Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Chương 269 - Truyện cổ tích dành cho người lớn
Bạn nhỏ Từ Sơ Tâm có rất nhiều nickname, mẹ gọi bé là Sơn Sơn, ma ma gọi bé là Nghiêu Nghiêu. Vừa tròn một tuổi, trong nhà cô bé rất bận rộn, có đôi khi Đông Văn Giang sẽ gọi điện thoại tới hướng dẫn Từ Phóng Tình
cách giáo dục con cái, cô cũng rất có kiên nhẫn lắng nghe, nếu không
chịu được liền ôm Sơ Tâm đến thăm cậu. Lúc này, Sơ Tâm vẫn chưa biết
nói, miệng cứ y a y a khiến cho Đông Văn Giang hết sức vui mừng.
Từ Sơ Tâm là cục cưng của tất cả mọi người. Tiêu Ái Nguyệt vừa mới tan tầm thì Bì Lợi đã ôm túi đến thăm, bên trong toàn là đồ chơi và quần áo của con nít. Mí mắt Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt, thực sự không muốn nhận lễ, “Nó chỉ mới có một tuổi.”
“Tôi đã lựa rất lâu, cũng không phải cho chị, tôi cho con gái của tôi mà.” Bì Lợi cười nói.
Tiêu Ái Nguyệt nhún vai, “Cô muốn nhận con gái nuôi thì phải hỏi ý chị Việt đi đã.”
Mâu thuẫn giữa Quý Văn Việt và Từ Phóng Tình kết thúc sau khi hai người
không gặp mặt. Từ khi sinh Từ Sơ Tâm ra, mọi chuyện mới dần lắng xuống.
Quý Văn Việt cũng chính thức tiếp quản công ty của ba, sau đó nhận con
gái nuôi rồi lấy danh nghĩa Từ Sơ Tâm để thành lập một quỹ từ thiện cho
trẻ sơ sinh. Huy động ngân sách vốn là sở trường của Từ Phóng Tình, nửa
năm sau khi thành lập, Từ Phóng Tình tiếp nhận quỹ rồi nhanh chóng gia
nhập vào xã hội của các nhà đầu tư từ thiện. Tuy Quý Văn Việt là đổng sự trưởng trên danh nghĩa, nhưng người phụ trách thực tế lại là Từ Phóng
Tình, thị trường trước mắt rất rộng lớn.
Từ Sơ Tâm có hơi suy
dinh dưỡng, tuy ăn nhiều đồ bổ nhưng vẫn nhỏ hơn các bạn đồng trang lứa. Từ Phóng Tình ở nhà làm việc, sau khi làm việc xong sẽ đưa cô bé xuống
công viên dưới lầu tản bộ nên thường xuyên đụng phải những đứa trẻ của
nhà khác, thời điểm này thường rất nhức đầu. Chủ đề con cái luôn là chủ
đề HOT, đám người vây lại bắt đầu bình phẩm về Từ Sơ Tâm, có người khen
cô bé đáng yêu, có người nói dung mạo của cô bé giống Từ Phóng Tình, còn có người nói cô bé phát triển quá chậm. Họ còn hỏi Từ Phóng Tình có thể chăm cô bé lớn hơn không, cô lắc đầu khiến cả nhóm người kích động, mồm năm miệng mười bắt đầu hiến kế, nói phải làm thế này phải làm thế kia.
Từ Phóng Tình một câu đều không nghe lọt tai, về đến nhà liền gọi điện
cho Quý Văn Việt hỏi có biệt thự nào khác tốt không.
Giá nhà ở
Thượng Hải càng ngày càng đắt, kỳ hạn mua lại hết sức phiền phức. Dự
định đổi nhà của Từ Phóng Tình đương nhiên có liên quan đến con gái,
nhưng chủ yếu cũng là vì đầu tư. Quý Văn Việt cũng rất tán thành cô đổi
nhà, nói ở Hồng Khẩu có ngôi biệt thự có hoa viên độc lập, rộng năm trăm mét vuông, nhưng giá cả ba mươi triệu khiến Từ Phóng Tình phải cân
nhắc.
