Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư - Thanh Sắc Vũ Dực - Chương 95: Trung tướng của ta (5)
Lý Hâm thuở nhỏ lớn lên cùng phụ thân, yếu đuối lại trọng tình cảm, rõ ràng thường xuyên chịu khổ còn bị phụ thân đánh đập, vẫn bởi vì phụ thân đoạn tuyệt quan hệ phụ tử mà nhảy vực tự sát, cho thấy bản thân Lý Hâm là một người vô cùng coi trọng tình cảm gia đình. Nếu hắn thật sự là Lý Hâm, có được tin tức rõ ràng về mẫu thân như vậy, hơn nữa rất có khả năng mẫu thân có lý do bất đắc dĩ chứ không phải vứt bỏ cậu ta và phụ thân, vậy cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội gặp mẹ của mình.
Liền tính nguyên thân của hắn là Lê Hân, thì từ nhỏ nguyên thân cũng chưa từng tiếp xúc với người nhà, cuộc sống đơn điệu cô độc, cho nên hắn nhất định cũng rất khao khát tình cảm gia đình. Vì vậy, nếu nguyên thân nhận được tin tức này, chỉ sợ cũng sẽ biết rõ trên núi có hổ vẫn hướng núi hổ mà đi.
Nhưng hắn vừa không phải Lý Hâm, càng không phải nguyên thân Lê Hân, biết rõ là cạm bẫy, Lê Hân sẽ đi sao?
Lê Hân sẽ không đi, tinh thần lực hắn lúc này đúng là rất cường đại, binh lính bình thường không làm gì được hắn, cho dù gặp phải nguy hiểm, hắn vẫn còn hai lần hình thức tự cứu và một lần thuốc đề cao tinh thần lực, đều có thể giúp hắn nâng tinh thần lực lên cấp 7. Nhưng, tinh thần lực lên cấp 7 có thể đối phó bao nhiêu người? Nhiều nhất hơn ngàn người, nhiều hơn nữa liền không có khả năng.
Vì sao trùng dị hình lại có lực sát thương lớn như vậy? Không chỉ vì nó có sức mạnh khống chế tinh thần rất cường đại, còn vì trùng dị hình được vô số trùng vũ trụ bảo vệ. Bất kể loại tấn công tinh thần nào cũng cần có khoảng cách, một mình Lê Hân sử dụng tinh thần lực, bất kể lực lượng hay phạm vi tác dụng đều không thể so với âm nhạc, nhưng tốc độ thì nhanh hơn, dù sao thì âm nhạc là từ từ, mà tinh thần lực thì rất trực quan.
Coi như âm vực của hắn có thể đạt tới trăm mét, vậy thì sao? Đế quốc tùy tiện lấy ra một cây súng năng lượng, tầm bắn đã hơn trăm mét, nếu đối phương thật sự muốn bắt hắn, kỳ thật thuốc ức chế cũng có thể khắc chế tinh thần lực của hắn. Lê Hân đã từng thực hiện một thí nghiệm với Blake trước đây, hắn tự tiêm một mũi thuốc ức chế vào người, khi ấy không có phản ứng gì, chỉ là choáng đầu không được thoải mái, có cảm giác mệt mỏi. Sau đó Blake yêu cầu hắn tiêm nhiều hơn, để xác định loại thuốc này có hại với mình hay không, Lê Hân dứt khoát tiêm vào thêm vài mũi. Người bình thường tiêm vào 10 liều ức chế sẽ rất nguy hiểm, rất có khả năng sau khi ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa, hoặc gây ra thương tổn tinh thần. Mà Lê Hân lúc ấy sử dụng 20 liều thuốc ức chế, tinh thần lực cấp 6 trực tiếp hạ xuống cấp 3, đừng nói khống chế người, ngay cả tự bảo vệ mình còn làm không được.
Cứ việc tinh thần lực cường đại, hắn vẫn là yếu ớt như trước. Một khi đối phương nghĩ đến việc sử dụng súng tiêm thuốc ức chế ở cự ly xa, vậy khả năng hắn một người cũng khống chế không được đã hoàn toàn bị bắt.
Lê Hân không phải ngốc tử, liền tính hắn cảm thấy rất hứng thú với chuyện mẫu thân, cũng sẽ không chui đầu vào lưới.
