Tìm Núi - Thuận Tụng Thương Kỳ - Chương 39: "Tôi chưa từng nghịch tuyết" "Trượt tay"
- Trang Chủ
- Tìm Núi - Thuận Tụng Thương Kỳ
- Chương 39: "Tôi chưa từng nghịch tuyết" "Trượt tay"
Khó khăn lắm mới đợi đến ngày hai mươi ba tháng chạp, một ngày trước sinh nhật Thịnh Tuy, Quý Duy Tri vẫn chưa hoàn thành công việc. Khối “quà tặng” vẫn còn thiếu chút đồ trang trí mới có thể hoàn chỉnh, mới sáng sớm cậu đã ra ngoài để đẩy nhanh tiến độ.
Tình cờ hôm đó Bạch An Hiền vì phải họp với đoàn đàm phán nên không có cách nào ăn mừng cho Thịnh Tuy, do đó anh ta mang đến trước một tập thơ không còn xuất bản nữa xem như quà xin lỗi.
Thịnh Tuy vừa nhìn thấy anh ta đã biết anh ta lại thức trắng đêm. Bạch An Hiền không những phải đảm bảo lợi ích riêng ở mức tối đa trên bàn đàm phán, anh còn phải gánh nhóm đồng liêu không hiểu thấu nữa. Bạch An Hiền giống như nhân kẹp trong bánh mì kẹp vậy. Anh vốn đã làm nhiều, áp lực lớn rất dễ mất ngủ nên mới chưa được mấy ngày đã gầy đến độ chỉ còn lại một bộ xương, khiến người ta trông mà thương.
“Đợi lát nữa Kiều Nguyệt thấy bộ dạng này của cậu, chắc chắn sẽ mắng chết cậu.” Thịnh Tuy doạ anh.
Mắng thì mắng, anh cũng không giúp bớt bận được, chỉ có thể chuẩn bị thêm mấy món chiêu đãi.
Bạch An Hiền sợ hãi: “Kiều Nguyệt cũng muốn đến hả?”
“Ừ. Đến xin lỗi giống cậu. Ngày mai cậu ấy có vở diễn, không thể đến nhà hàng Vạn Quốc.”
“Vậy tôi vẫn nên đi càng sớm càng tốt đây, đỡ cho cậu ấy lại bắt tôi uống thuốc.”
Anh còn chưa kịp hành động, chuông cửa đã vang lên, còn kèm theo cả giọng nói rất dễ nhận diện của Chu Kiều Nguyệt.
“Trời ơi, mới một tháng không gặp, sao An Hiền đã gầy thành con khỉ thế này?” Giọng của diễn viên nổi tiếng thật sáng, hơi thở thì dồi dào.
Hắn đẩy cửa ra, câu đầu tiên vẫn không quên chê Bạch An Hiền.
“À phải, Nhị gia, sinh nhật vui vẻ.” Câu thứ hai mới nhớ đến chủ nhà.
Thịnh Tuy không hề để tâm việc mình bị lạnh nhạt, anh mời người ta vào nhà.
Gió lạnh ở bên ngoài thổi vù vù vào trong, còn cuốn cả mấy bông tuyết vào theo.
Bạch An Hiền thấy vậy, chẳng thèm chia sẻ chuyện vặt với Chu Kiều Nguyệt mà hỏi thẳng: “Bên ngoài lại đổ tuyết à?”
“Nhiệt độ giảm rồi, phải đổ tuyết thôi.” Chu Kiều Nguyệt đến gần, khẽ ngửi người anh. Sau khi ngửi thấy mùi thuốc, nét mặt của hắn mới dễ chịu hơn, cũng nuốt ngược lời la mắng người ta: “Hôm nay cũng lạ, không phải đổ tuyết thì đổ mưa.”
Mắt Bạch An Hiền sáng cả lên: “Khó lắm mới không mưa, chúng ta ra ngoài ném bóng tuyết đi!”