Tiêu Ái Nguyệt trêu đùa với Từ Sơ Tâm nhưng cô bé không
thích cười mà chỉ nằm im bên cạnh chơi. Tiêu Ái Nguyệt thấy thế bèn ôm
cô bé vào trong ngực, vừa hôn vừa nói, “Gọi mẹ có được không? Nhanh lên, gọi mẹ đi con.”
Từ Sơ Tâm căn bản không thèm để ý. Từ Phóng Tình tiến đến, cô khoanh tay, hung hăng sát khí, “Tiêu Ái Nguyệt, chúng tôi muốn đổi chỗ ở.”
“Đổi thì đổi.” Trả lời rất tùy ý.
“Bao gồm cả tiền trang trí, cần hơn ba mươi triệu tệ.”
“…”
“Em cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể ở nhà này.” Cô vừa nói vừa ôm Từ Sơ Tâm đứng lên. Tiêu Ái Nguyệt không còn dám tùy ý nữa, cô gãi đầu khó xử, “Cũng không phải là không có tiền, nhưng nếu chỉ để mua nhà thì có phải hơi đắt quá rồi không?”
“Sau này sẽ có giá trị hơn.” Từ Phóng Tình không nhanh không chậm phân tích, “Sơ Tâm bây giờ còn nhỏ, chờ nó lớn hơn chút nữa, chẳng lẽ em định để nó
chạy bá chỗ này vướng chỗ kia trong nhà hay sao? Sau này, tôi còn phải
đọc sách, giới tính chúng ta như thế này, sống ở trong nước sẽ khó tránh điều tiếng của mọi người. Mẹ của em tuổi tác cũng lớn, em trai thì ra
nước ngoài đã mấy năm nên không thể trở về sớm, nói không chừng cậu ta
còn dự định ở lại nước ngoài luôn, em không thể không quan tâm đến mẹ.
Tiêu Ái Nguyệt, em không thể làm như vậy.”
Tuy lời này quả thật không sai, nhưng Tiêu Ái Nguyệt không có cách nào chấp nhận con số ba mươi triệu đó, cô đau đầu nói, “Có thể vay không? Vốn lưu động không có nhiều như vậy a.”
“Tôi đã tính thử rồi, bán hết nhà của chúng ta đi, tiền không phải là vấn đề quá lớn.” Từ Phóng Tình trầm thấp lên tiếng mang đến tình thế bắt buộc và quyết tâm cao độ, “Tiêu Ái Nguyệt, tôi không hy vọng nhìn thấy con gái của chúng ta sống trong
miệng của người khác, chúng ta không thể tránh né hoàn cảnh quốc gia,
nhưng chúng ta có thể giúp con phòng ngừa những hậu quả không cần thiết
từ miệng lưỡi hàng xóm.”
Nói đến chuyện con cái thì Tiêu Ái Nguyệt hết cách, trên mặt có hơi ngưng trọng, “Được rồi, chị cứ xem nhà trước đi, nếu chị cảm thấy thích thì mua, cùng lắm
thì em hỏi mượn thêm tiền. Công ty có tiền nhưng không thể tham ô được.
Em sẽ nghĩ cách, chị cứ việc đi xem nhà thử, xem xong thì nói em biết.”
Quan hệ của hai người sau khi có con lập tức biến thành hình thức giữa hai
vợ chồng già. Ban ngày, Từ Phóng Tình sẽ chăm con, đến đêm thì đến phiên Tiêu Ái Nguyệt chăm. Từ Phóng Tình tắm xong đi ngủ, đến hơn một giờ
đêm, Từ Sơ Tâm lại bắt đầu khóc, Tiêu Ái Nguyệt còn chưa ngủ nên phải dỗ con, khi Từ Phóng Tình tỉnh lại liền ôm nó đi, “Em ngủ đi.”