Có thể làm ra loại chuyện này, đại khái chỉ có Lê Viêm hoặc viện nghiên cứu. Viện nghiên cứu không biết thân phận này của Lý Hâm, vậy chính là Lê Viêm. Lê Hân thật sự không hiểu, rốt cuộc Lê Viêm muốn làm gì. Bản thân hắn trên danh nghĩa là tôn tử, đương nhiên đây có thể chỉ là ngụy trang, hắn chẳng qua chỉ là thực nghiệm thể có khả năng khá đặc thù trong phòng thí nghiệm, Lê Viêm cảm thấy đặc biệt, liền ôm về tự mình nuôi dưỡng.
Lê Hân không biết mục đích Lê Viêm hợp tác cùng viện nghiên cứu và vì sao tự mình thực hiện thí nghiệm phôi thai, nhưng không quản mục đích là gì, hắn đều không muốn Lê Viêm thực hiện được.
Sau chuyện tinh hệ Bỉ Ngạn và Nghiêm Sí bị đánh tráo trước đó, Thẩm Uyển Như và Nghiêm Sí đều phái người theo dõi Lê Viêm cùng thuộc hạ tâm phúc của gã, thường xuyên chú ý động tĩnh, tránh xảy ra bất cứ điều gì. Lê Hân cũng thường giữ liên lạc với họ, biết Lê Viêm cùng cấp dưới của gã đều rất im lặng. Vậy tại sao tin nhắn này lại đến vào lúc này? Lê Hân cảm thấy, rất có khả năng Lê Viêm đã bí mật có một nhóm thuộc hạ không thuộc tập đoàn quân Đệ Tam, có thể giúp gã làm việc khắp nơi trên thế giới.
Như vậy bản thân lúc này đang một mình sống ở Thủ Đô tinh, liền nguy hiểm.
Lê Hân sao chép tin nhắn vào máy liên lạc rồi lần lượt gửi cho Nghiêm Sí, Thẩm Uyển Như cùng Phil, máy liên lạc của những người này đều là đặc thù không bị đế quốc theo dõi. Nếu như là bọn họ, có lẽ có thể tra ra nữ nhân này là ai, cũng có thể nhìn biết được hình ảnh được quay chụp ở đâu.
Làm xong hết thảy, Lê Hân biết hiện tại bản thân không thể ở một mình, nhưng trong thời kì đặc biệt, Nghiêm Sí cùng Thẩm Uyển Như đều không thể rời khỏi tuyến đầu, mà khi không có chiến sự, hắn cần ở lại đế quốc tăng lượng fans, tích lũy thực lực, mau chóng thăng cấp, ít nhất có thể tự bảo vệ mình thật tốt.
Không đợi Lê Hân nghĩ ra nên làm thế nào, tiểu áo bông tri kỷ Nghiêm A Mộc đã gửi một tin nhắn: 【Trước khi ta trở về, đừng ở trong nhà, chờ ta năm phút, tìm cho em một nơi an toàn. 】
Lê Hân cười, cảm giác có người quan tâm thật là tốt.
Quả nhiên qua năm phút, một thiết bị đầu cuối cá nhân xa lạ gọi cho Lý Hâm, Lê Hân nhìn thời gian, lựa chọn trò chuyện, trên hình chiếu ba chiều phản chiếu một khuôn mặt trung niên. Người trong đế quốc bình thường đều còn trẻ, người này thoạt nhìn là trung niên, ước chừng hơn hai trăm tuổi.
“Xin chào, Lý Hâm” Nam nhân trung niên có khí chất tương tự Nghiêm Sí, là một quân nhân “Ta tên là Triệu Thân, là quân nhân xuất ngũ của tập đoàn quân Đệ Nhất, thời điểm Nghiêm Sí vừa vào tập đoàn quân Đệ Nhất, chính là được phân đến đội của ta, quan hệ giữa ta và y vừa là thầy vừa là bạn. Thời điểm cậu tham gia biểu diễn thăm hỏi, tập huấn ở căn cứ văn nghệ binh, Nghiêm Sí được thuê tạm thời làm bên bộ phận hậu cần, chính là con gái Triệu Chân của ta hỗ trợ.”
