Tôi Chỉ Thích Một Mình Cậu - Cố Tiêu Ngữ - Chương 46: Về nhà
Các học sinh của lớp 11E đã trang trí lớp với những quả bóng bay vô cùng bắt mắt. Cố Mộng Đình là người được cả lớp cử làm đại diện tặng món quà chia tay cho các thầy cô thực tập. Cô ấy bẽn lẽn cầm từng món quà lên bục giảng:
– Chúng em xin tặng các thầy cô, dù là món quà nhỏ thôi nhưng em cũng mong các thầy cô mỗi khi nhìn thấy sẽ luôn nhớ về chúng em ạ.
Hạ Việt An lần này cũng không tỏ ra miễn cưỡng nữa, nàng cười vô cùng vui vẻ:
– Chắc chắn rồi, cảm ơn em!
Một người đồng nghiệp omega ở bên cạnh huých tay Hạ Việt An:
– Sao rồi hả? Chuyện của cậu với con bé Cố Mộng Đình đó, hai người thành đôi rồi hả? Thấy hồi nãy bầu không khí giữa hai người kì lạ lắm nha~
Nàng lắc đầu, ngay lập tức phủ nhận:
– Không có không có! Không có chuyện tớ với Cố Mộng Đình đâu. Tớ có người yêu, chúng tớ là bạn từ nhỏ, yêu nhau được khoảng 6 năm rồi.
Hạ Việt An rất ít chia sẻ chuyện của bản thân cho những người bạn mà nàng cảm thấy không được thân lắm. Nhưng có vẻ như mọi người đều đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa nàng và Cố Mộng Đình mất rồi.
Ánh mắt của người đồng nghiệp tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ:
– Wow, vậy mà giờ tớ mới biết nha, ngưỡng mộ tình yêu của hai người thật đó!!
– Tớ cũng muốn có bạn thanh mai trúc mã. – Người đồng nghiệp còn lại cũng lên tiếng.
Buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ và náo nhiệt. Nhưng rồi cũng tới lúc tiệc tàn, Hạ Việt An cùng các đồng nghiệp xuống chào tạm biệt các thầy cô trong trường sau đó cùng nhau đi ra phía cổng trường.
Đang chuẩn bị đi thì Cố Mộng Đình chạy theo:
– Cô Hạ, Hạ lão sư!!
Hạ Việt An dừng bước, nàng hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Em có thể ôm cô Hạ được không? Chỉ…một lần thôi…
Vẻ mặt của Cố Mộng Đình như sắp khóc khiến Hạ Việt An vội nói:
– Được, được mà, em lại đây.
Cố Mộng Đình tiến lại ôm Hạ Việt An thật chặt.
Mà mọi người xung quanh chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hai người có lẽ là đang ngầm công khai về chuyện tình cô – trò mà thôi.
Vừa lúc ấy, bóng dáng của Cố Tiêu Ngữ xuất hiện ở cổng trường. Lại một lần nữa, cô nhìn thấy Hạ Việt An đang ở trong vòng tay của alpha khác không phải mình.
Một ngọn lửa nóng vô hình ở trong lòng cô lại bùng lên mà không có cách nào dập tắt.
Trước giờ cô cứ nghĩ rằng bản thân không phải là người quá chiếm hữu trong tình yêu. Nhưng sự thật lại luôn đi ngược lại với những gì cô đã nghĩ.
Tính chiếm hữu của một alpha là thứ không thể đùa được.
Cố Mộng Đình buông Hạ Việt An ra, cô ấy thở dài một tiếng:
– Tạm biệt…
– Tạm biệt em.
Hạ Việt An vừa quay người lại thì nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ đứng ở cổng trường, nàng vui vẻ chạy tới:
– Cậu tới đón tớ sao~
– Ừm.
Cố Tiêu Ngữ trưng ra bộ dáng lạnh lùng với nàng, bộ dáng mà đã rất lâu rồi nàng mới nhìn thấy.
– Cậu sao vậy? Đang không vui à?
– Không có.
Trên đường đi bộ về khách sạn, Cố Tiêu Ngữ cũng không hé môi nói với Hạ Việt An điều gì. Nàng nói gì cô cũng chỉ ậm ừ, vô cùng giống với trước đây.
Sau khi thu dọn xong hành lý, rốt cuộc Hạ Việt An cũng không nhịn được nữa, nàng ôm lấy Cố Tiêu Ngữ khiến cô ngẩn người ra một chút:
– Này…Chúng ta là người yêu mà, đúng không? Cậu đang khó chịu hay đang gặp chuyện gì, có thể chia sẻ với tớ không?
Trái tim Cố Tiêu Ngữ gần như tan chảy khi Hạ Việt An nũng nịu với cô. Cô đáp lại cái ôm ấy, ghì chặt nàng trong lồng ngực:
– Lúc nào cậu cũng nghĩ cho người khác, nghĩ tới cảm xúc của người ta mà quên đi bản thân mình. Cậu ôm học trò của cậu để tránh cho em ấy bị bẽ mặt trước đám đông. Cậu…cậu không nghĩ rằng tớ nhìn thấy cậu ôm alpha khác sẽ…sẽ suy nghĩ sao…
– Vậy nên là do cậu ghen sao? – Khoé môi nàng không kìm được mà cong lên.
– Tớ…không có, chỉ là…tớ…
Cố Tiêu Ngữ vẫn cố chấp không chịu thừa nhận bản thân đang ăn dấm. Hạ Việt An ngẩng đầu lên, hôn hôn lên khoé môi cô:
– Tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ chú ý khoảng cách với alpha khác. Cậu đừng giận được không?
– Tớ muốn…cậu đền bù cho tớ…
Cô cúi xuống, ngậm lấy cánh môi nàng, dùng sức mút. Bàn tay rất không an phận mà chui vào bên trong vạt áo nàng.
Hạ Việt An lùi lại một chút, thở gấp:
– Này, chúng ta chỉ còn 30 phút để tới ga, để về nhà tiếp tục được không?
Nụ hôn bị gián đoạn, Cố Tiêu Ngữ cũng có chút hụt hẫng. Nhưng cô cũng gật đầu:
– Được, về nhà chúng ta tiếp tục.
Hai người trở về thành phố T khi trời đã về chiều. Vừa bước chân vào nhà, Hạ Việt An đang vịn tay lên tường cởi giày thì Cố Tiêu Ngữ đã ôm nàng từ phía sau, hôn lên cổ nàng.
Nàng thoáng rùng mình, quay người lại:
– Đợi một chút, cậu đừng gấp, trở về phòng…
– Không, ngay tại đây.
Cố Tiêu Ngữ nói trong khi đang cởi áo khoác của nàng ném xuống đất.
Hạ Việt An rất muốn phản kháng, nhưng cơ thể của nàng cứ thuận theo từng động tác của cô. Khoái cảm dần dần nhấn chìm nàng, sự thoải mái cực hạn như xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, khiến nàng có cảm tưởng như bản thân sắp tan ra thành nước.
…