Tôi Chỉ Thích Một Mình Cậu - Cố Tiêu Ngữ - Chương 48: Gả cho tớ
Ngày đầu tiên đi làm tại cao trung W, Hạ Việt An tình cờ gặp lại Tô Thư Nhiễm và Kỷ Giang. Tô Thư Nhiễm vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của đứa trẻ mình và Kỷ Giang đưa tới liền “a” lên một tiếng:
– Chị Việt An!!
– Thư Nhiễm, trùng hợp thật. – Hạ Việt An vui mừng.
– Thật không ngờ chị lại là giáo viên chủ nhiệm cháu của Kỷ Giang, sau này nhờ chị để ý nhóc ấy nhiều hơn.
– Được được, hai người dạo này thế nào?
Tô Thư Nhiễm mỉm cười hớn hở:
– Tuần tới tụi em sẽ có bất ngờ.
– Bất ngờ gì? – Hạ Việt An hỏi.
– Chị cứ đợi tới lúc đó thì biết~
Một tuần sau, quả nhiên Tô Thư Nhiễm và Kỷ Giang đã cho Hạ Việt An và Cố Tiêu Ngữ một bất ngờ. Mới sáng sớm mà hòm thư trước cửa nhà đã có thư. Hạ Việt An mở ra xem thì thấy tấm thiệp cưới màu hồng, bên trên có ghi tên Tô Thư Nhiễm và Kỷ Giang.
Thì ra tuần này hai người họ tổ chức đám cưới. Đây thật sự là một bất ngờ nha.
Trên bàn ăn sáng, Cố Tiêu Ngữ vừa dùng điểm tâm vừa nhìn thời gian trên tấm thiệp cưới, sau đó gật gù:
– Cậu có thu xếp được công việc ở trường không? Tớ cùng cậu tới thành phố C mấy ngày.
– Tớ được nghỉ vào thứ bảy và chủ nhật, hôm lễ cưới diễn ra là vào thứ bảy. Vậy thì tối thứ sáu chúng ta tới thành phố C luôn được không? – Hạ Việt An đưa ra ý kiến.
– Được, theo ý cậu đi.
Ngày diễn ra hôn lễ của Kỷ Giang và Tô Thư Nhiễm, trong phòng trang điểm cho Tô Thư Nhiễm.
Hứa Hải Linh cùng Hạ Việt An đang ngồi trò chuyện cùng Tô Thư Nhiễm trong khi cô ấy đang trang điểm.
– Nhưng mà sao tụi em lại cưới sớm như vậy? Tiểu Nhiễm, em năm nay mới sinh viên năm cuối mà đúng không?
– Dạ, tụi em định tới khi em tốt nghiệp mới tính chuyện kết hôn, nhưng tại…có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên…
Tô Thư Nhiễm vừa trả lời Hạ Việt An, khuôn mặt cô ấy lập tức có chút đỏ lên. Mà nàng vừa nhìn thấy biểu cảm ấy của Tô Thư Nhiễm thì liền đoán ra được “chuyện ngoài ý muốn” kia là chuyện gì.
Hứa Hải Linh ngồi bên cạnh cũng phải lên tiếng:
– Em đã nhắc cậu ấy nhiều lần rồi nhưng cậu ấy không có chịu nghe. Làm gì thì làm nhưng cứ phải đeo cái đó vào cho an toàn.
– Này, Hải Linh..!! – Tô Thư Nhiễm ngượng chín mặt, dùng cùi chỏ huých vào người Hứa Hải Linh.
Hứa Hải Linh và Hạ Việt An không hẹn mà cùng nhau tủm tỉm cười.
Tới giờ diễn ra lễ cưới, Kỷ Giang đứng ở cuối lễ đường nhìn Tô Thư Nhiễm đang khoác tay ba mình, tiến về phía cô ấy.
…
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Thê thê giao bái.”
Cuối cùng, người chủ trì hô lên một câu:
“Từ nay hai con đã chính thức trở thành vợ vợ hợp pháp.”
Trong tiếng vỗ tay hò reo của mọi người, Kỷ Giang và Tô Thư Nhiễm trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Sau đó, Tô Thư Nhiễm cầm trên tay bó hoa cưới, quay người lại làm động tác chuẩn bị tung lên trời.
Hứa Hải Linh chạm tay Tần Dung:
– Em không muốn kết hôn sớm như cậu ấy.
