Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi - Chương 266 - (Nt) lão từ
Nhưng thích sẽ thật sự hợp khi ở cùng nhau sao?
Năm trước ở
Thượng Hải, người ta cứ ăn bữa nay lo bữa mai, cảm giác rất áp bách.
Khang Thụy Lệ vẫn chưa trở về, các bộ phận đã làm tốt công tác chuẩn bị
ứng chiến, công trạng của phòng mua hàng sẽ được so sánh theo quý và dựa vào số liệu cuối cùng của quý, cơ mà số liệu trông không tốt cho lắm.
Vừa nhận báo cáo, Từ Phóng Tình lập tức biến thành người bận rộn nhất
công ty là không thể nghi ngờ. Trước đó, cô không phụ trách phòng mua
hàng, sau khi từ thành phố H trở về, thực quyền lại một lần nữa về tay,
tỷ lệ hợp lệ và giao hàng từ chín mươi phần trăm trượt xuống tám mươi
lăm phần trăm. Từ Phóng Tình có nỗi khổ khó nói, dù có cắn nát răng cũng chỉ có thể tự nuốt uất ức vào lòng.
Lúc này, cô sẽ thường xuyên
quên mình còn có một cô bạn gái đột nhiên xuất hiện tên là Tiêu Ái
Nguyệt. Cấp dưới vừa tiêu cực vừa biếng nhác của Khang Thụy Lệ khiến Từ
Phóng Tình cảm thấy đau đầu, Tiêu Ái Nguyệt lại gọi điện cho cô liên tục để hỏi khi nào hai người có thể gặp nhau.
Từ Phóng Tình thuận
miệng hứa hẹn, nhưng sau khi tăng ca đến khuya mới nhận ra người kia
đang ngồi xổm trước cửa đợi mình. Tiêu Ái Nguyệt cũng không trách cô về
muộn, song trên mặt lộ ra vẻ uất ức rất rõ ràng. Từ Phóng Tình không có
kiên nhẫn an ủi người kia, cô cảm thấy đối phương đã đợi rất lâu do tư
thế có chút khập khiễng, trông khó coi chết đi được. Cô cảm thấy buồn
cười, khóe miệng giật giật, bất giác chế giễu vài câu, nhưng lời đến
khóe miệng, trong lòng lại chua chua, biểu cảm trầm mặc.
Lúc
người kia ngủ rất yên tĩnh, nằm bên cạnh mình không nhúc nhích, giống
như bị ai đó trói chặt tứ chi, thân thể đặc biệt cứng ngắc. Từ Phóng
Tình nửa đêm tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận nằm nghiêng bên mép giường, dường như chỉ cần nghiêng người sẽ lập tức rơi xuống
giường, thì ra người ta sợ mình đến thế sao? Ánh mắt của Từ Phóng Tình
chậm rãi nhìn về phía ấm nước nóng trong bóng tối, quả thật có nước ấm
rất tốt. Cô chưa bao giờ dùng qua ấm nước, Tiêu Ái Nguyệt đem nó mang về nhà, đồng thời cũng mang theo ấm áp trở về. Từ Phóng Tình nhắm mắt lại
suy nghĩ, cô nhớ lại bản thân sẽ có lúc lãng quên một số việc, cô thật
sự rất muốn giữ Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh, nhưng lỡ như người này không
thích mình như mình vẫn tưởng thì nên làm sao?
Trong một đêm không khuya lắm, Từ Phóng Tình ý thức được sự yếu đuối của mình.
Nhưng dù là ai cũng không liên quan, năm đó, lúc Từ Dũng rời bỏ cô, chẳng
phải cũng không chào tạm biệt đó sao? Tiêu Ái Nguyệt có lẽ cũng giống
ông ấy, đưa ra cờ hiệu quan tâm rồi cuối cùng lại vội vàng cáo biệt
trong một đêm khuya bất như ý nào đó.