Ròng rã một năm đều như thế, hai người cũng rất mỏi mệt. Ban ngày, Tiêu Ái
Nguyệt đi làm nên không cực khổ như Từ Phóng Tình. Mặc dù Từ Sơ Tâm
không náo nhiều nhưng mỗi khi khóc sẽ khiến người ta sụp đổ. Từ Phóng
Tình ngoài miệng không nói nhưng thân người thật sự rất gầy, Tiêu Ái
Nguyệt đã mấy lần đề nghị thuê bảo mẫu đều bị đối phương cự tuyệt với lý do là Sơ Tâm còn nhỏ, nếu chăm sóc có chỗ nào không đúng sẽ không biết
được.
Đáng thương thay cho nỗi lòng của cha mẹ trong thiên hạ,
nếu con không phải do Từ Phóng Tình sinh ra thì có lẽ chị ấy đã sớm ném
nó đi rồi. Hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt còn phải đi Tô Châu công tác, cô thật sự không yên lòng để hai mẹ con ở nhà nên đã gọi điện thoại cho Bì Lợi
tới nấu cơm.
Từ Sơ Tâm đã hai tuổi, đứa trẻ khác tầm tuổi này đều có thể chạy nhảy nói chuyện, nhưng cô bé lại chẳng chịu mở miệng nói.
Trong lúc bận dọn nhà, Tiêu Ái Nguyệt đã lén đưa cô bé đến bệnh viện
kiểm tra xem có bị thiểu năng không. Cô vốn hoài nghi nhưng lại không
thể để Từ Phóng Tình phát hiện. Bác sĩ kiểm tra xong nói không có vấn
đề, trí thông minh cao hơn người thường, nhưng tố chất thân thể tương
đối kém. Cô bé vốn đã thiếu dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, có lẽ có liên
quan đến lần đổ bệnh của Từ Phóng Tình.
Ngày hôm đó, Bì Lợi kéo
cả đám người đến nhà mới của Tiêu Ái Nguyệt ăn liên hoan. Khi cô bảo đảm sẽ dọn dẹp sau khi tàn tiệc thì sắc mặt của Tiêu Ái Nguyệt mới dịu lại, hỏi thăm Từ Phóng Tình vài câu rồi mới gật đầu đồng ý.
Biệt thự
có tổng cộng ba tầng, rộng hơn 400 mét vuông, bao gồm cả hoa viên mấy
chục mét vuông bên ngoài. Đám quỷ kia tụ hội đầy đủ ở ngoài, khuyết điểm duy nhất chính là không đủ chỗ đậu xe. Từ bốn giờ chiều bắt đầu lần
lượt có người ôm quà đến tham gia, ngoài sân đã dọn vỉ nướng lên, vườn
hoa vào mùa thu không đẹp lắm. Bì Lợi bận rộn cả buổi ngoài sân, cô có
mang theo hai trợ lý ở công ty đến hỗ trợ, để tùy ý Tiêu Ái Nguyệt giày
vò. Từ Phóng Tình làm việc trong phòng sách ở lầu hai, quanh phòng sách
không có cây, ánh nắng chiếu vào từ sáng đến tối. Giữa trưa, Từ Sơ Tâm
ngủ trong phòng sách, chân nhỏ béo ú ngắn ngủn thoáng lay động, cô bé đã không còn gầy yếu như năm ngoái nữa.
Cô bé sinh ra ở Mỹ nên mang hai quốc tịch, mặc dù không được thừa nhận nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Từ lúc chưa biết nói chuyện, Từ Sơ Tâm đã là công chúa cưng của mọi người.
Đến sáu giờ, Mạnh Niệm Sanh mới đến. Cô đã
tiếp quản chức vị của Tiêu Ái Nguyệt, sau khi mạo hiểm vặn ngã Tần Thất
Tuyệt, Giang Lâm Lâm và Từ Phóng Tình chính thức hợp tác thành lập một
công ty mới, công ty Tiêu thị trở thành ván cầu bị moi móc sạch rồi biến thành cái xác rỗng, sau đó Tiêu Ái Nguyệt cũng đến công ty mới. Công ty mới hiện tại do cô và Mạnh Niệm Sanh quản lý, Giang Lâm Lâm là cổ đông
lớn nhất, bình thường rất ít xuất hiện tại Thượng Hải, tổng kết năm
ngoái có xuất hiện một lần, nhưng đến tận bây giờ, Tiêu Ái Nguyệt cũng
chưa từng gặp lại.
