớp lên trung học cơ sở, bị bắt nạt học đường và bạo lực gia đình.
Cậu bé rất thông minh, biết mình có vấn đề về tâm lý nên đã chủ động đến bệnh viện tìm bác sĩ. Và người khám bệnh cho cậu bé chính là bác sĩ Trần.
Hắn ta không chỉ phát hiện cậu bé bị trầm cảm nặng, mà còn nhận ra cậu bé chính là quán quân của cuộc thi Olympic toàn quốc được báo trí đưa tin, đồng thời cũng là quán quân của cuộc thi viết văn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vài năm sau chắc chắn sẽ là một nhân tài được các trường đại học hàng đầu tranh giành.
Cậu bé ấy rất ỷ lại vào hắn ta, tích cực phối hợp điều trị với hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ.
Bác sĩ Trần nhìn cậu bé được báo chí tranh nhau đưa tin, “Em học bao nhiêu tiếng một ngày?”
“Ngoài thời gian đi học thì em tự học ba, bốn tiếng mỗi ngày ạ. Bởi vì em còn phải giúp gia đình bán hàng nữa, nếu không sẽ bị đánh. Em không có nhiều thời gian để học, người nhà mong em có thể giúp bọn họ làm việc.”
Bác sĩ Trần không quan tâm đến những câu kế tiếp, hắn ta chỉ chú ý tới “ba, bốn giờ” mà thôi.
Hắn ta học tập một cách liều mạng, vậy mà chỉ có thể giành được phần thưởng tham gia cuộc thi.
Dựa vào đâu người này lại giành được hạng nhất khi sử dụng chưa đến một nửa thời gian chứ?
Trong quá trình điều trị cho cậu bé, bác sĩ Trần đã phát hiện ra rằng đây là một thiên tài.
Để có thể hồi phục sớm, cậu bé đã tự mình đi học tâm lý học.
Trong một lần điều trị, cậu bé đã chỉ ra bác sĩ Trần dùng từ không đúng. Quả thực bác sĩ Trần đã nói sai danh từ đó, nhưng hắn ta không thể chịu được việc bị một đứa trẻ mười tuổi giáo dục.
Hắn ta nhìn cậu bé đang nói hùng hồn trước mặt mình, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Dựa vào đâu một số người sinh ra đã có tài năng phi thường? Dựa vào đâu mà tất cả sự nỗ lực cuối cùng đều không thể so với hai chữ “thiên tài”?
Bác sĩ Trần đã chán ngấy với sự tầm thường rồi, song lại không có khả năng cải thiện bản thân mình.
Thế nhưng hắn ta có thể lợi dụng kiến thức đã học để hủy hoại những thiên tài vốn nên giẫm lên đầu hắn ta.
Cậu bé có bộ óc thông minh nhưng nó lại sạch sẽ như một tờ giấy trắng vậy. Cậu bé hết lòng tin tưởng vào bác sĩ của mình, bởi vậy mà chết cũng cực kỳ nhanh.
Bác sĩ Trần chỉ dùng chút thủ đoạn đã ép được cậu bé phải tự sát.
Nhìn cơ thể cậu bé được phủ một tấm vải trắng, hắn ta cảm thấy cuộc đời mình đã nghênh đón hào quang rực rỡ.
Hắn ta thua kém những người này về thành tựu, nhưng hắn ta có thể từng bước tra tấn họ dẫn đến phát điên.
Khiến những đứa con cưng của ông trời, những người đã từng nằm ngoài tầm với, vẫy đuôi nịnh nọt rồi tự hủy hoại tương lai bởi một tên hề như hắn ta.
Bác sĩ Trần sưu tập những người chiến thắng trong các cuộc thi khác nhau và điều tra thông tin cá nhân của họ như một con nghiện. Căn cứ vào hoàn cảnh gia đình đại khái rồi suy ra những gì họ đã trải qua.
Tiếp cận từng bước một rồi thao túng họ bằng tinh thần.
Quá trình này tốn nhiều thời gian và công sức, về cơ bản là không có thu nhập và rủi ro cao.
Nhưng sau khi tẩy não một nữ tiến sĩ tình nguyện trở thành một con điếm tiếp rượu, hắn ta cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống rồi.
Sự thỏa mãn tinh thần kỳ lạ này giống như một loại thuốc phiện vậy, nó khiến hắn ta mê muội.
Biến một nữ giáo viên vốn nên dịu dàng và tự tin trở nên nhạy cảm tự ti, cuối cùng quay lại bắt nạt học sinh của mình.
Khiến một thủ khoa đầu vào của kỳ thi đại học cấp tỉnh bỏ học đại học và nghiện cờ bạc, ngày ngày bị bọn đòi nợ đe dọa uy hiếp.