Buổi sáng thức dậy, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa tỉnh, lần đầu tiên Từ Phóng Tình nếm thử cảm giác sống
chung và cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa ngoài ý muốn, tựa như xuất hiện một đối thủ cạnh tranh, cướp đoạt quyền sử dụng toilet với mình. Cô
cũng không định giữ bí mật về mối quan hệ giữa cô và Tiêu Ái Nguyệt. Lúc ăn cơm cùng Quý Văn Việt, nghe chị ấy chủ động hỏi về thuộc hạ này, cô
mới biết được Tiêu Ái Nguyệt đã bí mật gặp Jojo. Thanh danh của cô từ
miệng của Jojo không có gì khác ngoài mối quan hệ không lành mạnh giữa
cô và Khang Thụy Lệ. Từ Phóng Tình một mặt lo lắng Jojo làm lố quá sẽ
dọa Tiêu Ái Nguyệt bỏ chạy, một mặt lại cảm thấy dường như em ấy sẽ
không hiểu cái gì gọi là ‘không lành mạnh’. Cô hững hờ gật đầu, “Tôi sẽ để ý đến họ.”
Trong nội tâm vẫn có chút bất an, tăng ca đến sáu giờ tối, cô uống một hớp cà phê rồi đột nhiên nhớ tới đêm qua Tiêu Ái Nguyệt đã ngồi xổm ở cửa đợi
mình với cái miệng nhỏ và ánh mắt lấp lóe trông vô cùng uất ức, hệt như
linh vật nhỏ đáng yêu. Từ Phóng Tình vừa nghĩ tới cảnh đó, trong mắt bất giác lộ ra sự nhu hòa. Cô buông báo cáo trong tay xuống rồi đứng lên
cầm áo khoác sau thành ghế. Cấp dưới đang tăng ca thấy cô ra ngoài cũng
hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ cô sẽ về sớm đến thế. Từ Phóng Tình
bình thản bước qua họ, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý Cam
mang quần áo để vào xe cho cô.
Kỳ thật dáng người của Tiêu Ái
Nguyệt rất tốt nhưng phẩm vị lại quá tệ. Trước đó, Từ Phóng Tình đã sớm
đặt quần áo cho người yêu, cô có thể kéo Tiêu Ái Nguyệt đến Thượng Hải,
đương nhiên cũng đã nắm chắc việc đối phương sẽ vào phòng ban của mình.
Trên đường về, cô miên man suy nghĩ nếu Tiêu Ái Nguyệt mở miệng hỏi mấy
bộ quần áo này ở đâu ra thì cô nên trả lời thế nào mới tốt, không ngờ
khi về đến nhà, sắc mặt của đồ đần đó đỏ bừng do mới uống một chai rượu
kỳ lạ, cũng chẳng có mấy hứng thú với quần áo trong tay cô.
Từ
Phóng Tình thuận miệng nói một câu, Tiêu Ái Nguyệt vừa nghe nói là quà
tặng miễn phí, đôi mắt lập tức tỏa sáng, thậm chí còn đề nghị quyên góp
cho trẻ em miền núi. Sắc mặt Từ Phóng Tình cứng ngắc, giận không có chỗ
xả, suýt chút muốn xông lên vặn đầu người kia.
Nhưng Tiêu Ái
Nguyệt không phát giác ra được vì cô vốn đang chìm đắm trong bài tập
huấn luyện. Từ Phóng Tình nhìn bản báo giá cô làm mấy lần nhưng cũng
không phát biểu ý kiến, quan hệ hiện tại của các cô là cấp trên và cấp
dưới, xét về phương diện này thì Từ Phóng Tình luôn công tư phân minh.
Tiêu Ái Nguyệt vùi đầu làm việc, hoàn toàn quên chuyện hôm nay đã gặp
Jojo.
Từ Phóng Tình muốn chủ động mở miệng hỏi nhưng lại cảm thấy không có lý do. Chuyện xảy ra giữa cô cùng Khang Thụy Lệ trong quá khứ
đúng là sự thật nên cô không dám hùng hồn. Tuy nói Khang Thụy Lệ bạo
hành cô từ nhỏ, nhưng sau đó thì sao? Vì sinh tồn nên không thể không
phụ thuộc vào tư bản? Khang Thụy Lệ gây ác mộng cho cô đến tận bây giờ,
cô lại kéo Tiêu Ái Nguyệt vào cuộc, là cô quá vội vàng xao động, không
nên để Tiêu Ái Nguyệt gánh chịu.