Mạnh Niệm Sanh là người thực tế, người khác
tặng hoa đưa rượu và đồ dinh dưỡng, còn cô lại trực tiếp đưa cục cưng
một phần bảo hiểm. Bảo hiểm bắt đầu từ khi một tuổi, mỗi năm sẽ tăng
thêm giá trị. Mạnh Niệm Sanh vừa đến, Từ Sơ Tâm liền tỉnh, cô bé cắn
ngón tay béo ị nhìn cô cười. Mạnh Niệm Sanh cởi áo khoác rồi ngồi xuống
ôm lấy cô bé, trông ôn nhu tựa như mẹ ruột.
Tiêu Ái Nguyệt đang pha sữa bột, thấy người kia ôm con gái mình ra ngoài, giọng nói đầy cưng chiều, “Có thể thay tã rồi, để tôi xem.”
“Tã ở đâu? Tôi thay cho.” Mạnh Niệm Sanh xung phong nhận việc, trên mặt không có vẻ miễn cưỡng, “Lần trước tôi có thay cho nó rồi, không sao đâu.”
Tiêu Ái Nguyệt cũng không khách khí, bĩu môi ra hiệu căn phòng nhỏ bên cạnh phòng sách, “Trong đó đó, phòng đồ chơi của nó.”
Phòng đồ chơi rực rỡ muôn màu, đủ hình dạng. Lần đầu tiên Mạnh Niệm Sanh thấy có người mua nhiều đồ chơi cho con đến vậy. Búp bê cô tặng lần trước
vẫn chưa mở hộp đang lẻ loi trơ trọi đứng một bên, rõ ràng không được
hoan nghênh. Bạn nhỏ Từ Sơ Tâm có tính cách hệt như cún con, miệng bi bô không ngừng, tứ chi múa máy, vui vẻ dị thường.
Đông Văn Giang đã tới, gã mang theo bạn trai mới đang nói chuyện phiếm ở dưới lầu, có
tiếng cười của Bì Lợi truyền đến. Tiêu Ái Nguyệt nghe thấy Từ Phóng Tình kêu tên mình từ phòng sách thì hứng thú chạy tới xem xét liền nhìn thấy Ngốc Nguyệt đang lăn lộn ở chỗ Từ Sơ Tâm vừa mới nằm. Từ Phóng Tình vô
cảm nhìn nó,“Tiêu Ái Nguyệt, ôm nó ra ngoài đi, thuận tiện đóng cửa lại.”
Chị ấy bận như vậy mà còn muốn chăm sóc Từ Sơ Tâm, bây giờ có người hỗ trợ
trông con nên càng tranh thủ thời gian làm cho xong công việc. Tiêu Ái
Nguyệt hôn lên trán người kia một cái, quan tâm nói, “Chờ một chút, em pha cho chị ly cà phê.”
Từ Phóng Tình ngẩng đầu, thình lình kéo tay cô lại, “Bên ngoài nóng lắm, em không biết mở điều hòa sao?”
Tiêu Ái Nguyệt bướng bỉnh, kiên định lắc đầu, “Không được, em muốn tiết kiệm điện.”
Từ Phóng Tình nhíu mày, không kiên nhẫn phỉ nhổ, “Chúng ta nghèo đến mức đó sao? Tiêu Ái Nguyệt, em là heo sao? Nếu nóng đến độ bị cảm, đừng mơ tôi sẽ chăm sóc em.”
