TINH GIẢ: LUYỆN LINH ĐẾN 1000 TẦNG - Chương 111: Hành trình di chuyển(khởi hành)
Nhân Chiêu Lan nhận thức được đã nhìn sang phía của Ngọc Linh Thảo, liền hỏi: “Ngươi chính là người hộ tống của ta sao?”
“Vâng, là t…”
Ngọc Linh Thảo chưa kịp nói hết câu, Nhân Chiêu Lan đã bắt đầu chen cái kia khẩu đàm vào: “Lùn quá! Lại còn nhỏ nữa!”
Vừa nói, nhãn quang của Nhân Chiêu Lan lại hướng về phía ngực của Ngọc Linh Thảo, làm cho cô bé có chút đề phòng mà che lại, ánh mắt tỏa ra một chút sát khí.
Nhân Chiêu Lan cảm thấy một chút sự đáng sợ của Ngọc Linh Thảo, phút chốc khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhưng đã nhanh chóng hồi thần lại, cất tiếng: “Ngươi như thế này, làm sao mà bảo vệ được ta, lại nói, ngươi còn đang đe dọa ta sao?!”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy thì mở ra một nụ cười nói: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không c…”
Ngọc Linh Thảo vẫn chưa kịp nói hết câu, Nhân Chiêu Lan đã chen miệng vào lần nữa: “Ngươi còn dám cãi ta sao?! Đúng là một cái kia hộ vệ thất bại mà!”
Ngọc Linh Thảo nghe xong, trên khuôn mặt đã không còn hiện lên vẻ bình tĩnh ban đầu, trên mặt hiện lên chút tức giận, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nhịn, đứng lên nói: “Nhân Chiêu Lan ngài là người hộ tống của tôi, bất quá tôi cũng không phải là người chăm sóc của ngài, tôi chỉ là người đưa ngài đi và đảm bảo an toàn cho ngài mà thôi.” Ngọc Linh Thảo từ tốn đáp, nhưng mà Nhân Chiêu Lan lại tỏ ra cái thái độ ngỗ nghịch đáp lại rằng: “Ngươi lại hay quá ha, lại dám cãi chủ nhân là ta, đúng là không biết viết cái kia chữ chết thế nào.”
Ngọc Linh Thảo hạ thấp người, cung kính nói: “Tôi không có nói vậy, hơn nữa, tôi cũng chỉ là mới giải thích cho ngài hiểu, tránh sau này nhầm lẫn mà th…”
Ngọc Linh Thảo lại chưa nói hết câu, Nhân Chiêu Lan cũng lại chen vào lần nữa: “Ngươi đúng là biết cãi thật đấy! Này, ngươi mấy tuổi rồi?”
“Tôi năm nay là mười tuổi rồi ạ.”
“Ha! Mới mười tuổi mà đã cãi được như thế này đấy! Ta cũng phải kính phục luôn đấy, con nhóc chết tiệt kia!” Nhân Chiêu Lan nói tiếp: “Ta đây năm nay cũng chỉ vừa mới mười hai tuổi, ngươi đây là nên gọi ta một tiếng chị đấy! Nào, gọi đi!”
Nhân Chiêu Lan vừa nói, vừa ghé sát nhĩ tử về phía của Ngọc Linh Thảo, vẻ mặt mong chờ: “Nào nào, hãy gọi ta là chị đi, nào! Sao? Không gọi được cơ à?”
Nhân Chiêu Lan cứ khiêu khích như thế, Nhân Mạn Thu cũng cố hết sức ngăn cản lại, nhưng hiện đã quá muộn, cái kia sự tức giận của Ngọc Linh Thảo đã lên đến cực điểm, liền đem một đấm của mình tặng ngay cho Nhân Chiêu Lan một cái, khiến cho khuôn mặt của cô bé khi ấy bị biến dạng.
…
…
…
Ngay tại xe ngựa, hiện giờ lại có 3 người trên xe, một người là người đánh xe, một người là Ngọc Linh Thảo, người còn lại là Nhân Chiêu Lan.
Nhân Chiêu Lan ngồi co rúm một góc, hướng cái khuôn mặt sưng vù vào góc xe, ánh mắt giống như mất hồn.