“Quản lý Từ, chủ tịch là người thế nào a?”
Từ Phóng Tình đang buồn bực vì bị Khang Thụy Lệ để lại bóng tối, nghe Tiêu Ái Nguyệt hỏi như thế, cô không khỏi giật mình. Cô trầm mặc một lúc,
muốn nghiêm túc giải thích vài câu, bờ môi khẽ run, chưa kịp nói chuyện
thì Tiêu Ái Nguyệt đã đưa tờ báo giá trong tay ra, lắc đầu nói, “Nghe nói người này rất lợi hại, còn trẻ đã có công ty.”
Bỏ qua chuyện Khang Thụy Lệ xâm phạm mình thì hành động và thành tựu của
bà ta đích thực rất đáng để người ta bội phục. Từ Phóng Tình cũng không
rõ Tiêu Ái Nguyệt có ý gì, nghe ngữ khí giống như cũng chỉ thuận miệng
hỏi một chút. Nếu hôm nay Jojo không gặp Tiêu Ái Nguyệt thì cô cũng sẽ
không để ý. Dù sao thì Tiêu Ái Nguyệt chỉ vừa mới đến Thượng Hải không
lâu nên không thể biết được chuyện của cô và Khang Thụy Lệ, nhưng thật
sự sáng hôm nay em ấy đã gặp Jojo, ban đêm liền hỏi về Khang Thụy Lệ. Từ Phóng Tình thấy đối phương vừa uống rượu vừa ngâm nga ca hát, trông hệt như bé thỏ trắng, cũng không biết là ngốc thật hay đang giả ngu. Cô
không thể không thừa nhận bản thân mình có chút khẩn trương, trầm tư một hồi mới quyết định tiên hạ thủ vi cường, “Tiêu Ái Nguyệt, em nghe ai nói về chủ tịch của chúng ta sao?”
“Hả?” Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt vẫn mang theo ý cười, dáng vẻ mê mang, trông rất đáng yêu, “Chủ tịch gì cơ?”
Có lẽ thật sự chỉ là thuận miệng nhắc đến. Từ Phóng Tình thở dài một hơi,
cảm giác như vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả công lực của cô từ trước tới nay. Tiêu Ái Nguyệt cùng cô nhìn nhau mấy giây, Từ Phóng Tình vốn bình
tĩnh rất nhanh đã thua trận, lập tức thanh tỉnh, “A, em đã điều tra tin tức của bà ta.”
Đầu Từ Phóng Tình có chút đau nhức.
Kết quả là Tiêu Ái Nguyệt cười khẽ một tiếng, nụ cười còn cay độc hơn cả
rượu, Từ Phóng Tình bị sặc, mũi cũng bắt đầu khó chịu. Hôm nay, cô đã cố ý về nhà sớm, còn cầm về rất nhiều quần áo, và cô đã nhịn mấy mươi phút nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn làm như không thấy. Từ Phóng Tình không thể
nhịn được nữa, cuối cùng động thủ, đen mặt đứng lên níu lấy lỗ tai của
Tiêu Ái Nguyệt kéo về phòng tắm, tức giận mắng, “Tiêu Ái Nguyệt, cho em nửa tiếng tắm, nếu tắm chưa sạch thì đừng có đi ra đây.”
Tiêu Ái Nguyệt kêu thảm, kêu xong về lại bắt đầu ca hát. Từ Phóng Tình cảm
thấy nói chuyện với người kia là một điều vô dụng, thật chất người phụ
nữ này chính là ‘Đẩu M’. Có lẽ Tiêu Ái Nguyệt đã thật sự uống quá nhiều, ngâm nga bài hát xong liền chạy bổ nhào lên giường, sắc mặt đỏ thắm, cô ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra khiêu khích, “Thế nào? Em có bị lố giờ không?”