– Được được, em muốn cưới lúc nào cũng được mà.
Tần Dung kể từ ngày xác định yêu đương với Hứa Hải Linh liền đem cô ấy sủng lên tận mây xanh. Điều này khiến Hứa Hải Linh sinh ra có chút ỷ lại, nếu thiếu vắng Tần Dung một chút liền không chịu được.
Bó hoa cưới được Tô Thư Nhiễm tung lên trời, sau đó nó nhẹ nhàng đáp vào trong lòng của Hạ Việt An.
Mọi người trong lễ cưới đều ồ lên, Hứa Hải Linh cũng mỉm cười vô cùng vui vẻ:
– Vậy là lại sắp được ăn cưới của hai chị rồi.
Hạ Việt An ngượng ngùng ôm lấy bó hoa cưới vào trong lòng.
Tối hôm ấy, tại khách sạn, Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An ngồi trên sofa. Đang lướt điện thoại, đột nhiên Cố Tiêu Ngữ để sang một bên, cô ở bên cạnh kề sát vào vành tai nàng nói một câu:
– Sau khi kết hôn, cậu muốn chúng ta có bao nhiêu đứa con?
– Cậu…cậu tự nhiên đi hỏi vấn đề nhạy cảm này làm gì? – Hạ Việt An hơi nhích người ra xa, tránh khỏi hơi thở nóng ấm kia của cô.
– Tớ muốn chúng ta có nhiều con một chút, như vậy nhất định trong nhà sẽ rất đông vui. Hmm, cậu nghĩ xem tầm mấy đứa là sẽ tốt đây hả?
– Vấn đề này thật là khó nói, cứ…cứ tới lúc đó rồi tính…
Cố Tiêu Ngữ không nhiều lời nữa, cô trực tiếp xoay người nàng lại, để lưng nàng đối diện với mặt cô. Sau đó, bàn tay chậm rãi lướt dọc theo cơ thể nàng.
– Khoan đã, cậu…ưm…đừng ở đây…
– Tớ muốn ở đây. – Cố Tiêu Ngữ vẫn tiếp tục liếm dọc theo vành tai nàng.
Hạ Việt An run rẩy một trận, lúc đầu chỉ là yếu ớt phản kháng. Nhưng dần về sau chỉ còn lại những thanh âm hưởng thụ nhè nhẹ.
Tư thế này…có chút xấu hổ…
Nhìn xuống nơi đang bị cắm rút từ phía sau qua gương phản chiếu ở đối diện, Hạ Việt An cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng cũng có một chút…hưng phấn.
– Tớ…ra bên trong nhé? – Cố Tiêu Ngữ thở dốc, ngập ngừng hỏi.
Nàng mở to mắt, khoái cảm cứ tích tụ dần, nàng muốn trả lời nhưng thanh âm phát ra chỉ toàn những tiếng rên rỉ đứt quãng:
– A…cậu…không được…ưm…đừng ra bên…ah…trong, tớ sẽ…sẽ mang thai mất…
Hôm nay không phải ngày an toàn của nàng. Nếu Cố Tiêu Ngữ ra bên trong, nhất định nàng sẽ mang thai.
Cố Tiêu Ngữ hiểu ý, cô cắm rút thêm mấy lần nữa sau đó rút ra, phóng xuất toàn bộ lên lưng nàng.
Hạ Việt An gục xuống sofa, thân thể mềm nhũn như nước. Nàng nghe thấy chất giọng trầm khàn của Cố Tiêu Ngữ vang lên bên tai:
– Tiểu An, gả cho tớ có được không?
– Không. – Nàng lắc đầu, giọng nói có chút yếu ớt.
– Tại sao?
– Nến, hoa, nhẫn, hiện tại đều không có, vậy mà đòi cầu hôn người ta.
Cô bật cười, lật người nàng lại, lợi dụng bên dưới vẫn còn ẩm ướt, tiếp tục tiến vào trong cơ thể nàng:
– Tớ hiểu rồi.
– Cậu…ưm…
Hạ Việt An chỉ đành thụ động tiếp nhận sự âu yếm mà Cố Tiêu Ngữ dành cho mình.
Nàng không biết bản thân đã bị muốn bao nhiêu lần, chỉ biết rằng ngày hôm sau nàng nằm lì trên giường tới gần trưa mới có thể lết dậy.