Ngọc Linh Thảo nhìn thẳng vào Nhân Chiêu Lan, ánh mắt chán nản nói: “Tôi đã nói là sẽ chữa lành cái kia khuôn mặt cho cô rồi mà, sao cô vẫn cứ cố chấp ôm khư khư nó trong người làm gì?”
“Tôi giữ nó lại, làm mối thù về sau.” Nhân Chiêu Lan đáp, ánh mắt tỏa ra một chút sự căm ghét về Ngọc Linh Thảo.
Ngọc Linh Thảo thở dài một cái, không biết nói gì thêm, đã bắt đầu tiếp cận chỗ của Nhân Chiêu Lan. Nhân Chiêu Lan thấy Ngọc Linh Thảo lại gần mình thì đã tỏ ra sợ hãi, chất giọng run rẩy nói: “C-c-cô muốn làm gì!”
Ngọc Linh Thảo nhìn Nhân Chiêu Lan với ánh mắt kiên định, nói: “Đưa mặt ra đây, tôi sẽ chữa trị nó!”
Nhân Chiêu Lan cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng lại không thể nào thoát ra được, giống như là con sâu cố gắng cựa quậy khỏi mỏ chim vậy, hoàn toàn không thể nào làm được. Nhân Chiêu Lan không chịu buông bỏ, cứ một mực cố gắng thoát ra, miệng hét lớn: “Bỏ ra. Ta không chữa trị đâu, ta không muốn ngươi là người chữa trị?”
Nhân Chiêu Lan cứ liên tục cựa quậy, làm cho Ngọc Linh Thảo không tài nào tập trung vào một điểm được, ngay lúc ấy, cái kia người đánh xe ngựa đã cứ thế liên tục bị quấy rầy, tức giận quát lớn: “Im lặng đi! Có biết là hai người đang làm ồn lắm không hả?!!”
Tiếng quát ấy của người đánh xe ngựa đã làm cho Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan phải bế khẩu đi, không được phát ra một lời nào quá lớn nữa.
Ngọc Linh Thảo nhỏ giọng nói: “Ngươi kìa, làm ồn đến người khác rồi.”
Nhân Chiêu Lan nghe vậy thì định quát lớn: “Đó là vì…” Nhưng lại bị Ngọc Linh Thảo ngăn cản lại, ánh mắt hướng về phía người đánh xe mà nói: “Đừng có làm ồn, nhỏ giọng lại!”
Nhân Chiêu Lan gật đầu, lại nhìn về phía người đánh xe, phát hiện rằng lần này không làm kinh động đến ông ấy, vì thế cả hai đã thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi, Nhân Chiêu Lan bắt đầu nói, giọng nhỏ lại: “Đó là vì ngươi đấy, nếu như ngươi cứ để mặc như vậy không chữa cho ta thì đã không có cái gì chuyện này xảy ra.”
“Nhưng mà cho dù thế nào thì ta vẫn là người hộ tống ngươi, ta không thể nào để mặc ngươi như thế được.”
“Vậy thì đấm ta là một cái mà người hộ tống có thể làm sao?”
“Tôi là người hộ tống, không phải là người phục vụ của cô.”
Nói đến đây, Nhân Chiêu Lan cũng phải câm lặng đi, không thể nói thêm lời nào, cũng không biết nói thêm lời nào, bởi vì Ngọc Linh Thảo nói đúng, cô bé đối với Nhân Chiêu Lan cũng chỉ là người hộ tống, đưa cô đến nơi chỉ định, vậy thì cần gì mà phải kiêng nể cơ chứ, có khi không đánh đến mức bị thương nặng là tốt rồi.
Nhân Chiêu Lan bắt đầu để cho Ngọc Linh Thảo chữa trị vết thương kia, trong đầu lại cứ nghĩ về chuyện hồi nãy.
Rốt cuộc là cô bé Ngọc Linh Thảo này có loại thực lực nào, cho dù có giấu đi khuôn mặt, giấu đi cảnh giới, nhưng mà cái kia sức mạnh đã là không theo lẽ thường rồi. Cô ta trực tiếp khống chế mình, người đang là luyện thể kì ngũ tầng, ngăn cho mình không thể nào thoát ra được, đúng là yêu nghiệt mà.
