Tìm Cho Tôi Một Tia Sáng - Dương Tủ Tủ - Chương 4: Cơm Nhà Rất Ngon
Ánh mất khâm phục của Dụ Minh hướng về Trần Dụ đang ngã ngủ trên cái bàn trà không thôi, cậu cảm thấy cậu nhóc này vô cùng mạnh mẽ và đầy nghị lực song vẫn có chút gì đó man mác buồn trước con người này.
Rõ Dụ Minh không thể hiểu được vì sao Trần Dụ lại có thể quyết tâm và đầy ý chí vươn lên nhưng cậu biết những điều đó đã thấm sâu vào trong từng tế bào của cơ thể khiến Trần Dụ vô cùng mệt mỏi qua từng năm tháng.
Trần Thị Trân, hoá đơn điện nước.
Tiền vay vốn Trần Thị Trân.
Biên lai chi tiêu hàng tháng… Trần Thị Trân.
Tất cả đều mang tên Trần Thị Trân làm cho Dụ Minh không khỏi kinh ngạc, xong cậu lấy điện thoại di động ra thanh toán từng khoản trên biên lai.
Dụ Minh ghi một tờ giấy để lên bàn trà rồi quay người trở về phòng.
Đối với Dụ Minh số tiền đó không là gì so với cậu, nếu cho thì đó lại xem là thương hại, có khả năng cao Trần Dụ sẽ thẳng thắn từ chối, do đó để giúp đỡ cậu ta bắt buộc phải dùng biện pháp ghi nợ, mặc dụ cậu biết khó có thể trả hết toàn bộ trong thời gian ngắn nhưng dù sao cậu cũng đã có ý nghĩ: Trả cũng được không trả cũng không sao.
Ý chính mà Dụ Minh muốn là Trần Dụ, cậu ấy làm việc nhà rất giỏi hơn thế là nấu ăn rất ngon Dụ Minh sẽ không cam tâm mà để Trần Dụ rời đi được.
Chậc chậc, nghĩ như thế thôi!
Khi Trần Dụ tỉnh giấc thì trời cũng đã chuyển chiều, không ngờ vì quá mệt mỏi mà cậu ngủ say đến quên luôn giờ giấc, do nằm nhoài lên cái bàn trà một thời gian dài nên cổ và lưng của cậu có chút nhức mỏi, cậu mắt nhắm mắt mở xoa xoa mấy cái giảm tê.
Ánh mắt mở ra, thứ cậu nhìn thấy là tờ giấy mà Dụ Minh đặt trên bàn “Thanh toán rồi, khi nào có trả lại cho anh” khiến Trần Dụ cảm thấy sốc vô cùng, khó hiểu là biểu cảm hiện rõ ràng nhất trên gương mặt cậu lúc này. Tuy khó hiểu và vô số câu hỏi tại sao được đặt ra là như thế nhưng dù sao cũng phải cảm ơn Dụ Minh một tiếng mới yên tâm làm việc trả nợ.
Để cảm ơn Dụ Minh, hiện tại Trần Dụ chỉ có thể nấu cho cậu ta một bữa ăn nhỏ, tuy nhỏ nhưng đó là toàn bộ số tiền mà Trần Dụ hiện đang có.
Cậu đi đến siêu thị mua cánh gà và coca để chuẩn bị làm món gà chiên coca. Siêu thị buổi chiều khá đông phải xếp hàng hơn 20 phút mới đến lượt cậu thanh toán.
Chế biến gà xong cậu bắt đầu chiên sơ cánh gà qua một lần cho da gà vàng lên rồi bắt đầu cho coca vào Trần Dụ làm món này rất nghiêm túc và đầy tập trung, cậu nêm nếm gia vị, trở đều hai mặt cánh ra rồi chờ cho coca thấm sâu vào trong từng cánh gà thì liền tắt bếp.
Cậu rất vui vẻ và đang hình dung biểu cảm của Dụ Minh khi ăn sẽ như thế nào. Vẻ mặt tự hào đầy phấn khởi của Trần Dụ sẽ khiến món ăn ngon hơn bao giờ hết.
Trần Dụ hớn hở mà gửi cho Dụ Minh một tin nhắn.
— Tối nay nhất Định phải về.
— Ừ, tôi biết rồi.
Dụ Minh mở cửa bước vào thì liền nghe được một tiếng “anh” từ Trần Dụ, tuy đây không phải lần đầu cậu nghe thấy từ miệng Trần Dụ thốt ra nhưng không hiểu sao lần này lại cảm thấy vô cùng dịu dàng và gần gũi.
Trước đây từ này chỉ là tôn trọng và phép lịch sự tối thiểu nhưng lần này thì khác, trong từ “anh” của cậu là vô vàng hàm ý mà nó mang đến, sự cảm kích, biết ơn vô cùng của Trần Dụ dành cho người anh Dụ Minh.
Trần Dụ nhìn gương mặt ngạc nhiên của Dụ Minh: “Cảm ơn anh đã giúp em, em thật sự không biết phải tạ ơn anh như thế nào luôn ạ.” Trần Dụ vòng ra phía sau lưng Dụ Minh đẩy anh ta về phía bàn ăn, “Chỉ có thể nấu một bữa ăn như thế này thôi ạ.”