Nga… Lê Hân nhướng mày, nguyên lai là như vậy, khó trách Nghiêm Sí có thể trà trộn vào căn cứ văn nghệ binh, lúc đó suýt nữa hắn còn nghĩ y là một tên biến thái nữa đó. Bây giờ mới hiểu được, Nghiêm A Mộc không phải biến thái, y chỉ là si hán mà thôi.
Thấy Lê Hân không có vẻ tức giận, Triệu Thân mới yên tâm, xem ra đồ đệ này của mình đã lừa được lão bà tới tay rồi. Nghĩ đến việc Nghiêm Sí tư tàng cái rương si hán tên “Lý Hâm” kia, Triệu Thân nhịn không được run run, Lý Hâm đứa nhỏ này hẳn là còn chưa biết đến sự tồn tại của cái rương đi? Một khi biết… Dù sao ông cũng tuyệt đối không nói ra, phá hư nhân duyên người ta là chuyện thiếu đạo đức nhất!
“Vừa rồi ta đã liên lạc với nữ nhi, sau khi nó nghe về tình huống của cậu, nói có thể xin thượng tướng Wilbon, tuyển dụng một giáo viên âm nhạc, mỗi tuần chỉ lên một hoặc hai tiết học, sẽ không làm chậm trễ công việc hiện tại, còn có thể ở lại căn cứ, thế nào?”
Quả thực quá tuyệt vời! A Mộc anh quả là áo bông nhỏ tri kỷ của ta, bình thường co đầu rút cổ ở căn cứ văn nghệ binh, lúc ra ngoài tham gia biểu diễn trực tiếp là đi theo đoàn, ăn ở cùng một chỗ, chỉ cần hắn không tìm chết mà đi đâu đó một mình, liền không có việc gì. Rắc rối duy nhất là không còn dùng tinh thần lực luyện cổ cầm được nữa, tốc độ nâng cao độ thuần thục có thể sẽ chậm lại một chút, cũng không có cách nào tiếp tục thu đĩa nhạc cho người ở Emir. Bất quá bên phía Emir Lê Hân đã thu âm được không ít đĩa nhạc, cũng đủ dùng đến kỳ nghỉ kế tiếp, về phần độ thuần thục, cùng lắm thì thời gian hắn nhàn rỗi lại điên cuồng luyện tập là được.
Hỏa tốc bắt xe buýt của trường tới đại học St. Tévez, dựa theo địa chỉ Triệu Thân đưa, ở trong chung cư giáo viên chờ tin tức. Nếu phía Triệu Chân không thành công, vậy dứt khoát ở nơi này cũng được, không tin Lê Viêm dám to gan lớn mật xuống tay ở đại học có hơn mười vạn người này.
Triệu Thân không nghĩ tới Lê Hân lại nhanh như thế, bọn họ vừa mới liên lạc mười phút trước! Bất quá Nghiêm Sí có nói, gần đây tiểu tình nhân của y dường như bị fan biến thái theo dõi, ở một mình rất sợ hãi, cần ở một nơi an toàn. Ngẫm lại Lý Hâm hiện tại một phút cũng không muốn ở một mình, tạm thời hắn ở đây cũng rất bình thường.
“Triệu lão sư!” Lê Hân vừa vào cửa đã rất lễ phép chào hỏi “Lần này thật sự xin lỗi đã làm phiền ngươi, ta có thể tạm ở nơi này không? Ta… một mình thật sự rất sợ hãi.”
“Đương nhiên không quan sao cả.” Triệu Thân có loại cảm giác như đang chọn con dâu, nhìn trên nhìn dưới thế nào cũng thấy vừa lòng “Nếu bên chỗ con gái của ta không được, thì ở lại chỗ này đi! Trong trường có nhiều người, tóm lại là an toàn.”
Quá tuyệt vời! Lê Hân thầm dựng ngón tay cái cho Triệu Thân, đúng là người tốt!
Hai người vừa nhận thức, một người làm nghệ thuật một người tham gia quân ngũ, cơ hồ không có tiếng nói chung. Song hai người không biết nói gì cũng hơi lúng túng, liền không hẹn mà cùng tán gẫu về Nghiêm Sí. Lê Hân biết rất ít về ba mươi năm trước của Nghiêm Sí, Nghiêm A Mộc tương đối trầm mặc, không phải loại người sẽ ma ma chít chít than vãn về việc trước đây anh ta đáng thương và uy phong thế nào, dù Thẩm Uyển Như đã kể một chút về thuở nhỏ của Nghiêm Sí, còn lại Lê Hân một điểm cũng không biết.