Mặc dù không nghèo như vậy nhưng Tiêu Ái Nguyệt không muốn lãng phí. Dù sao thì các cô đã vay tiền mua nhà, khách hôm nay lại khá nhiều, nếu ba
tầng lầu đều mở điều hòa, chẳng phải là tốn rất nhiều tiền điện sao?
Có lẽ Mạnh Niệm Sanh cũng nghĩ như vậy nên đã sớm ôm Từ Sơ Tâm xuống lầu
một vì phòng khách ở lầu một có mở điều hòa. Cô mặc thêm cho Từ Sơ Tâm
một cái áo khoác màu hồng. Đông Văn Giang tiến đến nhìn hai người, mắt
gã dừng lại trên chiếc nơ đỏ của Từ Sơ Tâm, hai mắt tỏa sáng, gã cười
híp mắt xông lên muốn ôm cô bé, “Lại đây để ba ôm một cái nào.”
Lời này nếu để Từ Phóng Tình nghe được, khẳng định sẽ mắng Đông Văn Giang
một trận. Mạnh Niệm Sanh nào dám đưa con cho gã, đúng lúc bạn trai gã
vừa tới, trong tay còn xách theo một bó hoa lam và mấy chai Brandy đến.
Đông Văn Giang dời lực chú ý về trên người bạn trai rồi chỉ vào chỗ
trống ở phòng khách, “Để đại chỗ nào đi, dù sao hai người họ cũng không uống, chúng ta lấy về để dành uống.”
Con cái giống như những cái nút áo xinh đẹp nhất, lời này không giả, từ khi Từ Sơ Tâm được sinh ra, chẳng những khiến cho mối quan hệ giữa Đông Văn Giang và Từ Phóng Tình tốt hơn mà còn càng làm cho gã trai manh động
này có ý thức trách nhiệm. Năm ngoái, gã về Thượng Hải đã từ bỏ hầu hết
sự nghiệp ở thành phố H, ít ra chuyện ly hôn với Jojo đã để lại đả kích
lớn cho gã. Thiên lý tuần hoàn chính là như vậy, tình cảm không tổn
thương được gã nhưng sự kỳ vọng của gia tộc đối với gã đã hoàn toàn biến mất.
Nếu lúc trước gã lựa chọn kết hôn với Từ Giang Hoan thì có
lẽ kết quả đã khác. Dã tâm và trí thông minh của Từ Giang Hoan có thể bổ trợ cho gã, thế nhưng gã lại chọn người yêu gã thật lòng là Jojo, hôn
nhân kiểu này một khi đã mất đi lý trí sẽ lập tức biến thành tuyệt cảnh.
Gã suýt chút làm cha, Tiêu Ái Nguyệt không biết trong lòng gã có tiếc nuối hay không. Nhìn gã nuôi râu, giữa lông mày thiếu đi một phần khinh
cuồng đã ít nhiều làm cô có chút hoài niệm đến ‘ông chủ Đông’ ở thành
phố H năm xưa.
Đến hơn tám giờ tối, đèn treo trong hoa viên tạm
thời sáng lên, khách khứa có mười mấy người gồm bạn bè và đối tác. Tiêu
Ái Nguyệt rót một ly sữa cho Từ Phóng Tình, Mạnh Niệm Sanh nhìn các cô
một chút, cũng không chào hỏi lời nào mà chỉ ngồi nói chuyện phiếm với
một khách hàng lớn. Gã khách này là người Hàng Châu, trước kia gã có
cùng vợ đến Thượng Hải làm ăn, gã là người quen cũ của Từ Phóng Tình và
cũng có nghe về giới tính của cô, sau khi uống cạn một ly thì cười nói, “Tổng giám đốc Từ hiện tại đã thành gia lập nghiệp, nếu đổng sự Khang có ở đây, hẳn là sẽ rất vui vẻ.”