Không khỏi làm Từ Phóng Tình nghĩ đến bộ dáng ngả ngớn khi còn ở thành phố H, lúc đó em ấy cũng như thế lúc đi xem mắt gã trai kia? Có đôi khi, Từ
Phóng Tình cũng không biết Tiêu Ái Nguyệt có bao nhiên khuôn mặt, chẳng
hạn như hiện tại, Tiêu Ái Nguyệt đang nằm trên giường hệt như con mèo
cái mọc đầy răng nanh, cô rất muốn bẻ hết những cái răng sắc bén đó.
Từ Phóng Tình nảy sinh ra dục vọng muốn chinh phục người phụ nữ này, cô
muốn biết người này rốt cuộc muốn giấu diếm mình cái gì? Là tự mình chủ
động đi gặp Jojo hay sao? Còn cố ý nhắc đến Khang Thụy Lệ để thăm dò? Từ Phóng Tình để tay trái nằm ngang eo Tiêu Ái Nguyệt, đối mặt với cặp mắt đầy tình yêu, em ấy cũng đã từng dùng ánh mắt mê người này để nhìn
người khác sao? Từ Phóng Tình nghĩ.
“Em không sợ chị đâu, em
nghe lời chị vì chị là bạn gái của em. Từ Phóng Tình, chị đừng ăn hiếp
em hoài như thế, em cũng biết giận đấy, hừ.”
Đây là một người phụ nữ rất không biết nói chuyện. Từ Phóng Tình tê dại cả da đầu, cô
chỉ mới kích thích vài câu mà Tiêu Ái Nguyệt đã uất ức phản kháng, cuối
cùng càng nói càng tức, nước mắt tuôn ra.
Nhường? Tại sao phải
nhường? Từ Phóng Tình muốn hỏi, vì tôi là bạn gái của em nên em mới ở
bên cạnh tôi đúng không? Lỡ như một ngày nào đó, bạn gái của em lại đổi
thành một người khác thì sao? Vì sao không thể nói đơn giản là thích?
Trong lòng Từ Phóng Tình nhanh chóng cháy lên lửa giận, cô nhớ tới lời
đề nghị của bác sĩ tâm lý liền cảm thấy mình hệt như một chiến sĩ bại
trận. Bạn gái của cô không yêu cô nên cô rất sợ, nếu không thì bản thân
tỏ ra vô tội làm gì? Giờ phút này, Từ Phóng Tình chẳng thà thấy đối
phương chủ động làm rõ hết thảy cũng không muốn em ấy mượn rượu giả điên như vậy.
Tiêu Ái Nguyệt thật sự đã uống quá nhiều, trong lòng Từ Phóng Tình tựa như trống trận, không thể bình tĩnh lại được. Cô nắm
chặt hai tay ngồi trên giường, vừa định nằm xuống ngủ thì Tiêu Ái Nguyệt đã xoay người, híp mắt, chuẩn xác tìm đến bờ môi của cô. Tiêu Ái Nguyệt tận tụy liếm láp chất lỏng trong miệng cô, đầu lưỡi ra sức trêu chọc,
nhưng Từ Phóng Tình dường như cũng không buông lỏng cảnh giác khi đối
mặt với sự trêu chọc như thế.
Trong không khí đầy ngập mùi rượu,
lý trí Từ Phóng Tình trở nên tùy hứng lại điên cuồng, Tiêu Ái Nguyệt
ngây thơ cưỡng hôn trở thành một chất xúc tác. Từ Phóng Tình bóp mặt của người nọ, trong mắt thấp thoáng sự tàn nhẫn, “Tiêu Ái Nguyệt, em biết tôi là ai không?”
Muốn uống say làm bậy cũng phải nhìn đối phương là ai! Tiêu Ái Nguyệt dùng
một tay vuốt ve đôi chân thon dài xinh đẹp, tự lẩm bẩm, “Quản lý Từ, kỹ thuật của em thật sự kém như vậy sao?”
Từ Phóng Tình kề môi bên tai người nọ, thấy đối phương như tỉnh mà không
phải tỉnh, trong lúc nhất thời không khỏi có chút khó chịu. Cô chưa bao
giờ tin chuyện say rượu loạn, đối với việc Tiêu Ái Nguyệt phóng túng kỳ
thật là có chút đả thương người.
Sau khi biết mình và cấp trên
cấu kết, Tiêu Ái Nguyệt càng không kiêng nể gì cả, chẳng lẽ trong lòng
của em ấy, mình là một người phụ nữ bỉ ổi như thế sao?