“Cái trò gì thế?” Cả khuôn mặt của Chu Kiều Nguyệt là vẻ ghét bỏ: “Bạch An Hiền, cậu ba mươi rồi, không phải ba tuổi. Dáng vẻ bệnh tật ốm yếu đó của cậu mà còn ném bóng tuyết ư? Tuyết đánh cậu còn đúng hơn đấy.”
Thịnh Tuy cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ xin xỏ giống vậy: “Tôi cũng chưa từng nghịch tuyết.”
“Ném bóng tuyết thì sao!” Bạch An Hiền không vui: “Lớn tuổi thì không được chơi hả? Mãi giữ trái tim trẻ thơ hiểu không?”
Chu Kiều Nguyệt sa sầm mặt, lấy cái sưởi ấm tay ở trong ngực nhét vào tay Bạch An Hiền: “Cậu yên tĩnh chút đi.”
Lúc này Bạch An Hiền mới dần yên lặng.
Ba người liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, quan hệ tốt nên chẳng phân chia chủ khách làm gì, cả đám đều tập trung đứng trong nhà bếp.
Thịnh Tuy căn dặn: “Bỏ nhiều gạo một chút, đợi lát nữa còn có người sắp về.”
“Về?”
“Ai?”
Từ ngữ mà hai người còn lại nắm bắt không giống nhau, cả hai cùng đồng thanh nói.
Thịnh Tuy nở nụ cười ấm áp, nhưng lời nói ra lại làm người khác ngạc nhiên: “Tri Tri nhà chúng tôi.”
Tiếp đó là một hồi im lặng kỳ lạ.
Bạch An Hiền bùng nổ, đau lòng nhức óc: “Chẳng phải mấy ngày trước cậu còn băn khoăn có nên tiếp tục theo đuổi hay không đấy ư? Sao bỗng nhiên tua nhanh thế này?”
Chu Kiều Nguyệt không tham gia vào cuộc trò chuyện trước đó, ngạc nhiên quá mức nổi cả da gà, lắp bắp hỏi: “Ý gì đây, cậu và nhóc Duy Tri…?”
“Đang sống chung.” Thịnh Tuy giải thích.
Giọng Chu Kiều Nguyệt là kiểu cao vang trong sáng: “Vớ vẩn, tôi biết hai người ở chung! Tôi đang hỏi là lấy quan hệ gì để ở chung!”
Thịnh Tuy ngẫm nghĩ, mặc dù hai người tụi anh ngầm hiểu ve vãn tán tỉnh nhau, sống chẳng khác cặp tình nhân nhỏ là bao, nhưng thật sự vẫn chưa nói rõ được là quan hệ gì, chuyện vượt quá giới hạn nhất mà họ từng làm cũng chỉ đại loại như vuốt tóc nắm tay.
Nghĩ như vậy, anh vẫn rất biết nhẫn nhịn đấy chứ.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Thịnh Tuy nghiêm túc nói: “Quan hệ thầy trò?”
Chu Kiều Nguyệt và Bạch An Hiền:?
Trong phòng lại tiếp tục chìm vào lặng im, bầu không khí càng kỳ lạ hơn lúc vừa bắt đầu.
Bạch An Hiền cũng không ngờ được đáp án này, anh nhéo nhân trung của mình: “Vậy mà cậu còn có sở thích như này ư? Thịnh Tầm Sơn, cậu thực sự chẳng phải người.”
Thịnh Tuy nghe thấy lời ấy, đoán là anh ta đã hiểu lầm nên anh giải thích: “Cậu đừng nghĩ lung tung. Ý của tôi là, Duy Tri là thầy, tôi là trò.”
“?” Bạch An Hiền cảm thấy nhéo nhân trung chưa đủ, có lẽ anh cần thêm bình oxy: “Sở thích này tốt hơn cái vừa nãy chỗ nào?”
“… Không phải, cậu hiểu lầm rồi.” Bấy giờ Thịnh Tuy mới nhận ra mình càng tô càng đen, anh chỉ đành nói rõ hơn: “Tôi chưa làm cái gì với em ấy hết.”