Chuyện của Khang Thụy Lệ và Từ Phóng Tình lúc trước gây lớn như vậy nhưng
người biết cũng không nhiều, may mà Khang Thụy Lệ đã bỏ ra rất nhiều
tiền để ém chuyện. Từ Phóng Tình thấp giọng cười, trong ánh mắt thoáng
một giọt lệ nhưng lại nhanh chóng bị che giấu, cô nhàn nhạt trả lời, “Tôi có ngày hôm nay cũng phải cám ơn các vị đã giúp đỡ và bao dung, đặc biệt là hội trưởng Trần.”
Sau khi Trần Vãn Thăng sinh tiếp bé trai được nửa năm thì được hoãn thi
hành án tử hình, đến nay vẫn còn đợi trong tù. Nghe nói đứa bé kia được
quản gia mang đi, không lâu sau thì đưa vào viện mồ côi. Báo chí có đưa
tin một lần về đứa bé, về sau cũng chẳng có ai hỏi thăm nữa, nghe đâu
người nhận nuôi là người quen của Trần Vãn Thăng, bây giờ nghe Từ Phóng
Tình nhắc đến khiến gã khách nhất thời cảm khái, “Đúng là cũng không dễ dàng.” Nói xong, gã cố ý liếc qua Mạnh Niệm Sanh.
Năm đó, Mạnh Niệm Sanh vì đánh Trần Vãn Thăng một đòn cuối cùng mà kém chút đã hy sinh bản thân, cô có thể bảo toàn được mạng thật sự là chuyện
ngoài ý muốn, cũng không khó để nhận ra thực lực của Giang Lâm Lâm đáng
sợ đến cỡ nào. Tuy nói Giang Lâm Lâm không ở Thượng Hải để phát triển
công ty, nhưng có Quý Văn Việt và Từ Giang Hoan hợp tác cũng đủ để nhìn
ra kế hoạch rất vẹn toàn.
Từ Giang Hoan và Giang Lâm Lâm hợp tác
hoàn toàn là vì đầu cơ trục lợi. Từ Giang Hoan là người chủ động tìm tới cửa, dù sao cô ta cũng là người Bắc kinh nên nhất định biết vũng nước
phía sau Giang Lâm Lâm sâu bao nhiêu. Tiêu Ái Nguyệt không niệm tình xưa mà đã yêu cầu cô ta tự tìm Mạnh Niệm Sanh để nói chuyện, sau đó cô ta
cũng thành một cổ đông nhỏ, mỗi lần có đại hội cổ đông đều mang theo bạn gái tài xế xuất hiện trong công ty khiến Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy mà
chướng mắt.
Đến gần mười giờ, những người quen không quá thân đều đã về nhà và để lại quà, sau đó khách sáo từ biệt Tiêu Ái Nguyệt. Từ Sơ Tâm ngủ cả buổi trưa nên ban đêm tinh thần rất tốt, mấy người lớn trở
vào trong phòng khách thay nhau chăm sóc cô bé. Bì Lợi vừa uống rượu vừa ôm cô bé, mùi rượu ngút trời, ngay cả bạn trai của Đông Văn Giang cũng
ngại nhìn. Gã lập tức ôm lấy Từ Sơ Tâm, hình như gã là người nhỏ tuổi
nhất trong đám nhưng lại rất có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con. Đông Văn
Giang thay gã giải thích, gã là con trưởng, đám em gái em trai đều do gã nuôi lớn. Bì Lợi nháy mắt với gã mấy cái, cười quỷ dị nói, “Cũng không tệ nha, anh Đông thật sự đã hồi tâm rồi.”
Đông Văn Giang từ chối cho ý kiến, gã chuyển hướng về phía Mạnh Niệm Sanh, “Nghe nói Cam mập mạp sắp về nước, cô định thế nào?”
Hôn lễ của Cam Ninh Ninh được tổ chức vào năm trước, lúc đó Từ Phóng Tình
vẫn còn ở cử tại Mỹ, nghe nói hôm đám cưới, ‘Tiểu Tam’ ôm bụng lớn đến
lễ đường gây long trời lở đất khiến ai cũng bị chấn kinh. Tiêu Ái Nguyệt không dự lễ cưới nên chỉ có thể xem hình của bạn bè, nghe nói Cam Ninh
Ninh và gã kia vẫn chưa làm giấy hôn thú, sau khi kết thúc tiệc rượu,
tháng sau em ấy liền bay đến Nga.