Tình cảm
của hai người vừa mới chớm nở, bước đầu là phải hiểu rõ lẫn nhau. Tiêu
Ái Nguyệt như đang tuyên chiến và khiêu khích khiến Từ Phóng Tình nổi
lên sự phản kháng. Cô vốn là thợ săn bất động trước con mồi, dù tầm bắn
không xa nhưng mỗi khi phản kích lại mang đòn trí mạng.
Được thôi, em muốn chơi thì tôi chơi với em!
Khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ bụi cỏ nhỏ dưới bụng Tiêu Ái Nguyệt. Hai mắt của Tiêu Ái Nguyệt đầy sương mù, mông lung nhìn mặt của cô,
khóe miệng nhếch lên như một con búp bê vô hồn.
Lúc này, Từ Phóng Tình lại có chút ngượng ngùng, cũng may là Tiêu Ái Nguyệt đã uống say
nên không phân biệt được gì. Ngón tay của em ấy chậm rãi đi vào nơi ẩm
ướt, sau đó ám muội thở hào hển, hơi thở nóng bức như dán chặt bên tai
Từ Phóng Tình, thoải mái trêu chọc dây thần kinh nhạy cảm.
Từ
Phóng Tình có thể cảm nhận được huyết mạch trong thân thể cô đang bất
an, mắt không hề chớp nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Tiêu Ái Nguyệt, khát
vọng mãnh liệt đến mức không thể khắc chế.
Đổi bị động thành chủ
động là như vậy sao? Từ Phóng Tình không biết, cô nhìn thấy Tiêu Ái
Nguyệt khóc, gương mặt đỏ ửng do động tình của em ấy vẫn chưa biến mất
nhưng nước mắt đã chảy ra,“Chị không thích em, không muốn đụng vào em, ghét bỏ em, tại sao lại muốn ở bên cạnh em?”
Yêu người tùy hứng là một loại tổn thương, tình sử trống không của Từ Phóng Tình bỗng nhiên xuất hiện sự lĩnh ngộ này. Suy nghĩ chế nhạo và chinh
phục của cô đột nhiên biến mất, khuôn mặt tỉnh tỉnh mê mê, cô thậm chí
có chút chậm chạp vươn tay ôm lấy tấm lưng trần trụi của Tiêu Ái Nguyệt
rồi nhỏ giọng hỏi, “Tiêu Ái Nguyệt, tôi không biết, em thật sự thích tôi sao?”
Đáp lại cô là tiếng nức nở. Từ Phóng Tình xoa đầu người nọ, nội tâm mờ mịt.
Tiêu Ái Nguyệt muốn làm gì? Cô muốn làm gì?
Tiêu Ái Nguyệt sợ Từ Phóng Tình sinh khí nên đã cực lực lấy lòng, bởi vì
thích nhưng lại không biết bản thân có thể cho đối phương được gì, nhưng tại sao em ấy lại muốn thăm dò cô và Khang Thụy Lệ? Từ Phóng Tình vẫn
tồn tại lý trí, sau khi tỉnh táo lại nảy sinh lòng bất an, áy náy càng
sâu sắc. Đợi người nào đó ngủ say rồi cô mới dám đưa tay khẽ vuốt ve
gương mặt non mềm, ngón tay dịu dàng di chuyển trên thân thể của Tiêu Ái Nguyệt, trong miệng em ấy vẫn lẩm bẩm một câu nghe khá hoang đường
nhưng lại giống như lời bày tỏ, “Quản lý Từ, em thật sự rất thích chị.”
“Tôi cũng thích em, Tiêu Ái Nguyệt.” Từ Phóng Tình không hưng phấn, cũng không cảm động, cánh tay càng thêm sức ôm người kia vào trong ngực, cô đần độn lén lút làm động tác thân mật
nhưng lại rất hài hòa. Thật ra đối với Từ Phóng Tình mà nói thì đó là
một chuyện rất khó, “Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, tôi sẽ cố gắng hết khả năng, nếu em nguyện ý thì tôi sẽ làm vậy cả một đời.”