Con người ở thời đại này không hiểu thế nào là thao túng tinh thần. Chỉ cần là tay ngang trong lĩnh vực tâm lý học, bác sĩ Trần sẽ tóm một cách chuẩn xác.
Hắn ta lần lượt huỷ hoại cuộc sống của những đứa con cưng của ông trời, nhìn họ hoàn toàn mất đi ánh hào quang, rơi vào cát bụi và không bao giờ gượng dậy được nữa.
Trong khoảnh khắc đó, bác sĩ Trần thấy rằng mình đã trở thành một sự tồn tại chói lọi hơn cả thiên tài.
Bác sĩ Trần và “Tôi Tiếp Tục Cô Đơn” là bạn đại học.
Vài năm trước, lúc băng nhóm tội phạm mới được thành lập.
“Tôi Tiếp Tục Cô Đơn” mời bác sĩ Trần cùng hướng dẫn kỹ thuật, nhưng bác sĩ Trần đã từ chối một cách thẳng thừng.
Lúc này, hắn ta đã có hai người bạn “cùng chung chí hướng”, cả ba phối hợp ăn ý với nhau.
Mục đích của bác sĩ Trần là nhìn thiên tài sa ngã.
Tiểu Lưu và bạn của anh ta là hy vọng sẽ được chia chút lợi ích.
Khi gặp các đối tượng là nam giới, cả ba sẽ cấu kết với nhau để lừa tiền của họ và lợi dụng họ để mượn tiền. Còn gặp phụ nữ thì sẽ lừa tài lừa sắc.
Bác sĩ Trần biết được thông tin của Minh Triết từ “Tôi Tiếp Tục Cô Đơn”.
Cậu bé là một đứa trẻ, không có tiền, và là nam.
Tiểu Lưu và bạn của anh ta không có hứng thú, chỉ có bác sĩ Trần ra tay với cậu bé.
Bác sĩ Trần nhìn thấy bóng dáng của cậu bé kia ở Minh Triết. Điểm khác biệt chính là Minh Triết thông minh hơn và tự tin hơn.
Mấy năm nay, để tránh không bị phát hiện, dù có thúc ép tàn nhẫn thế nào thì hắn ta cũng tuyệt đối không để những người đó tự sát. Bởi vì chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cảnh sát sẽ không bao giờ chú ý tới.
Nhưng Minh Triết thì khác.
Bác sĩ Trần muốn nhìn cậu bé mang theo sự tuyệt vọng nhảy xuống ngay trước mặt mình giống cậu bé năm đó.
Nhiều năm trôi qua, bác sĩ Trần muốn nếm lại cảm xúc vui sướng ban đầu.
…………
Lúc biết được chuyện này từ “Mèo Con”, Sở Thời Từ chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Cảnh sát xác định rằng bác sĩ Trần không phải bị bệnh tâm thần, mà hắn ta là một kẻ có tâm lý biến thái và có tính cách phản xã hội.
Các nạn nhân khác đã được cảnh sát địa phương xử lý.
Vốn dĩ “Mèo Con” còn định giới thiệu bác sĩ trong lực lượng cảnh sát cho Minh Triết, nhưng Minh Triết đã từ chối.
Cậu bé rất ổn, không cần điều trị tâm lý.
Sau khi về đến nhà, Minh Triết đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống lầu.
Sở Thời Từ biết Minh Triết đang cầu nguyện cho cậu bé đã chết.
Minh Triết trầm mặc hồi lâu, chợt nhẹ giọng nói: “Anh à, em muốn thi vào Học viện cảnh sát.”
Sở Thời Từ ngồi trên tay cậu bé, ngẩng đầu chờ cậu bé nói tiếp.
Cậu không nghe thấy giọng nói của Minh Triết nhưng lại chờ được tin giá trị sức sống tăng lên.
【Giá trị sức sống cộng 5, giá trị sức sống hiện tại là 84 điểm.】
Mấy ngày trước, hệ thống đã để dành đủ tiền nên nó chạy ra ngoài mua nhà rồi.
Nó mở chức năng tự phục vụ, sau khi phát hiện trị số đạt tiêu chuẩn, nó sẽ tự động bật chế độ biến thành người sống.
Sở Thời Từ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt mình thay đổi một cách nhanh chóng.
Minh Triết vừa tìm được mục tiêu của cuộc đời mình và đang suy nghĩ xem nên cố gắng thế nào theo hướng của một cảnh sát hình sự.
Đột nhiên cảm thấy trên người hơi nặng, chỉ trong chớp mắt, trong lòng cậu bé đã xuất hiện người trưởng thành.
Minh Triết hoang mang nhìn chàng trai trước mặt.
Anh trai của mình… biến thành người?
………….
Min: hé lô, tui comeback gòi đây✌️