“Lâu vậy rồi mà vẫn chưa làm gì hết?!” Chu Kiều Nguyệt nghe tiếng thì vung vẫy áo dài tay: “Cậu thật sự chẳng phải người.”
“…” Thịnh Tuy có trăm miệng cũng khó cãi được.
Rốt cuộc anh đã quen với mấy đứa bạn gì thế này?
Đang lúc ầm ĩ, cửa phòng khách bị chìa khoá mở ra.
Sau một chuỗi âm thanh ma sát giày nón xào xạc, giọng nói nhẹ nhàng mà trong trẻo của cậu trai truyền đến từ sảnh trước: “Nhị gia ơi, tuyết ngừng rồi!”. ngôn tình hoàn
Quý Duy Tri thấy cửa nhà bếp đang mở, mặt mày hớn hở chạy qua, to giọng hỏi: “Anh ra ngoài chơi ném bóng tuyết với em nha?”
Cậu vừa đẩy cửa ra, ba người trong phòng mỗi người một vẻ mặt riêng mà nhìn cậu.
“Đại sứ Bạch, ông chủ Chu.” Quý Duy Tri đổi sắc mặt trong một giây, đẩy mũ trên đầu, chào hỏi một cách lạnh nhạt: “Các anh cũng ở đây à.”
“Khụ khụ khụ…” Lúc này Bạch An Hiền ho rất nhiều, anh mượn khói dầu quá nồng làm cớ, quay người chuồn ra phòng khách.
Tuy nhiên Chu Kiều Nguyệt lại là đương sự thích ghẹo con nít, hắn cố tình hỏi: “Nhóc Tri Tri như này là xóa bỏ nợ cũ với Nhị gia rồi à?”
“Không liên quan đến anh.” Quý Duy Tri xoa da gà da vịt trên người, cau mày quác mắt: “Không cho anh gọi tôi như thế.”
Diễn viên ưu tú của cả một thế hệ phản công: “Tính nết còn hung hơn lúc nhỏ nữa, cẩn thận Nhị gia không cần cậu đấy.”
“Anh ấy sẽ không đâu.” Quý Duy Tri trừng mắt, trông khí thế từ bước chân như đang định đánh nhau.
Thịnh Tuy thật sự không biết phải làm sao, vội vàng tiến lên kéo cậu trai ra ngoài.
Miệng Chu Kiều Nguyệt vẫn cứ không tha một ai: “Không tin thì cậu hỏi Nhị gia đi, xem cậu ấy có bằng lòng cùng ngọn pháo nhỏ là cậu ra ngoài nghịch tuyết không.”
Quý Duy Tri ỉu xìu. Nếu là một tháng trước, đương nhiên cậu dám bám víu không rời nài nỉ người ta chơi cùng mình, nhưng gần đây Thịnh Tuy khi nóng khi lạnh với cậu, làm người ta chẳng thể nhìn thấu. Hơn nữa, sao ông anh kia có thể hạ mình trước mặt bạn bè được?
Song chưa đợi Quý Duy Tri mở lời, Thịnh Tuy đã quay người lên lầu trước, vừa đi vừa nói: “Đợi anh thay quần áo đã, mặc Âu phục không tiện.”
Quý Duy Tri nghe xong, cả khuôn mặt đều bừng sáng hẳn lên: “Anh muốn ra ngoài với em thật hả?”
Thịnh Tuy không nói gì, anh dùng một thân thường phục để trả lời câu hỏi ấy.
Lúc xuống lầu, anh mặc áo choàng bông thoải mái, lấy ủng bó chặt ống quần rộng rãi, mái tóc hơi dài được kẹp ra sau tai, ngay cả kính cũng tháo xuống. Tinh thần của anh thì hoạt bát, giống như trở về dáng vẻ hơn hai mươi.
Bạch An Hiền thấy vậy thì cực kỳ tủi thân: “Nhị gia cậu quá đáng nhỉ? Tại sao cậu đồng ý với cậu nhóc mà không đồng ý với tôi?”