Em ấy cũng không liên lạc với
đám người Tiêu Ái Nguyệt, hỏi Mạnh Niệm Sanh cũng chỉ lắc đầu, không ngờ bây giờ em ấy lại muốn về nước, mọi người trong lúc nhất thời đều trầm
mặc. Đông Văn Giang đặc biệt làm ‘bà tám’, gã cố ý tìm hiểu biểu hiện
của Mạnh Niệm Sanh, bông đùa nói, “Không lẽ cô vẫn còn chờ cô ấy?
Tiểu Mạnh, đứa mập kia đã bị tổn thương quá nhiều rồi, hơn nữa cô ấy lại là gái thẳng, không thích hợp với cô đâu.”
Từ Phóng Tình liếc mắt nhìn gã đầy ghét bỏ, “Lần đầu tiên anh gặp tôi cũng tự nhận là trai thẳng.”
Đám người có chút buồn cười, Bì Lợi đang ngậm rượu trong miệng lập tức phun ra. Bạn trai của Đông Văn Giang cười vui nhất, gã ôm Từ Sơ Tâm lắc tới
lắc lui khiến cô bé cũng cười khanh khách không ngừng, bầu không khí vô
cùng náo nhiệt. Tiêu Ái Nguyệt vừa từ trong bếp trộn salad đi ra ngoài,
khó hiểu nhìn mọi người cười, “Sao thế?”
“Thế nào?” Đông Văn Giang chống cằm nhìn Tiêu Ái Nguyệt, sau đó thừa cơ dời hỏa lực lên người cô, chỉ vào mũi cô rồi hỏi, “Lão Từ nhà tôi ở cùng cô mới có mấy năm mà tính tình lại thay đổi nhiều như vậy? Còn học được cách trêu chọc người khác?”
Bì Lợi vội vàng gật đầu không ngừng, còn chưa kịp nói chuyện thì cảm thấy
bên người toát ra một luồng hơi lạnh, cẩn thận quay đầu nhìn thì thấy
mái tóc dài phong tình vạn chủng đến thắt lưng của Từ Phóng Tình, trong
mắt chị ấy hiện ra sự lạnh lẽo khiến cô rùng mình. Chị ấy buông ly rượu
trong tay xuống rồi lập tức đứng lên, “Tôi đến mang con đi.”
Mẹ ruột a, sao người này lại tốt tính đến thế?
Tiêu Ái Nguyệt không chọc tức thì mất vui bèn cười ha ha nói, “Đúng rồi, quà của chị Việt đâu? Chị ấy vừa mới gọi điện thoại nói về không kịp nên đã gửi chuyển phát nhanh đến.”
Vừa nói xong thì chuông cửa vang lên, Mạnh Niệm Sanh chủ động ra mở cửa,
bảo vệ đến giao bưu phẩm, là một phong thư. Mạnh Niệm Sanh giao nó cho
Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình mở ra ngay trước mặt mọi người, nhìn thoáng qua liền có chút giật mình rồi vô cảm ném nó lên trên bàn.
Là một tấm chi phiếu trị giá mười triệu tệ, chủ nhân của con dấu tên Khang Thụy Lệ.
Đông Văn Giang vả vào miệng một cái, vừa muốn đưa tay lấy liền bị ánh mắt lăng trì của Từ Phóng Tình trừng trở về, “Tiêu Ái Nguyệt, để nguyên địa chỉ gửi ngược lại đi.”
Từ Sơ Tâm vô tư cười, cô bé không biết mẹ mình có một người mẹ nuôi, cũng
không biết người mẹ nuôi này sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời của
mình, nhưng có gì không tốt chứ? Chuyện đời của cô bé chỉ vừa mới bắt
đầu, còn chuyện cũ của người khác đã kết thúc chưa?