Dụ Minh cười cười không nói gì.
Trần Dụ bới cho Dụ Minh một chén cơm rồi đưa đến trước mặt cậu ta, cho vào đó một cái cánh gà: “Thử xem có ngon không?”
Dụ Minh cắn một cái liền to mắt nhìn chăm chăm Trần Dụ: “Em nấu ngon thật đấy.”
Thức ăn mà Trần Dụ nấu quả thật rất ngon, cậu ăn năm chén cơm mà vẫn cảm thấy chưa no, vẫn muốn ăn tiếp, nhớ lại những lần cậu không về đúng thật là quá lãng phí.
Từ nay sẽ về nhà ăn cơm của Trần Dụ, chậc chậc.
Không biết có phải do cậu nấu ngon hay là Dụ Minh đói quá nên ăn gì vào cũng thấy ngon, bát canh đạm bạc nhưng Dụ Minh cũng hết mực khen ngon không thôi. Trần Dụ nhìn cậu ta ăn mà cảm thấy thèm không chịu nổi mặc dù đã ăn từ trước rồi.
Thanh đạm cũng là một loại cần thiết, khi còn ở Đức cậu cũng ăn qua lo có khi lại bỏ bữa, không quan tâm thức ăn có nhiều chất béo hay là đạm chỉ cần bỏ vào miệng là cậu ăn tất. Do đó cơ thể của Dụ Minh cũng chỉ có thể nói là gầy bởi vì cái tật xấu này của cậu.
Dùng xong bữa ăn mọi thứ đều trở lại như trước chỉ có mỗi căn phòng là không có gì thay đổi. Trần Dụ tiếp tục làm nốt phần phim còn lại để chuẩn bị cho công việc mới, còn Dụ Minh ăn no căng bụng ra thì cũng trở về phòng nằm ngủ.
Kể ra Dụ Minh cũng nhàn nhã, đến bây giờ Trần Dụ vẫn chưa biết rốt cuộc anh ta đang làm công việc gì.
Công việc mới của Trần Dụ là ở gần một trường học cấp ba khá nổi tiếng ở thành phố H, cậu làm nhân viên phục vụ.
Quán cà phê khá rộng và theo phong cách Hàn Quốc rất thu hút khách hàng đến đây trải nghiệm dịch vụ cũng như thức uống.
Do eo hẹp thời gian giữa việc nhà và việc làm tại quán nước nên Trần Dụ chỉ nhận làm ca đêm, tuy quán hiện tại chỉ nhận nhân viên full time nhưng cũng may mắn ông chủ tốt bụng hiểu cho hoàn cảnh của cậu nên cũng chấp nhận, hôm nào rảnh có thể làm thêm vào buổi sáng.
Đặc cách này quả thật không nhân viên nào có được.
Vậy là cậu có thể vừa làm việc nhà chẳng hạn như nấu cơm cho Dụ Minh đồng thời làm công việc mình yêu thích và tối đến lại đi làm thêm kiếm thêm ít tiền gửi về cho mẹ.
Hiện tại xem như là ổn lại rồi.
Cơn buồn rầu cũng vơi dần đi một phần ít trong cậu dẫu biết công việc bưng bê không hề dễ dàng chút nào nhất là khi phải trực tiếp đối diện với nhiều khách hàng đa dạng. Câu quá rõ môi trường làm việc như thế này, hơn nữa một người hay trưng ra bộ mặt lãnh đạm như cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm, vì vậy cậu bắt đầu tập hé miệng cười với mọi người.
Khó thế nhở. Chậc Chậc, khó vãi linh hồn.
Người đầu tiên cho cậu thực hành chỉ có thể là anh trai phòng bên, giờ này chạy qua gõ cửa phòng rồi cười tươi một cái có khi lại bị cho là thần kinh không bình thường. Trần Dụ lên mạng tra cứu những điều lưu ý khi làm phục vụ cho đến hai giờ thì cơn buồn ngủ cũng bắt đầu trỗi dậy.
Không biết từ khi nào mà Trần Dụ đã ngủ thiếp đi cho đến khi cậu nghe được tiếng gõ cửa vang lên thì trời cũng đã sáng, cậu dụi mắt mở điện thoại xem thời gian. Trần Dụ không thể tin được là hôm nay mình lại dậy muộn đến thế, giờ này đã là chín giờ kém có lẽ Dụ Minh tìm cậu để nấu bữa ăn sáng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa trong khi Trần Dụ vẫn còn chưa xuống khỏi giường: “Dậy ra ăn sáng.” Giọng của Dụ Minh cất lên.
“Ra liền ạ.” Trần Dụ vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Không phải cậu đang nghe nhầm đấy chứ? Dụ Minh vừa nói “ra ăn sáng” tức là anh ta đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi à?
Dụ Minh ngồi trên sô pha xem tivi Trần Dụ nhìn cậu ta cười nhẹ một cái khiến Dụ Minh ngơ ngác đến bật ngửa, không thể tin vào mắt mình Trần Dụ cũng biết cười.