Vết thương ban đầu Ngọc Linh Thảo đã chữa trị xong, hiện giờ khuôn mặt của Nhân Chiêu Lan đã hoàn toàn trở lại hình dáng ban đầu, không còn sưng tím như trước nữa.
“Được rồi, khuôn mặt của cô hiện giờ đã trở lại ban đầu.”
“Ờ, ừm!” Nhân Chiêu Lan lúng túng nói.
Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì hỏi: “Không cảm ơn tôi sao?”
Nhân Chiêu Lan nghe vậy thì kinh ngạc xen lẫn tức giận nói: “Ơ, tôi đây là vết thương do cô gây ra, lại còn muốn tôi cảm ơn nữa sao?!”
Nhân Chiêu Lan nói ra, Ngọc Linh Thảo lại tỏa ra một chút cái kia khí thế đáng sợ, Nhân Chiêu Lan theo vô thức run rẩy nói: “C-cảm ơn.”
Nghe Nhân Chiêu Lan nói thế, Ngọc Linh Thảo cũng thu lại cái uy thế mà nói: “Phải vậy mới tốt chứ.”
Sau đó, Ngọc Linh Thảo đã ngồi lại chỗ cũ, im ắng không còn phát ra tiếng động.
Sau một lúc, Nhân Chiêu Lan đã cảm thấy chán nản mà nói: “Cái này thì phải di chuyển đến đâu?”
“Theo như lộ trình thì chúng ta là đang đi về phía trung tâm của đảo văn sanh, Phạn hoàng thành, đích địa phương hoàng phủ, xứ cư ngụ của các vị hoàng tộc.” Ngọc Linh Thảo đáp.
Theo như diện tích của đảo văn sanh, bởi vì diện tích khá lớn, lại là khu vực có nhiều thương dân qua lại, hướng về phía đảo này mà giao thương, vì thế mà đã chia ra nhiều phần khác nhau, cho dễ cai quản. Ở phía ngoại thành, là những loại thành nhỏ, lẻ, bao bọc quanh hòn đảo, cũng là nơi có lực lượng bảo vệ lớn nhất, phía nội thành là phía khá lớn, nơi đây bao phủ nhiều loại kì tài học nghệ, cũng là nơi giao thương nhiều nhất, mức độ hàng hóa cũng là cao nhất. Phía cận trung tâm, là nơi gần với trung tâm nhất, nơi đây được điều chỉnh và là địa thế vững chắc nhất của cả đảo văn sanh này, thường là vận chuyển hàng hóa tới hoàng phủ là chủ yếu. Phía trung tâm, chính là mức độ lớn nhất, cũng là diện tích to nhất, nơi đây chủ yếu là các loại quý tộc cỡ lớn hoặc hoàng tộc cư ngụ, ngoại trừ ở phía trung tâm, nơi nào cũng sẽ có ít nhất một loại quý tộc cai quản một cái tòa thành nhỏ.
Dù cho là phía bên nào, nơi đây vẫn có một sự chặt chẽ đến độ có thể nằm ở phương diện rất là an toàn, cũng có thể nói là an toàn xếp hạng vào 100 loại thành quốc an toàn nhất.
“Vậy thì phải bao giờ mới có thể tới đó?” Nhân Chiêu Lan hỏi.
Ngọc Linh Thảo suy ngẫm một lát rồi đáp: “Nếu cứ theo vận tốc và lộ trình này, cũng phải là một tháng mới tới nơi.”
Nhân Chiêu Lan nghe một cái liền chấn kinh. Sở dĩ cô ấy biểu hiện như vậy là vì ban đầu cô bé muốn thoát khỏi Ngọc Linh Thảo càng sớm càng tốt, nhưng hiện giờ lại nghe rằng cần tốn hẳn một tháng mới có thể tới nơi, điều này đã khiến cho thế giới của Nhân Chiêu Lan bị sụp đổ.
Ngọc Linh Thảo nhìn Nhân Chiêu Lan đang biểu hiện ánh mắt thờ thẫn, phút chốc đã thở dài một hơi, trong đầu lại suy tư.
Có vẻ như nhiệm vụ này sẽ mệt lắm đây.