Vừa vặn Triệu Thân vẫn luôn chăm sóc Nghiêm Sí ngay từ khi y vừa tòng quân, ở cùng một đội với Nghiêm Sí mười mấy năm, cùng huấn luyện cùng chiến đấu, cũng có tình cảm sâu sắc với người đệ tử này, đã vì y mà kiêu ngạo, cũng cảm thấy tiếc cho phần cảm xúc bị che giấu của y, hài tử tự đem mình biến thành máy móc. Bây giờ thấy Nghiêm Sí tìm được bạn lữ, còn lộ ra bộ dáng không bình thường ( rương si hán), mặc dù có chút khác người, nhưng Triệu Thân vẫn rất vui vẻ, Nghiêm Sí có được một người làm bạn, sẽ giúp y bớt vô tâm như trước.
Vào ngày Nghiêm Sí tòng quân đã gặp phải một trận chiến lớn, hai người y cùng Grant loạng choạng bị đưa vào đội quân tiếp viện trợ giúp tinh hệ Nam Tự, đó là trú địa của tập đoàn quân Đệ Nhất, hơn hàng tỷ con trùng vũ trụ bao trùm toàn bộ tinh cầu, cuộc chiến vô cùng thảm thiết. Tân binh vừa lên chiến trường đã gặp loại tình huống này, dù rằng bình thường có ưu tú, trong lúc nhất thời cũng khó mà thích ứng. Grant khẩn trương đến mức khó điều khiển cơ giáp, Nghiêm Sí lại bình tĩnh ổn trọng mang cơ giáp dự phòng cho tân binh giết địch theo tiết tấu của Triệu Thân, dần dần quen thuộc với hình thức chiến đấu.
Triệu Thân là lão tướng có kinh nghiệm phong phú, ông hoàn toàn không nghĩ tới gia hỏa này rõ ràng là tân binh lại thích ứng nhanh như vậy. Hơn nữa với thiên phú cấp song S kinh người, dần dần, sau khi giết được mười con, trăm con, ngàn con trùng vũ trụ, Nghiêm Sí đã đem kiến thức học ở trường dung hợp cùng chiến trường thảm thiết, hoàn toàn thích ứng tiết tấu chiến đấu.
Nhưng trùng vũ trụ thật sự quá nhiều, bởi vì mẫu trùng có sức sinh sản mạnh mẽ, đại khái cách mỗi năm năm bọn họ phải đối mặt với một trận đại chiến, lần này lại đến đúng lúc. Trong trận đại chiến, số lượng trùng vũ trụ phải tính bằng hàng triệu, từng cái chiến trường đều ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không thể có quân tiếp viện. Hơn mười triệu trùng vũ trụ rốt cục đã bị quét sạch dưới sự liều chết chiến đấu của quân sĩ, nhưng trước khi họ kịp lấy lại hơi, lại có hàng trăm triệu trùng vũ trụ kết thành đàn rợp trời kín đất đánh úp tới.
Ba triệu chiến sĩ cùng hai mươi ngàn viện quân tân binh đã có hơn một triệu người bị thương ở trận chiến trước, bây giờ chỉ còn lại hơn một ngàn bảy trăm người, trong đó còn có khoảng hai trăm ngàn người bị thương và không thể tái chiến được. Một triệu năm trăm ngàn người không có cơ hội thắng ba bốn tỷ trùng vũ trụ, nhưng hiện tại bọn họ đã tiêu hao hết năng lượng, hầu như không có vũ khí hạng nặng, cơ giáp cũng đã tiêu hao bảy tám phần năng lượng. Đối mặt với trùng vũ trụ vào lúc này, cũng chỉ có thể tử chiến đến cùng, đồng quy vu tận cùng chúng nó.
Trận chiến giằng co một giờ, hai giờ và đến giờ thứ ba, cơ giáp của Triệu Thân và Nghiêm Sí đều đã bị trùng vũ trụ cắn nát, họ chỉ có thể chiến đấu tay đôi với địch. Trùng vũ trụ lao tới không ngừng, một chiến sĩ bên cạnh Nghiêm Sí bị bầy trùng kéo đi, Nghiêm Sí vội đưa tay ra tóm lấy, nhưng thứ y cướp về được trong nháy mắt đã bị ăn sạch chỉ còn lại phần thi thể tàn khuyết.
