TINH GIẢ: LUYỆN LINH ĐẾN 1000 TẦNG - Chương 110: Nhân Chiêu Lan
Đây chính là nơi nhiệm vụ phát hành sao? Trông lớn thật.
Ngọc Linh Thảo nhìn vào, lại cảm thán một cái, nhìn về phía thành phủ đã có thể xác định được cái kia thành phủ này có diện tích một cái hòn đảo tầm trung nhỏ, ước tính hơn chục nghìn mét khối.
Ngọc Linh Thảo đáp xuống, bắt đầu đi bộ về phía cửa thành phủ, nhưng đột nhiên lại có hai tên lính đứng chặn Ngọc Linh Thảo lại, mở miệng nói: “Đây là thành phủ của Nhân Mạn đại nhân, người không liên can không được bước vào!”
Ngọc Linh Thảo nhìn vậy, lại lấy ra một cái kia ngọc bài thân phận, liền trực tiếp hướng về phía của những tên lính, nói: “Ta là chấp pháp sư, người của chấp pháp hội. Hiện giờ ta đang thi hành nhiệm vụ, xin hãy nhường đường.”
Những tên lính cầm lên cái kia ngọc bài quan sát, đã có thể nhận ra được cái kia thân phận to lớn của người đó, liền nói: “Xin hãy chờ một lát, để chúng tôi bẩm báo với đại nhân về việc này.”
Nói xong, tên lính bắt đầu mở cửa, nhanh chóng chạy vào bên trong, tên còn lại thì đứng đó quan sát Ngọc Linh Thảo, tránh để cô bé bỏ chạy đi, nhưng cũng chỉ là quan sát được thôi, bởi vì là người phàm, cũng là luyện thể cảnh nhị tầng, làm gì có sức mà đuổi đi được một cái kia tinh giả chính thức được chứ. Lại nói, khi trước hắn ta từng nghe phong phanh rằng một chấp pháp sư lại có ít nhất là cái kia tu vi chuyển hóa cảnh trở lên, làm cho hắn ta chắc chắn rằng không nên đắc tội với người này.
Cái kia khoảng khắc lẳng lặng hiện lên một lúc, Ngọc Linh Thảo lại mở miệng: “Cậu, không lấy cái ghế nào cho tôi ngồi sao?”
Ngọc Linh Thảo nói, trong lời nói lại có chút sát khí đe dọa khiến cho tên lính có chút sợ hãi mà tuân theo.
Hắn ta nhanh chóng đi lấy ra cái ghế dài, đặt xuống đất, lùi lại vài bước hướng hai bàn tay về phía cái ghế nói: “Xin mời.”
Ngọc Linh Thảo ngạo nghễ bước tới, nhanh chóng ngồi xuống, sau đó chờ thông báo của tên còn lại. Tên lính kia thì lại cảm thấy sợ run cả người, bởi vì sau khi Ngọc Linh Thảo ngồi xuống, lại không còn tiếng động nào mà phát ra cả, nhưng áp lực về nỗi sợ của anh ta lại cảm đến cực điểm, sợ rằng chỉ cần làm cái gì lỡ lầm chút thôi là sẽ chết.
Ngọc Linh Thảo nhìn tên lính run như cầy sấy, lại không cảm thấy không khí lạnh một chút nào, hiếu kì hỏi: “Ngươi run cái gì vậy?”
Ngọc Linh Thảo phát ngôn, tên lính đã sợ sắc thái trầm xuống, nhưng không muốn làm kinh động, liền nói “Không, không có gì.”
Ngọc Linh Thảo nghe vậy, cũng không hỏi nữa, liền quay mặt lại, còn tên lính kia cảm thấy an toàn rồi, thì lại thở phù một cái, Ngọc Linh Thảo nghe thấy tiếng phù quay sang lần nữa hỏi: “Ngươi có cái gì tâm sự sao?”
Tên lính thấy Ngọc Linh Thảo lại quay sang nhìn liền sợ hãi bối rối nói: “Không, không có gì đâu!”
Tên lính bắt đầu đứng thẳng lại, cũng không dám làm gì nữa, cơ thể cứng đờ thẳng như cây cột đình.
Ngọc Linh Thảo nhìn tên đó như thế thì cảm thấy hắn ta thật là kì lạ.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng thì tên lính kia đã đi ra, hắn ta bước lại gần Ngọc Linh Thảo một chút, kính trọng nói: “Xin mời người đi theo hướng này.”
Ngọc Linh Thảo đứng lên khỏi ghế ngồi, bắt đầu đi theo sự chỉ dẫn của tên lính. Tên lính còn lại nhìn Ngọc Linh Thảo đã tới đi hoàn toàn, trong lòng liền giải phóng tất cả áp lực, thở dài một hơi: “Sống rồi.”
