Tôi Chỉ Thích Một Mình Cậu - Cố Tiêu Ngữ - Chương 47: Năm mới
Sau đó, cả hai ngủ một mạch tới 5 giờ sáng hôm sau. Hạ Việt An tỉnh dậy trước, nàng ngáp một hơi dài, vươn tay cầm lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.
Điện thoại hiển thị con số 05:14.
Hạ Việt An nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng khi nàng muốn đặt chân xuống giường thì lại cảm giác đôi chân của mình mềm nhũn, không có cách nào đứng dậy được. Nàng bất lực nhìn qua cái người vẫn còn đang ngủ say trên giường kia, thầm oán giận trong lòng.
Nhưng chỉ khoảng 2 phút sau, Cố Tiêu Ngữ cũng tỉnh dậy, cô vươn vai một cách sảng khoái:
– Ưm…chào buổi sáng~
– Tớ muốn đi tắm.. – Hạ Việt An làm nũng.
Nãy giờ nàng đã loay hoay mất mấy phút rồi mà vẫn chưa xuống được giường đây nè.
Cô nhanh chóng bước xuống giường, bế nàng lên:
– Chúng ta tắm chung nha?
– A, gì cơ? Không…không cần!! Cậu…thả tớ xuống!!!
Cánh cửa phòng tắm khép lại, chỉ còn nghe thấy tiếng kêu ẩn nhẫn của Hạ Việt An.
Sau hôm đó, Cố Tiêu Ngữ bị nàng cấm túc không cho động vào người hơn một tuần liền.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Tiêu Ngữ được tiến cử vào làm việc trong Viện Nghiên cứu Y học Quốc gia, cô trở thành một nhà nghiên cứu trẻ tuổi có tiềm năng trong Viện.
Hạ Việt An cũng đang từng bước hoàn thành luận văn tốt nghiệp của mình.
Tết đến, Cố Tiêu Ngữ cùng Hạ Việt An trở về nhà.
Hiện tại hai gia đình Cố – Hạ đã không còn ở chung cư nữa. Hai nhà chuyển tới một khu phố nọ.
Vừa xuống máy bay, Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An đã bắt taxi tới khu phố N.
Hai người đi bộ dọc con phố, Hạ Việt An nhìn điện thoại:
– Số nhà 217N.
– Sắp tới rồi. – Cố Tiêu Ngữ vòng tay ôm lấy eo nàng.
– Nè, những người xung quanh nhìn đó.
– Thì sao đâu chứ? Tớ lạnh mà~
Một lát sau, Hạ Việt An và Cố Tiêu Ngữ đã đứng trước căn nhà nhỏ hai tầng. Ở bên cạnh cũng là một căn nhà khác. Trong cả khu phố, chỉ có mỗi hai căn nhà này là ngay cạnh nhau, chung một khuôn viên, chung một khu vườn.
Hứa Giản Y đang tưới hoa, bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An, bà vội vã đặt bình xuống đất:
– Tiểu Ngữ, Tiểu Hạ!
– Mẹ. – Cố Tiêu Ngữ mỉm cười.
Hứa Giản Y chạy ra ôm chầm lấy Hạ Việt An:
– Con gái, sao dạo này gầy thế này, con bé Tiêu Ngữ không chăm sóc chu đáo cho con phải không?
– Mẹ à, con mới là con ruột của mẹ đó..!!
Cố Tiêu Ngữ bĩu môi, kéo tay Hạ Việt An lại:
– Cô ấy là bạn gái con.
– Gì chứ? Tiểu Hạ là con dâu mẹ. – Hứa Giản Y khoác tay Hạ Việt An, dẫn nàng vào nhà.
– Hai mẹ của con cũng đang ở đây, để bác dẫn con vào nhà.
– Dạ.
Hạ Việt An ngoắc Cố Tiêu Ngữ:
– Cậu, xách đồ vào nhà nha~
Cuối cùng, Cố Tiêu Ngữ đứng trước cửa nhà. Vừa mất mẹ lớn, vừa mất bạn gái, hình như cô là người lỗ nhất ở đây rồi còn gì?!
Trong nhà thật sự rất ấm cúng, cách bài trí của căn nhà thật sự làm cho người ta cảm thấy Tết Nguyên Đán đang đến rất gần rồi.
Buổi tối ngày 30 tết, sau bữa tối, Cố Tiêu Ngữ đang rửa bát ở trong nhà thì Hạ Việt An qua.