Một khắc ấy, gương mặt vốn vẫn luôn điềm tĩnh của Nghiêm Sí lộ ra một tia ngây dại, trong trận chiến dịch này, một lúc đối mặt quá nhiều sinh tử, y chưa từng gặp phải chuyện quá nhiều người bên cạnh mình cứ như vậy mà biến mất. Quan trọng hơn là, y đã cố gắng hết sức để cứu, lại chỉ như đang làm việc vô dụng.
Sự trống rỗng nhất thời này đã khiến Nghiêm Sí có khoảng không, hơn mười con trùng đột phá phía trước lao tới, Triệu Thân vội vàng nổ pháo vào chúng, vọt tới bên cạnh Nghiêm Sí hung hăng cho y một bạt tay. So với nắm đấm, những cái tát thanh thúy dễ làm người ta thanh tỉnh hơn. Nghiêm Sí khôi phục tinh thần lại một chút, y chậm rãi nhìn về phía Triệu Thân, nghe thấy lão binh ấy quát rằng: “Ngươi còn có thời gian bi thương cái rắm, chiến đấu!”
Trên chiến trường không có sinh tử, chỉ cần ngươi còn sống một khắc, thì phải không ngừng chiến đấu. Không có thời gian để thương tiếc cho những đồng đội đã chết, ngươi chỉ có thể không ngừng chiến đấu, chém giết, nếu không giây tiếp theo kẻ chết sẽ chính là ngươi, và ngươi thậm chí sẽ không có cơ hội báo thù cho chiến hữu của mình.
Sau trận chiến đó, Nghiêm Sí từ một tân binh vừa mới tòng quân đã lập tức được phong quân hàm thiếu úy và xếp vào đội của Triệu Thân. Bọn họ đều là tiếp nhận mệnh lệnh tại bệnh viện, quá nhiều người bị thương, bệnh viện dã chiến cơ hồ không có chỗ cho họ dưỡng thương, Nghiêm Sí cùng Triệu Thân bị bỏ lại ở sảnh bệnh viện, bị Mộc Selen quấn thành xác ướp. Bọn họ chỉ bị thương nhẹ, không có cơ hội được đưa vào phòng bệnh.
Ba triệu binh lính, hai mươi ngàn tân binh, hai triệu bốn trăm ngàn người tử vong, còn lại năm trăm ngàn chiến sĩ trọng thương và một trăm ngàn bị thương nhẹ. Trong hai mươi ngàn tân binh, chỉ còn 231 người sống sót, trong đó có 129 người bị nội thương nghiêm trọng, cuộc đời này không thể tiếp tục lên chiến trường được nữa, trong số 102 tân binh còn lại, có 83 người tinh thần dị biến và cũng không thể tiếp tục chiến đấu. Hai mươi ngàn tân binh, trải qua khảo nghiệm cuối cùng còn có thể tiếp tục chiến đấu, chỉ có 19 người.
Đây là chiến tranh, đây là khoảng cách tuyệt đối không thể vượt qua giữa các chủng tộc, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.
Nhưng mà, ngày thứ ba, tinh hệ Nam Tự lại lần nữa bị trùng vũ trụ tập kích, hơn một trăm ngàn người bị thương nhẹ, trong đó bao gồm Nghiêm Sí, Triệu Thân cùng Grant, kéo lê thân hình mỏi mệt lần nữa lên chiến trường.
Trong mắt Grant, thời điểm Nghiêm Sí lần đầu lên sân khấu đã biểu hiện như một sĩ quan lão luyện, trấn định lại có kinh nghiệm, thập phần khiến người ta ghen tị. Nhưng ở trong mắt Triệu Thân, ông biết rõ trận chiến này cuối cùng chỉ còn lại ba mươi ngàn người sống sót, đối với 3 tân binh vừa tiến vào quân đội này là quá mức tàn khốc. Trong mắt y không có giấc mộng trở thành hào quang sáng ngời, chỉ lưu lại sự bức bách và khắc chế với chính mình.