Ngọc Linh Thảo đi một lúc, lại nhìn quanh cái thành phủ, đã thấy được sự uy nghiêm và to lớn nơi đây, chất giọng trầm trồ hiện lên: “Thật là tráng lệ a!”
“Ngài đúng là có mắt nhìn đấy, nơi này đều là những thứ mà Nhân Mạn đại nhân trồng, đều là những vật hiếm có khó tìm. Đây bất quá cũng là hiển thị cho các ngày xem, mỗi loại ở nơi đây ít nhất cũng phải trăm năm trở lên, có cái cũng đã hơn cả ngàn năm.”
“Đúng là một người thích sưu tầm, vậy có cái nào từ vạn năm trở lên hay không?”
Ngọc Linh Thảo nói xong, tên lính lại hiện ra vẻ mặt cười trừ: “Ngài nói đùa rồi, cái kia thực vật trên vạn năm hầu hết đều đã hóa hình, hơn nữa, cho dù là có, thì cũng làm gì tới lượt đại nhân bọn ta lấy được.”
Ngọc Linh Thảo hiểu ra, lại cảm thán một cái, đã có thể nhớ ra được rằng cái kia thực vật vạn năm cô bé cũng đã từng thấy ra, cũng như đã ngắm nhìn nó. Bất quá cũng là khu vườn chung của chấp pháp hội, đâu thể lấy được cơ chứ.
Vừa nghĩ, Ngọc Linh Thảo lại thở dài một cái nhẹ, biểu hiện cho sự tiếc nuối trong lòng.
Sau một thời gian đi bộ, Cả hai đã bước tới phía cuối hành lang, đứng trước một cái hoạt hành môn.
Ngọc Linh Thảo gõ cửa, một tiếng động bên trong phát ra: “Vào đi.”
Ngọc Linh Thảo nghe thế, bắt đầu kéo cánh cửa ra bước vào bên trong. Thoạt nhìn qua, Ngọc Linh Thảo nhìn thấy những cuốn trục thư cùng thư quyển chất đầy ở hai bên tường cùng một vị nam nhân tuấn tú đang ngồi trước một cái bàn thấp, trên cái bàn có vô số văn thư cùng giấy tờ văn kiện chất đống.
Người này hướng ánh mắt về phía Ngọc Linh Thảo, cơ thể có chút gầy còm do ăn không đủ dưỡng chất. Mặc bộ y phục sang trọng màu lam, tay cầm mao bút, đặt trên một cái trang giấy, viết những dòng chữ thông báo về những tờ văn kiện bên kia.
Trong lúc ấy, hắn ta đột nhiên mở miệng: “Quý ngài đây là chấp pháp sư của chấp pháp hội hay sao?”
“Đúng là ta!” Ngọc Linh Thảo cúi thấp đầu xuống.
“Tại hạ là Nhân Mạn Thu, gia chủ đời thứ 13 của Nhân gia!” Nhân Mạn Thu nói.
Ngọc Linh Thảo đáp lại: “Ta là Ngọc Linh Thảo, chấp pháp sư của chấp pháp hội, hiện đang thi hành nhiệm vụ được giao.”
“Ra vậy, vậy thì làm phiền ngài rồi.”
“Không phiền đâu, dù sao thì ta cũng đã chọn cái nhiệm vụ này, không thể bỏ giữa chừng được.”
“Vậy thì phải nhờ vào đại nhân rồi.”
“Được rồi, vậy thì ta cần hộ tống ai?” Ngọc Linh Thảo hỏi.
Nhân Mạn Thu định đáp lại, nhưng đột nhiên cánh cửa mở tung ra, tựa hồ nhìn sang lại thấy một cô gái tóc đen, mặc y phục hồng sắc, lại hướng cái kia ánh mắt giận giữ về phía Nhân Mạn Thu.
Người đó bước chân mạnh mẽ hướng về phía Nhân Mạn Thu mà không hề để ý xung quanh, nói: “Phụ thân! Tại sao người lại tự ý quyết định cơ chứ!”
Nhân Mạn Thu không trả lời cô bé ngay, lại hướng về phía Ngọc Linh Thảo mà nói: “Vừa đúng lúc, Ngọc Linh đại nhân, đây chính là người mà tôi muốn ngài hộ tống, tên là Nhân Chiêu Lan!”
Ngọc Linh Thảo ngơ ngác, nhìn về phía Nhân Chiêu Lan đang giận dữ, lại chỉ kêu lên một tiếng: “Hể?”