Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu - Yokai Princess - Chương 80: Tai Họa Đỏ - Trung
*Keng*
“Mình tưởng rằng con rùa này còn cứng cáp hơn chứ, ai ngờ vảy con rắn lại cũng ngang ngửa với nó chứ, đúng là….Huyền Vũ mà…”
Suho đứng trên vị trí trung tâm mai rùa và thân rắn, có ý định cắt đứt mối liên kết giữa hai phía, sau đó chui vào bên trong kết liễu trái tim nó.
Nó có bất lợi là vì quá khổng lồ, cũng như tự tin về bộ lớp giáp – vảy cứng cáp nên vẫn cứ luôn đi hiên ngang và giẫm đạp những gì nhỏ bé trước mặt, không quan tâm đến cơ thể mình có tổn hại gì cả, nó cũng là một thuận lợi lớn.
“Được rồi, làm thêm lần nữa…..”
Anh tự động viên bản thân mình, cố gắng đánh liên tục vào chỗ hở.
Càng cố bao nhiêu, nhưng nó lại như đang trêu đùa anh, không có một chút xê dịch nào.
Không chú ý tới mãnh xà đang từ từ cúi đầu xuống nhìn anh chằm chằm, anh vẫn miệt mài mãi đến khi tìm được một lỗ hỡ.
Định chĩa thẵng mana vào sâu bên trong, mãnh xà bỗng khè lên một tiếng, anh mới hoàn hồn mà nhận thức mình bị phục kích, không kịp né tránh nữa vì thanh kiếm đã chĩa xuống hơn một nửa.
Khoảng khắc mãnh xà sắp thả khói đọc để chuẩn bị một mồi lửa lớn trên mai rùa, một mũi tên lửa bất ngờ phục kích ngay miệng của nó, lửa tiếp xúc với khói độc tạo nên một vụ nổ bên trong cuống họng của nó.
“Kim Suho, tôi biết ngay mà, cậu lại liều lĩnh nữa rồi!”
“Chae Nayun, cậu xuất hiện đúng lúc lắm, hãy phụ tớ một tay. Tớ cần tách hai con này ra.”
“Tớ không phải dưới trướng cậu, tớ chỉ làm vì trách nhiệm của một Thiếu Sinh Quân thôi.”
Nayun lại bắn thêm một mũi tên vào chi sau của nó, nhưng chắc chắn là chẳng thể làm được gì nó.
Cô bực bội định bắn thêm một mũi tên vào mắt, bỗng nhiên một trận động đất dữ dội khác xảy ra, một tòa nhà khác cũng sụp đổ theo, buộc phải rời khỏi vị trí và bỏ lỡ thời gian bắn tốt nhất.
“Cậu muốn nói gì thì tùy cậu, ít nhất thì tớ sẽ không ngán đường cậu đâu, mau giải quyết sau đó đến nước Anh đi.”
“Đây là lời khuyên tốt nhất mà tớ từng được nghe.”
– ————————–
Phía căn nhà gỗ, Rachel và Evan đang ngồi nghỉ ngơi thì đám ma thú đang tiếp cận tới hai người. Họ cũng phát giác ra được thì cầm vũ khí lên.
“Chị Rachel…..”
“Mau vào bên trong nhà, cố thủ bằng năng lực của mình đi. Dù có chuyện gì xảy ra, em không được ra ngoài đây cho đến khi mọi thứ trở nên yên tĩnh hoàn toàn.”
“Nhưng chị, em cũng muốn chiến đấu!”
“Số lượng đông này em chỉ có thể ngáng đường chị thôi, mau nghe lời đi.”
“….”
Evan không còn lựa chọn nào khác dưới sự răn đe của chị họ, chạy vào trong nhà và lập một phép bảo vệ, yểm lên căn nhà.
Cô nhìn quanh một lát thấy mọi thứ đều đi theo đúng hướng, cô lập tức vào thế sắn, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào.
“Không biết hai người kia tới nơi chưa nhỉ….?”
*Grr…*
*Phập*
Một mũi tên tẩm thuốc mê xuất hiện bất ngờ, nhắm ngay phần vai của quái vật.
Tiếp theo đó, một loạt tiếng súng vang lên khắp khu rừng tăm tối, cùng với tiếng bước chân dữ dội, Rachel cũng buông từ từ vũ khí.
“Tiểu thư Rachel, chúng tôi nhận lệnh của trưởng tộc đến đưa người trở về lánh nạn khẩn cấp.”
Đội quân hoàng gia tới hộ tống, cô bình tĩnh bước tới chỗ họ.
“Vất vả cho mọi người rồi, thực lòng thì tôi cũng chưa gọi tới, mọi người nhận thông tin cũng nhanh đấy.”
“Tin tức ở đất nước này đã lan đến tận nước ngoài, nên nhanh chóng hấp tấp một chút.”
Rachel xua tay bảo người giải quyết nốt đám ma thú còn vất vưởng, dùng đồng hồ liên lạc với Hajin nhưng lại bị từ chối.
Phát hiện người nhận đang ngoài vùng phủ sóng, cô an tâm hẳn hoi ra.
“Đợi khi nào hai người tới nước Anh rồi, tớ sẽ đãi hai người một bữa ra trò….”
Cô tự cổ vũ bản thân mình, nghỉ ngơi đã đủ rồi thì việc tiếp theo cô sẽ làm, chính là lựa chọn tiêu diệt Thảm họa ở thành phó, hoặc quay trở về để bảo toàn.
– ——————————————–
Một tòa nhà cách 500m trung tâm thành phố.
Hajin đáp trực thăng trên sân thượng, tay bế theo Thyst, đưa cho vệ sĩ của Rachel chăm sóc.
“Cảm phiền mọi người, nói với cô ấy rằng…nếu như tôi không còn nữa…”
“Ngài Kim Hajin, đừng….”
“Làm ơn hãy chăm sóc cậu bé này.”
Cậu quyết định liều mạng một phen sống mái với Thảm họa, đó chính là điều duy nhất cậu muốn Kim Suho phải tỉnh ngộ ra.
Dám bỏ cậu đi một mình chống lại nó, vậy thì cậu cũng sẽ dùng cách thức của mình để đáp trả, chính là châm ngôn cậu tự khắc lên khi sống cùng nhau.
Lúc vệ sĩ vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, cánh máy bay đã khởi đọng hoàn toàn, Hajin nắm được cách điều khiển hoàn toàn, cất cánh lên và di chuyển tới trung tâm thành phố.
Cậu từ trên cao nhìn thấy rõ hình dạng của nó, cũng thấy mọi người đang cố gắng đẩy lùi nó, kể cả Suho và Nayun cùng nhau tác chiến một cách có nhịp điệu.
Nhưng muốn đánh bại nó, ít nhất phải có một vụ nổ lớn để tạo ra một sát thương, thoáng chóc cậu nhìn khoang điều khiển, nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Đây sẽ là cuộc chiến đánh liều cả mạng sống này, một lần và mãi mãi của bản thân mình!”
– ———End——–