Từ đó về sau, Nghiêm Sí không có lúc nào là không bức bách bản thân. Y buộc chính mình trở thành một người máy, huấn luyện cường độ cao cùng các loại quy tắc khiến y học được cách kiểm soát sức lực hoàn hảo nhất. Trên chiến trường, mỗi một động tác của y đều phải tiết kiệm khí lực nhất, mỗi lần dùng dị năng đều nhất định phải tiết kiệm năng lượng nhất. Chỉ có như vậy, y mới có thể kiên trì đến cùng, và có sức mạnh để bảo vệ những người xung quanh mình.
Nghiêm Sí là tiên thiên dị năng giả hệ hỏa cấp song S, thiên phú kinh người, như vậy thì đã sao? Những gì Triệu Thân nhìn thấy là mười năm khổ luyện, cùng sự kìm nén cực hạn cảm xúc của y.
Trong số những tân binh nhập ngũ cùng năm đó, có lẽ sẽ có người có quan hệ tốt với Nghiêm Sí, mỗi lần tưởng niệm*, mỗi lần tảo mộ đều có thể nhìn thấy Nghiêm Sí đứng trong rừng cây chiến dịch lần đó, yên lặng ngước nhìn những cái tên đã cao lớn kia*. Y áp bức chính mình lên đồng đội, điều này giúp y có thể tập trung vào chiến trường, cho dù từng giương mặt quen thuộc có biến mất giữa bầy trùng, cũng không thể phẫn nộ, không thể mất đi bình tĩnh, không cho phép bản thân rời bỏ vị trí.
*Công tế (公祭): tưởng niệm; mặc niệm; thờ cúng; tế tự; cúng tế.
*Ở đây nhắc đến việc mỗi chiến sĩ hy sinh trên chiến trường đều được chôn dưới 1 gốc cây trên tinh cầu nghĩa trang. Mỗi 1 gốc cây đều có khắc tên chiến sĩ tương ứng. Đại diện cho bọn họ sống mãi trong lòng mỗi người dân đế quốc.
“Mọi người đều chỉ nhìn thấy vinh quang của Nghiêm Sí, tuổi còn trẻ đã trở thành trung tướng trẻ nhất trong lịch sử đế quốc.” Triệu Thân thở dài nói “Nhưng đã có ai nhìn thấy sự khắc chế và cố gắng đằng sau y, có ai nhìn thấy sau khi y tảo mộ cả đêm không ngủ chạy đến phòng huấn luyện dùng thể lực tập thả lỏng đầu óc, lại có ai nhìn thấy y được chẩn đoán đã chết não sau trận chiến bảo vệ bắc cương, vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Đứa trẻ này quá tàn nhẫn và khắc nghiệt với bản thân, con người phải có tình cảm, cho dù là áp lực, thời điểm nên đau vẫn có thể đau. Ta hi vọng, một ngày nào đó y có thể gặp được một người khiến y không cần phải kìm nén cảm xúc của mình, có thể bao dung đau thương cùng thống khổ của y.”
“Ta sẽ, ta có thể.” Lê Hân nặng nề gật đầu, hắn có thể vĩnh viễn làm chỗ dựa vững chắc phía sau y “Có ta ở bên một ngày, Nghiêm Sí tuyệt đối sẽ không bao giờ bị tổn thương tinh thần.”
Hắn cùng A Mộc lúc vừa bắt đầu đã cần lẫn nhau, A Mộc bảo vệ thân thể yếu ớt của hắn, mà hắn sẽ bảo hộ tinh thần yếu ớt của A Mộc. Bọn họ phụ thuộc vào nhau, là một đôi phù hợp nhất.
Triệu Thân nhìn vẻ mặt kiên định của Lê Hân, âm thầm gật đầu. Ông do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Nếu cậu có loại nhận thức này, ta có thể yên tâm giao Nghiêm Sí cho cậu. Chỉ là… lỡ như có một ngày, cậu phát hiện Nghiêm Sí có sở thích… đặc thù gì, tốt nhất có thể… thông cảm một chút.”
Lê Hân: “…”
Nhìn biểu tình rối rắm của Triệu lão sư, hắn dường như có một cảm giác giác ngộ. Sở thích đặc thù Nghiêm A Mộc, đại khái chính là… si hán đi. Trong những ngày bọn họ gặp lại nhưng không nhận ra kia, hắn đã lĩnh hội sâu sắc tình cảm bùng nổ của Nghiêm Sí.