Cố Dịch Nhan vừa thấy Hạ Việt An thì liền hào hứng nhào tới:
– Chị Việt An!!
– Nhan Nhan, em cao thật nha, sắp cao hơn chị Tiêu Ngữ rồi. – Hạ Việt An xoa xoa đầu đứa nhỏ.
Cố Tiêu Ngữ lau tay vào khăn bông sau đó đi ra phòng khách:
– Nè, cậu sao có thể hạ thấp chiều cao của tớ đi như vậy chứ~
Hồi nhỏ rõ ràng cô không cao hơn nàng là bao, nhưng cơ thể alpha phát triển có phần mạnh hơn omega nên hiện tại nàng thấp hơn cô gần 1 cái đầu.
Cố Dịch Nhan cũng là alpha, năm nay mới 11 tuổi nên chỉ đứng tới ngang ngực Cố Tiêu Ngữ, cậu nhóc híp mắt nói:
– Lớn lên em sẽ cao hơn chị cho coi.
– Oh, chị chờ em cao 1m77 như chị nè~
Hạ Việt An ôm lấy Cố Dịch Nhan:
– Tiêu Ngữ, đừng trêu Nhan Nhan, em ấy còn nhỏ mà.
– Chị Tiểu An là tốt nhất!~
Cố Tiêu Ngữ đen mặt lại khi thấy bạn gái ôm Cố Dịch Nhan:
– Gọi chị dâu.
– Chị dâu gì chứ? Chị Tiểu An là của em!! – Cố Dịch Nhan lắc đầu, tiếp tục ôm Hạ Việt An.
– Này, em..!!
Hứa Giản Y lúc này đang bê đĩa hoa quả ra đặt lên bàn, hướng Hạ Việt An nói:
– Việt An, vào đây ăn hoa quả này con. Sao không gọi hai mẹ sang chơi?
– Dạ, lát nữa hai mẹ của con sẽ qua ạ. – Hạ Việt An gật đầu lễ phép.
Cố Tiêu Ngữ khoanh tay tựa vào tường, nhìn Cố Dịch Nhan cứ dính lấy bạn gái cô, dường như cô đang có toan tính gì đó.
Gần tới giao thừa, Cố Tiêu Ngữ nắm tay Hạ Việt An:
– Mẹ, con đưa Việt An tới quảng trường xem bắn pháo hoa nhé.
– Được, các con đi cẩn thận, mặc ấm một chút, trời vẫn đang lạnh lắm đó. – Cố Dĩ Ninh hút điếu xì gà đang cầm trên tay.
Sau khi ngồi ổn định trên chiếc ô tô của Cố Dĩ Ninh, Cố Tiêu Ngữ cúi người sang bên cạnh, cài dây an toàn cho Hạ Việt An. Nàng nhìn cô với ánh mắt ngờ vực:
– Cậu có lái xe được không đó?
– Cậu nghi ngờ tớ sao? Tớ đã có bằng lái rồi đó!! – Cố Tiêu Ngữ bĩu môi.
Quảng trường trung tâm thành phố…
Trời hôm nay rất đẹp, có chút gió lạnh thổi qua. Trên bầu trời, mọi người đang háo hức để được đón xem màn pháo hoa đẹp mắt.
Thời khắc định mệnh đang tới rất gần, mọi người cùng đồng thanh đếm ngược thời khắc bước qua năm mới:
“10”
“9”
“8”
…
“3”
“2”
“1”
“CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!”
Hạ Việt An căn lúc 1 giây, nàng cúi người, chuẩn xác hôn lên môi Cố Tiêu Ngữ khiến cô bất ngờ. Tiếng pháo hoa cùng tiếng hò reo của mọi người hoà cùng vào nụ hôn ngọt ngào của hai người.
– Tiêu Ngữ, chúc mừng năm mới. – Hạ Việt An mỉm cười.
– Cậu…cậu có biết ở đây đông người lắm không?! – Cố Tiêu Ngữ thẹn tới đỏ mặt.
– Ai quan tâm chứ?~
Hai người cùng tựa vào nhau, tiếp tục ngắm những màn pháo hoa vô cùng đặc sắc của năm mới.
– Mong rằng, những năm sau nữa chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đón năm mới. – Hạ Việt An đan 10 ngón tay vào tay Cố Tiêu Ngữ, thủ thỉ nói bên tai cô.
– Chắc chắn là như vậy rồi~