Tinh Giả: Luyện Linh Đến 1000 Tầng - Kuuki - Chương 133: Bị phát hiện
“Không, không không không không không không không không không!”
Con yêu thú hoảng sợ sải chân nhanh lao tới, khuôn mặt tái nhợt lại vì sợ hãi, lo lắng.
Một phần ba số thảo dược đã biến mất, đây thật sự là tổn thất đến nhường nào. Hắn ta quay mặt lên, càng chấn kinh hơn trái quả bên trên biến mất, tuyệt vọng hét lớn: “KHÔNG!!!”
…
…
…
Phía bên kia Ngọc Linh Thảo và Nhân Chiêu Lan đang đi theo lộ trình đường hiểm trở, băng qua ngọn núi dốc cùng một cái thân xác nặng nề một chút, cả hai may mắn đều là người tu hành, một tinh giả tu luyện nên khả năng thể chất hơn người thường rất nhiều.
Đối với luyện thể kỳ cũng có thể dễ dàng chẻ đôi một hòn đá lớn, thậm chí tập luyện kĩ thuật sẽ có sức công phá tạm thời phá hủy đỉnh của một ngọn núi nhỏ.
Đến luyện linh kỳ lại có sức mạnh vượt trội hơn nhiều, dễ dàng phá hủy đi đỉnh của một ngọn núi bằng một chưởng đòn, thậm chí cả căn nhà lớn cũng có thể sụp đổ bởi khả năng của người đó.
Đến Chuyển hóa cảnh cũng là một cái sức mạnh khủng bố hơn, việc dùng linh lực nội kình ngoại phóng khả năng khủng bố hủy diệt cả ngôi làng trong một nốt nhạc.
Ngọc Linh Thảo hiện tại chuyển hóa cảnh sơ giai đỉnh phong, còn Nhân Chiêu Lan sau khi trải qua nhiều sự kiện xảy ra, cũng đã đột phá lên luyện thể kỳ bát tầng.
Lộ trình leo núi không khó, dễ dàng leo qua, nhưng bọn họ không dùng linh để có thể thực hiện, chỉ dùng sức mạnh thuần túy. Linh tồn tại từ mọi nơi, linh đi vào cơ thể sinh vật thì bài ra một loại linh khác biệt so với loại linh còn lại, từ đó hiện thành cho đến khi trung hòa hết, ta gọi là dấu vết của linh.
Mười ngày kể từ khi leo núi lộ trình, chông gai về khá nhiều giai đoạn, thời gian ngủ và nghỉ ngơi cũng khá ít nên thành ra có một chút mệt mỏi, nhưng bọn họ không thể dừng lại. Các loại lương thực thực phẩm lượng lớn Ngọc Linh Thảo có, nhưng nếu không tới cuối lộ trình thì sớm muộn sẽ hết.
Toàn bộ mọi nơi khung cảnh không phải là núi thì cũng là rừng, một số khung cảnh hùng vĩ đẹp đẽ thì cũng phải rời đi sớm, nơi tệ hơn sự tình những tên lính đuổi theo tìm kiếm khắp nơi nhan nhả bên ngoài, không lối thoát.
Ngọc Linh Thảo chọn lối tốt nhất, ít gặp người nhất, cũng không phải là toàn vẹn. Tiêu biểu bên kia người không quá nhiều, nhưng cũng không ít, số lượng người qua lại đạt đến hai con số, nhưng không vượt nổi hai mươi.
Bước qua một con đường vòng, nơi đây tiêu tốn lại hơn cả năm ngày phía bên bọn họ chính mệt mỏi vô cùng. Ngọc Linh Thảo không nói, nhưng mà Nhân Chiêu Lan hiện tại kiệt sức khó chống đỡ nổi, đành cô bé phải cõng trên lưng đi đường tiếp tục.
Tối đến, trong một cái hang động tìm thấy gần đó, Nhân Chiêu Lan cũng đã bình phục đi tám phần, ăn thêm số đồ ăn mà Ngọc Linh Thảo dùng chính lửa nấu, khói thì tránh đi bằng cách dùng bảo vật thanh lọc, bằng cách này an toàn thêm ba phần, nhưng dấu vết sẽ để lại.
Ngọc Linh Thảo lập lại lộ trình, bàn bạc với Nhân Chiêu Lan sau nửa kinh thì đã đồng nhất chính kiến.
Sáng tới, bọn họ nhanh chóng lên đường lộ trình, hòng bỏ nhanh phần dấu vết còn sót lại. Trong thời gian hang động Ngọc Linh Thảo tiếp tục chữa trị được thêm một chút, hiệu quả rõ rệt chín phần đã gần như bình phục vết cắn từ phệ phong lang chi chủ khi trước.
Con đường cứ thế an toàn cho đến ba ngày sau, khi mà bọn họ bước ra khỏi khu rừng, thấy đi một con đường lớn sừng sững khi trước, liền nhanh chóng bỏ đi. Đột ngột, một tiếng nói vang lên: “Đang đi đâu đó!”
Lão nhất khuôn mặt ma mị cười đáng sợ khiến cho Ngọc Linh Thảo hốt hoảng nhanh chóng bộc phát linh lực từ phía tay hướng về phía hắn ta.
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang lên ngút trời đánh động mọi người nơi đây, cả ba người Ngọc Linh Thảo đang ôm Nhân Chiêu Lan và lão nhất đồng loạt nhảy khỏi đám cây, cả hai sức mạnh va chạm to lớn kinh thiên động địa phá hoại những vật cản đường xung quanh.
Từ từ hạ cánh xuống, Ngọc Linh Thảo ánh mắt ngưng trọng nhìn vào hỏi: “Làm thế nào?”
“Ngươi là đang hỏi tại sao ta lại tìm ra được ngươi nơi này sao? Đơn giản là bởi vì các ngươi đường lớn đụng độ sớm muộn, hướng về phía trung tâm hoàng thành tới nên ta đã phục kích gần nơi đây.”
“Ra là vậy, ngươi đúng là một tên khó chịu mà.”
Vừa nói, Ngọc Linh Thảo đặt Nhân Chiêu Lan xuống, tay rút ra thanh kiếm nói lớn: “Tới đi!”
…
…
…
Tại phía bên trung tâm hoàng thành, bên trong hoàng phủ có một người đang giải quyết rất nhiều văn án. Người đó một cái hoàng đế hiển hiện, mệt mỏi xong việc ngả người một chút.
“Người đã làm rất tốt rồi, thưa bệ hạ.”
“Ừm, cơ mà phải rồi, cái kia thê tử con trai ta tới đây chưa nhỉ?” Hắn ta nhớ tới một khoảng hỏi.
“Thưa, thật ra người đó hiện tại mấy ngày đã không rõ tung tích rồi ạ.”
Lời vừa nói ra, vị hoàng đế ban đầu là sửng sốt, sau đó lại là một cái biểu hiện lo lắng nói: “Cái gì?! Vậy tại sao ngươi lại không đi tìm kiếm nhanh lên!”
“Nhưng thưa mà”
“Không nhưng nhị gì hết, lập tức làm ngay cho ta!” Hắn ta kiên quyết nói.
“Vâng, đã rõ.”