Cùng Triệu Thân hàn huyên rất nhiều chuyện về Nghiêm Sí, càng nghe càng đau lòng, càng nghe càng yêu A Mộc nhiều hơn. Mười năm chiến trường, mỗi một huân chương đều là máu và nước mắt, sau lưng mỗi một quân hàm, đều núi xác biển máu và vô số đêm không ngủ.
Lê Hân ở chỗ của Triệu Thân một đêm, ngày hôm sau nhận được liên lạc từ Triệu Chân, nàng đã được Angel cho phép, đồng ý Lê Hân tiến vào.
Một đêm hiểu biết sâu sắc, giúp Triệu Thân biết được Lý Hâm là người ngoài mềm trong cứng lại có chút cá tính, không bị những công huân của Nghiêm Sí mê hoặc, ngược lại sẽ đau lòng vì y. Lý Hâm không phải đứa con của quyền lực, hắn là thật lòng yêu Nghiêm Sí.
Yêu ai yêu cả đường đi, Triệu Thân lúc này cũng vô cùng thích Lê Hân. Lê Hân cũng đáng tuổi cháu của ông, lại ngoan ngoãn như vậy săn sóc người như vậy, thật là một đứa nhỏ tốt.
Vì thế lúc Triệu Chân nhìn thấy Lê Hân, phát hiện lão cha của mình có chút dong dài.
“Tiểu Chân, Lý Hâm hài tử này, người tốt bụng lại có tài hoa, vạn nhất có người ghen tị bắt nạt nó, con hãy quan tâm một chút. Còn có, cấp bậc gien nó không cao, thể lực không tốt như chúng ta, lại rất khắc khổ, nhớ hãy nhắc nhở nó nghỉ ngơi, đừng để bị mệt mỏi quá. Còn có, nếu kẻ cuồng theo dõi kia đuổi tới gần căn cứ, con nhất định phải giúp Lý Hâm bắt hắn, đừng để hắn quấy rầy cuộc sống Lý Hâm. Còn có…”
Triệu Chân: “…”
Nàng lớn tới bây giờ như thế nào chưa thấy lão cha mình thập nhị tứ hiếu như vậy a, lên chiến trường bỏ nàng ở nhà, ngay cả lúc nàng kết hôn cũng không trở về!
Vì thế một người luôn có lý trí và EQ cao như Triệu Chân, nhịn không được lộ ra thần sắc ghen tị với Lê Hân.
Lê Hân: “…”
Triệu lão sư, ông ăn ngay nói thật, năng lực chiêu hắc của A Mộc nhà chúng ta có phải hay không được ông truyền lại?
Có lẽ mình khá được các lão trung niên hoan nghênh? Trước có Phil sau có Triệu Thân, một ba ba một gia gia, lẽ nào về sau hắn có thể tự xưng là sát thủ nam nữ trung niên cao tuổi?
Triệu Chân cuối cùng thật sự không thể nhìn tiếp bộ dáng gia gia ngốc của Triệu Thân thêm nữa, nhanh chóng tống lão cha ra khỏi cửa, sau khi trở về trên dưới đánh giá Lê Hân một phen, nhẹ phiêu phiêu nói: “Đi theo ta đi.”
Cái cau mày đó, cái trợn mắt đó, tất cả đều là ngọn lửa ghen tị. Lê Hân nhịn không được đen mặt, nè, hắn thật sự không có ý định cướp ba ba đâu a!
Đầu tiên an bài cho Lê Hân một chỗ, vẫn là phòng đơn, bất quá ở trong căn cứ, không cho phép người khác tiến vào, phòng đơn cũng rất an toàn. Sau khi sắp xếp chỗ ở xong, Triệu Chân nói: “Thượng tướng muốn gặp cậu.”
Lê Hân gật đầu, dù sao cũng đến làm giáo viên, nhất định phải thảo luận với lãnh đạo về giảng dạy cùng sắp xếp chương trình học như thế nào, điều chỉnh khóa học thế nào khi có sự kiện cần tham gia, phải làm gì khi cần đến trường để học.
Hắn đi theo sau Triệu Chân vẫn còn thập phần ghen tị vào văn phòng của Angel, Triệu Chân đem người đưa đến liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lê Hân cùng Angel.