Hai mắt Thịnh Tuy tối đen, anh đang suy nghĩ tại sao mình lại quên mất vấn đề này rồi nhỏ giọng an ủi: “Tôi chỉ ra ngoài đi dạo, sẽ không chơi thật đâu.”
Bạch An Hiền nghi ngờ: “Vậy à?”
Thịnh Tuy chắc chắn: “Vết thương của tôi vẫn chưa lành hẳn, nào dám chơi kiểu trò chơi thế này.”
“Cũng đúng.” Bạch An Hiền nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy tôi đi chơi với Duy Tri.”
Ngay cả Chu Kiều Nguyệt – người duy nhất trong bốn người khăng khăng không ra ngoài chịu tội, giờ đây cũng không ngồi tiếp được nữa, ra ngoài theo mọi người.
Ngoài nhà tuyết phủ trắng xóa, mấy hạt bụi hoa màu trắng bay lung tung. Người đứng bên ngoài, hơi thở ấm áp trong miệng cũng theo đó thoảng bay.
Chu Kiều Nguyệt nói là ra ngoài chơi, nhưng đa số thời gian hắn chỉ chạy theo sau người Bạch An Hiền. Thịnh Tuy thì bình tĩnh đứng một bên, chân cũng chẳng đi được mấy bước, người ném bóng tuyết chân chính chỉ có Bạch An Hiền và Quý Duy Tri.
Đại sứ quay lại trong đống tuyết, dường như anh còn nhỏ tuổi hơn cả Quý Duy Tri, vừa buông lời hung dữ vừa đuổi theo Quý Duy Tri, thỉnh thoảng còn né tránh vài cú ném.
“Cậu sao thế hả, có hiểu phải yêu mến bệnh nhân không?” Bạch An Hiền bị ném trúng mấy cú, anh vội đến nỗi xoay vòng vòng mãi.
Quý Duy Tri cười ha ha, phản ứng nhanh nhạy nặn thêm được mấy quả cầu tuyết, ném về phía anh ta.
Người bình thường nào có độ chuẩn xác của quân nhân, chưa được bao lâu, đại sứ đã bị ném cho sốt ruột: “Đồ vô lại! Cậu từng học ngắm chuẩn mà.”
Quý Duy Tri vừa ném vừa làm mặt quỷ. Lúc cậu đang đắc ý, vì không nhìn thấy phía trước có một hòn đá nên cậu bị vấp ngã ngồi trên mặt đất. May sao tuyết đủ dày, cậu ngã cũng không đau.
Một thoáng dừng lại đã cho đối phương cơ hội.
Bạch An Hiến vốn đã cách cậu rất gần, sau khi anh ta nắm được thời cơ thì lập tức nặn luôn quả bóng tuyết lớn, vung lên thành một độ cong về phía Quý Duy Tri: “Duy Tri lần này cậu không thoát được đâu!”
Nhưng ——
Một tiếng bộp vang lên, quả cầu tuyết của Bạch An Hiền còn chưa được ném ra thì anh đã bị nện cho một cổ đầy tuyết.
“Ai? Ai lén tấn công tôi!” Bạch An Hiền la mắng ngoảnh đầu.
Thịnh Tuy ở phía sau với khuôn mặt toàn là vẻ “việc chẳng liên quan gì đến tôi”, mặc dù chỉ có một cánh tay hoạt động thuận tiện, nhưng cổ tay áo của anh vẫn còn vụn tuyết đọng đã trở thành bằng chứng phạm tội.
Bạch An Hiền làm dáng hít thở sâu, đọc thầm mười lần không được nổi giận giận sinh bệnh chẳng ai chịu thay.
Ba giây sau, tâm lý được xây dựng vẫn vô dụng, cuối cùng Bạch An Hiền chửi lấy chửi để: “Thịnh Tầm Sơn, chẳng phải cậu chỉ ra ngoài đi dạo không chơi hả, ném tôi làm gì? Còn nặn quả cầu tuyết lớn vậy nữa!”
Thịnh Tuy thờ ơ vỗ cổ tay áo, nụ cười chứa đôi phần ý tứ xin lỗi: “Xin lỗi, trượt tay.”