Quả thật trời mưa cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời mà.
Thấy Dụ Minh ngơ ngác nhìn mình cậu cũng cảm thấy hơi khó xử mà đưa tay gãi đầu mấy cái: “Do tối thức khuya lướt web nên không thể dậy sớm làm cơm được.” Cậu cúi người, “xin lỗi anh em sẽ không thức muộn nữa.”
Dụ Minh lại nhìn chăm chăm Trần Dụ mà cố nén cơn buồn cười, cậu không thể tin chỉ sau một đêm mà con người ta lại thay đổi nhanh một cách kinh khủng đến thế, một khúc gỗ cũng biết cười đặc biệt hơn thế là hôm nay còn biết nhận lỗi cơ.
Chậc chậc chậc chậc. Cười chết mất.
“Không sao, vào ăn đi.” Dụ Minh hết sức bình sinh nhịn cười, “hôm nay anh không về nhà, em khỏi làm cơm cho anh.”
Trần Dụ gật đầu rồi đi vào bếp.
Hôm nay bạn thân của Dụ Minh về nước nên phải ra sân bay đón cô ấy.
Thành phố H cuối tháng tám đầu tháng chín nóng bức oi ả Dụ Minh ngồi trong xe bật điều hòa mà vẫn cảm nhận được sức nóng từ bên ngoài.
Cô bạn thân của Dụ Minh lần này về nước định ở nhờ nhà cậu mấy hôm vì nhà riêng của cô đang trong thời gian sửa chữa lại cho đúng với phong cách của nhà thiết kế. Dụ Minh có hơi khó xử vì căn phòng bỏ trống trước đây đã cho Trần Dụ thuê: “Căn phòng trống mình cho một cậu nhóc thuê rồi.”
Mei bất ngờ: “Ồ.”
“Để mình hỏi xem em ấy có thể nhường phòng cho cậu mấy ngày không?” Dụ Minh cười, “Nếu không được thì cậu thuê khách sạn đi, thằng nhóc này tính tình khó chịu lắm.”
Mei nhìn Dụ Minh cười cười: “Cậu hỏi em ấy thử xem.” Vài giây sau Mei ngồi lại gần Dụ Minh, khoảng cách giữa họ chưa đến 5cm, “Hỏi cậu, cậu nhóc đó có người yêu chưa.”
Dụ Minh đẩy Mei ra cười với cô ấy: “Ê vẫn không bỏ cái tính mê trai ha.” Mei cười cười trả lời, “Trời ban tặng rồi không bỏ được.”
Tối hôm nay là ngày đầu tiên Trần Dụ làm việc tại quán cà phê X, nhìn khung cảnh của quán cậu quả thật rất hối hận khi làm ca đêm, tiếng nhạc xập xình như mấy cái vũ trường, vô số thành phần bất hảo đến đây vui chơi. Ban đầu cậu nghĩ đây chỉ là một quán cà phê về đêm sẽ chill chill lãng mạn nhưng không ngờ lại khác xa với tưởng tượng của cậu như thế.
Ngoại hình của Trần Dụ rất ưa nhìn, cậu mặc chiếc tạp dề vào thì trông rất đáng yêu, cao cao nhỏ nhỏ, mới bưng bê phục vụ chưa được hai tiếng đồng hồ mà cậu đã được năm sáu cô gái để mắt đến, còn xin số điện thoại để lần sau ghé đến gọi cậu phục vụ.
Ông chủ đứng bên trong quầy thu ngân nhìn cậu làm việc mà gật đầu khen lấy khen để. Đối với cậu mà nói công việc này không quá khó chỉ là cậu chưa thể làm quen được cái môi trường kiểu này thôi, nếu đúng như chí tưởng tượng của Trần Dụ thì có lẽ cậu sẽ làm tốt hơn bây giờ rất nhiều lần.
Lau chùi dọn dẹp quán xong cũng là mười hai giờ về đến nhà chắc hơn hai mươi phút, giờ này xe buýt đã không còn hoạt động Trần Dụ chỉ có thể cuốc bộ về nhà thời gian có lẽ sẽ dài hơn nữa.
Trên suốt đoạn đường từ quán cà phê X đến nhà điện thoại của cậu cứ rung liên tục vì những tin nhắn của các cô gái khi nãy làm cậu vô cùng khó chịu phải tắt nguồn ngay, thật ra cậu không định cho họ số liên lạc nhưng vì công việc và cậu cũng cần khách quen cho mình nên đó cũng là một điều cần thiết.
Cậu cắn ổ bánh mì dính chặt vào miệng rồi dùng tay mở cửa, cánh cửa mở ra Mei và Dụ Minh bốn mắt nhìn thẳng vào cậu. Trần Dụ cũng nhìn họ mà rơi luôn ổ bánh mì trên miệng xuống mặt sàn.
Cậu không thể ngờ được một người như Dụ Minh lại có thể đưa gái về nhà, quá bất ngờ mà không thể giữ được ổ bánh mì còn đang ăn dở của mình.