Angel vẫn xinh đẹp như thiên sứ, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía Lê Hân, sau một phen đánh giá thì gật đầu: “Tinh thần lực của cậu, ngược lại còn mạnh hơn lần trước ta nhìn thấy không ít.”
Huyết mạch Lê Hân nhất thời toàn thân chảy ngược, như rơi vào hàn băng, bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Angel. Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng bạc nhàn nhạt, tinh thần lực nhanh chóng ngưng tụ, nếu Angel có chút dị động nào, hắn sẽ lập tức công kích nàng!
“Đừng khẩn trương như vậy.” Angel lại bình tĩnh mỉm cười “Đế quốc gien song S từ trước chỉ có hoàng tộc, đế quốc khống chế dư luận và lưu đày những kẻ vượt quá giới hạn tinh thần, viện nghiên cứu thậm chí dám thèm muốn những anh hùng đã mất đi sức mạnh, việc này cậu không cảm thấy buồn cười sao? Một đế quốc đã duy trì nhiều năm như vậy, cư nhiên lại có chế độ gần như chuyên chế đến thế, cậu không cảm thấy nguy cơ sao?”
“Ta chỉ cảm thấy không hợp lý.” Dưới tình huống cực kỳ căng thẳng, không biết vì sao Lê Hân ngược lại trở nên tỉnh táo, tất cả cảm xúc của hắn tựa hồ đều bị áp chế, sợ hãi, kích động đều không còn, chỉ còn lại có tốc độ vận chuyển đại não, dưới tình huống như vậy, vẫn phải bình tĩnh phân tích mục đích của Angel.
“Đúng là không hợp lý, một liên minh tinh tế, đã có tên tuổi như đế quốc. Quốc hội ác ý trục xuất những người bị coi là tàn tật, viện nghiên cứu tiến hành thí nghiệm thực nghiệm thể không chút kiêng nể, hoàng tộc chỉ là bức tường cỏ, bên nào mạnh liền đổ về bên đó…” Angel lắc đầu “Lúc ta biết có loại sinh vật trùng dị hình, ta liền biết, ngày tàn của đế quốc đã đến.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Lê Hân phát hiện mình càng ngày càng bình tĩnh, đầu óc và tâm linh như được hoàn toàn ngăn cách, trong lòng lo lắng, nhưng đầu óc lại thập phần thanh tỉnh “Cho rằng ta là người có thể kết thúc đế quốc của cô, hay cảm thấy ta là bước ngoặt của đế quốc.”
Angel nhướng mày: “Ta nghĩ có thể cậu sẽ sợ hãi, hoặc sẽ liều lĩnh công kích ta, không nghĩ tới lại bình tĩnh như vậy. Kỳ thật không có gì, về chuyện tinh thần lực của cậu, lần đầu gặp mặt ta chỉ là đoán, hiện tại cậu trở nên quá cường đại, cường đại đến mức ta có thể cảm nhận được năng lượng của cậu, vì vậy mới xác định cậu thật sự có được sức mạnh hoàn toàn khác với toàn bộ nhân loại. Không cần lo lắng, cấp bậc gien của ta và cậu khác nhau, cho nên mới có thể cảm giác được, về phần những người khác, không có loại năng lực này.”
Đồng tử Lê Hân cơ hồ hoàn toàn chuyển sang màu bạc, ngân quang mắt thường có thể nhìn thấy. Hắn biết trạng thái hiện giờ của mình thập phần quỷ dị, lại không thể giải thích được. Hắn cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo đến mức trước nay chưa từng có, lập tức ý thức được ẩn ý trong lời nói của Angel: “Cô nói, song S, không phải sức mạnh thể chất, mà là sức mạnh tinh thần? Chỉ có đế quốc mới có được loại sức mạnh này? Huyết mạch hoàng tộc… không đúng, tinh thần lực không phải là thứ giới hạn trong một huyết thống thần bí nào đó, mà là tiến hóa tất nhiên của nhân loại.”
“Cậu thông minh vượt ngoài tưởng tượng của ta.” Angel thở dài “Đúng vậy, huyết mạch hoàng tộc… gạt người gì đó. Chẳng qua bên trong hoàng tộc có một loại thuốc có thể khống chế kích thích tinh thần người khác, ta cùng tỷ tỷ, bất quá chỉ là hai người may mắn sống sót sau tác dụng phụ của thuốc.”